Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc sao lại thế này!" Mạc Thành Ngọc không quan tâm, dễ dàng kéo tay Vô Hồi ra, lại bắt lấy mạch môn y.

Bọn hắn đấu lâu như vậy, hai bên mạnh yếu thế nào đều rất rõ ràng, hắn không tin công lực Vô Hồi sẽ trốn không thoát một kích mới vừa rồi kia, lại càng không tin y sẽ cố ý nhận thua.

"Buông tay!" Vô Hồi trợn mắt nhìn, nhưng không cách nào thoát ra.

Mạc Thành Ngọc càng nhăn chặt mày, cả giận nói: "Ngươi bị thương?!"

"..."

"Ngươi trước khi tới đây đã chịu nội thương đúng hay không?! Vậy mà ngươi còn đánh với ta! Vì cái gì không nói! Vì cái gì cậy mạnh! Vì cái gì không thương tiếc chính mình! Ngươi sẽ không sợ, không sợ ta vạn nhất làm ngươi bị thương, giết chết ngươi, nếu vậy phải làm sao?!"

Lửa giận trong lòng dần biến thành sợ hãi. Mạc Thành Ngọc càng nghĩ lại càng sợ, nhịn không được lại tỉ mỉ dò xét mạch tượng Vô Hồi một lần, tuy rằng rối loạn suy yếu, ngược lại không uy hiếp tính mạng, chính là nhất định phải hảo hảo điều dưỡng một chút, sắp tới đây nhất định không thể động võ.

Sau khi xác nhận nhiều lần, Mạc Thành Ngọc lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa thấy đau lòng, lại vừa thấy thật may mắn.

"Là ai tổn thương ngươi?" Mạc Thành Ngọc lấy ra dược trị thương mang bên mình, nhét vào trong miệng Vô Hồi.

"Khụ khụ —— không quan hệ đến ngươi." Vô Hồi vốn không muốn ăn dược, bất đắc dĩ bị nắm cằm, đành phải nuốt xuống.

Y ho khan vài tiếng, nhíu mày.

Y thật sự không thích suy yếu tựa vào trong lòng người khác như vậy, mặc cho người tuỳ ý định đoạt.

Huống chi, người nọ là đối thủ.

"Nói cho ta biết là ai, ta báo thù cho ngươi." Mạc Thành Ngọc xoa lưng của y, vỗ vài cái, làm cho thuốc kia trôi xuống thuận lợi

Vô Hồi lại nhíu mi, lắc đầu nói: "Không cần. Chẳng qua là lúc làm nhiệm vụ thất thủ. Hắn tuy rằng đả thương ta, cũng đã bị ta giết."

"Làm nhiệm vụ? Ngươi lại đi giết người sao? Ngươi đang yên lành cùng ta đánh, tại sao còn đi nhận những nhiệm vụ khác."

"Hừ, nhờ hồng phúc của ngươi, cọc sinh ý này làm chậm chạp, đương nhiên cần nhận thêm cái khác."

"Ngươi —— ai... Đợi thương thế tốt lên trước, không cần lại đi giết người." Mạc Thành Ngọc bất đắc dĩ thở dài, kéo y vào trong ngực ngồi thẳng, đem nội lực tập trung vào đầu ngón tay phải, lại giữ mạch môn y.

Một dòng hơi ấm dọc theo mạch môn chậm rãi chảy vào trong cơ thể.

"Ngươi làm gì?" Vô Hồi đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

"Thay ngươi chữa thương." Mạc Thành Ngọc ôn nhu nói.

"Ngươi hẳn là nên nhân cơ hội giết ta, không cần lãng phí nội lực của mình thay ta chữa thương." Biểu tình nghi hoặc chỉ hiện lên trong nháy mắt, rất nhanh lại hồi phục lạnh lùng.

"Đêm qua, ngươi không phải cũng không có nhân cơ hội giết ta?"

"Nếu ngươi là vì đáp trả ta, thì không cần. Đêm qua may cho ngươi ta không có tâm trạng giết người, cho ngươi được tiện nghi."

"Mặc kệ có đêm qua hay không, đối với thương thế của ngươi, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta đều sẽ cứu ngươi." Mạc Thành Ngọc xúc động nhìn y, thấp giọng nói, "Ngươi vẫn không rõ sao, ta nói rồi, ta yêu ngươi."

Mặc dù bản thân còn do dự không xác định được, nhưng giờ phút nhìn thấy y vì chính mình tháo mặt nạ xuống, cho đến bây giờ nhìn thấy y suy yếu nằm ở trong lòng ngực của mình, có loại cảm giác vô cùng đau lòng này, Mạc Thành Ngọc rốt cục phát hiện, mặc kệ đây có phải yêu hay không, hắn rốt cuộc không muốn buông tay y ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top