Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạc Thành Ngọc nhìn ánh trăng, thở dài một hơi thật to.

Tình này không có cách nào có thể tiêu trừ.

Tới hôm nay, hắn rốt cục hiểu được, cái gì gọi là "tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu".

["Tài hạ mi đầu/Khước thượng tâm đầu" là hai câu trong bài từ Nhất tiễn mai của Lý Thanh Chiếu thời nhà Tống.

Bài từ này thể hiện nỗi tương tư của tác giả đối với người chồng đang phải đi công cán nơi xa, ít được sống gần nhau. Khi quân Kim đánh vào Trung Nguyên, gia đình bà chạy về nam, ít lâu sau, chồng bà mất, vậy nên bà thường đem những nỗi sầu cảm gửi vào các bài từ.

"Tài hạ mi đầu": Vừa mới xuống khỏi bờ mi. Ý nói bức thư vừa hạ xuống. Thì ...

"Khước thượng tâm đầu": Nhưng nỗi niềm (mà ở đây là nỗi tương tư nhớ chồng) lại trào dâng lên trong lòng.]

Xa xa có người chậm rãi đi tới, tiếng bước chân rơi trên mặt đất, từ xa đến gần, trong đêm đen tịch liêu đặc biệt rõ ràng.

Mạc Thành Ngọc liếc mắt một cái, lại là Tạ Kinh Lan.

Tạ Kinh Lan xoay người một cái nhảy lên nóc nhà, ngồi bên người Mạc Thành Ngọc.

"Hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới nơi này làm gì?" Mạc Thành Ngọc cố gắng lên tinh thần, trêu chọc nói, "Chẳng lẽ thủ ban ngày còn không đủ, ban đêm muốn tiếp tục thủ?"

"Đúng vậy." Tạ Kinh Lan thuận miệng đáp một câu, thấy bên cạnh có rượu, liền duỗi tay kéo về phía mình, "Có rượu có trăng, cũng coi như ngày tốt cảnh đẹp. Ban đêm quả nhiên so với ban ngày thú vị hơn, không bằng đôi ta đổi đi, được không?"

Mạc Thành Ngọc vội vàng giành: "Rượu này không hợp khẩu vị của ngươi—— "

"Ta còn chưa uống, làm sao ngươi biết? Thành Ngọc, ngươi lúc nào thì trở nên hẹp hòi như vậy?" Lúc nói chuyện, Tạ Kinh Lan đã rót một chén, nếm nếm, cau mày một cái: "Rượu này do mỹ nhân nhà ai cất, sao lại nhạt nhẽo vậy?"

"Đây là rượu cây mơ, sớm nói ngươi sẽ không thích. Lần sau ta mời ngươi uống nữ nhi hồng lâu năm." Mạc Thành Ngọc cười lắc lắc đầu, nâng cốc lại cầm trở về, để ở một bên.

Đây là hắn đặc biệt chuẩn bị cho Vô Hồi.

Hắn đoán Vô Hồi nhất định sẽ thích loại rượu nhẹ này, hắn từng nói qua mỗi ngày đổi một loại, dạy cho Vô Hồi thế nào là rượu ngon trong thiên hạ.

Mặc kệ Vô Hồi có không đến, hắn vẫn như cũ hàng đêm mang rượu, tựa hồ nếu hắn làm như vậy, Vô Hồi một ngày sẽ trở lại.

Nhưng là nếu Vô Hồi thật sự không trở lại nữa thì sao?

Nghĩ đến đây, trên mặt Mạc Thành Ngọc vừa mới gợi lên tươi cười lại suy sụp xuống.

Tạ Kinh Lan cầm trong tay chén rượu còn phân nửa đung đưa, ngâm khẽ nói : "Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Rượu cây mơ của Đan Hoa cô nương một năm chỉ cất vào một mùa, người khác đều là có tiền cũng khó cầu, đối với ngươi lại từ trước đến nay không chút nào keo kiệt, ngươi cũng biết là vì cái gì?"

[Lang kỵ trúc mã lai
Nhiễu sàng lộng thanh mai

Tạm dịch:
Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Chạy vòng quanh sân giơ cành mơ xanh"

Trích hai câu thơ trong bài Trường Can hành của Lý Bạch. Bài thơ này miêu tả mối tình thơ ngây của chàng và nàng, cùng ngụ trong xóm Trường Can, thuở nhỏ luôn luôn nô đùa quấn quít cùng nhau. Từ ngữ "trúc mai" được dùng để chỉ tình yêu thắm thiết của đôi thanh niên nam nữ. Ngoài ra, thành ngữ "Thanh mai trúc mã" cũng có nguồn gốc từ bài thơ này.]

"Rượu gặp tri kỷ đi." Mạc Thành Ngọc xốc lại tinh thần, cười cười.

"Rượu hoa mai của Thanh Nghiên cô nương lại càng thưa thớt, một năm chỉ một bầu, trừ Mạc đại hiệp ngươi ra, sợ là ngay cả hoàng đế muốn uống cũng phải phí một phen công phu, ngươi cũng biết là vì cái gì?"

"Vận khí, vận khí... Đại khái là ta kiếp trước đốt cao hương đi, ha ha." Mạc Thành Ngọc cười.

"Còn rượu hoa đào của Mạc Ngữ cô nương thì sao? Còn có trà hoa cúc của Thúy Nhiên cô nương, Phi Hoa kiếm vũ của Chiết Liễu công tử, Hồi Phong kiếm phổ của Viên gia Thiếu chủ, người ta vì cái gì đều chạy đến tìm ngươi?"

"Mấy cái này đều phải cảm tạ các mỹ nhân nâng đỡ a, ta không tài không đức, hổ thẹn hổ thẹn. Kinh Lan, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng."

"Cũng không có gì, chính là muốn buông câu cảm thán thôi; đáng tiếc ngươi luôn miệng nói phải bảo vệ mỹ nhân trong thiên hạ, lần này lại nhất định khiến mỹ nhân trong thiên hạ vì ngươi thương tâm rơi lệ." Tạ Kinh Lan dừng một chút, lại nói, "Thành Ngọc, tên sát thủ kia có cái gì tốt, ngươi nhất quyết không phải y thì không chịu?"

"Kinh Lan..." Mạc Thành Ngọc hít một hơi, lần này bất kể như thế nào cũng cười không được.

"Ta biết ngươi xưa nay thích mỹ nhân, chính là thiên hạ mỹ nhân còn nhiều mà, ai da, nếu như ngươi nhất định không phải nam nhân thì không được, vậy thì thanh lâu công tử, thế gia đệ tử, mỹ nhân võ công cao cường để cho ngươi động tâm cũng không phải chỉ một hai người. Là huynh đệ mới khuyên ngươi một câu, ngươi tội gì phải vậy?"

"Ai, ta cũng không biết nói sao, chính là khống chế không nổi."

"Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạ. Y đã bao lâu không tới? Ngươi chuẩn bị đợi cho đến khi nào đây? Nếu y sẽ không còn đến nữa, ngươi phải làm sao bây giờ?"

"..." Những câu hỏi này chọc vào chỗ đau nhất của Mạc Thành Ngọc, hắn trầm mặc một chút, cầm tới chén rượu còn một nửa trên tay Tạ Kinh Lan uống một hơi cạn sạch, cảm thấy được lần này rượu vào miệng sao lại chua xót như vậy, không phải được cất từ mơ xanh còn chát chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top