Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. (END)

Vừa qua 0h, Lưu Lệnh Tư dùng weibo cá nhân truy cập siêu thoại của chính mình đọc lời chúc của fan đột nhiên thấy được trên màn hình xuất hiện một dòng tin nhắn. Trong nháy mắt em ngơ ngẩn cả người, ngón tay cũng dừng lại trên giao diện điện thoại thật lâu không có di chuyển. Tài khoản này của em chỉ theo dõi hai người, một là tài khoản chính của em, một là Tăng Khả Ny.

Hiện tại Tăng Khả Ny đã bỏ đi tên nhóm nhạc ở đầu tên truy cập, hiển thị trên màn hình đơn thuần là tên nàng mà thôi @ZengKeni_

@ZengKeni_: "Năm mới đã đến cuối cùng cũng có một ngày nghỉ để về nhà【 vui vẻ 】【 vui vẻ 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】"

Kể từ sau khi nhóm nữ ra mắt, Tăng Khả Ny tuy là chủ yếu đều vẫn hoạt động ở Bắc Kinh nhưng luôn có những khi phải bay đến nơi khác để tham gia show giải trí hay tổ chức concert. Sau này hoạt động nhóm kết thúc thì Tăng Khả Ny đã bận rộn đến nỗi không dừng lại được. Thỉnh thoảng Lưu Lệnh Tư nhìn thấy ảnh do fan chụp liền thấy nàng đã gầy đi nhiều, lại thích mặc áo ngắn nên càng thấy rõ các vết bầm vì luyện tập sau lưng lại tăng lên thêm.

Em suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn nhấn vào weibo của Tăng Khả Ny, kết quả phát hiện ảnh mới đăng gần đây của Tăng Khả Ny vẫn là kiểu chụp nàng thích nhất trong quá khứ, dùng hai ống kính đối diện nhau tự chụp, áo khoác lông màu đen ném ở một bên, bên trong ăn mặc vẫn không đổi, như cũ là áo hoodie to rộng cùng quần jean màu đen. Lưu Lệnh Tư nhìn ảnh chụp đột nhiên liền nở nụ cười, người này khi không có em rốt cuộc cũng tự chụp ra được chính mình nhỏ xinh rồi. Nụ cười nở trên môi nhưng không biết từ khi nào nước mắt đã rơi xuống. Em nên sớm biết Tăng Khả Ny khi không có em ở bên nhất định vẫn ổn. Có lẽ khi xưa nhất thời động tâm với Lưu Lệnh Tư mà nói là một cuộc trầm mê không quay đầu được nhưng với Tăng Khả Ny thì chỉ là thói quen ở chung một sớm một chiều, mà thói quen thì có thể sẽ thay đổi. Chị của em xung quanh có rất nhiều bạn tốt cùng nhau tiến bước. Ở trong nhóm thì có Dụ Ngôn, tuy rằng bọn họ bên nhau luôn như hai học sinh tiểu học gây lộn, Tăng Khả Ny chưa bao giờ thắng được Dụ Ngôn nhưng là em biết khi có người hắc nước bẩn chị của mình, Dụ Ngôn luôn không chút do dự bênh vực Tăng Khả Ny, điều này chưa bao giờ thay đổi. Còn có Hứa Giai Kì, một người chị em yêu mến ở Thanh Xuân Có Bạn, mặc dù giống Tăng Khả Ny bị người xem nói có khuôn mặt giống hồ ly nhưng khi ấy Thanh Xuân Có Bạn 2 có được couple đại hồ ly X tiểu hồ ly cũng nổi danh một thời.

Nhưng em biết cái người mang khuôn mặt vũ mị kia so với ai đều càng ôn nhu hơn. Cô từng thấy em cùng Tăng Khả Ny cãi nhau, cũng từng vô tình phát hiện các nàng hôn nhau ở một phòng tập không người. Vậy nên lúc Lưu Lệnh Tư rời khỏi Trường Long thì Hứa Giai Kì từng đi tìm em nhưng tìm không được chỉ biết gửi một tin nhắn đến.

"Chị ấy ở trong phòng khóc cho đến khi không phát ra tiếng, hai người không cần phải giống như tụi chị."

"Tụi em không hề giống hai chị, nhờ chị quan tâm đến Tăng Khả." Lúc đó nước mắt phủ đầy mặt em, tay thì run run gõ từng ký tự. Chuyện của hai nàng khác hoàn toàn. Các nàng chỉ trải qua chưa đến một năm ở cùng nhau, sao lại giống Hứa Giai Kì cùng người kia đã bên nhau bảy năm, chuyện của hai nàng hoàn toàn không giống. Theo khoa học nghiên cứu, chỉ cần 21 ngày để luyện thành một thói quen và mất 5 ngày để từ bỏ thói quen đó. Lưu Lệnh Tư ước tính, thói quen một năm dưỡng nên dùng mấy tháng là đủ để thay đổi, đủ để Tăng Khả Ny luyện nên một thói quen khác. Sau này Hứa Giai Kì vẫn không ngừng cùng em liên lạc, mỗi khi đến Bắc Kinh nghỉ ngơi vẫn luôn tìm em nói chuyện. Đêm sinh nhật Lưu Lệnh Tư ngày đó khi tìm không thấy Tăng Khả Ny cô cũng nói cho em. Thỉnh thoảng em sẽ hồi đáp vài câu, thỉnh thoảng em chỉ để hiển thị đã đọc, không dám liếc mắt xem nhiều.

Đột nhiên giờ đây em nhớ đến thật nhiều chuyện, nhớ những lúc em chạm ánh mắt chị, nhớ những cái ôm đầy ấm áp, nhớ những lần quấn quít hôn nhau, nhớ những lần cùng ấp nhau trong chăn. Một năm trôi qua em lại vẫn khóc, bên cạnh khủng long nhỏ vẫn không có khủng long lớn bầu bạn. Chỉ một năm đồng hành bên nhau và yêu nhau nhưng đã như khắc sâu vào tâm can em, năm tháng qua đi cứ tra tấn em mỗi khi nhớ về.

Lưu Lệnh Tư bó gối ngồi khóc, đầu cúi sát ngang bả vai, lâu lâu lại run lên một chút, nhưng là em đã không để ý một chuyện.

Hôm nay không có lịch trình nên giờ này em đang ở phòng luyện tập của công ty.

Tăng Khả Ny thật ra là nhất thời muốn đến công ty. Nàng nhớ kỹ đợt tuyết đầu mùa năm đó ở Bắc Kinh nàng cùng em cũng là đang luyện tập ở đây, cũng ngay khung giờ này. Nàng vẫn nhớ như in khung cảnh bạn nhỏ Lưu Lệnh Tư khi đó cười lên y hệt một đứa con nít. Đột nhiên nàng chợt mềm lòng, ở Bắc Kinh nhiều năm như thế, tự mình phấn đấu lâu như thế cuối cùng cũng có người ở bên cùng hăng hái cố gắng thật sự rất tuyệt vời. Mỗi một ánh mắt của em nàng đều hiểu rõ, tựa như bạn hữu quen thân từ nhiều năm lắm rồi.

Nhưng lúc nhìn thân ảnh Lưu Lệnh Tư giữa bầu trời tuyết, nàng sớm biết cảm tình này đã thay đổi, không còn là tình cảm giữa bạn bè nữa rồi. Nàng thích Lưu Lệnh Tư, sẵn sàng làm mọi chuyện để em được vui vẻ, luôn muốn làm biến mất hết những chuyện không vui trên thế gian, muốn em luôn cười với mình như vậy, làm nũng với mình như vậy, ôm ấp mình như vậy. Nàng thích cảm giác được là của em.

May mắn là nàng không có chờ sai. Một lần nữa Lưu Lệnh Tư lại ngủ quên ở phòng luyện tập trong cái tư thế kỳ lạ đó. Nàng chỉnh áo khoác cho em rồi nhìn sườn mặt của em lại không nhịn được. Tăng Khả Ny cúi đầu lại gần, gần đến nỗi nàng tưởng như có thể chạm đến lông mi của em. Lúc này người nàng tưởng đang ngủ say bỗng nhiên ngẩng đầu mở mắt nhìn lên, Tăng Khả Ny có thể thấy cả bầu trời biển rộng trong mắt em.

"Tăng Khả, giờ thì ai mới là bạn nhỏ đây?" Lưu Lệnh Tư cười nhẹ hỏi, nàng hôn nhẹ em trả thù cho lời trêu chọc, nhân tiện lưu lại ấn ký của mình dưới chỗ bị áo hoodie che lại.

Sau này vào đêm chung kết nàng vẫn tưởng cái tên được xướng lên sẽ là Lưu Lệnh Tư. Lúc công ty tìm đến bàn bạc dù trầm mặc hồi lâu nhưng nàng vẫn một mực đề cử em. Khi tiến lên phát biểu nàng liên tiếp quay đầu lại, muốn dùng ánh mắt báo hiệu cho Lưu Lệnh Tư mong em hãy chờ nàng, hãy kiên nhẫn đợi nàng. Nhưng cuối cùng đợi chờ nàng lại là kẹp tóc của em. Từng cây từng cây sắp xếp chỉnh tề kẹp ở túi áo nàng, chiếc áo màu trắng nàng đã mặc vào lần đầu tiên đến Trường Long.

Cả buổi tối đó nàng ôm chặt chiếc áo kia im lặng khóc một mình trong căn phòng số 19 mà các nàng đã ở chung suốt nửa năm.

Sau này vào mỗi buổi tối ngày sinh nhật Lưu Lệnh Tư, mặc kệ có lịch trình hay không nàng đều tìm cách trốn ra ngoài một tiếng đồng hồ, tự mình mua một cái bánh nhỏ, điều ước luôn vĩnh viễn không thay đổi.

"Lưu Lệnh Tư nhất định phải tỏa sáng!"

"Lưu Lệnh Tư phải thật sự khỏe mạnh!"

Cùng với câu nói hai nàng rất ít khi nói nhưng lần nào cũng dùng ngữ ý sâu nặng nhất để bày tỏ.

"Lưu Lệnh Tư, chị yêu em."

Nàng biết Hứa Giai Kì thỉnh thoảng có liên lạc với Lưu Lệnh Tư, cũng từng không ít lần ám chỉ với nàng Lưu Lệnh Tư lúc này đang ở Bắc Kinh, hoặc là Lưu Lệnh Tư cũng đang ở Quảng Đông, hôm nay Lưu Lệnh Tư từ Bắc Kinh bay đến Thượng Hải. Nhưng mặc kệ là lúc nào, thậm chí sau khi nhóm nữ giải tán, nàng cũng giống như xưa cùng em ăn ý, thời gian đến công ty luyện tập luôn khác nhau, ngay cả bóng dáng đều không có cơ hội lướt qua nhau.

Tăng Khả Ny cởi áo khoác to nặng ra, tuyết rơi ban đêm như vầy làm nàng nhớ đến độ ấm trong tay Lưu Lệnh Tư khi đó, mặt cùng nàng kề bên nhau. Nàng bắt chước tư thế chụp ảnh trước kia của em, ở trước gương tự chụp hai tấm, tiện tay tải lên weibo rồi vào siêu thoại đăng hai bài viết, làm xong bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở từ đâu truyền đến trong không gian yên tĩnh. Tăng Khả Ny lúc này mới nhớ tới vừa rồi lúc nàng đến thì phòng tập kế bên hình như không có người. Nàng còn đang tưởng lại là thực tập sinh nghiêm túc nào mà luyện tập đến giờ này vẫn chưa trở về. Hiện tại nghe như quả thật có thực tập sinh còn ở lại, hơn nữa còn như là do áp lực quá lớn nên đang trốn ở một góc nào đó lặng lẽ khóc.

Thân là tiền bối Tăng Uy Mãnh quyết định hướng phòng bên cạnh đi xem thử, vừa đi vừa nghĩ làm cách nào để an ủi bạn thực tập sinh nhỏ tuổi đang khổ sở này. Vào phòng luyện tập bên cạnh đảo mắt một vòng, cuối cùng nàng thấy được trong căn phòng không mở đèn một bóng đen ôm gối cúi mặt ngồi ở cạnh cửa sổ.

Tăng Khả Ny trong phút chốc mở to mắt, mặc kệ thời gian qua lâu như thế nào nàng vẫn không thể nhận lầm thân ảnh trước mặt.

Lưu Lệnh Tư sau khi xuất đạo đã rất ít khóc, lần này em lại khóc đến dừng không được, cả thân người cuộn tròn lại rúc vào trong áo khoác nhưng vẫn bất chấp mở hé cửa sổ một chút với mong muốn cảm nhận hơi ấm của tuyết. Bỗng nhiên có người một tay đem cửa sổ đóng lại, Lưu Lệnh Tư đang muốn ngẩng đầu nhìn xem là hậu bối nào giờ này lại vẫn còn ở đây luyện tập lại không ngờ khi vừa nhấc đầu đập vào mắt em lại là ngũ quan quen thuộc kia.

Hai người như vậy đối mặt năm giây, Lưu Lệnh Tư đứng dậy liền muốn chạy, thể hình thon gọn giúp em chạy rất nhanh. Nhưng Tăng Uy Mãnh lần này cũng không nhường nhịn chút nào, so với Lưu Lệnh Tư cao nàng còn cao hơn, công sức rèn luyện hình thể lâu năm cuối cùng cũng phát huy tác dụng, nàng chạy theo với tay giữ được em, ôm em gắt gao trong lồng ngực.

Tăng Khả Ny thầm nghĩ, nàng rất nhớ hơi ấm này, rất nhớ bả vai gầy yếu của Lưu Lệnh Tư, rất nhớ khủng long nhỏ của nàng.

Lưu Lệnh Tư bị ôm lại cũng không có vùng vẫy nhiều, em biết với thân hình nhỏ hơn này phản kháng với nàng là không có cơ hội chiến thắng.

"Em sẽ không chạy nữa phải không?" Tăng Khả Ny dùng thanh âm thích hợp thì thầm bên tai Lưu Lệnh Tư. Em miễn cưỡng xoay đầu sang hướng khác, ý muốn Tăng Khả Ny buông tay mình ra. Tăng Khả Ny hiểu được động tác của em, em muốn buông thì buông nhưng một tay vẫn giữ nhẹ tay em. Lưu Lệnh Tư không nói lời nào, quay lưng về phía Tăng Khả Ny, dùng tay còn lại lau đi lệ vương trên mặt.

"Chúng ta ra ngoài xem tuyết đi!" Sau một lúc im lặng Tăng Khả Ny cuối cùng cũng lên tiếng. Lời vừa xong nàng đã buông tay Lưu Lệnh Tư, bước tới gần cửa sổ lấy áo khoác đang treo của em đến gần cẩn thận khoác vào cho em.

Quấn em ấm áp xong, Tăng Khả Ny dự tính kéo tay Lưu Lệnh Tư lại không ngờ em một chút cũng không động, dùng hai mắt hồng hồng nhìn nàng, cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng dưới ánh mắt nghi hoặc của Tăng Khả Ny mới nhỏ giọng nói.

"Chị còn chưa có mặc áo khoác."

Tăng Khả Ny nghe em nói không nhịn được bật cười rồi lại nhận về một ánh nhìn cảnh cáo từ đôi mắt hồng hồng của khủng long nhỏ.

Nàng thầm nghĩ khủng long nhỏ của nàng thật sự rất đáng yêu.

"Vậy cùng chị qua bên kia lấy áo khoác đi." Tăng Khả Ny miệng hỏi lại nhưng tay đã kéo cửa phòng tập đi qua phòng bên kia. Mặc vào áo khoác lông nhung, kéo nón lên đội, nàng nắm lấy tay Lưu Lệnh Tư, mười ngón đan xen dắt em ra ngoài.

Cùng đi trên mặt tuyết, dọc theo đường đi Lưu Lệnh Tư không nói lời nào, Tăng Khả Ny đi trước em, lâu lâu lại quay nhìn dấu chân hai nàng lưu lại trên tuyết.

"Giác Tỉnh Phương Đông, cùng nhau tỏa sáng!" Tăng Khả Ny đột nhiên hô to, Lưu Lệnh Tư ở phía sau nàng hiển nhiên bị dọa rồi, thân mình hơi run lên một chút .

"Chúng ta không phải đã cùng hứa sẽ cùng nhau tỏa sáng sao?"

Tăng Khả Ny quay đầu nhìn em, Lưu Lệnh Tư ngơ ngác nhìn nàng, cố kiềm nước mắt.

"Không có em, mặc kệ chị thành công cỡ nào thì điều chị mong muốn nhất vẫn là có thể cùng em đứng ở đỉnh cao."

"Em chính là mong muốn Tăng Khả chị đây tỏa sáng." Trầm mặc rất lâu, cuối cùng Lưu Lệnh Tư nghẹn ngào bày tỏ . Em hơi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn hồng hồng kiên định nhìn về phía Tăng Khả Ny.

"Tăng Khả Ny chị có từng suy nghĩ, bởi vì chúng ta giống nhau, đều hướng đến cùng một mục tiêu cho nên chị mới thích em không? Nhưng thật ra chị không cần em, chị có thể tự mình tỏa sáng, còn là rất rất sáng."

Đối diện với ánh mắt của Lưu Lệnh Tư, Tăng Khả Ny không hề lui bước. Nàng bỏ lỡ một lần, sẽ không lại lỡ mất lần thứ hai.

"Chị cũng đã từng nghĩ qua, liệu có phải vì mục tiêu của hai ta giống nhau nên chị lầm tưởng này là một mối quan hệ yêu đương hay không nhưng hai năm qua đi, hơn ai hết chị hiểu rõ lòng mình, tình cảm này không phải thói quen, không phải ai cũng có thể ở cạnh chị. Chị chính là muốn cùng em sánh vai tỏa sáng."

"Chỉ có thể là em, ai cũng đều không được." Tăng Khả Ny sau khi nói xong liền đột nhiên nở nụ cười.

"Chúng ta lại ấn xuống hai dấu chân đi!" Nàng nói xong liền hướng mặt đất giẫm một cái, một dấu chân size 38 lập tức xuất hiện trên nền tuyết, Lưu Lệnh Tư im lặng bước lên trước mấy bước, thật cẩn thận tựa như năm ấy, ở bên cạnh giẫm xuống lưu lại dấu chân size giày nam 41.

"Giác Tỉnh Phương Đông, cùng nhau tỏa sáng!" Tăng Khả Ny nhìn Lưu Lệnh Tư, nói thầm trong miệng, Lưu Lệnh Tư trầm mặc tiến về phía nàng, cuối cùng ôm chầm lấy Tăng Khả Ny.


Vài năm sau này, ở buổi trao giải điện ảnh cuối năm Tăng Khả Ny được xướng tên ở hạng mục Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Trước mặt hàng vạn người xem nàng không ngần ngại ôm hôn Lưu Lệnh Tư, nghệ sĩ biểu diễn trong đêm trao giải.

Bởi vì biết tuy chị là đối thủ của em, nhưng em vẫn không chút do dự đẩy chị tiến về phía trước nên chị luôn tận lực làm việc.

Bởi vì là em, cho nên sau này chị mới biết được, mảnh ghép phù hợp nhất có thể tỏa sáng bên cạnh Tăng Khả Ny là Lưu Lệnh Tư, cũng chỉ có thể là Lưu Lệnh Tư mà thôi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Đọc đến hết truyện lại thấy nghẹn ngào, cố gắng làm cho xong trước đêm mai. Dù cơ hội rất mong manh nhưng mình thật tâm hy vọng 2 người có thể cùng nhau tỏa sáng.

Giác Tỉnh Phương Đông, cùng nhau tỏa sáng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top