Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt như ngọc dưới ánh trăng lại càng siêu thực tựa vẽ, đôi mắt lạnh lùng băng lãnh trong sáng, phẳng lặng.

Tuy là vô tình song vẫn động lòng người.

Hắn tuy rằng như cũ lạnh lùng không có một chút biểu cảm, lại phá lệ đối Mạc Thành Ngọc nhẹ nhàng gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Hắn cuối cùng là vẫn nghe lời của ta!

Mạc Thành Ngọc mừng rỡ, trong lòng một trận kinh hoàng, nháy mắt lại cảm thấy được người như vậy, ai có thể cầm lòng mà không yêu.

Hắn vội vàng đưa tới chén rượu trong tay: "Nếm thử, đây là rượu hoa mai ta nói đêm qua"

Vô Hồi cũng đón lấy, chỉ dùng trường kiếm chỉ vào Mạc Thành Ngọc: "Động thủ đi."

Mạc Thành Ngọc đưa trường kiếm trong tay y đẩy ra hai bên, nói: "Rượu này cực nhẹ, thử một chút đi, đừng lo."

"Không cần."

"Ta phải vất vả lắm để lấy được từ Thanh Nghiên cô nương, cả thảy chỉ có một ít, nhưng đổi lại là người khác, có nhiều tiền cũng khó cầu được." Nói xong, lại về đưa phía trước, thực sự tiến đến bên miệng Vô Hồi.

"..." Vô Hồi nhìn Mạc Thành Ngọc liếc mắt một cái, yên lặng tiếp nhận chén rượu, nhấp môi một chút.

"Như thế nào?" Mạc Thành Ngọc chờ mong hỏi.

"... Hoàn hảo." Hắn cũng không uống rượu, hoàn toàn không hiểu rượu, chỉ cảm thấy rượu này uống tươi mát thanh đạm, còn lộ ra hương thơm nhẹ nhàng của hoa mai, thật thật sự là không tồi. Bất giác mấp máy môi, chậm rãi đem hết chỗ rượu còn lại uống một hơi.

"Vậy tiếp tục uống một chút nữa." Mạc Thành Ngọc hoan hoan hỉ hỉ lại thay Vô Hồi rót đầy, tự mình cũng rót một chén, đưa chén nhấp chút, "Ta sẽ biết ngươi nhất định sẽ thích."

"..." Vô Hồi uống cạn rượu trong chén, đem chén đặt cạnh bầu rượu, "Rượu đã uống qua, có thể động thủ đi."

"Ngày mai tiếp tục mang rượu cây mơ cho ngươi." Mạc Thành Ngọc đem bầu rượu cùng chén rượu cẩn thận cất kỹ, đặt ở trên cây to bên cạnh, sau đó rút kiếm ra, cười tủm tỉm nói.

Vô Hồi cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, hai người rất nhanh đấu ở một chỗ.

Hai người đánh nhau đã lâu, đối chiêu thức lẫn nhau không thể nào quen thuộc hơn, ngươi nhất chiêu ta nhất chiêu, nhịp nhàng ăn khớp, đối với người khác đứng xem, chắc chỉ giống như sư huynh đệ đồng môn tỷ thí với nhau để học hỏi.

Mạc Thành Ngọc đem nội lực tưới thân kiếm, hướng chỗ lồng ngực Vô Hồi đánh tới.

Hắn liệu định Vô Hồi tất nhiên sẽ thoải mái tránh đi, đồng thời mượn cơ hội công thân dưới của mình, bởi vậy dùng đủ mười phần lực, ra tay hoàn toàn không có kiềm chế.

Hai người đánh nhau, từ trước đến nay sẽ không cố ý hạ thủ lưu tình, để tránh đối phương coi thường.

Vô Hồi quả nhiên như hắn sở liệu, gấp gáp bay sang phía bên cạnh.

Ai ngờ lần này lại đặc biệt nguy hiểm, Vô Hồi thân mình bỗng nhiên cứng lại một chút.

Cao thủ đối chiêu, trong gang tấc lại có sai sót.

Chính là trong tích tắc đình trệ, kiếm Mạc Thành Ngọc đã hướng mặt mà đến.

Y nỗ lực tiếp tục tránh, tránh được mũi kiếm, lại tránh không khỏi kiếm khí.

Kiếm khí khổng lồ đẩy y liên tiếp lui về phía sau, ngửa đầu phun ra mấy ngụm máu tươi, dưới chân trượt, theo mái hiên ngã nhào xuống phía dưới.

"Vô Hồi!" Mạc Thành Ngọc kinh hãi, trong hoảng loạn trực tiếp ném trường kiếm, khẽ vươn tay kéo Vô Hồi ôm vào trong ngực.

"Ngươi thề nào?!" Nhìn thấy bạch y hơi mở trước mắt một điểm đỏ tươi, Mạc Thành Ngọc trong lòng bi thương, một tay chặt chẽ vòng tay quanh y, một tay kia cuống quít bắt mạch tượng của y.

"Dừng tay. Khụ khụ —— "

Mạch môn bị khống chế, chính là điều tối kỵ của người là học võ, Vô Hồi nỗ lực giãy giụa, tránh không thoát, đành phải đổi cách dùng tay kia đè lại tay Mạc Thành Ngọc.

Chỉ động tác đơn giản này lại kích thích y ho ra vài búng máu.

"Vì sao không tránh!" Mạc Thành Ngọc hối hận muốn chết, trong lòng ngăn không được vừa thương tiếc, đau đớn, vừa hối hận cuồn cuộn dâng lên, từng đợt rồi từng đợt.

"Tài nghệ không bằng ngươi, khụ khụ, ta thua ——" huyết khí không ngừng ở ngực bốc lên, y nhịn không được lại ho khan vài tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top