Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vốn đang cùng một chỗ chiến đấu sinh tử, ai sẽ rảnh rỗi mà quan tâm một cái mặt nạ không liên quan chứ?

Bạch y nhân nhất thời không phòng bị, ngơ ngác một chút.

Chỉ nghe leng keng một tiếng vang giòn, mặt nạ bạc vẽ một đường cong trên không trung rồi rớt xuống mái hiên.

Ánh trăng chiếu lên dung nhan Bạch y nhân trước mặt, soi rõ từng đường nét trong trẻo lạnh lùng tựa ngọc, không khác gì một bức tranh hoạ đồ.

Cũng tuyệt đối sẽ không bị nhận sai thành nữ tử.

Hắn áo trắng làn da trắng, sát khí lẫm lẫm, giống như một thanh hàn ngọc đúc thành kiếm, cực đẹp, cực lạnh, cực lợi hại.

Ánh mắt trong sáng không minh, khí chất tản mát ra không phải là tuyệt tình, mà là chân chính vô tình.

Chưa bao giờ từng nhiễm, tự nhiên không cần đoạn tuyệt.

Ngay cả vào thời khắc như vậy, Bạch y nhân cũng chỉ là ngơ ngác một chút, không hoảng không giận, ngay cả sóng mắt cũng không từng chớp động hạ xuống, liền lại huy kiếm đâm nhanh.

Hắn dáng người nhẹ nhàng, áo trắng nhẹ nhàng, phối hợp với dung nhan thanh thuần như ngọc, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, người này chỉ có thể là thần tiên trên trời.

Nếu không phải ở chỗ này gặp nhau.

Mạc Thành Ngọc nhất thời bừng tỉnh, thiếu chút nữa đã bị đâm trúng ngực.

Hắn vội vàng thụt xuống, kiếm sượt ngang qua gương mặt của hắn, thuận tiện xén đứt của hắn một chum tóc mai.

"Ta gọi là Mạc Thành Ngọc, ngươi thì sao?"

"..."

"Huynh đài tao nhã người khác cảm phục, kết giao bằng hữu đi."

"..."

Hai người lại lại đấu ở một chỗ, Mạc Thành Ngọc mặc kệ đối phương đáp không đáp lời, ở trong lúc cấp bách luyên huyên không ngừng.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Thẳng đến dưới mái hiên truyền đến vài động tĩnh, hai người đồng thời thu tay nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện có mấy người té xỉu trên đất cái đã muốn tỉnh lại.

Chẳng biết lúc nào, trời đã gần sáng.

Hai người liếc nhau một cái, Bạch y nhân thu hồi kiếm, chuẩn bị rời đi.

Mạc Thành Ngọc lại bỗng nhiên nhảy xuống mái hiên, đồng thời nói: "Huynh đài chậm đã."

Bạch y nhân không rõ vì sao lại ngừng cước bộ lại một chút.

Chỉ là một thời gian nháy mắt, Mạc Thành Ngọc một lần nữa nhảy lên mái hiên, cầm trong tay một vật đưa tới, "Mặt nạ của ngươi." Đúng là mặt nạ bạc mới vừa rồi bị đánh rơi dưới mái hiên kia.

Bạch y nhân chần chờ một chút, tiếp nhận nó từ trong tay Mạc Thành Ngọc, như trước đeo lên.

Mạc Thành Ngọc chứng kiến khuôn mặt như ngọc lập tức che kín ở dưới mặt nạ, tiếc hận nói: "Bất quá thành thật mà nói, nhân vật như huynh đài đây mang mặt nạ thật sự là đáng tiếc."

Bạch y nhân lại chỉ là hừ một tiếng, thản nhiên hạ xuống hai chữ, "Không, Về." [Vô, Hồi]

"Cái gì?" Mạc Thành Ngọc lặng đi một chút.

"Tên của ta. Vô Hồi." Nói xong, liền hóa thành một đạo bóng trắng, nhanh chóng vụt đi.

"Vô Hồi, Vô Hồi..."

Quả nhiên như con người của hắn, cùng một dạng quyết tuyệt a.

Mạc Thành Ngọc không ngừng bình luận nghiền ngẫm cái tên này, ngăn không được dãn ra nụ cười trên mặt.

Đêm thứ ba, giờ Tý, thời gian mùi hương quen thuộc thoang thoảng thổi qua, Vô Hồi lại xuất hiện.

Lúc này đây, y thế nhưng lại không có nhảy thẳng vào phòng ngủ Triệu Tri Phủ, mà là trực tiếp nhảy lên mái hiên, vững vàng đứng đối diện Mạc Thành Ngọc.

Hắn hiển nhiên đã hiểu được, muốn ám sát thành công, tất yếu phải trước tiên đem người thích xen vào việc của người khác trước mắt này giải quyết đi.

Mạc Thành Ngọc ngọc thụ lâm phong ở trên mái hiên, cười cùng hắn chào hỏi: "Lại gặp mặt, Vô Hồi." Ánh trăng sáng hoà tan màu sắc trên trường bào nhạt màu của hắn, khiến người khác đoán không ra là màu gì, có chút mông lung, nhưng thực dịu dàng. Ánh mắt tinh anh, thần thái phi dương, đuôi mày hơi xếch, mang vài phần thần khí tiêu sái.

Vô Hồi cũng không đáp lời, lập tức rút kiếm từ từ ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lấp lánh hàn quang lạnh lùng nghiêm nghị.

Mạc Thành Ngọc thở dài một hơi, bỗng nhiên nhân lúc Vô Hồi không đề phòng phi đến lột mặt nạ của y.

Xem ra Như Ngọc trước mặt dung lại bộc lộ ra, tuy rằng sát khí lạnh như băng vẫn lẫm liệt, nhưng không khỏi khiến tâm tình Mạc Thành Ngọc vui vẻ.

"Vô Hồi, thương lượng đi! Bình thường ngươi có thể mang mặt nạ dấu yêu của ngươi, nhưng thời điểm ban đêm cùng ta đánh có thể hay không không mang a?"

Vô Hồi chỉ là hừ lạnh một tiếng, không nói nửa lời liền xuất thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top