Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cáo từ." Lời đã chót thốt ra, lần này tiện nghi cho hắn rồi.

"Đợi một chút." Mạc Thành Ngọc đưa tay bắt lấy ống tay áo của hắn, "Nếu ngày hôm nay không đánh, có thể hay không ngồi xuống tâm sự một chút?"

Vô Hồi thân hình vội né tránh, thoát được, âm thanh lạnh lùng nói: "Được một tấc lại muốn tiến một thước."

Mạc Thành Ngọc lại cười nói: "Cái gọi là đánh nhau xong mới thành bằng hữu, chúng ta đánh lâu như vậy, dù gì cũng là bằng hữu. Làm bằng hữu lâu như vậy, mà vẫn chưa hảo hảo nhờ vả nhau việc gì, không đáng tiếc sao?"

"Không đáng tiếc."

"Vô Hồi ——" Mạc Thành Ngọc kéo dài thanh âm, vừa nũng nịu, lại mơ hồ mang theo một chút cầu ý tứ khẩn cầu.

"Ngươi... Hừ."

Mạc Thành Ngọc nhếch khóe miệng, lại cười nói: "Ta biết, ngươi không có vô tình như ngoài mặt vậy."

"Hừ." Đáp lời hắn, lại là một tiếng hừ lạnh.

"A ——" người này, thật sự là biệt nữu khả ái [tsundere].

Mạc Thành Ngọc cười kéo kéo tay áo Vô Hồi, hai người dựa lưng vào mái hiên ngồi xuống.

Đêm đã rất khuya, trăng tròn treo cao, bốn phía im lặng lại mênh mông, dường như bầu trời trong lúc đó chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Mạc Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn trăng sáng, hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu thở dài, nhẹ giọng nói: "Vô Hồi, ta giống như yêu ngươi, làm sao bây giờ?"

"... Cái gì?"

Yêu?

Là thứ gì?

Hắn là sát thủ, hắn không hiểu.

Nhưng là vì cái gì, nghe đến chữ kia, trong tim của hắn sẽ dâng lên một chút vui sướng?

"Đem bỏ mặt nạ đi. Ngươi mang theo mặt nạ, ta nhìn không rõ bộ dáng của ngươi —— "

"..." Vô Hồi chần chừ một chút, vươn tay, chậm rãi bóc mặt nạ.

Đường nét trên khuôn mặt tựa như tranh vẽ lập tức hiển hiện dưới ánh trăng, như lãnh ngọc, như hàn băng, nét mặt tuy không chút thay đổi, lại một phen xuất trần động lòng người.

"..." Mạc Thành Ngọc si ngốc nhìn khuôn mặt kia, trong lòng vừa động, không chút nghĩ ngợi nghiêng người qua hôn lên cặp kia môi mỏng.

Không nghĩ tới người nọ lạnh lùng như băng, môi lại thần kỳ ấm áp mềm mại.

Mạc Thành Ngọc trong lòng than thở, đưa đầu lưỡi phác hoạ đường nét đôi môi y.

"!" Vô Hồi kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất phải phản ứng.

Khoảng cách quá thân cận, rút kiếm đã không kịp. Hắn muốn dùng một chưởng thay đao hướng cổ Mạc Thành Ngọc cắt đứt.

Mạc Thành Ngọc lại vặn nhẹ cổ tay, mượn rượu giở trò, cậy mạnh dùng cả thân mình nhốt chặt y, ghì chặt hai tay y ở bên mình không cho động đậy, cả người đều phủ đi lên, che khuất ánh trăng sau lưng.

"Đừng nhúc nhích —— "

"Ngươi! ... Ngô..."

Lưỡi linh hoạt không ngừng trên môi y khiêu khích, thời điểm đầu lưỡi triệt hồi, cánh môi ấm áp liền bao trùm lên, chật vật bú mút lấy môi chính mình.

Thân mình cứng đờ, trong đầu trống rỗng, chỉ còn giác xa lạ mà hết sức rõ ràng trên môi.

"A..." Trong ngực đập thình thịch, hô hấp rối loạn.

Đầu lưỡi cùng môi luân phiên tiến công, lại cạy không ra khớp hàm đóng chặt. Mạc Thành Ngọc ôn nhu dỗ dành: "Đem miệng mở ra... Nghe lời..."

Y ngẩn người, lại nghe theo lời của hắn, nhất thời mê muội khẽ mở khớp hàm của mình.

"Thực ngoan ——" lời nói bị nuột chửng trong lúc môi lưỡi dây dưa, hắn dứt khoát đem y áp đảo dưới thân, tận tình hôn môi.

Hương rượu nóng cháy theo khoang miệng ấm áp truyền tới, Vô Hồi đầu cũng bắt đầu hỗn loạn.

Chưa từng có người đối với y làm chuyện như vậy.

Y thậm chí chưa từng có cho phép người khác thân cận thân thể của y.

Huống chi là địch nhân.

Nhưng mà giờ này khắc này, y không kịp tự hỏi, cũngquên giãy dụa, chỉ biết nương theo tiết tấu của Mạc Thành Ngọc, uyển chuyển ravào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top