Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này hắn rút kinh nghiệm từ lần trước, cũng không trực tiếp đi chắn kiếm Bạch y nhân, mà là đứng ở bên giường, đem trường kiếm trong tay múa kín không kẽ hở, lấy thân làm khiên, đem Triệu Tri Phủ mê man trên giường chặt chẽ che chắn phía sau.

Mặc kệ bạch y nhân như thế nào vào chiêu, hướng nơi nào ám sát, hắn đều không nhúc nhích, lấy bất biến ứng vạn biến, trường kiếm trong tay phiêu dật linh động, quang hoa bắn ra tứ phía, nước chảy cũng sẽ không lọt.

Kiếm pháp của hắn tinh diệu, lại hạ quyết tâm tuyệt không biến chiêu, Bạch y nhân thử rất nhiều lần đều đâm không vào. Hai người giằng co chỉ chốc lát, Bạch y nhân bỗng nhiên ngừng tay, nhìn hắn một cái, đem kiếm thu vào trong vỏ bao, lại theo cửa sổ nhảy trở ra.

Mạc Thành Ngọc lúc này mới thu kiếm thế, đuổi theo sát phía sau.

Bạch y nhân quả nhiên đứng ở trên nóc nhà, lần này không có vội vã vẩy giải dược.

Chờ Mạc Thành Ngọc đứng vững trước mặt, Bạch y nhân mới lạnh lùng mở miệng: "Ta nói rồi, hạ thủ cũng sẽ không tổn thương kẻ không có người mua mạng. Các hạ như vậy ba lần bốn lượt quấy nhiễu, là muốn bức ta phá lệ sao?"

Mạc Thành Ngọc tiêu sái mỉm cười: "Có thể được mỹ nhân phá lệ, tại hạ phúc đức ba đời."

Người nọ cũng không để ý, chính là tiếp tục dùng ngữ khí lạnh băng hỏi: "Nói như vậy, các hạ là hạ quyết tâm quấy nhiễu đến cùng?"

Mạc Thành Ngọc thu hồi tươi cười, hiện ra thần sắc có chút khó xử, nói: "Ta cũng không còn biện pháp a. Ngươi là mỹ nhân, Kinh Lan cũng là mỹ nhân, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt a—— "

[Nguyên văn "thủ tâm thủ bối đô thị nhục" chỉ một người đồng thời thích hai loại sự vật, hoặc người hoặc sự tình, nhưng là để hắn chỉ chọn một loại, hắn sẽ do dự, bởi vì lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt mà! Hai bên đều không bỏ xuống được a.]

"..." Bạch y nhân hiển nhiên không đoái hoài suy nghĩ đến ý tứ của những lời này, nhưng xem Mạc Thành Ngọc bộ dạng tựa hồ là không có ý định lui nhường, liền lạnh lùng nói, "Vậy liền chịu chết đi!"

Tiếng chưa dứt, người đã tới.

Mạc Thành Ngọc căn bản không thấy rõ Bạch y nhân rút kiếm ra sao, kiếm kia đã mang theo kiếm ý lạnh lẽo áp sát hướng cổ của mình.

Tuy đơn giản nhưng ác liệt, nhằm vào nơi yếu hại.

Mạc Thành Ngọc vội vàng thi triển chiêu cũ, bất chấp trên cổ đã bị kiếm khí vẽ vài vết máu, cấp bách múa trường kiếm trong tay, tạo thành một vòng tròn bảo hộ, trong gang tấc bức lui một kiếm trí mạng này.

Vì thế tình huống trở về giống như vừa rồi, một người chỉ công không thủ, lại công không vào, một người chỉ thủ chứ không công, lại không nỡ tay ra chiêu.

Hai người như vậy đánh hơn nửa canh giờ, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.

Bạch y nhân bỗng nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, nhảy về phía sau.

Mạc Thành Ngọc luôn luôn gắt gao theo dõi y, sợ y rời đi. Lúc y nhảy lên mới tận lực hướng vùng đan điền [khoảng bụng dưới lỗ rốn khoảng ba tấc] của y đâm tới.

Hắn biết Bạch y nhân thân pháp cực nhanh, cũng không lo lắng đâm đối phương bị thương, một kiếm này chẳng qua là vì ngăn trở y thoát mất.

Bạch y nhân quả nhiên dừng một chút trên không trung, dựa thế rơi vào bên cạnh trên mái hiên.

Mạc Thành Ngọc vội vàng đuổi theo, dưới chân còn chưa đứng vững đã liền hướng Bạch y nhân xuất liên tục ba kiếm, rốt cuộc chiếm được tiên cơ.

Bạch y nhân trong mắt hàn quang lóe sáng, lập tức huy kiếm tiếp chiêu.

Hai người rất nhanh lại đấu ở một chỗ.

Bất quá lần này tình hình lại cùng mới vừa rồi không khác là bao.

Mạc Thành Ngọc thoát khỏi cục diện bị động mới vừa rồi chỉ thủ mà không công, trong tay trường kiếm lại linh động phiêu dật, kiếm pháp tinh diệu, biến hóa đa dạng.

Bạch y nhân thì đành phải gặp chiêu phá chiêu, thế nhưng hắn được cái thân pháp mẫn tiệp, ứng đối cực nhanh, thỉnh thoảng còn có thể chớp thời cơ công ra mấy chiêu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể rơi xuống hạ phong.

Đánh lâu, Mạc Thành Ngọc dần dần phát hiện, Bạch y nhân kiếm pháp kỳ thật không bằng chính mình, cũng không có nhiều chiêu thức đa dạng như vậy, nhưng là thắng trong người pháp nhanh, phản ứng mau lẹ, ra chiêu đơn giản sắc bén, nhằm chỗ yếu hại, xuống tay lại tuyệt không dung tình. Y không chỉ có ra tay ngoan độc với đối thủ, đối với chính mình cũng không chút nào khoan dung. Thậm chí có mấy lần, y thấy không kịp ngăn cản, dứt khoát trực tiếp tiếp nhận mũi kiếm của Mạc Thành Ngọc, đồng thời đâm tới chỗ yếu hại của Mạc Thành Ngọc, vẫn là Mạc Thành Ngọc không muốn lưỡng bại câu thương [cả hai cũng bị thiệt hại], chủ động triệt [rút lui] kiếm, lúc này mới biến nguy thành an.

Bởi vậy đánh càng lâu, Mạc Thành Ngọc càng cảm thấy thuận lợi, tuy rằng chưa chắc có thể thủ thắng, cũng không đến mức bị thua.

Lại đánh một lát, Mạc Thành Ngọc bỗng nhiên tà tà một kiếm hướng trước mặt Bạch y nhân khều nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top