Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thành Ngọc vừa cười cười, mắt cong cong: "Uống rượu mặc dù hỏng việc, thỉnh thoảng nếm thử cũng không sao. Sau này ta mỗi ngày đều mang một chút, mỗi ngày loại khác nhau, chờ đấu được mười ngày nửa tháng, rượu ngon trong thiên hạ này, liền có thể cho ngươi hưởng qua một lần."

Hắn ngửa đầu ngắm nhìn trời quang trăng sáng, cảm thán nói: "Người sống trên đời, có thể có giai nhân rượu ngon làm bạn, còn có thể đòi hỏi gì —— "

Vô Hồi rời khỏi ngực của hắn, tay nắm trường kiếm, lạnh nhạt nói: "Vậy sao? Ta lại cảm thấy được, người sống trên đời, bất quá chỉ cách người chết một chữ "sát" [giết] mà thôi."

Mạc Thành Ngọc thở dài lên lắc đầu, gạt tay cầm kiếm của y, chưa từ bỏ ý định lại ôm bờ vai của y, cười nói: "Rồi một ngày, ta sẽ cho ngươi có biết, người sống, còn có rất nhiều chuyện thú vị có thể làm."

"Tỷ như mỹ nhân? Ngươi thường đi loại địa phương đó?" Vô Hồi đánh rớt tay hắn, lạnh nhạt nói.

"Mỹ nhân đẹp mắt, hoan hỷ cả thể xác và tinh thần, nhất là mỹ nhân tài hoa. Lần sau mang ngươi tới mở mang, tiện học hỏi chút." Lại nâng tay, Mạc Thành Ngọc âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay mặc kệ bị đánh rớt bao nhiêu lần, hắn đều quyết không buông tha, thề phải ôm mỹ nhân trong ngực.

"Nếu vậy, ta đối với việc đánh chết ngươi càng hứng thú hơn." Vô Hồi hừ lạnh một tiếng, lại đi đánh rớt tay hắn.

"Ha ha, ngươi nếu đố kỵ, ta liền không bao giờ đi nữa, chỉ nhìn ngươi thôi, được không?" Mạc Thành Ngọc cười nói.

"Hồ ngôn loạn ngữ, sợ mạng quá dài sao?" Vô Hồi xuất ra mặt nạ mang lại trên mặt, hất tay Mạc Thành Ngọc rồi đứng dậy, "Một mình ngươi tiếp tục say khướt đi, ta không phụng bồi."

"Đợi một chút!" Mạc Thành Ngọc vội vàng kéo lấy tay Vô Hồi tay, nói, "Ngày mai nhớ đến nha."

"..."

"Ta chờ ngươi."

"... Hừ."

"Ngày mai không cần tiếp tục rải mê dược, rất phiền toái, ta làm cho bọn họ bỏ chạy, dù sao đều là bài trí vô dụng."

"... Hừ."

"Ngày mai tới thời điểm đừng mang mặt nạ, ta thích nhìn thấy mặt của ngươi, được không?"

"Muốn chết!"

"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi đồng ý với ta a!"

Chà ——

Vô Hồi hung hăng dùng nội lực chấn áp tay Mạc Thành Ngọc, phất tay áo bỏ chạy lấy người.

Sáng sớm, Mạc Thành Ngọc khi tỉnh lại, liền chứng kiến Tạ Kinh Lan ngồi ở bên cạnh, đang vẻ mặt lo lắng nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Đến rồi?" Mạc Thành Ngọc xoa xoa thái dương, duỗi lưng một cái.

"Tối hôm qua không bị thiệt đi?" Tạ Kinh Lan hỏi.

"Bị Thiệt?" Mạc Thành Ngọc lặng đi một chút, tối hôm qua uống rượu nên lúc sau trí nhớ đứt quãng tràn vào trong óc, tuy rằng không thể liên kết lại ngay, lại có thể nhớ lại đại khái, không khỏi cười khan vài tiếng, "Sao có thể? Không những không thiệt thòi, còn chiếm tiện nghi mỹ nhân không ít, hắc hắc —— "

Tạ Kinh Lan thần sắc đại biến, một phen nắm vạt áo của hắn: "Mạc Thành Ngọc! Ngươi điên rồi? Ngươi không muốn sống nữa?!"

"Nhẹ tay, nhẹ tay ——" Mạc Thành Ngọc tách tay y ra khỏi áo, sửa sang lại một chút vạt áo nhăn nhúm, cười nói, "Kinh Lan, ngươi không phải là yêu ta chứ?"

"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi điên giống nhau sao? Vô Hồi là ai chứ?! Người như vậy không thể dễ dàng trêu chọc!"

"Kích động như vậy —— chậc chậc, chẳng lẽ, ngươi cũng đã yêu Vô Hồi?" Mạc Thành Ngọc nhìn thấy Tạ Kinh Lan bộ dạng hổn hển có chút buồn cười, nhịn không được tiếp tục trêu chọc hắn.

Tạ Kinh Lan trực tiếp chỉ phía dưới: "Nếu ngươi còn không có tỉnh rượu, ta sẽ không để ý đẩy ngươi xuống ao sen cho tỉnh rượu."

"Không cần không cần, tỉnh tỉnh." Mạc Thành Ngọc vội vàng xua tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top