Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 196: Ngàn năm tình thâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóc bạc xẹt qua gò má mang đến xúc cảm mềm mại như tơ lụa.

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt, trái tim như bị thứ gì đó chạm vào, thế nhưng sinh ra cảm giác đau đớn.

Thời gian ngàn năm, dài cỡ nào?

Ít nhất, Cảnh Nhi còn vượt qua trong trạng thái hôn mê, còn nam nhân này, hắn lại bị nhốt trong một chỗ, cô đơn chờ đợi cả ngàn năm...

Bất luận là Khiếu Nguyệt hay Tử Thược, đều không thể so được với nỗi thống khổ mà nam nhân này phải chịu.

Dù sao, các nàng chờ đợi lâu, nhưng cũng không cô đơn một mình, chỉ có hắn, chỉ có nam nhân này, ngàn năm qua ngoại trừ cỏ cây không có gì khác làm bạn.

"Bạch Trạch..."

Thanh âm Mộ Như Nguyệt có chút run rẩy, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt ưu thương kia, bỗng nở nụ cười dịu dàng.

"Bạch Trạch, ta đã trở về..."

Đúng vậy, nàng đã trở về.

Từ nay về sau, hắn sẽ không còn cô đơn nữa.

Bạch Trạch nở nụ cười, phong hoa tuyệt đại cũng không hơn nụ cười này.

"Không có gì tốt hơn gặp lại ngươi, cho nên, dù phải chờ đợi ngàn năm ta cũng không oán không hối."

Chờ ngươi ngàn năm, cũng không hối hận.

Mộ Như Nguyệt bỗng cảm thấy mình đối với nam nhân này có áy náy, có lẽ kiếp trước nam nhân này đã trả giá vì nàng rất nhiều, đời này kiếp này đều không thể hồi báo.

Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng đột ngột này, không kịp hồi phục tinh thần, ai cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nam nhân quay đầu nhìn về phía bát trảo hỏa li, dù ánh mắt hắn rất đạm mạc nhưng lại làm người ta cảm nhận được cảm giác áp bách.

Bạch y khẽ bay, mái tóc bạc như bông tuyết lóa mắt. Bọn họ chưa từng gặp ai có mái tóc bạc tự nhiên như thế, càng khiến người ta kinh diễm hơn là, phảng phất toàn bộ trời đất đều chuyển động quanh người nam nhân này.

Khí thế cường đại quanh người dần dần mạnh lên thành cuồng phong kinh người, hắn lẳng lặng đứng trong không trung, rũ mắt nhìn bát trảo hỏa li phía dưới, ánh mắt khí phách bễ nghễ thiên hạ.

Nếu nói khi đối mặt với Mộ Như Nguyệt, hắn tựa như thần tiên thì hiện tại hắn giống như hợp thể giữa ma và thần, vĩnh viễn cao cao tại thượng, lẳng lặng đứng trên trời cao phóng tầm mắt nhìn mọi người phía dưới, bạch mi khẽ nâng lên, thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo.

"Một bát trảo hỏa trùng nho nhỏ mà cũng dám kêu gào ở địa bàn của ta? Còn muốn... tổn thương nàng!"

Hắn nhẹ nâng mắt, ánh mắt thản nhiên, lãnh đạm.

Xung quanh, bông tuyết phiêu phiêu, ngày càng nhiều tạo thành bão tuyết, phá tan không trung vọt về phía bát trảo hỏa li.

Bão tuyết cường đại ẩn chứa hàn kiếm lạnh lẽo xuyên qua thân thể bát trảo hỏa li, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ tuyết trắng.

"Ngao!"

Bát trảo hỏa li rống lên tê tâm liệt phế, sau đó ngã phịch xuống mặt đất.

Bạch y tung bay trong cuồng phong, ánh mắt nam nhân lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới như nhìn mấy con kiến.

"Còn ai muốn tổn thương chủ nhân của Bạch Trạch ta?"

Hắn nói chủ nhân.

Đáy lòng mọi người tựa như bị sét đánh, khơi dậy tầng tầng dao động. Bọn họ làm thế nào cũng không thể ngờ tới, nam nhân tuấn mỹ như sát thần này lại là khế ước thú của nàng!

Ánh mắt nam nhân lãnh đạm đảo qua đám người, sau đó nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, khóe môi nở nụ cười khẽ.

"Không có việc gì, có ta ở đây, sẽ không để bất kì kẻ nào tổn thương ngươi, giống như ngàn năm trước."

Từ lần tương ngộ ngàn năm trước, nữ nhân này đã đi vào sinh mệnh hắn, dù đã ngàn năm trôi qua, tình cảm hắn đối với nàng vẫn trước sau như một.

Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn nam nhân tóc bạc trước mắt, nhịn không được vươn tay chạm vào mái tóc bạc kia, lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt đen xẹt qua tia đau lòng.

"Bạch Trạch, ngàn năm qua, để ngươi chờ đợi vất vả rồi..."

Bạch Trạch lắc đầu, cười dịu dàng nói: "Ta có hồi ức về ngươi cho nên ta không vất vả... nó cũng đủ giúp ta chống đỡ qua ngàn năm này..."

Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một thanh âm sợ hãi.

"Bạch Trạch! Mãnh thú viễn cổ Bạch Trạch, ngàn năm trước cùng Nguyệt Tôn chinh chiến! Ta rốt cuộc đã nhớ ra Bạch Trạch là ai rồi!"

Người nói lời này chính là Bằng Phi của Võ Tông, hắn thật sự không thể tin vào hai mắt mình, biểu tình khiếp sợ như nhìn thấy quỷ!

Bạch Trạch... ma thú này lại là Bạch Trạch... vậy chẳng lẽ Mộ Như Nguyệt là...

Không!

Không có khả năng!

Ngàn năm trước Nguyệt Tôn đã ngã xuống, tại sao lại còn tồn tại? Huống chi nữ tử này còn trẻ như vậy, sao có thể là Nguyệt Tôn?

Từ từ...

Bỗng nhiên hắn tựa như nhớ tới điều gì, khiếp sợ trừng to mắt.

Vừa rồi, hình như Bạch Trạch đã nói, chờ đợi nàng ngàn năm? Chẳng lẽ nàng là Nguyệt Tôn chuyển thế? Trời ạ, tin tức này cũng quá khiến người ta khiếp sợ rồi!

Những người khác tựa như cũng nghĩ tới điều này, ánh mắt tập trung về phía hai người một tóc đen, một tóc trắng đứng trong gió kia.

Đặc biệt là Phó Thanh lúc đầu đã khinh thường Mộ Như Nguyệt, hiện tại hối hận xanh ruột, đáy mắt xẹt qua tia phức tạp.

Người ở đại lục Trung Châu, ai mà không biết hai chữ Nguyệt Tôn đại biểu cho cái gì.

Nàng chính là cường giả tuyệt thế ngàn năm trước, thuật luyện đan đã gần đạt đến thần! Chỉ kém một bước, nàng và Tử Hoàng có thể song song thành thần, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại xảy ra biến cố, kết quả là tan thành mây khói, vĩnh viễn biến mất ở đại lục Trung Châu.

Ai có thể ngờ được, trải qua ngàn năm, cường giả tuyệt thế năm đó lại trở lại đại lục này.

Sắc mặt Hà Thiếu Nguyên xanh mét, trong ánh mắt âm trầm cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngay cả bát trảo hỏa li cũng bị nam nhân này hạ gục trong nháy mắt, huống chi là hắn? Không ngờ thiếu chủ Tiên Y Môn lại giao cho hắn một nhiệm vụ nguy hiểm như thế!

Lần này chẳng những không nịnh bợ được Tiên Y Môn, bản thân còn gặp tai ương.

Nghĩ đến đây, hắn hối hận thối ruột...

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, toàn bộ sơn cốc như có động đất, mọi người còn chưa hồi phục tinh thần thì đã bị biến cố bất ngờ này làm ngây ngẩn, mê mang không rõ chuyện gì xảy ra.

"Không tốt!" Hà Thiếu Nguyên biến sắc, "Là thiên y trận, thiên y trận đã xảy ra chuyện!"

Mọi người vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ nhìn cả ngọn núi bị rung chuyển, trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi.

"Cẩn thận!"

Oanh!

Một khối đá lớn lăn về phía Mộ Như Nguyệt, Bạch Trạch vung tay lên, một lực lượng mạnh mẽ bắn về phía khối đá, vỡ nát.

Rồi sau đó, hắn kéo Mộ Như Nguyệt lại sát người mình, gắt gao bảo hộ nàng trong ngực, khuôn mặt đạm mạc hiện lên tia sáng kì lạ.

"Là trận pháp xảy ra vấn đề!"

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn ngọn núi đang chấn động, cười nhạt nói: "Tử Phượng, ngươi cho rằng làm như vậy có thể vây khốn ta?"

Phá hủy tâm trận thì có thể khiến những người ở đây không thể rời đi, đáng tiếc.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, cười lạnh, so với đám người hoảng loạn kia, từ đầu đến cuối, nàng đều cực kì bình tĩnh.

Bên ngoài trận pháp, Thượng Quan Phượng đứng nhìn tâm trận bị phá hủy trước mắt, đột nhiên cười phá lên, tiếng cười cuồng vọng tràn ngập hận ý tận xương.

"Mộ Như Nguyệt, đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi thiên y trận! Trừ phi ngươi có thể khôi phục kí ức, nhớ lại hết tất cả mới có thể biết được cách đột phá, nếu không, tuyệt đối không có biện pháp thoát ra được! Nhưng xem tình hình này, hình như ngươi không thể."

Mộ Như Nguyệt, kiếp trước ta đã bại trong tay ngươi, kiếp này, bất luận thế nào ta cũng sẽ không để ngươi đạp lên đầu ta!

Không giết ngươi đã là ban ân cho ngươi rồi! Ngươi hẳn là nên mang ơn đội nghĩa đi!

Thượng Quan Phượng phất vạt áo, xoay người biến mất, nhưng thời điểm nàng vừa rời đi, trên không trung bỗng xuất hiện hai bóng người.

Nam nhân tóc bạc bay múa, thanh bào trong gió khẽ bay, dung nhan tuấn mỹ trắng nõn, ánh mắt thanh lãnh phi thường, tựa như thần tiên đứng phía trên trận pháp.

Bên cạnh là một lão giả đang nhíu chặt mày, hình như có điều khó hiểu hỏi: "Công tử, vì sao không ngăn nàng lại?"

Mộ Dung Thanh Sơ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, thần sắc thanh lãnh nói: "Mộ Như Nguyệt có tạo hóa của chính mình, chúng ta không cần ra tay, Thượng Quan Phượng không thể gây tổn thương cho nàng, đan tôn giả, chúng ta không cần để ý tới chuyện ở đây, dù chúng ta không ra tay, nàng cũng sẽ không có việc gì."

Hắn không thể nhìn thấy tương lai của Mộ Như Nguyệt nhưng lại có thể nhìn thấy tương lai của Thượng Quan Phượng, cho nên, chuyện này hắn cũng không quan tâm nhiều.

Đan tôn giả có chút kinh ngạc, cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Nếu công tử có thể đoán trước tương lai, vậy chắc là đã nhìn thấy gì đó, hắn nói không cần xen vào, vậy chuyện này bọn họ thật sự không cần nhúng tay.

Mộ Dung Thanh Sơ quét mắt về phía Đan tôn giả, thanh âm lạnh nhạt: "Ngươi sắp đột phá, nếu đã như vậy, chúng ta trở về trước một chuyến, chờ đến khi nàng ra khỏi trận pháp rồi quay lại đây cũng không muộn."

"Vâng." Đan tôn giả gật đầu, trong mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo.

Thượng Quan Phượng cho rằng công tử không biết những gì bọn họ làm, nhưng lại không ngờ hắn có thể nhìn trước tương lai, chính vì biết trước được kết cục trong tương lai cho nên lúc này công tử mới không động thủ với nàng.

Nếu không, sợ là nữ nhân kia không thể bước ra khỏi nơi này một bước!

Trong sơn cốc, trận động đất đã ổn định lại, Hà Thiếu Nguyên ngây dại, tự lẩm bẩm: "Bọn họ thế nhưng cũng muốn vây khốn ta lại nơi này, buồn cười ta còn vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy!"

Bằng Phi quét mắt nhìn Hà Thiếu Nguyên, siết chặt nắm đấm, tận lực nhẫn nhịn xuống mới không tiến lên bầm thây vạn đoạn nam nhân này.

"Hà Thiếu Nguyên, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Hà Thiếu Nguyên thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nước mắt chảy dài, nói: "Ta... ta cũng không biết tại sao lại như vậy, là Thượng Quan Phượng đến tìm ta, nói rằng chỉ cần ta giúp nàng làm một chuyện, nàng sẽ cho ta tiền đồ cẩm tú, nhưng bây giờ cả ta cũng bị nhốt ở nơi này!"

"Thượng Quan Phượng?" Bằng Phi xanh mặt hét lớn, "Vì sao nàng muốn làm như vậy?"

Hà Thiếu Nguyên gắt gao ôm đầu, thống khổ nói: "Thượng Quan Phượng nói mấy năm gần đây tam đại thế lực phát triển quá nhanh cho nên, đại hội tiên y lần này chính là hồng môn yến, mục đích là diệt trừ thiên tài của tam đại thế lực! Ta... ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm như vậy!"

Oanh!

Bằng Phi đấm một phát vào đầu Hà Thiếu Nguyên, thanh âm mang theo lửa giận ngập trời: "Hà Thiếu Nguyên, ta muốn giết tên hỗn đản này!"

Thấy hắn muốn đánh tiếp, bên cạnh truyền đến một tiếng quát lớn: "Đủ rồi, bây giờ có đánh hắn cũng không có ích gì, chờ chúng ta có thể rời khỏi nơi này thì giết hắn cũng không muộn!"

Nghe vậy, Bằng Phi buông nắm đấm xuống, nở nụ cười khổ.

"Rời đi? Ngươi cho rằng chúng ta còn có thể rời đi sao?"

Nhất thời, trong lòng mọi người đều tràn ngập khủng hoảng và tuyệt vọng, chẳng lẽ bọn họ sẽ bị nhốt trong trận pháp cả đời sao?

Không còn tự do nữa?

Bạch Trạch nhìn lướt qua đám người, sau đó lại nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ôn nhu như nước, tươi cười mềm nhẹ như gió.

"Ngươi có biện pháp không?"

Không thể không nói, thanh âm của Bạch Trạch rất êm tai, làm người nghe như tắm trong gió xuân, nhưng cũng chỉ có khi đối mặt với Mộ Như Nguyệt, hắn mới như thế.

Lập tức, ánh mắt mọi người tập trung về phía Mộ Như Nguyệt.

Nếu nàng thật sự là Nguyệt Tôn trong truyền thuyết, nhất định không có chuyện gì mà nàng không làm được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người tràn ngập mong đợi.

"Nếu muốn rời đi..." Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại một chút, "Cũng không phải không có cách nào, chẳng qua, bây giờ ta vẫn chưa có năng lực đó."

Trong lòng Bằng Phi vui vẻ, nàng nói hiện giờ chưa có năng lực đó, cũng có nghĩa là có biện pháp rời khỏi nơi này?

"Vậy ngươi muốn thế nào mới có thể giúp chúng ta rời đi?"

"Thiên Nguyên!" Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, nói, "Trong thiên y trận, vì phòng ngừa có biến cố xảy ra, còn có một nơi khác để mở trận, nhưng chỉ có một mình ta mới có thể khởi động, hơn nữa, cần phải chờ đến khi thực lực của ta đạt tới cảnh giới thiên nguyên!"

Cảnh giới thiên nguyên?

Mọi người sửng sốt, đáy lòng có chút thất vọng, dù sao cũng không biết đến khi nào nàng mới có thể đột phá cảnh giới thiên nguyên, vậy chẳng phải bọn họ phải đợi trong này rất lâu sao?

Trong khoảng thời gian đó, không biết tình huống bên ngoài sẽ thế nào.

"Có hi vọng cũng tốt hơn không có hi vọng", Phó Thanh từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, đảo mắt qua mọi người, nói, "Bình thường đệ tử tam đại thế lực chúng ta cũng có tranh chấp, nhưng lúc này lại liên quan đến an nguy của tam đại thế lực, nếu Tiên Y Môn muốn động thủ với chúng ta thì cũng sẽ không bỏ qua môn phái của chúng ta, thời điểm này chúng ta phải bỏ qua khúc mắc lúc trước, liên hợp lại để sinh tồn!"

Tim mọi người run lên, ngước mắt nhìn dung nhan thanh tú của Phó Thanh, tựa hồ không thể tin được, nữ nhân ngày thường luôn kiêu căng ngạo mạn lại có thể nói ra lời này.

"Phó Thanh nói không sai", Hoa Vân Hướng ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, "Cho nên, bây giờ chúng ta phải đoàn kết cùng nhau đối chiến Tiên Y Môn, đường đường là Tiên Y Môn mà lại làm ra loại chuyện như thế, đệ tử Dược Tông sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Thù này không báo, thề không làm người!"

Có lẽ bị lời này khích lệ, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào.

"Không sai, thù này không báo, chúng ta thề không làm người! Chỉ cần chúng ta không chết thì nhất định phải quyết chiến một mất một còn với Tiên Y Môn!"

Thiên tài trong các thế lực đều mắt cao hơn đầu, từ trước đến nay không thèm để đệ tử của các môn phái khác vào mắt, trải qua chuyện lần này cũng đã trưởng thành hơn, nguyện ý bỏ qua tranh chấp trong quá khứ.

"Nguyệt!"

Bỗng nhiên, một thanh âm hoảng sợ truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy nam nhân tóc bạc sắc mặt tái nhợt, chân tay luống cuống nhìn Mộ Như Nguyệt.

Trong mắt hắn không hề che giấu kinh hoảng và lo lắng, trên trán đẫm mồ hôi, lo lắng quá mức khiến giọng nói của nam nhân cũng run lên.

"Ngươi thế nào? Xảy ra chuyện gì?"

Mộ Như Nguyệt ôm bụng mình, dung nhan tuyệt mỹ tái nhợt, nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch, lắc lắc đầu nói: "Ta không sao!"

Tê!

Lại một trận đau đớn co rút từ bụng truyền đến, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, nàng gắt gao cắn chặt răng, không rên một tiếng.

Phó Thanh tựa hồ nghĩ đến điều gì, nhìn về phía bụng Mộ Như Nguyệt, nói: "Nàng... không phải nàng muốn sinh chứ? Nàng cũng thật là, đã mang thai mà còn tham gia đại hội tiên y làm gì!"

Tuy ngữ khí có chút trách cứ, nhưng đã không còn khinh thường như lúc đầu.

Nhưng Phó Thanh làm sao biết trong bụng Mộ Như Nguyệt không phải là hài tử bình thường? Cho nên, mặc kệ chiến đấu thế nào đều sẽ không ngã xuống.

"Sinh?" Bạch Trạch ngẩn ra một chút, khẽ cau mày, nói: "Ta giúp ngươi sinh."

"Bạch Trạch!"

Mộ Như Nguyệt bắt lấy ống tay áo Bạch Trạch, ngẩng đầu nhìn hắn.

Bạch Trạch khẽ cười nói: "Đừng quên, lúc trước ta cũng đã giúp ngươi một lần rồi, bất quá dù sao ta cũng là nam tử, có đôi khi cũng không tiện lắm, cho nên cần một nữ nhân trợ giúp, Nguyệt, ngươi yên tâm, ta sẽ không để hai mẹ con ngươi gặp bất kì chuyện gì."

Mộ Như Nguyệt chậm rãi buông tay xuống, lúc này, ngoại trừ tin tưởng hắn, nàng không còn lựa chọn nào khác...
.
.
.

Ba năm sau.

Trong Diêu gia, Diêu Quân cau mày, vẻ mặt lo lắng bất an.

"Gia chủ", trưởng lão áo xám sắc mặt âm trầm, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý, "Cách đây không lâu ta nhận được tin tức, Thánh Môn cũng đã bị Tiên Y Môn thâu tóm, chỉ sợ kế tiếp sẽ đến lượt Diêu gia chúng ta!"

Diêu Quân trầm mặc.

Ba năm trước, tam đại thế lực đến tham gia đại hội tiên y, nhưng tất cả đều có đi mà không có về, môn chủ Tiên Y Môn khẩn cấp gọi người đứng đầu các thế lực đến tìm hiểu tin tức.

Ai ngờ sau khi mấy người đó đến Tiên Y Môn đều bặt vô âm tín, ngay sau đó, Tiên Y Môn lập tức bắt đầu công kích tam đại thế lực.

Hiện giờ, Dược Tông, Bắc Tông và Thánh Môn đều đã bị vây hãm, một số người đã lựa chọn đầu nhập vào Tiên Y Môn, một số khác thì bị người Tiên Y Môn giết sạch, các cường giả thì bị giam giữ, mỗi ngày đều bị tra tấn khổ hình, bức bách bọn họ phải gia nhập Tiên Y Môn.

Hành vi của Tiên Y Môn khiến toàn bộ đại lục lâm vào sợ hãi.

"Ta nghe nói, vị đại nhân kia của Tiên Y Môn mang theo công tử đi đến một nơi nào đó, nếu không thì môn chủ Tiên Y Môn làm sao dám to gan như thế? Chờ đến khi vị đại nhân kia trở về, chỉ sợ mọi chuyện đã xong xuôi rồi, vị đại nhân kia có bất mãn cũng không giải quyết được gì."

Chủ nhân chân chính của Tiên Y Môn không phải Thượng Quan Lam, tứ đại thế lực đều biết rõ điều này.

Nhưng mà, vị đại nhân kia trước nay xuất quỷ nhập thần, thời gian trước lại rời khỏi Trung Châu, cho nên Thượng Quan Lam mới dám to gan như thế.

Tiên Y Môn tiền trảm hậu tấu, sau này hắn trở về thì có thể làm được gì? Nên làm đều đã làm, chẳng lẽ còn muốn phế đi toàn bộ Tiên Y Môn? Dù sao Tiên Y Môn cũng là thế lực của hắn cho nên bất luận thế nào cũng không có khả năng phá hủy tất cả.

"Không tốt, tôn giả, gia chủ, đại sự không tốt!"

Lúc này, một thanh âm hoảng loạn đột nhiên truyền đến.

"Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Diêu Quân lộp bộp, nhíu mày bất an.

"Là... là người Tiên Y Môn đánh tới..."

"Cái gì?"

Diêu Quân đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét nói: "Không ngờ lại đến nhanh như vậy! Tiên Y Môn có ba cường giả linh nguyên, dựa vào thực lực của chúng ta còn không phải là đối thủ của bọn họ..."

Cảnh giới linh nguyên cường đại cỡ nào? Diêu gia cũng chỉ có hai người thôi.

Mà Tiên Y Môn có tới ba người...

"Tôn giả, chúng ta ra ngoài xem trước!" Diêu Quân phất vạt áo, bước nhanh về phía cửa.

Trên không trung ngoài Diêu gia, vô số người bay đến, một mảnh đông nghịt, dẫn đầu là mẹ con Thượng Quan và hai trưởng lão khác của Tiên Y Môn.

Diêu Quân liếc mắt một cái đã nhận ra hai lão nhân kia là hai vị cường giả linh nguyên của Tiên Y Môn, Quân Lan và Vân Thái, xem ra lần này, Tiên Y Môn thật sự muốn thâu tóm tứ đại thế lực.

Hắn không khỏi thở dài một tiếng, vẻ mặt tuyệt vọng, chẳng lẽ lần này ông trời thật sự muốn diệt hắn?

Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng trên một thân ảnh già nua trong đám người, con ngươi co rụt lại: "Thương Lan, tại sao ngươi lại đứng trong đội ngũ Tiên Y Môn?"

Lão giả Thương Lan kia cười nói: "Diêu Quân, thế giới này vốn dĩ như thế, cường giả vi tôn, cho nên ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên giống chúng ta, nguyện trung thành với Tiên Y Môn, nếu không sẽ tự chuốc lấy cực khổ!"

Diêu Quân biến sắc: "Ta không tham sống sợ chết như ngươi! Không biết khi người Dược Tông nhìn thấy ngươi sẽ có biểu tình gì, tuyệt vọng đau lòng cỡ nào!"

"Ha ha!" Thương Lan cười điên cuồng, trào phúng nói, "Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu nói, chỉ cần tồn tại là tốt nhất? Ta không giống những thứ ngu ngốc kia, chết đến nơi mà còn nguyện trung thành với Dược Tông!"

Thân thể Diêu Quân run lên, ngẩng đầu nhìn lão giả trên không trung, trong mắt hiện lên lãnh ý: "Ta hỏi ngươi một câu, bệnh của ta lúc trước, ngươi rốt cuộc có biện pháp chữa trị hay không?"

"Hừ!" Thương Lan hừ lạnh, châm chọc nói, "Không sai, ta quả thật có thể trị liệu, nhưng ta không giúp ngươi chữa thì sao nào? Chỉ cần ngươi chết đi, Diêu gia sẽ không làm nên trò trống gì, ai ngờ mạng ngươi lại lớn như vậy! Nhưng hiện tại, không phải cũng phải chết sao?"

Dù đã sớm đoán được đáp án này, nhưng Diêu Quân vẫn run giọng nói: "Chúng ta là bằng hữu nhiều năm, vì sao ngươi lại làm như vậy?"

"Bằng hữu?" Thương Lan khinh miệt, "Hai chữ bằng hữu này, ngươi không xứng! Thương Lan ta từ trước đến nay không coi ngươi là bằng hữu, nếu không có ngươi, sư muội nhất định sẽ chọn ta, nhiều năm nay ta đều mong ngươi chết đi, có cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua? Bất quá, ta có thể nể tình chúng ta từng quen biết mà khuyên ngươi một câu, đầu hàng đi, thế lực Tiên Y Môn vốn đã cường đại, bây giờ còn thu phục được tam đại thế lực, ngươi cho rằng dựa vào một Diêu gia hèn yếu cũng có thể đối nghịch với Tiên Y Môn hay sao?"

Diêu Quân siết chặt nấm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc, lạnh lùng nhìn lão giả trên không trung, ngạo khí nói: "Diêu Quân ta dù chết cũng sẽ không đầu hàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top