Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật sự tỉnh?" Tạ Kinh Lan khoanh tay, liếc xéo hắn, dáng vẻ như chuẩn bị đá người xuống nước.

"Thật sự tỉnh, thật sự tỉnh." Mạc Thành Ngọc mau miệng nói.

"Nếu tỉnh, liền hảo hảo nói cho ta một chút, ngươi Vô Hồi kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì." Tạ Kinh Lan nhìn Mạc Thành Ngọc, hai hàng lông mày nhăn lại, "Tiểu tử ngươi lần này không phải là đùa giỡn a?"

"... Ngươi hi vọng ta đáp như thế nào đây?"

"Ta chỉ muốn nghe nói thật."

"Ân..." Mạc Thành Ngọc cũng nhăn mày, trầm mặc nửa ngày, cười khổ nói, "Nói thật ra, chính ta cũng không biết."

"..." Tạ Kinh Lan ấn đường càng nhăn chặt hơn.

"Chờ ta nghĩ rõ ràng sẽ trả lời ngươi đi."

"Ta thà rằng ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ." Nhớ tới tình hình tối hôm qua của hai người, Tạ Kinh Lan thở dài một hơi, bất lực, "Quên đi, trở về ngủ đi."

"Ân. Chắc từ đêm nay, mấy người tuần tra gác đêm nên lui đi, chống lại cao thủ như Vô Hồi, bất quá là mang tính mạng đi tặng mà thôi."

"... Cũng tốt. Lát ta sẽ theo Triệu đại nhân thương lượng một chút."

"Đúng rồi, Cố Tiểu công tử còn ở chỗ của ngươi sao? Tối hôm qua đi vội vàng, ngày hôm nay chi bằng đến nhà hướng hắn bồi tội."

"Ngươi còn nhớ rõ bồi tội? Người ta sáng sớm hôm nay đã đi —— ta nghe Lưu Ngọc nói, bỏ rơi mỹ nhân nửa chừng rời đi, cũng thật không phải phong cách thường ngày của Mạc đại hiệp ngươi a." Tạ Kinh Lan theo thói quen trêu chọc hắn. Trêu chọc xong rồi, nhớ tới nguyên nhân khác thường lần này của Mạc Thành Ngọc, không khỏi lại nhíu mày.

Mạc Thành Ngọc ra vẻ chấn an Tạ Kinh Lan: "Được rồi, đừng lo lắng, ta có chừng mực."

Tạ Kinh Lan quay đầu, bất đắc dĩ nói: "Đừng có ra vẻ với ta. Ông trời phù hộ, hi vọng ngươi trận này say sẽ sớm thanh tỉnh."

"Tuân mệnh, tại hạ trở về giải rượu." Mạc Thành Ngọc cười cười, nhảy xuống mái hiên.

"Ai ——" Tạ Kinh Lan lắc đầu, lại thở dài một hơi.

Màn đêm buông xuống, Mạc Thành Ngọc theo thường lệ ngồi ở trên nóc nhà.

Như cũ là một thân thản nhiên trường bào nguyệt sắc, tóc dài tung bay, tùy ý tiêu sái.

Bên cạnh còn bày một bầu rượu cùng hai chén rượu.

Hắn đem bầu rượu cầm lấy, ung dung rót đầy một chén rượu, nắm ở trong tay nhẹ nhàng đong đưa.

Ánh trăng phản chiếu trong chén rượu cũng theo động tác của hắn nhẹ nhàng rung rinh, lay động tạo ra một vòng gợn sóng.

Sóng dập dờn, giống như tâm tình hắn lúc này.

Càng gần giờ Tý, càng bâng khuâng bồi hồi.

Đã ngóng trông y mau tới, lại không biết chờ y đến đây thật, chính mình làm như thế nào đối mặt.

Đêm qua nương theo men say, hẳn đã nói rất nhiều lời không nên nói, cũng làm một ít chuyện không nên làm.

Lúc ấy tùy tâm làm bậy, chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng, lúc sau thanh tỉnh lại không khỏi có chút hối hận.

Giống như lời nói với Tạ Kinh Lan, hắn đối Vô Hồi đến tột cùng là loại tâm tư gì, chính hắn kỳ thật cũng không biết.

Hắn tuy rằng thích mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ cảm thấy được có người nào đặc biệt như vậy, đủ để cho hắn không bỏ xuống được.

Nhưng mà hắn chưa từng yêu, đây có phải yêu không, chính hắn cũng không thể nói rõ.

Có lúc cảm thấy được là yêu, có lúc lại cảm thấy không phải yêu.

Chính mình còn mơ hồ không rõ ràng lắm, lờ mờ vậy nhưng liền trêu chọc phải Vô Hồi, kết thúc như thế nào mới tốt.

Ai ——

Quả nhiên say rượu loạn tính, thật sự là lời lẽ chí lý.

Hắn từ trước đến nay không phải người hay băn khoăn, thế nhưng lúc này không khỏi thở dài một hơi, trằn trọc bất định.

Thời gian trằn trọc trôi qua.

Đúng giờ Tý mõ vang lên, mặc dù không có mùi hương mê dược, hắn vẫn là theo bản năng ngẩng đầu, quả nhiên thấy một bóng trắng đạp nguyệt mà đến.

Vô Hồi nhẹ nhàng thoải mái đáp ở trước mắt hắn, lúc này đây cư nhiên không có mang mặt nạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top