Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối phương cũng đang cẩn thận đánh giá hắn, nghe vậy gật gật đầu, mỉm cười đáp: "Mạc Thành Ngọc."

Hắn lúc nói chuyện sóng mắt lưu chuyển, tự nhiên tản mát ra phong thái phong lưu.

Mạc Thành Ngọc thấy lại ngẩn ngơ, hốt hoảng nói: "Trong thiên hạ nguyên lai lại có nhân vật như công tử đây so với trăng sáng còn sáng hơn —— nghe đại danh Minh Nguyệt công tử đã lâu, hôm nay mới được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Đâu có, Mạc huynh nhân trung long phượng [rồng phượng trong loài người], A Ngọc mới là cửu ngưỡng đại danh, mời qua đây ngồi." Nói xong, dẫn Mạc Thành Ngọc ngồi xuống, mọi người cũng sôi nổi ngồi xuống.

"Nghe nói Mạc huynh gần đây vì bảo hộ Tri Phủ đại nhân, mỗi đêm đều cùng sát thủ giao thủ?" Hai người mới gặp đã như tri kỷ, trò chuyện với nhau thật vui, vừa uống rượu, ngồi một bên hàn huyên.

"Đúng a, Vô Hồi, ân, chính là tên sát thủ, cũng là mỹ nhân khó gặp. Người kia a, từ đầu đến chân đều băng lãnh, nếu có thể cười một cái..." Mạc Thành Ngọc cười thở dài một chút, hơi ngửa đầu, lại uống cạn một chén rượu.

Rượu ở Minh Hương Cư hương vị mặc dù nhạt, tác dụng chậm lại mạnh, Mạc Thành Ngọc uống vội nên có quá chén, đầu óc bắt đầu có chút quay cuồng.

Gương mặt Cố Lưu Ngọc trước mắt nhoè đi, dần dần cùng khuôn mặt lạnh tanh của Vô Hồi hợp lại cùng một chỗ, đôi mắt lạnh không biết trần thế sinh tử yêu ghét của Vô Hồi bỗng nhiên long lanh sinh động hẳn.

Mạc Thành Ngọc đem trọn thân thể dựa vào người kia, trong miệng lẩm bẩm nói: "Vô Hồi, ngươi rốt cục chịu đối với ta nở nụ cười sao?"

Người nọ lại hơi hơi đẩy hắn ra, buồn cười nói: "Mạc huynh, như thế nào nhanh như vậy đã say rồi." Hơi thở phả lên mặt hắn, ấm áp.

Mạc Thành Ngọc ngưng thần lại nhìn, người mỉm cười ngồi trước mặt sao có thể là Vô Hồi, rõ ràng là Cố Lưu Ngọc.

Vô Hồi làm sao có thể nhìn mình như vậy, làm sao có thể có ánh mắt ôn nhu đa tình như vậy.

Mỹ nhân ở trước mặt, sao lại có thể sẽ nghĩ đến mỹ nhân kia, rồi lại nhận lầm người chứ.

Mạc Thành Ngọc có chút xấu hổ, cười khổ nói: "Lâu lắm không uống rượu ở Minh Hương Cư, nhất thời mê rượu, khiến Cố công tử chê cười."

Cố Lưu Ngọc lại thay hắn rót một chén rượu, cười thật lâu đưa tới trước mặt hắn: "Đã như thế, sao không uống đến không say không nghỉ? Chúng ta hôm nay nhất kiến như cố [vừa gặp đã thân quen], Mạc huynh không nên xa lạ, có thể gọi ta A Ngọc."

"Vậy ngươi cũng không cần gọi ta Mạc huynh, Kinh Lan đều là trực tiếp gọi ta Thành Ngọc." Mạc Thành Ngọc tiếp nhận chén rượu, cười nói.

"Cũng tốt, Thành Ngọc, hảo huynh đệ, đến!" Cố Lưu Ngọc ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mạc Thành Ngọc cũng sảng khoái uống xong, lại thay cả hai người rót đầy.

Cố Lưu Ngọc vuốt vuốt chén rượu bạch ngọc thượng hạng trong tay, tùy ý nói: "Ta xem ngươi đối với Vô Hồi... Tựa hồ không phải đơn giản là đối thủ như vậy a?"

Mạc Thành Ngọc đem ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhẹ nhàng quơ quơ chén rượu trong tay, cười nói: "Đó là đương nhiên, ta đối mỹ nhân từ trước đến nay chỉ liếc mắt một cái liền xem trọng. Mà đối với mỹ nhân đẹp như A Ngọc, tự nhiên lại càng phải nâng niu rồi. Sau này ngươi nếu có chuyện gì phiền lòng cứ nói một tiếng, ta tất nhiên toàn lực ứng phó."

"Chẳng thể trách người khác đều nói ngươi thương hương tiếc ngọc, oán ngươi lưu tình ở tứ xứ, quả thế." Cố Lưu Ngọc trên mặt tươi cười, trong tâm lại có chút xót xa. Chuyện phiền lòng y cho tới bây giờ đều chỉ duy nhất có một, lại vĩnh viễn cũng sẽ không có ai giúp y thực hiện.

Rượu qua ba tuần, không khí trong bữa tiệc rất rôm rả.

Mạc Thành Ngọc lại càng ngày càng phiền lòng.

Càng gần nửa đêm, Mạc Thành Ngọc càng nhớ da diết. Bây giờ là giờ nào? Vô Hồi đã rời đi chưa? Nếu là y phát hiện mình không có ở đó, sẽ như thế nào?

Y có thể thất vọng hay không, có thể nhớ hay không, giống như chính mình giờ phút này nhớ y?

Nhớ...

Hắn quen biết nhiều mỹ nhân như vậy, còn chưa từng nhớ qua ai trong số đó đến thế.

Nhớ như vậy, hận không thể lập tức liền chạy đến nhà Tri Phủ, đi gặp con người xinh đẹp lạnh lùng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top