Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Lưu Ngọc lơ đãng gật gật đầu: "Đại khái đi."

"..." Giờ Tý, Vô Hồi sắp tới!

Thế nhưng hắn lại vắng mặt.

Trong long đang buồn rầu lập tức phát hoả, kịch liệt thiêu đốt, phảng phất muốn đốt thủng tâm hắn. Hắn rốt cuộc không ngồi thêm đi, lập tức đứng dậy đối Cố Lưu Ngọc nói: "A Ngọc, ta chợt nhớ tới có chút việc gấp, ngày mai sẽ đến nhà bồi tội. Cáo từ."

Cố Lưu Ngọc sửng sốt: "Đã trễ thế này, ngươi lại uống không ít, ngươi —— "

"Không đủ thời gian, ngày khác lại cùng ngươi giải thích." Mạc Thành Ngọc không đợi y nói xong, cũng bất chấp hướng mọi người cáo từ tại đây, rồi vội vàng rời đi.

Cố Lưu Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, lúc đầu nghi hoặc, sau lại giống như thông suốt rồi, không khỏi sâu kín thở dài một hơi, vừa ngưỡng mộ vừa đồng tình.

Mạc Thành Ngọc vừa ra khỏi Minh Hương Cư liền xuất sử khinh công hướng nhà Tri Phủ.

Gió đêm thổi qua cái đầu đang nóng rực của hắn, cảm giác thanh tỉnh rất nhiều.

Ý niệm muốn gặp người kia lại càng thúc giục.

Hắn thở ra một hơi, đem công lực thôi thúc đến cực hạn.

Trạch viện Tri Phủ, giờ Tý.

Vô Hồi đến đúng giờ, theo thói quen xông một phen mê hồn hương giải quyết đi bọn lâu la không vừa mắt y, theo thường lệ hướng nóc nhà phòng ngủ nghênh chiến người không bị mê dược ảnh hưởng kia.

Hắn tốc độ quá nhanh, thẳng đến khi phiêu nhiên đáp xuống, đứng trước mặt người ta, mới phát hiện người nọ lại có thể không phải Mạc Thành Ngọc.

?

Sao lại thế này?

Mạc Thành Ngọc đâu?

Hắn không khỏi sững sờ một chút, nhìn nam tử xa lạ trước mắt, trong long nhất thời không hiểu.

"..." Có một loại xúc động cũng muốn hỏi đối phương, lại cảm giác mình có chút kỳ quái.

Hắn và Mạc Thành Ngọc cũng không có ước định cái gì.

Càng không có quan hệ gì.

Trừ bỏ lập trường bất đồng, không thể không hàng đêm đánh nhau.

Vô Hồi đưa tay đỡ thân kiếm, trong lòng nhộn nhạo.

Tạ Kinh Lan cũng đang đánh giá Vô Hồi.

Sau một lát, Tạ Kinh Lan tiêu sái ôm quyền, lại cười nói: "Nghe đại danh Vô Hồi công tử đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, thật đúng là giống như Thành Ngọc nói giống, là một lãnh mỹ nhân không hơn không kém."

"..." Người này quả nhiên là quen biết Mạc Thành Ngọc, lại không biết, Mạc Thành Ngọc vì cái gì không tới.

"Thành Ngọc đêm nay có chút công sự, không có cách thoát thân, nhờ ta đến lĩnh giáo ngươi một hồi."

"..." Xem ra, hắn tối nay sẽ không đến đây...

Tạ Kinh Lan dừng một chút, bỗng nhiên thu lại tươi cười, lời nói xoay chuyển: "Bất quá ta cũng nói trước, ta cùng Thành Ngọc bất đồng, không học được hắn thương hương tiếc ngọc, đối đãi loại sát thủ thủ đoạn ngoan độc vô tình các ngươi từ trước đến nay chưa từng phân biệt, sẽ không mềm lòng. Vô Hồi công tử, xin mời!" Nói xong liền rút ra trường kiếm hướng Vô Hồi đâm tới.

Hắn nhớ rõ Mạc Thành Ngọc nói qua, Vô Hồi kiếm pháp sắc bén, thân pháp cực nhanh, bởi vậy tuyệt không dám để cho Vô Hồi chiếm được tiên cơ.

"..." Đúng rồi, vô luận hôm nay tới là người này hay là Mạc Thành Ngọc, bọn họ đều là địch nhân, không có chút nào khác biệt.

... Mặc kệ Mạc Thành Ngọc nói qua bao nhiêu lần, bọn họ là bằng hữu.

Hắn soát kiếm ra khỏi vỏ, mặc kệ đối phương đâm trúng chính mình ra sao, chính là thẳng tắp đâm hướng tim đối phương.

Đối đãi địch nhân, nên đơn giản lưu loát như thế, một kiếm trí mạng.

Dù cho phải trá giá bằng tính mạng của mình.

Đấu pháp liều mạng này, từ lúc gặp được Mạc Thành Ngọc, đã lâu không sử dụng qua rồi.

Mạc Thành Ngọc...

Tâm trống rỗng, run rẩy, đau xót nhưng lại không phải đau xót.

Chính mình đến tột cùng là làm sao vậy.

Trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, thân pháp không tránh được so với bình thường chậm đi vài phần.

"!" Tạ Kinh Lan thấy cách đánh như vậy hắn, lắp bắp kinh hãi.

Kiếm Vô Hồi so với chính mình nhanh hơn, tiếp tục như vậy, nhiều nhất chỉ đâm hắn trọng thương, mà chính mình cũng dữ nhiều lành ít.

Nhíu mày, Tạ Kinh Lan nhảy ra bên cạnh, tránh được kiếm đâm phải ổ tim, bả vai nhưng không tránh kịp, nháy mắt bắn ra nhiều hơn một tia máu.

Vô Hồi vừa mới đâm trúng một kích, theo bản năng trở cổ tay, nhẹ nhàng run lên, trường kiếm đã kề ngang cổ Tạ Kinh Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top