Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng tử Tạ Kinh Lan kịch liệt co rút, muốn tránh đã không còn kịp.

Hắn tuy rằng sớm nghe Mạc Thành Ngọc nói qua về cách đánh này của Vô hồi, song lúc thật sự gặp, vẫn là không kịp ứng đối.

Nghìn cân treo sợi tóc.

Đúng vào lúc nguy cấp, chợt nghe một tiếng hô "Dừng tay", một thân ảnh bay nhanh xuống chỗ hai người, chưởng phong xuất ra, ngăn cách hai người.

"..." Mạc Thành Ngọc! Ngươi đã đến rồi!

Vô Hồi trong lòng không hiểu tại sao lại vui vẻ, cảm giác mới vừa rồi trống vắng cùng đau đớn lập tức biến mất sạch, nhưng hắn từ trước đến nay ít nói, chính là yên lặng nhìn lại Mạc Thành Ngọc, thu kiếm lui tới một bên.

"Sao ngươi lại đến?" Tạ Kinh Lan hiển nhiên rất là giật mình.

"Sau này hãy nói, ngươi trước tiên trở về." Mạc Thành Ngọc nhìn thấy Tạ Kinh Lan trên vai cùng trên cổ kiếm thương, tuy rằng cũng không trí mạng, vẫn là khiến cho hắn đau lòng, "Ngươi bị thương? Nhanh lên một chút trở về băng bó."

Tạ Kinh Lan cúi đầu nhìn xem bờ vai của mình, mới vừa rồi thật là quá mức nguy hiểm, căn bản không thấy đau đớn, giờ phút này lơi lỏng tinh thần, mới phát hiện toàn thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Nhưng là ngươi —— Thành Ngọc, ngươi uống say." Hắn nhìn ra mặc dù Mạc Thành Ngọc nói chuyện còn mạch lạc, vẻ mặt lại rõ ràng bất đồng, để một Thành Ngọc đã chuếnh choáng hơi men một mình ở lại nơi này đánh với sát thủ lợi hại như vậy, hắn rất lo lắng, "Ta lưu lại giúp ngươi."

Mạc Thành Ngọc không kiên nhẫn khoát tay, đầu lại bắt đầu trướng đau, làm hắn càng thêm mất kiên nhẫn: "Yên tâm, không có việc gì."

"Chính là ——" y vẫn là thực lo lắng.

"Vô Hồi sẽ không nỡ giết ta, chúng ta là bằng hữu." Men rượu xông lên não, Mạc Thành Ngọc xoa nhẹ thái dương, dương dương tự đắc nói.

"..." Tạ Kinh Lan cả kinh, nhìn về phía Vô Hồi.

Vô Hồi lại chỉ là trầm mặc nhìn về phía Mạc Thành Ngọc, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, khuôn mặt đeo mặt nạ bạc lạnh tanh, nhìn không ra biểu tình bên dưới.

"Ngươi xem đi —— mau trở về băng bó đi, không cần phải lo lắng ta." Thấy thế, Mạc Thành Ngọc càng đắc ý.

"..." Giữa hai người này... Chẳng lẽ...

Y rõ ràng chỉ là vui miệng đùa một chút, chẳng lẽ y lại đoán trúng?

Nhìn nhìn Mạc Thành Ngọc, lại nhìn nhìn Vô Hồi, Tạ Kinh Lan cảm thấy được có chút đau đầu, đành phải nói: "Ta đây đi trước, chính mình cẩn thận."

Ít nhất xem tình hình trước mắt, Vô Hồi sẽ không động đến Mạc Thành Ngọc.

Sau khi nhảy xuống khỏi mái hiên, Tạ Kinh Lan chung quy nhịn không được, quay người công đạo nói: "Nhớ kỹ lời nói của ta sáng nay, ngươi là người thông minh."

Mạc Thành Ngọc chỉ cười khoát tay áo, thúc giục hắn đi nhanh lên.

Tạ Kinh Lan bất đắc dĩ, thở dài một hơi, lắc đầu đi mất.

Trên mái hiên chỉ còn lại hai người Mạc Thành Ngọc cùng Vô Hồi.

Hai người bọn họ trầm mặc đối diện nhìn nhau, nhất thời ai cũng không nói gì.

Vô Hồi tự nhiên sẽ không mở miệng trước, ngay cả hắn ngày hôm nay khó khăn lắm mới muốn nói, cũng không biết nên nói những thứ gì.

Mạc Thành Ngọc ngắm dáng người xuất trần đứng yên dưới ánh trăng đến xuất thần, nhất thời đã quên mở miệng.

...

"Thực xin lỗi, hôm nay tới chậm."

"..." Vì sao phải giải thích? Giữa hai người, hắn đến hoặc không đến, đến là hắn hay là người khác, không hẳn là có chút gì khác biệt.

"Ta muốn gặp ngươi. Gặp ngươi muộn một chút, đã nghĩ là không kịp."

"..." Nguyên lai, không phải một mình y có ý nghĩ nhớ nhung.

Vô Hồi chớp mắt, hàn ý trong đáy mắt khẽ dao động.

"Quen biết ngươi đã lâu, ngươi vẫn là vô tình như vậy." Đợi thật lâu không được đáp lại, Mạc Thành Ngọc cười khổ một cái, "Chính là, mặc kệ ngươi vô tình đến đâu, ta vẫn sẽ nhớ đến ngươi."

"... Ngươi uống say. Ngươi đi đi, ngày mai tiếp tục đánh."

Bọn họ là đối thủ, nhiệm vụ lần này đã kéo dài lâu lắm, y đáng nhẽ nên tận dụng thời cơ, thừa dịp cơ hội này cấp đối phương một kích trí mạng, chính là thời điểm y lấy lại được ý thức, đã không ngăn kịp lời nói của chính minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top