Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Gặp mặt ba Nghiêm Hạo Tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian chớp mắt đã trôi đến cuối tháng 11, Trùng Khánh cũng dần đi vào mùa đông, so với cái nắng oi bức của ngày hè thì ngày đông lại lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Lưu Diệu Văn mặc áo khoác đứng dưới lầu ngáp dài, trong ngực còn ôm một hộp sữa bò và bánh kếp.

Hôm nay diễn ra kỳ thi giữa kì của lớp 12, đối với người khác mà nói thì đây là một kỳ thi bình thường như bao kỳ thi khác của năm cuối cấp. Nhưng đối với Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường thì kỳ thi lần này có ý nghĩa rất quan trọng. Bởi vậy ngày hôm qua Nghiêm Hạo Tường đã trở về căn phòng thuê của mình, không ở lại nhà Lưu Diệu Văn vì muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng trong lòng Lưu Diệu Văn biết rõ rằng Nghiêm Hạo Tường đang căng thẳng. Bạn trai cậu vẫn luôn có một trái tim mạnh mẽ, kể cả sau khi bị mình đánh dấu cũng chưa bao giờ muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai, lần này cũng vậy, Nghiêm Hạo Tường muốn dốc hết sức để chứng minh cho ba anh thấy rằng anh có đủ năng lực gánh vác tương lai của mình, vậy nên mặc dù anh có làm gì đi chăng nữa thì Lưu Diệu Văn đều sẽ đứng sau ủng hộ.

Đứng dưới lầu đợi chưa đến 10 phút thì Nghiêm Hạo Tường đi xuống, nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang đứng ở cửa ra vào, lúc đầu Nghiêm Hạo Tường còn sửng sốt, sau đó lập tức chạy tới, giọng điệu vô cùng kinh ngạc: "Không phải anh đã bảo em chờ anh ở cổng trường sao".

"Em lo lắng cho anh mà, anh ăn sáng chưa?" Lưu Diệu Văn cởi áo khoác, lấy đồ ăn được mình ủ ấm trong ngực nãy giờ ra, "Nếu chưa ăn thì em mang đến cho anh đây, anh tranh thủ ăn lúc còn nóng đi".

Nghiêm Hạo Tường nhận lấy đồ ăn, trong lòng có chút cảm động. Nhà hắn và nhà Lưu Diệu Văn ở hai hướng hoàn toàn khác nhau, nhưng Lưu Diệu Văn lại xuất hiện dưới lầu nhà hắn trước khi hắn ra khỏi nhà, rõ ràng là cậuphải dậy rất sớm. Vốn dĩ trước khi ra cửa, trong lòng Nghiêm Hạo Tường còn có chút lo lắng, nhưng hiện tại nhìn thấy Lưu Diệu Văn, hắn lại cảm thấy hết thảy đều sẽ tốt thôi.

"Thế thì em phải đứng đợi anh bao lâu rồi chứ...." Nghiêm Hạo Tường nhỏ giọng thầm thì.

"Cũng chưa lâu mà, em cũng vừa tới," Lưu Diệu Văn giơ tay nhéo má anh, "Đêm qua ngủ, ngủ... có ngon không anh?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, tiến lên một bước ôm lấy cậu, "Không ngon, không có em anh không ngủ được."

"Vậy sao anh không về nhà với em?" Mặc dù là lời trách cứ, nhưng giọng điệu của Lưu Diệu Văn lại tràn đầy sự cưng chiều, "Có buồn ngủ không anh? Em mua kẹo bạc hà, lát nữa sẽ đưa cho anh."

Nghiêm Hạo Tường "ừm" một tiếng, im lặng mấy giây mới lên tiếng, "Diệu Văn nhi, nếu như, anh nói là nếu như anh không thi tốt, không đạt được tiêu chuẩn của ba anh đặt ra...."

"Không có nếu như," Lưu Diệu Văn ngắt lời anh, đôi bàn tay đang ôm lấy anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, "Cục cưng, anh đã rất cố gắng rồi, người chăm chỉ ắt sẽ hái được trái ngọt, đừng lo lắng nhé. Chúng ta không tính đến kết quả xấu nhất, nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì em đều sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh."

Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Nghiêm Hạo Tường đã an tâm rất nhiều, hốc mắt có chút ươn ướt: "Được."

Hai người lại ôm nhau thêm một lúc lâu mới cùng nhau tới trường, lúc đến nơi các học sinh đã bắt đầu chuẩn bị đến phòng thi của mình. Ba Thục cũng áp dụng cách phân chia phòng thi dựa theo xếp hạng thành tích học tập như các trường khác, trước khi thi một ngày nhà trường sẽ dán thông tin trên bảng thông báo, các học sinh sẽ dựa theo sự phân công đó tìm đến đúng phòng thi của mình.

Lưu Diệu Văn đưa Nghiêm Hạo Tường đến cửa phòng thi, trước khi rời đi vẫn không quên nắm lấy tay anh, "Anh đừng lo lắng nha, phát huy như bình thường là được."

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, "Em cũng mau về lớp đi."

Lưu Diệu Văn vẫn không yên lòng, suy nghĩ một hồi lại móc từ trong túi ra kẹo mình đã mua trước đó, nhét vào lòng bàn tay Nghiêm Hạo Tường, "Buồn ngủ thì ăn một viên, nếu cảm thấy khó chịu ở đâu thì anh phải nhớ nói cho thầy cô giám thị đó, buổi trưa em sẽ tới đưa anh đi ăn cơm."

Nghiêm Hạo Tường cầm nắm kẹo trên tay, có chút dở khóc dở cười, "Sao anh cảm giác em còn lo lắng hơn anh nữa kìa?"

Lưu Diệu Văn cũng cảm thấy như vậy, cười khổ vẫy tay với anh: "Đi đi, anh mau vào đi, em cũng đi đây nhé."

Nghiêm Hạo Tường "ừm" một tiếng, quay đầu đi vào phòng thi, trước khi vào vẫn không quên vẫy tay tạm biệt với cậu.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy anh đã ngồi vào chỗ mới quay người đi về lớp của mình.

-

Mặc dù ngoài miệng luôn khuyên nhủ Nghiêm Hạo Tường đừng lo lắng, nhưng bản thân Lưu Diệu Văn lại hoảng loạn đến đứng ngồi không yên cả một buổi sáng, không cau mày thở dài thì cũng run chân. Năng lực học tập của cậu khá mạnh, không nghe giảng bài một hôm cũng không có vấn đề gì, nhưng bạn cùng bàn của cậu - Tống Á Hiên vẫn cần nghe giảng bài, bị cậu làm phiền suốt hai tiết đầu, cuối cùng Tống Á Hiên không thể nhịn được nữa, nện thẳng vào bả vai cậu, vì đang là giờ học nên không dám lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng quát cậu: "Cậu có thể ngồi yên chút được không hả !!!"

Nếu trước kia bị đánh như vậy, Lưu Diệu Văn nhất định sẽ đánh trả lại, nhưng hiện tại trong lòng cậu có chuyện, không buồn đấu võ mồm với Tống Á Hiên mà chỉ nói: "Khi nào mới tan học đây trời?"

Trên đầu Tống Á Hiên hiện đầy vạch đen, nhìn giáo viên Tiếng Anh đứng trên bục còn đang tận tâm giảng về ngữ pháp, bất lực nói, "Còn sớm, cậu bình tĩnh lại chút đi, nếu để cô Tiếng Anh biết cậu không muốn học tiết này của cô như thế, không chừng cổ cạo đầu cậu đấy."

Lưu Diệu Văn thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu ngồi im, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bực bội, lại cầm bút lên bắt đầu vẽ lung tung vào vở.

Tống Á Hiên liếc mắt nhìn cậu, "Lo lắng cho Tường ca đến mức đó sao?"

"Không thì sao," Giọng nói của Lưu Diệu Văn rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự lo lắng trong lời nói, "Tôi sợ anh ấy thi không tốt, nhưng tôi không muốn anh ấy biết, sợ anh ấy càng lo lắng hơn, thế nên chỉ có thể giả vờ không có gì. Nhưng mà sao tôi có thể không lo lắng được chứ......"

Tống Á Hiên không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, cậu lại hỏi, "Vậy nếu như Tường ca thật sự thi không tốt thì sao?"

Lưu Diệu Văn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào quyển vở đã bị mình vẽ vời lung tung trước mặt, không nói lời nào.

Tống Á Hiên lớn lên cùng cậu từ bé, biết rõ tính tình của cậu, nhìn dáng vẻ này của Lưu Diệu Văn là biết cậu rõ ràng chưa dám tưởng tượng đến kết quả đó.

Trước đó khi Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường nảy sinh mâu thuẫn, Trương Chân Nguyên đã hỏi Tống Á Hiên rằng Nghiêm Hạo Tường phải làm gì thì Lưu Diệu Văn mới tha thứ cho hắn, lúc ấy Tống Á Hiên không nói gì là bởi cậu biết rõ sự cứng đầu của Lưu Diệu Văn, cách để khiến cậu thay đổi những nguyên tắc cứng nhắc của mình thực sự quá ít, vậy nên Tống Á Hiên không dám chắc chắn.

Cũng bởi vậy mà chuyện hai người hòa giải với nhau thực sự là điều bất ngờ. Nhưng mà suy nghĩ lại mới thấy, có lẽ so với những nguyên tắc cứng nhắc kia, Nghiêm Hạo Tường càng chiếm vị trí quan trọng hơn trong lòng Lưu Diệu Văn, thế nên mới khó mà lựa chọn.

Hiện tại cũng như vậy, cho dù Lưu Diệu Văn có căng thẳng và lo lắng đến đâu thì cậu cũng sẽ ép mình không được tưởng tượng ra một tương lai không như ý nguyện. Trong lòng Tống Á Hiên cũng hiểu rõ rằng, nếu như kết quả không quá tốt, Lưu Diệu Văn vẫn sẽ chấp nhận yêu xa, thậm chí còn ra nước ngoài vì Nghiêm Hạo Tường, đây là chuyện mà Lưu Diệu Văn có thể làm được nên Tống Á Hiên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thấy Lưu Diệu Văn im lặng một hồi lâu, Tống Á Hiên liền nhỏ giọng an ủi: "Tôi tin tưởng Tường ca, cậu ấy nhất định làm được."

-

Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, cũng sắp tới giờ nghỉ trưa, ngay khi giáo viên vừa kết thúc giờ học, Lưu Diệu Văn đã lập tức xông ra ngoài, chạy một mạch tới nơi lớp 12 đang thi, đợi một lát mới nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường bước ra từ trong phòng thi, khi nhìn thấy cậu thì sửng sốt một chút, "Em tới nhanh thật đấy."

"Em chạy tới đây," Hơi thở của Lưu Diệu Văn còn chưa ổn định, "Làm bài thế nào?"

Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười, ra hiệu cho cậu vừa đi vừa nói, "Không tệ, đã viết hết những gì anh biết, bài nghị luận cũng đưa ra được luận điểm và dẫn chứng, so với lần trước hẳn là thêm được mười mấy điểm."

Nỗi lo trong lòng Lưu Diệu Văn rốt cuộc cũng buông xuống, sau đó lại hỏi anh: "Vậy anh có khó chịu ở đâu không anh, cũng tại em, không nên để anh vừa đi vừa ăn sáng, anh có đau dạ dày không đó?"

Nghiêm Hạo Tường bất đắc dĩ bĩu môi: "Không sao mà, anh rất khỏe đấy, đừng lo nữa," Vừa dứt lời lại thấy Lưu Diệu Văn còn muốn hỏi thêm, Nghiêm Hạo Tường lập tức lên tiếng để chặn miệng bạn trai mình: "Đi thôi, hiện tại anh đói bụng lắm luôn á, muốn ăn ăn."

Lưu Diệu Văn gật đầu, nắm lấy tay anh, kéo anh bước nhanh tới nhà ăn.

Vốn chỉ định nói linh tinh là mình đói bụng để Lưu Diệu Văn bớt hỏi lại, tránh cho cậu càng căng thẳng hơn, nhưng không ngờ Lưu Diệu Văn cho là thật, liên tục gắp thức ăn vào đĩa của hắn, gần như chất thành một núi nhỏ.

Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên ngồi cùng bàn với bọn họ nhìn thấy hành động này của Lưu Diệu Văn thì cạn lời, Nghiêm Hạo Tường cũng cảm thấy như vậy, nhưng vẫn cười khổ nhận lấy phần tình yêu "nặng nề" này.

Sau khi ăn xong, Trương Chân Nguyên và Lưu Diệu Văn cùng đi cất bát đĩa, Nghiêm Hạo Tường và Tống Á Hiên thì đứng ngoài cửa nhà ăn chờ hai người họ.

Nghiêm Hạo Tường vốn đang ngẩn người, thế nên hắn không nghe thấy Tống Á Hiên đang nói cái gì, chờ đến khi người kia nói xong hắn mới lấy lại tinh thần, ý thức được đối phương vừa nói gì đó với mình mới nghi hoặc hỏi: "Cậu vừa mới nói gì đó sao, tôi đang ngơ ngác nên không nghe thấy."

Tống Á Hiên cũng không tức giận mà kiên trì nhắc lại một lần nữa, "Mặc dù Lưu Diệu Văn không nói, nhưng cậu ấy vẫn luôn lo lắng cho cậu cả một buổi sáng luôn đó."

Nghiêm Hạo Tường "À" một tiếng, "Tôi biết, tôi cũng nhìn ra được."

"Nói thật thì tôi khá trách cậu," Tống Á Hiên chậm rãi nói, "Tôi lớn lên với Lưu Diệu Văn từ nhỏ, đã quen biết lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy buồn bã khóc lóc đến thế. Nhưng cậu ấy vẫn tha thứ cho cậu, điều này khiến tôi rất bất ngờ. Hôm nay tôi đã hỏi cậu ấy rằng nếu như cậu thi không tốt thì phải làm sao bây giờ, cậu ấy không nói gì."

"Lúc ấy tôi biết được rằng Lưu Diệu Văn sớm đã đưa cậu vào tương lai của cậu ấy," Tống Á Hiên nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, "Vậy nên, với tư cách là trúc mã kiêm bạn tốt của Lưu Diệu Văn, tôi thực sự hi vọng cậu đừng khiến cậu ấy tổn thương thêm lần nào nữa."

Nghiêm Hạo Tường im lặng gật đầu.

"Hai người các cậu đang nói chuyện gì vậy?" Lưu Diệu Văn và Trương Chân Nguyên đi ra, nhìn thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút kỳ quái nên lên tiếng hỏi một câu.

"Đâu có nói gì đâu," Tống Á Hiên mỉm cười, đi tới bên cạnh Trương Chân Nguyên, "Hai người các cậu trò chuyện đi, tôi và Chân Nguyên đi trước đây."

Trương Chân Nguyên không hiểu ra sao, nhưng vẫn vô thức gật đầu, nhìn Nghiêm Hạo Tường một chút, "Chiều nay làm bài tốt nhé." Sau đó thì rời đi.

Đợi đến khi hai người họ đã đi xa, Lưu Diệu Văn mới lại gần Nghiêm Hạo Tường, cẩn thận nhìn mặt Nghiêm Hạo Tường, "Có phải là Tống Á Hiên lại nói gì khiến anh không vui đúng không? Nếu vậy thì anh nói với em đi, em giúp anh nói cậu ta."

"Không có, không nói gì mà," Nghiêm Hạo Tường cười, "Đi dạo tiêu thực với anh chút đi."

Lưu Diệu Văn gật đầu nhẹ.

Trên sân chơi giờ này không có nhiều người, chủ yếu đều là bạn học đang đi dạo để tiêu thực, ánh nắng hôm nay không tệ lắm, Nghiêm Hạo Tường vừa đi vừa híp mắt, cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

"Tống Á Hiên thật sự không nói gì với anh sao?" Lưu Diệu Văn vẫn chưa yên lòng, cậu biết Tống Á Hiên vẫn còn vướng mắc với Nghiêm Hạo Tường sau chuyện trước đó, hơn nữa nhìn bầu không khí vừa rồi giữa hai người, rõ ràng là không phải không có gì như lời Nghiêm Hạo Tường nói.

"Không có thật mà," Nghiêm Hạo Tường lắc lắc bàn tay đang nắm chặt của hai người, "Bọn anh chỉ nói về trạng thái của em sáng nay thôi," Nghiêm Hạo Tường cười trêu cậu, "Anh nghe nói là ai đó vì anh mà đứng ngồi không yên đúng không nè."

Lưu Diệu Văn sửng sốt, sau đó lại oán hận nói: "Tống Á Hiên lại mách lẻo với anh hết rồi à......"

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười.

"Có phải anh cảm thấy em rất ngốc hay không?" Lưu Diệu Văn có chút tự trách, "Rõ ràng là em khuyên anh đừng căng thẳng, thế mà em còn lo lắng hơn cả anh."

"Ừm, đúng là có hơi ngốc," Nghiêm Hạo Tường ra vẻ đồng ý gật đầu, thấy Lưu Diệu Văn bắt đầu ủ rũ, hắn lại bật cười, "Nhưng mà nghĩ lại mới thấy, đó là do em quá quan tâm nên mới như vậy," Nghiêm Hạo Tường nhướng mày trêu chọc bạn trai nhỏ, "Yêu anh quá mức rồi đấy Diệu Văn nhi à."

Lưu Diệu Văn có chút kiêu ngạo: "Đâu chỉ có vậy, em yêu anh đến chết luôn á," Nói xong lại nắm chặt tay của anh, nhét đôi bàn tay đang đan chặt lấy nhau vào túi áo của mình, "Sao tay anh lại lạnh như vậy? Có lạnh không anh, mình quay về nhé?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, "Đi thêm chút nữa đi."

Lưu Diệu Văn không còn cách nào, chỉ có thể nghe lời anh.

Hai người lại đi thêm vài vòng nữa mới trở về phòng học.

-

Thời gian buổi chiều cũng trôi qua rất nhanh, hết một tiết nữa là ngày thi hôm nay sẽ kết thúc, tiết học cuối của lớp Lưu Diệu Văn vốn là môn ngữ văn của cô chủ nhiệm, nhưng trước khi vào học lại bị đổi thành môn toán, ngay khi mọi người đều đang kêu gào thảm thiết thì chủ nhiệm lớp đi tới gõ cửa, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lưu Diệu Văn đang ngồi ở cuối lớp: "Diệu Văn nhi, ra đây một chút."

Lưu Diệu Văn không hiểu chuyện gì nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả bạn học trong lớp, cậu đứng lên đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi lớp, chủ nhiệm cũng không nói thêm điều gì, chỉ gọi cậu đi theo. Chủ nhiệm lớp của cậu là cô giáo mới được trường mời về dạy, tính cách thân thiện lại tốt bụng, dạy học rất giỏi, rất ít khi bày ra vẻ mặt nghiêm túc như lúc này, thế nên bạn học trong lớp đều thân thiết gọi cô là mẹ.

"Mẹ Từ," Lưu Diệu Văn gọi cô, "Có chuyện gì sao ạ?"

"Phụ huynh Nghiêm Hạo Tường tới, nói là muốn gặp trò," toàn trường đều đã biết chuyện tình giữa Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường thế nên mẹ Từ cũng nói thẳng với cậu: "Có lẽ là nói về chuyện hai trò yêu đương đấy, chủ nhiệm Hồ cũng ở trong đó, lúc vào trò nói chuyện cẩn thận một chút."

Vẻ mặt của Lưu Diệu Văn đột nhiên nghiêm túc lên, cậu buộc mình phải thẳng lưng, chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với phụ huynh Nghiêm Hạo Tường.

Mẹ Từ đưa cậu tới một phòng học trống, ra hiệu cho cậu gõ cửa đi vào. Lưu Diệu Văn làm theo, nghe thấy người bên trong nói "Mời vào" cậu mới mở cửa bước vào, vừa ngẩng đầu đã chạm mặt với một người đàn ông mang vẻ mặt nghiêm túc, Lưu Diệu Văn sửng sốt hai giây, dựa trên nét mặt có thể thấy đây hẳn là ba của Nghiêm Hạo Tường, thế là cậu gật đầu chào hỏi: "Cháu chào chú".

Ba Nghiêm "Ừ" một tiếng, chủ nhiệm Hồ bên cạnh kịp thời đứng ra tiếp lời, "Vậy Nghiêm tiên sinh cứ ở đây trò chuyện trước, sau đó nếu ngài muốn làm thủ tục gì thì có thể tới gặp tôi."

Ba Nghiêm gật đầu, chủ nhiệm Hồ nhìn Lưu Diệu Văn một cái rồi đóng cửa đi ra.

"Ngồi đi." Ba Nghiêm chỉ vào vị trí đối diện mình, ra hiệu cho Lưu Diệu Văn ngồi xuống.

Lưu Diệu Văn gật đầu, vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp ổn định đã nghe thấy ba Nghiêm nói: "Cháu biết lý do chú đến gặp cháu rồi chứ?"

Lưu Diệu Văn điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái, "Biết ạ."

Ba Nghiêm nhíu mày, "Vậy cháu nói chú nghe đi."

"Cháu cảm thấy chú đến đây hẳn là không phải để tìm hiểu về đối tượng của con trai, cũng không cần biết cháu là người như thế nào," Lưu Diệu Văn dừng một chút, "Vậy nên cháu đoán là chú tới khuyên cháu và Nghiêm Hạo Tường chia tay."

"Nhóc ngoan, khá thông minh đấy," Ánh mắt ba Nghiêm nhìn cậu nhiều thêm chút kinh ngạc, "Nếu cháu đã biết lý do chú tới đây thì chú cũng không nói nhiều nữa, hi vọng câu trả lời của cháu không khiến chú thất vọng."

"Sợ là cháu không thể," Lưu Diệu Văn mỉm cười, "Cháu sẽ không chia tay với Nghiêm Hạo Tường."

Ánh mắt ba Nghiêm lập tức trở nên lạnh lùng, ông thản nhiên nói: "Tôi vốn cho rằng cháu là đứa nhóc thông minh, không nghĩ là cháu cũng ngu ngốc và bướng bỉnh như con trai tôi."

Lưu Diệu Văn cũng thu lại ý cười, sắc mặt nghiêm túc.

"Tôi biết trong lòng cháu đang nghĩ gì, chắc chắn cháu lại cho rằng tôi không hiểu các cháu, không biết cái gì là yêu". Ba Nghiêm khẽ hừ một tiếng, "Nhưng đối với tôi, so với những khó khăn phải đối mặt trong tương lai, tình cảm này chẳng đáng nhắc tới. Vừa mới bên nhau, ai lại không muốn dính lấy người mình yêu, nhưng ai biết tương lai sau này sẽ ra sao? Tôi thấy tính tình của cháu rất giống với con trai tôi, cho dù hiện tại đang tốt đẹp thì có ích gì, tương lai chắc chắn sẽ chia tay."

"Đau dài không bằng đau ngắn," Ba Nghiêm chậm rãi, "Hiện tại chia tay, nhân lúc còn trẻ có thể tìm người khác, chờ sau này hối hận thì đã hết cơ hội."

Lưu Diệu Văn không nói gì.

Ba Nghiêm tưởng rằng cậu nghe lọt tai, thế nên lại tiếp tục nói: "Chú nghe nói trước đó cháu luôn là người dạy kèm cho con trai chú, chú cũng biết mẹ nó nói với cháu điều gì, nhưng con trai chú bỏ bê học hành đã lâu, cho dù ông trời có tới cũng không thể giúp nó tăng thêm một trăm bậc, hai đứa cần gì phải giãy dụa? Chẳng bằng hiện tại dứt khoát chia tay luôn đi."

"Cháu không phục cũng vô ích thôi," Ba Nghiêm nhìn sắc mặt của Lưu Diệu Văn, lộ ra vẻ chế giễu, "Sự thật chính là như vậy."

"Cho tới lúc này, cháu chưa bao giờ cảm thấy chú không hiểu tình cảm của chúng cháu, cháu nghĩ Nghiêm Hạo Tường hẳn là cũng như vậy", một lúc lâu sau Lưu Diệu Văn mới mở miệng, "Cháu cũng không phải là không phục, những gì chú nói hoàn toàn chính xác, quả thực nó có thể xảy ra trong tương lai."

"Nhưng cháu rất tức giận," Lưu Diệu Văn nhíu chặt đôi lông mày," Bởi vì chú căn bản không yêu anh ấy và không hiểu rõ anh ấy như lời chú nói, chú coi thường anh ấy, toàn bộ sự nỗ lực và tình yêu của anh ấy trong mắt chú chẳng đáng một đồng, chỉ vì muốn chứng minh chỉ có chú mới đúng, điều này khiến cháu không thế nào hiểu nổi. Chú à, cháu muốn hỏi chú một câu, chú thật sự hiểu được điều anh ấy muốn là gì sao?"

"Có lẽ chú cho rằng mình biết, nhưng chẳng qua đó đều là những gì chú cho là thích hợp với anh ấy, cho là những gì anh ấy cần mà thôi." Lưu Diệu Văn nói.

Ba Nghiêm hừ lạnh một tiếng, "Vậy cậu dựa vào cái gì mà cho rằng cậu biết?"

Lưu Diệu Văn không đáp lời mà tiếp tục nói: "Chú biết lần đầu tiên cháu đau lòng cho anh ấy là lúc nào không ạ? Đó là vào hai tháng trước khi cháu gặp anh ấy trước cửa hàng tiện lợi, anh ấy tuy mặc âu phục đắt tiền nhưng dáng vẻ lại rất chật vật, sau đó cảm xúc của anh ấy sụp đổ, ôm lấy cháu hỏi cháu có thể yêu anh ấy hay không, anh ấy nói chú và dì đều không quan tâm đến anh ấy."

"Cháu cảm thấy cháu quả thật có chút tự đại, cháu không dám nói rằng cháu hoàn toàn toàn hiểu rõ anh ấy, cũng không dám tùy ý phán xét hoàn cảnh gia đình chú," Lưu Diệu Văn bình tĩnh nhìn ba Nghiêm, "Nhưng cháu cảm thấy điều anh ấy muốn, có lẽ không phải là tiền được chuyển vào tài khoản mỗi tháng, cũng không phải tương lai ra nước ngoài kế thừa gia sản, mà chỉ là tình yêu của ba mình."

Ba Nghiêm không đáp lời, chỉ trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì.

Rất lâu sau, ông mới trầm giọng nói, "Chú hiểu rồi, cháu ra ngoài đi."

Lưu Diệu Văn đứng dậy cúi đầu, trước khi ra ngoài lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, thế là xoay người hỏi: "Trước đó chú từng nói nếu như anh ấy lại tiến bộ thêm một trăm bậc thì sẽ không can thiệp vào chuyện của anh ấy nữa, chú còn giữ lời chứ?"

Ba Nghiêm không quay đầu, nói "Còn."

"Được," Lưu Diệu Văn lại cúi đầu chào, "Vậy cháu đi trước, gặp lại chú sau."

"Cạch" một tiếng, cánh cửa khép lại, căn phòng yên tĩnh trở lại, theo sau là một tiếng thở dài.

Khi Lưu Diệu Văn bước ra tình cờ nhìn thấy ánh nắng xuyên qua bầu trời xám xịt rơi xuống mặt đất.

Đúng là thời tiết rất đẹp. Cậu thầm nghĩ.

-

Trứng màu:

Trong dịp Giáng sinh, Nghiêm Hạo Tường đã mua một chiếc máy chơi game về nhà, là kiểu có thể kết nối hai bộ điều khiển dành cho hai người cùng chơi, còn thừa dịp hoạt động này để mua rất nhiều thẻ trò chơi về.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy món quà này thì hai mắt sáng bừng lên, vội vàng tóm lấy người, cắm máy chơi điện tử vào.

"Đầu tiên chúng ta thỏa thuận trước đi, thua thì không được chơi xấu nghe chưa." Nghiêm Hạo Tường ném ra lời nói này trước khi bấm bắt đầu.

Lưu Diệu Văn có khát vọng chiến thắng rất mãnh liệt, có đôi khi thua cuộc sẽ không tức giận nhưng lại thường chơi xấu. Vừa khéo Nghiêm Hạo Tường lại là "Vua trò chơi" nên cậu đã chơi xấu rất nhiều lần.

"Em biết, em biết rồi." Lưu Diệu Văn đồng ý.

Bọn họ chơi một hiệp để quyết định người thắng bại, người thua cuộc sẽ phải rửa bát.

Mỗi người điều khiển một nhân vật bắt đầu chiến đấu với nhau. Cả hai đều chăm chú nhìn màn hình, rất có cảm giác thà chết còn hơn là đầu hàng.

Cuối cùng, người giành chiến thắng là Nghiêm Hạo Tường.

Lưu Diệu Văn chớp chớp đôi mắt to, nhìn Nghiêm Hạo Tường nói: "Đánh thêm một hiệp nữa đi. Vừa nãy em phát huy không tốt."

"Đã hứa là không chơi xấu rồi mà?" Nghiêm Hạo Tường trợn to hai mắt nhìn cậu, "Đi, đi rửa bát đi."

Lưu Diệu Văn ngồi đó mím môi không nói gì.

"Em lại chơi xấu rồi," Nghiêm Hạo Tường đẩy cậu, "Nếu em còn như vậy nữa thì lần sau đi mà chơi với chó."

Lưu Diệu Văn vẫn không chịu mở miệng.

Lúc này Nghiêm Hạo Tường bắt đầu luống cuống: "Dỗi rồi à? Không đến mức đó chứ?"

Hắn tiến lại gần, vừa định ôm lấy Lưu Diệu Văn đã bị người nào đó kéo lại, ngậm lấy bờ môi.

Khi đầu lưỡi tiến vào, Nghiêm Hạo Tường muốn giết người.

Nụ hôn vừa kết thúc, Nghiêm Hạo Tường đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng nói: "Hối lộ quán quân cũng vô dụng thôi... vẫn phải rửa bát..."

Lưu Diệu Văn vẫn không để ý tới anh, cậu vừa giả ngu lừa được một nụ hôn, hiện tại đã bị khơi gợi ngọn lửa trong người, lập tức bế Nghiêm Hạo Tường đi vào phòng ngủ.

Lúc bị đặt lên giường, Nghiêm Hạo Tường vẫn không ngừng lải nhải nói cậu vì không muốn rửa bát mà không từ thủ đoạn.

Lưu Diệu Văn từ chối cho ý kiến.

Ai thích rửa bát thì rửa, nhưng dù sao cậu cũng không rửa.

-
Tiểu Lưu hông thích rửa bát lắm đâu vì Tiểu Lưu thích Vạn Hỉ hơn mà <⁠(⁠ ̄⁠︶⁠ ̄⁠)⁠>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top