Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần Không Tên 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Khiêm một chút cũng không dám nhìn Hạ Bất Phương.

Sau khi cô tỉnh dậy, tự cho bản thân chuẩn bị một chút tâm lý dưới ánh sáng buổi sớm nửa giờ mới đứng lên thở một hơi, đầy cửa phòng ngủ bước ra.

Hạ Bất Phương đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng đợi cô. Tinh thần thoải mái nhìn không ra dáng vẻ say rượu đêm qua. Thẩm Khiêm sau khi ăn xong nói: " Vậy tôi đi làm, tối nay...tối nay tôi sẽ về sớm một chút, một mình tôi."

Hạ Bất Phương trầm mặc gật gật đầu. Dọn xong bàn ăn, lúc Thẩm Khiêm cầm túi xách đi gần đến cửa, anh ấy đột nhiên nói: "Anh đưa em đi làm."

Thẩm Khiêm im lặng, ma xui quỷ khiến gật gật đầu.

Hạ Bất Phương và Thẩm đi xuống hầm giữ xe. Vừa nhìn thấy chiếc xe Porsche, Thẩm Khiêm lập tức xua tay: " Tôi đi xe buýt được rồi."

Hạ Bất Phương quét mắt nhìn cô với ánh mắt thâm sâu, vẫn là ấn nút khóa mở xe: "Em đi đi, tôi sẽ theo phía sau em."

Thế là, chiếc xe buýt số 27 ngày đó bị một chiếc xe Porsche màu trắng theo đuôi...

Hạ Bất Phương sau khi ngừng xe xong muốn tìm Thẩm Khiêm liền phát hiện cô sớm đã chạy trốn vào trong tòa nhà công ty rồi. Anh thở một hơi, lấy áo vét đã chuẩn bị sẵn ở hộp phía sau xe mặc vào. Ngay sau đó anh từng bước tiến vào tòa nhà văn phòng Hoắc thị. Vừa giơ tấm danh thiếp ra đưa cho lễ tân, cô gái lễ tân cơ hồ bị dọa cúp vội điện thoại.

Thư ký tổng giám đốc hình như đã chờ đợi từ rất lâu. Sau khi ra tiếp đón Hạ Bất Phương có cảm giác như nhìn thấy rồng vàng đến: " Xin chào, Hạ tiên sinh."

Thẩm Khiêm sau khi quẹt thẻ tiến vào văn phòng, chưa ngồi nóng chỗ đã nghe thấy tiếng bàn tán.

"Nghe nói là lên lầu rồi, chả cần theo trình tự gì hết, trực tiếp lên lầu 33."

"Hoắc tổng người luôn để ý mặt mũi mà còn đích thân xuống dưới lầu đón, vài năm cũng không thấy dự án nào lớn như vậy rồi. Nghe nói tuần trước thư ký của họ gọi điện thoại đến, Hoắc Tổng còn cho rằng bị lừa, có thể gặp trực tiếp bàn luận như vậy thật là chuyện không tưởng."

"Nghe nói còn vô cùng đẹp trai đấy!"

Thẩm Khiêm cảm thấy mình giống như bị trượt khỏi quỹ đạo rồi. Đây là những gì vậy? Lập tức phải tham gia câu chuyện tám của mấy nàng này để tìm hiểu ngọn nguồn mới được.

Nữ đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt chán nản sau đó mới nói lại lần nữa: "Lộ Tây của văn phòng tổng giám đốc sáng sớm hôm nay đã đứng ở dưới sảnh đón người. Nói rằng hôm nay đích thân kim chủ khá lớn đến bàn chuyện làm ăn. Lúc nãy lễ tân gọi điện nội bộ nói với tôi, kim chủ hôm nay không chỉ có tiền, so với Hoắc Tổng còn đẹp trai hơn rất nhiều.

Vừa nghe đến chữ tổng giám đốc, nghĩ đến chuyện tối qua với Hoắc tổng, tâm tình của Thẩm Khiêm chìm xuống tệ hại, mất luôn một nửa hứng thú với câu chuyện.

Thẩm Khiêm còn một bản đề án cần làm gấp. Riêng nhóm nữ văn phòng cả buổi sáng đều xoay quanh chuyện kim chủ của công ty. Cô nhìn chả thèm nhìn trực tiếp bỏ ngoài tai.

Lúc ăn cơm trưa, cô vừa mới chọn xong món trứng gà xào lá tỏi bèn nhìn thấy thân hình quen thuộc ngồi ở một góc nhà ăn. Cô đang tính trốn phía sau lưng đồng nghiệp thì đúng lúc Hạ Bất Phương ngẩng đâu lên nhìn về phía cô, muốn trốn không trốn nổi.

Giận dỗi để khay cơm xuống bàn, ngữ khí Thẩm Khiêm không chút nể nang: " cậu sao lại ở đây?".

Hạ Bất Phương bỏ đũa xuống: " Đương nhiên là đợi em. Buổi chiều anh vẫn ở đây, 4 giờ ra ngoài dạo chút, 5 giờ đón em tan ca."

Thẩm Khiêm có chút tức giận, thiếu chút nữa ném chiếc nĩa trên tay, suy nghĩ một hồi vẫn là phải nhẫn nhịn: " Buổi tối tôi còn tăng ca, cậu về trước đi."

Hạ Bất Phương đang định nói gì đó, thư ký tổng giám đốc Lộ Tây mang khay cơm ngồi xuống bàn ăn của bọn họ. Cô ấy trước giờ đều không thích ngồi cùng Thẩm Khiêm ăn cơm.

Thế nhưng cô vừa nãy chỉ chú ý đến Hạ Bất Phương: " Hạ tiên sinh cự tuyệt lời mời của Hoắc Tổng mà lại đến ăn ở nhà ăn nhân viên, tôi lẽ ra phải sớm nghĩ tới là tiên sinh có giai nhân đang đợi ở đây."

Trái tim Thẩm Khiêm như muốn hét lên, ánh mắt cô nhanh chóng xoay qua nhìn Hạ Bất Phương.

Hạ Bất Phương lãnh đạm không trả lời, chỉ là lấy đùi gà trong khay cơm của mình chuyển sang khay của Thẩm Khiêm. Ăn cơm xong, anh ấy mới nhìn Lộ Tây mở miệng:

"Tối nay công ty có tăng ca không?"

Lộ Tây mỉm cười trả lời: " Công ty chúng tôi rất nhân văn, trước giờ vẫn không bắt nhân viên tăng ca."

Thẩm Khiêm nói dối đã bị phơi bày. Hạ Bất Phương cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở cô: "5 giờ anh ở dưới lầu đợi em."

Lúc tan ca quả nhiên anh ấy đợi dưới cửa. Bên ngoài đang mưa nhỏ, không biết anh đã ở đâu mua đến một cây dù, đứng dưới mưa đợi cô. Bình thường anh đều mặc áo sơ mi, nhìn sao cũng chỉ thấy là một thiếu niên đẹp trai mà thôi. Giây phút này anh mặc vét, quả nhiên khiến cho mùi vị đàn ông có thêm phần rõ rệt. Bởi vì cậu ấy đã gọi cô bằng chị cả hai mươi năm, hôm nay  tự nhiên lại giống một người đàn ông trưởng thành, cô cảm thấy có chút không thích ứng nổi.

Buổi chiều Thẩm Khiêm có mở coi nhóm tám chuyện của văn phòng, nhìn thấy tấm hình chụp trộm ai đó gửi lên, quả nhiên chính là Hạ Bất Phương. Trái tim cô bị đả kích và sụp đổ rồi, sao cũng không thể bình thường trở lại.

Thẩm Khiêm bị đắm chìm trong mớ hỗn lộn tình cảm ấy, sau khi lên xe của Hạ Bất Phương vẫn luôn im lặng không mở miệng.

Cho đến khi Hạ Bất Phương  lúng túng hỏi cô: "Khiêm Khiêm, em không vui sao?"

Thẩm Khiêm gần như trả lời một cách lập tức: "Gọi tôi là chị."

" Tôi không muốn gọi em là chị!" Chân Hạ Bất Phương đột ngột giẫm chân ga, xe lao nhanh về phía trước. Thẩm Khiêm còn chưa gài dây an toàn, lúc chuẩn bị ngã nhào phía trước thì một cánh tay của anh đã chặn lại giữ cô không bị ngã. " Đã 26 năm em bắt tôi gọi bằng chị, tôi gọi rồi. Em muốn sống ở thành phố này, cũng đã đến rồi. Tôi chỉ là muốn ở cạnh em, em đừng mong đuổi tôi rời đi."

Hạ Bất Phươngở trước mặt Thẩm Khiêm luôn luôn là cái bộ dạng này. Thẩm Khiêm càng tức giận hơn: "Hạ Bất Phương, nhiều năm như vậy rồi, tôi đều không biết cậu là giống gì nữa! Cậu trước mặt tôi luôn là một bộ dạng ngốc nghếch này, luôn luôn vâng lời. Cậu vẫn luôn ngốc nghếch nhìn tôi, nhưng ở trước mặt Lộ Tây biến thành một người khác. Tôi trước giờ chưa từng thấy cậu như vậy, cậu nói cho tôi biết, tại sao Hạ Bất Phương trước mặt tôi và Hạ Bất Phương trước mặt người khác lại khác hoàn toàn như vậy?"

Bàn tay Hạ Bất Phương nắm chặt trên vô lăng, không dám cãi nhau với cô, im lặng một hồi, anh ôn nhu trả lời: " Bởi vì em với bọn họ không giống nhau...."

"Là không giống nhau" Thẩm Khiêm ảm đạm: "Tôi cho rằng cậu đến đây tìm tôi, tôi cho rằng cậu vẫn là Hạ Bất Phương của trước kia. Gia đình cậu chỉ phát triển ở thôn Nam Lưu. Thậm chí buổi sáng nay cũng cho rằng cậu đơn thuần muốn đưa tôi đi làm...tôi thật sự là một đứa ngốc mà!"

Lời Thẩm Khiêm vừa kết thúc cũng là vừa về đến nhà. Hạ Bất Phương đạp chân ga, cô mở cửa xe xông thẳng ra đường trốn chạy. Mãi cho đến khi dập tắt được sự tức giận, Hạ Bất Phương lạnh lùng chỉ nhìn vào hướng cô rời đi, không nói một lời.

Anh ấy im lặng rất lâu, mới rõ ràng được hiện thực, anh sớm nên chấp nhận sự thực.

Có lẽ, cô thực sự không yêu anh.

Đèn trên phòng của Thẩm Khiêm không bật sáng. Hạ Bất Phương ở dưới lầu nguyên đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top