Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Nhành cây mọc hướng Đông Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Mèo cam lười biếng nằm dưới tán cây bên ngoài Huyền Diểu Đường, làn gió đung đưa thổi bay vài đóa hoa vương trên bộ lông mềm mại. Cảnh Thâm đùa với chú mèo mập đang ngủ say, cơn giận cũng vơi bớt một nửa.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người lại. Thì ra là Hạ Ý.

Nàng đến ngồi bên cạnh Cảnh Thâm, khẽ xoa đầu mèo béo, bỗng nghe hắn cười nhẹ.

"Huynh cười gì đó?"

Cảnh Thâm ghé sát lại gần nàng, hắn nhìn vết hằn của gối trúc trên má nàng rồi cười: "Có gì đâu."

Hạ Ý rụt cổ rồi dịch ra xa một chút, nàng thì thầm.

Hắn không nghe rõ nên hỏi lại: "Nghe nói Phú Quý thúc là người keo kiệt, sao thúc ấy cho mèo nhà mình ăn đến nỗi mập ú thế này?"

Ở thôn Nhược Lựu bao lâu nay nên hắn cũng nghe ngóng được vài lời đồn đại. Ví như Phú Quý thúc, rõ ràng rất giàu có nhưng keo kiệt cũng chẳng ai bằng, nhịn ăn nhịn uống đến mức người mỏng như tờ giấy. Lại ví như người phụ nữ đanh đá nhất thôn không phải mẹ của A Toàn, mà là mẹ của A Song tỷ tỷ mà tiểu cô nương hay nhắc đến...

Nghe xong câu hỏi của hắn, Hạ Ý cười hỏi lại: "Huynh không thấy sao, nó không ra ngoài kiếm ăn thì cũng xuống đồng bắt chuột, chẳng lúc nào để mình đói bụng cả."

Cảnh Thâm nghẹn lời, suýt nữa là quên đi bản năng của loài mèo. Hắn nghĩ đến Tuệ Nhi ăn sung mặc sướng trong cung, rồi nhìn sang mèo béo nằm dưới tán cây gió lùa lạnh lẽo. Bỗng thấy thương thay phận mèo, hắn thôi không quấy rầy giấc ngủ của nó nữa, đứng dậy gọi Hạ Ý: "Thôi, chúng ta về nào."

"Vâng."

Vừa đi được mấy bước thì sau lưng vang lên tiếng "Meo", quay đầu nhìn lại, mèo béo đang ung dung đi theo họ.

Chẳng kịp dụ dỗ mà nó đã tự nguyện dâng mình đến cửa rồi. Cảnh Thâm nhấc chân vuốt ve dưới bụng mèo, hắn cười nói với Hạ Ý: "Muội muốn thử không? Sờ thích lắm, có điều hơi nặng một chút."

Hạ Ý hơi dao động, nàng bắt chước Cảnh Thâm nhưng chân vừa giơ lên đã bị ánh mắt ai oán của nó cản lại, nàng đành ngồi xuống sờ nhẹ lông mèo, đến khi nghe được tiếng mèo hài lòng mới đứng dậy.

Chỉ mới vuốt ve như vậy mấy cái mà nó đã bị Hạ Ý thuần phục, cứ bám theo nàng suốt cả đường đi. Bất đắc dĩ, Hạ Ý đành mang theo một mèo một người về nhà, hễ gặp người quen nàng sẽ kéo Cảnh Thâm lại chào hỏi.

Lúc đi ngang qua nhà bà Ngô, hai người con trai của bà đang chất nan tre và sọt tre lên xe la, bà ấy thì ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước nhà lột quýt. Hiện tại bà ấy đã biết Cảnh Thâm không phải là một cô nương khỏe mạnh mà là một chàng thiếu niên thanh tú, thấy hai người họ, bà đưa cho mỗi người một quả quýt.

Hạ Ý nhìn quả quýt trên tay, nàng mỉm cười đặt lại vào giỏ: "Cảm ơn bà, cháu và Cảnh Thâm chia nhau một quả là được rồi."

Bà Ngô cười lộ cả nếp nhăn trên khóe mắt, bà đứng trò chuyện cùng tiểu cô nương vài câu. A Mộng, cháu gái của bà, từ nhà chạy ra giúp cha và nhị thúc bưng sọt tre lên xe, thỉnh thoảng đỏ mặt liếc nhìn sang Cảnh Thâm.

Cảnh Thâm chạm phải ánh mắt của tiểu cô nương này không biết đã bao nhiêu lần, cuối cùng không chịu được nữa, hắn kéo vạt áo Hạ Ý ra hiệu mình đang chán lắm, nàng bèn tạm biệt bà Ngô rồi dẫn hắn về, thầm nghĩ không biết ai nhỏ tuổi hơn ai nữa.

Bà lão đứng phía sau dõi theo bóng lưng của hai người họ. Với tâm lý thích tác hợp đôi lứa của bậc trưởng bối, bà thầm khen trông hai đứa quả rất đẹp đôi, A Mộng nghe vậy cũng đưa mắt nhìn, nàng đỏ mặt hừ nhẹ một tiếng, giơ tay lấy quả quýt trong giỏ rồi quay vào nhà.

Khi ngang qua nhà Ngô Bá Thuận thì thấy đàn gà nhà ông đang kiếm mồi ở ngoài sân, có tầm ba bốn con, con nào con nấy đều chắc nịch. Bên kia, nhóc mập A Quang và vài ba đứa trẻ cùng tuổi đang nhóm lửa chơi cạnh bờ sông.

Hạ Ý nhìn ánh lửa bập bùng mà thấy lòng ấm áp, nàng bỗng muốn nướng gì đó lên ăn. Nghĩ lại thì cũng đã sắp vào đông rồi, tới đó chuẩn bị một lò than thật to, khoai môn hay khoai lang gì cũng mang lên nướng hết, càng nghĩ càng thấy mong chờ.

"Đúng rồi..." Giọng nói Cảnh Thâm cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.

"Sao thế?"

"Không phải muội nhờ ta vẽ tranh cho muội sao, dù sao cũng đang rảnh, ta vẽ cho muội vài bức nhé."

Thì ra là chuyện này, Hạ Ý hào hứng: "Hiện tại chưa cần lắm đâu, vài ngày nữa trên trấn giao vải đến là muội sẽ cùng bà Chi thêu hý phục đó!"

"Hý phục? Muội còn thêu được loại trang phục phức tạp này nữa hả?"

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, nàng ngại ngùng sờ vành tai: "Muội đã thêu túi hương được mấy năm nay, bà Chi bảo mùa đông này sẽ dạy muội cách thêu hý phục..."

Nhắc đến bà Chi, Cảnh Thâm liền nhớ lại lời nói của Hạ tiên sinh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến mức hoa văn nhỏ trên tay áo cũng được thêu cùng một vị trí giống nhau sao?

"Bà Chi khéo tay quá nhỉ."

"Vâng!" Nàng nói với vẻ tự hào, "Không chỉ dừng lại ở hý phục thôi đâu, bà ấy còn thêu cả bình phong và tranh cuộn, phu nhân các gia đình quyền quý đều thích lắm! Sau này muội nhất định sẽ trở nên giỏi giang như vậy..."

Cảnh Thâm vừa nghe nàng nói chuyện vừa ngắt một dây tiêu xanh mọc bên tường, dạo này cứ mỗi lần đi ngang qua là nàng cứ nhớ mong nó mãi, nay hắn hái luôn vậy.

"Ừ, chắc chắn sau này muội sẽ giỏi như bà ấy." Khen xong, hắn đưa tiêu lên mũi ngửi thử, chân mày nhíu lại, bộ dáng như muốn đưa sang cho nàng.

Hạ Ý nào chịu, nàng cười ranh mãnh rảo bước vào sân, để lại Cảnh Thâm hờn dỗi ở phía sau: "Sao không cầm mà còn chạy làm gì?"

"Khụ."

Vừa đẩy cổng ra Hạ Ý đã nghe thấy tiếng ho khan vang lên từ trên cây ngô đồng, nàng thở dài ngước mắt nhìn lên, A Minh đang tựa vào cành cây chăm chú nhìn ra ngoài cửa.

"Sao ngươi còn ngồi đây vậy?" Không thấy mệt ư?

A Minh nhìn tiểu cô nương đang đứng dưới tán cây rồi liếc qua Cảnh Thâm mới vào cùng chú mèo nhỏ, hắn chỉ tay vào cành cây phía Đông Nam.

Hạ Ý nhìn theo, trên cành cây treo hai con cá to đang há miệng, vây cá vẫn còn đang cử động.

"Sao ngươi còn ngồi đây?" Cảnh Thâm hỏi câu y hệt Hạ Ý với giọng cứng rắn.

A Minh không chỉ vào hai con cá nữa, hắn nhanh nhẹn xách chúng xuống: "Đi nướng cá ăn không?"

"Meo!" Mèo cam mập chăm chăm nhìn vào hai con cá, nom có vẻ thèm thuồng lắm rồi.

Hạ Ý thầm cảm thán, mới nãy nàng còn nghĩ đến việc nướng gì lên ăn, nay giấc mơ đã thành hiện thực rồi.

Chỉ là người đưa cá... Nàng đăm chiêu nghĩ có lẽ mình và Cảnh Thâm cùng chung chiến tuyến, cùng chung một kẻ thù, cá này chắc chắn không thể ăn.

"Không ăn đâu." Một người lắc đầu vứt bỏ những thứ yêu thích.

"Ăn." Một người gật đầu đáp lại.

Ăn? Người lắc đầu liếc người gật đầu, chân mày nàng nhướn cao hơn cả ngọn núi, không phải huynh ấy muốn đối phó với A Minh ư, sao tự nhiên lại muốn ăn cá.

"Muội nhìn ta làm gì? Muội không muốn ăn hả?" Cảnh Thâm cúi nhìn nàng.

Tất, tất nhiên là muốn rồi.

Nhà nàng ở cạnh bờ sông, bình thường hay ăn cá nên chút chuyện cỏn con như làm cá này không làm khó được nàng, Hạ Ý lấy dây tiêu xanh trên tay Cảnh Thâm rồi dặn dò: "Hai người ra sông nhóm lửa nhé, muội chuẩn bị gia vị xong sẽ ra ngay."

Nói xong nàng vội chạy vào nhà bếp để lại hai con người và một chú mèo chăm chú nhìn nhau, lát sau mới dẫn nhau ra bờ sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top