Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Lưu Diệu Văn rơi nước mắt vì... hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Diệu Văn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Hạo Tường, đột nhiên có chút khó nói thành lời. Cậu kinh ngạc phát hiện từ đáy lòng mình dâng lên hai loại cảm xúc khác biệt, một loại là cảm giác nhẹ nhõm tựa như tảng đá đang treo lơ lửng đã rơi xuống đất, may mắn là Nghiêm Hạo Tường không lừa cậu; Một loại khác là cảm xúc trước kia cậu chưa từng trải qua, vui sướng xen lẫn bối rối, còn có tiếng tim đập rộn ràng truyền đến lỗ tai của cậu, Lưu Diệu Văn phát hiện mình không thể nào bình tĩnh được nữa.

Đối với lời tỏ tình của Nghiêm Hạo Tường, cậu cảm thấy mình có thêm một cảm giác mới đến chính bản thân cậu cũng không thể diễn tả được, có lẽ là kích động, có lẽ là chờ mong. Nhưng cho dù là cảm giác nào cũng đủ để khiến Enigma trẻ tuổi không thể lí giải.

Lưu Diệu Văn im lặng không nói nên lời một hồi lâu, nhưng Nghiêm Hạo Tường cũng không còn hoang mang như khi lời nói dối suýt bị vạch trần, ngược lại trong lòng hắn càng thêm nghi ngờ, hắn đã tự tưởng tượng sau khi mình tỏ tình, Lưu Diệu Văn nhất định sẽ lạnh lùng cự tuyệt hắn, hoặc là lịch sự từ chối nói hai người có thể duy trì quan hệ bạn học hoặc là quan hệ bạn bè, như vậy cuộc sống quen thuộc của Nghiêm Hạo Tường sẽ không phát sinh biến hoá. Thế nhưng Lưu Diệu Văn không như vậy, cậu chẳng nói chẳng rằng, sự trầm mặc này khiến Nghiêm Hạo Tường không kịp trở tay, đồng thời bắt đầu suy nghĩ đến lời nói trước đó của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn vừa nói, chuyện mình có thích cậu hay không là chuyện rất quan trọng với cậu. Vì sao lại quan trọng như vậy? Rốt cuộc là nguyên do nào? Nghiêm Hạo Tường có chút tò mò.

Lưu Diệu Văn còn đang nắm chặt cánh tay của hắn, Nghiêm Hạo Tường cũng không định tránh thoát, hắn ngẩng mặt lên, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: "Vậy còn cậu, cậu có thể nói cho tôi biết là vì sao chuyện tôi có thích cậu hay không rất quan trọng với cậu không?"

Lưu Diệu Văn ngơ ngác, cậu còn đang suy nghĩ về sự biến hoá trong cảm xúc của mình, nhất thời không theo kịp mạch não của Nghiêm Hạo Tường: "Anh vừa nói cái gì?"

"Tôi nói," Nghiêm Hạo Tường lại lặp lại một lần, "Vì sao cậu lại quan tâm đến chuyện tôi có thật lòng thích cậu hay không?" Nói xong câu này, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên có một suy đoán không hay, "Không phải là cậu.... thích tôi chứ?"

Lưu Diệu Văn nhìn ánh mắt dò xét của hắn, lúc đầu định lập tức mở miệng phủ nhận, thế nhưng giây phút đó, trái tim cậu đột nhiên đập thình thịch, phá vỡ lý trí vừa tìm về được mấy giây, Lưu Diệu Văn giấu giếm rời mắt đi, "Anh đang nói mò cái gì vậy," Ánh mắt cậu lướt qua mu bàn tay Nghiêm Hạo Tường, phía trên còn lưu lại vết thương do Nghiêm Hạo Tường vừa mới đánh nhau, Lưu Diệu Văn nhíu mày, buông cánh tay hắn ra, xoay người khập khiễng trở về giường bệnh, ngoài miệng lại tiếp tục nói, "Chỉ là tôi có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng nếu như anh còn có ý với tôi thì tôi không tìm anh nữa."

Nghiêm Hạo Tường khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Diệu Văn, nhìn thấy cậu rõ ràng đã khập khiễng còn cố đứng lại tìm thứ gì đó trong tủ, ung dung nhàn nhã giống như chuyện cậu đang nói không liên quan gì đến cậu, thái độ này khiến Nghiêm Hạo Tường rất khó chịu, hắn nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"À, tìm được rồi."

Lưu Diệu Văn như nhặt được trân bảo lấy từ tủ đồ ra một lọ thủy tinh màu nâu, sau đó quay đầu ngồi ở trên giường, vẫy tay với Nghiêm Hạo Tường: "Tới đây."

Nghiêm Hạo Tường mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn đi tới: "Làm gì?"

"Bôi thuốc cho anh," Lưu Diệu Văn thản nhiên nói, vặn mở lọ thuốc mới tìm được, nhúng miếng bông gòn vào đó, "Lại đây."

Nghiêm Hạo Tường vốn định nói "không cần", nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Lưu Diệu Văn dùng bông gòn chấm lên miệng vết thương của hắn, thuốc vừa mới chạm vào làn da, Nghiêm Hạo Tường đã kêu đau, Lưu Diệu Văn nghe được không nói chuyện, mà là phồng má nhẹ nhàng thổi thổi vào vết thương, mùi gỗ tuyết tùng cũng theo đó lan ra, quanh quẩn nơi chóp mũi Nghiêm Hạo Tường, khiến hắn bất tri bất giác hồi tưởng lại đêm hôm ấy bị Lưu Diệu Văn đè lên giường hôn.

"Sợ đau, thích khóc, còn thích hành động theo cảm tính," Lưu Diệu Văn trầm giọng nói, "Sao anh lại giống em trai tôi như vậy chứ."

"Hứ," Nghiêm Hạo Tường bĩu môi, "Dù sao cũng tốt hơn ai đó, mới 17 tuổi đã giống như ông cụ non, cẩn thận có nếp nhăn đấy nhé."

Lưu Diệu Văn không thèm phản bác mà lấy băng gạc từ bên cạnh, mở ra rồi cẩn thận quấn lên tay Nghiêm Hạo Tường, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Nghiêm Hạo Tường, cho đến hiện tại anh thật sự chưa bao giờ thấy kì quái sao, vì sao anh luôn có thể ngửi thấy pheromone của tôi?"

Nghiêm Hạo Tường bị câu hỏi này của cậu dọa cho sững sờ, bởi vì ngay vừa rồi, hắn còn ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng nhàn nhạt lơ lửng trong không khí, nhưng hắn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Bởi trong thế giới của bọn họ, pheromone là thứ rất bình thường, ngoại trừ Beta không có pheromone, mọi giới tính thứ hai khác đều có, có đôi khi đi trên đường còn gặp phải người đột nhiên phân hoá, thế nên Nghiêm Hạo Tường không để ý chút nào. Lúc này nghĩ lại, quả thực rất trùng hợp, không thể là lần nào miếng dán ức chế của Lưu Diệu Văn cũng đều hết tác dụng nhỉ?

Lưu Diệu Văn giương mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, trong lòng đã hiểu được phân nửa, Nghiêm Hạo Tường căn bản chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Thế nhưng ngẫm lại mới thấy, Nghiêm Hạo Tường là Alpha, không yếu thế Omega, cũng chưa từng gặp được Enigma, tự nhiên không cần cân nhắc những thứ này.

"Mấy hôm trước tôi đến bệnh viện, anh cũng biết là mỗi tháng Enigma đều phải kiểm tra sức khoẻ định kỳ." Lưu Diệu Văn nói.

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, ra hiệu cậu tiếp tục.

"Tôi nói với bác sĩ tình huống này, về việc tôi luôn ngửi thấy pheromone của anh, có đôi khi còn gần như mất đi lý trí vì nó," Lưu Diệu Văn dừng một chút, "Bác sĩ nói, khả năng là độ tương thích giữa pheromone của chúng ta rất cao, muốn tôi ở bên anh vào kỳ dịch cảm sắp tới của anh."

Nghiêm Hạo Tường sững sờ. Hắn chưa từng nghĩ tới khả năng này, mặc dù thầy cô đã từng nói Alpha sau khi bị Enigma đánh dấu sẽ có năng lực giống Omega, nhưng trong quan niệm cố hữu của hắn, hắn là Alpha, nên ở bên một Omega, cùng bạn đời Omega nối dõi tông đường, điều này là không thể thay đổi.

Nhưng thầy cô cũng đã nói, gần như không ai có thể trốn được sự lựa chọn của giới tính thứ hai - cũng chính là độ xứng đôi giữa pheromone. Đây là trời sinh, là định mệnh, độ xứng đôi của pheromone không chỉ là độ hoà hợp, còn là sự kết hợp và chọn lọc của gen, độ xứng đôi cao cũng có có nghĩa là sự phù hợp giữa hai người càng cao.

Dựa theo cách nói của Lưu Diệu Văn, khả năng là độ phù hợp giữa hai người rất cao. Nghiêm Hạo Tường chưa từng trải qua chuyện như vậy, hắn cũng không bài xích chuyện pheromone xứng đôi mang đến sự hoà hợp linh hồn, nhưng hắn không chắc là mình là có xứng đôi với Lưu Diệu Văn hay không.

Lưu Diệu Văn có tất thảy mọi thứ mà hắn ngưỡng mộ, có gia đình hạnh phúc, ba mẹ yêu thương, còn có tương lai tốt đẹp. Thế nhưng cuộc sống của Nghiêm Hạo Tường tràn đầy sự không chắc chắn, hắn không chắc liệu mình thực sự có thể có được một tương lai tốt đẹp với Lưu Diệu Văn hay không, huống chi cho dù là đánh dấu tạm thời hay là đánh dấu hoàn toàn cũng cần song phương tự nguyện và có tình cảm là điều kiện tiên quyết, ít nhất mới có thể hạnh phúc.

Nhưng hắn đối với Lưu Diệu Văn, ngoại trừ lừa gạt thì là đòi hòi, mà không có sự thành thật cùng đền đáp tương xứng, nếu như hai người họ thật sự ở bên nhau, có thể hạnh phúc ư?

"Vậy nên," Nghiêm Hạo Tường đột nhiên có chút không chắc chắn, "Cậu hỏi tôi có thật sự thích cậu không là muốn nhờ, nhờ tôi giúp cậu sao?"

"Đúng vậy," Lưu Diệu Văn bình tĩnh đáp lại, "Nhưng tôi không muốn lợi dụng tình cảm của anh, ngược lại, nếu như anh không có tình cảm với tôi, thì hết thảy sẽ dễ dàng hơn, tôi sẽ nhờ anh cho mượn quần áo hoặc là đồ vật dính pheromone của anh để giúp tôi vượt qua kỳ dịch cảm, nhưng anh thật sự có tình cảm với tôi..." Lưu Diệu Văn thở dài, "Tôi không mở miệng được."

"Vì sao?" Nghiêm Hạo Tường có chút không hiểu.

"Bởi vì......" Lưu Diệu Văn trầm mặc mấy giây, sau đó nói, "Bởi vì tôi đau lòng anh."

Nghiêm Hạo Tường mở to hai mắt, không thể tin được những lời này là từ trong miệng Lưu Diệu Văn.

"Mặc dù không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng tôi cảm thấy hoàn cảnh gia đình anh chắc chắn không vui vẻ, nếu như anh không gặp phải những chuyện này, có lẽ tôi sẽ nhờ anh giúp đỡ, nhưng mà," Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, "Nhưng mà tôi thương xót anh, tôi không muốn để anh bị tình cảm giày vò đến đau khổ thêm một lần nữa, thế nên tôi không thể lợi dụng anh, anh hiểu lời tôi nói đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cậu, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy. Thành thật mà nói, với tư cách một người bạn, Lưu Diệu Văn rất có khả năng làm điều này, cậu không hề yêu cầu Nghiêm Hạo Tường báo đáp bất cứ thứ gì, thậm chí còn có thể chủ động mở rộng cánh cửa đến với thế giới của mình, chào đón Nghiêm Hạo Tường tiến vào, mà điều cậu muốn rất đơn giản, vẻn vẹn chỉ là chân thành đổi lấy chân thành.

Nhưng điều đơn giản như vậy, Nghiêm Hạo Tường không làm được.

Cảm giác tội lỗi tựa cơn sóng sắp nhấn chìm Nghiêm Hạo Tường, đồng thời, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi đang dâng lên cuồn cuộn trong đầu hắn, hắn cúi đầu, hỏi: "Lưu Diệu Văn, có phải là cậu thích tôi không?"

Động tác quấn băng gạc của Lưu Diệu Văn dừng lại.

Là thích sao? Lưu Diệu Văn không chắc chắn. Trước đây Lưu Diệu Văn chưa từng có cảm giác như vậy với bất cứ một ai -- Hay là đau lòng, muốn đối tốt với anh, nhưng lại sợ cho đi không đủ. Cậu cũng chưa từng mất khống chế vì pheromone. Nhưng những điều này thật sự có thể coi là "thích" sao, hay chỉ là độ tương thích giữa pheromone quá cao mang đến tác dụng phụ?

Nhìn dáng vẻ chần chừ của Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy không đành lòng. Lưu Diệu Văn đưa đến sự chân thành, Nghiêm Hạo Tường cũng muốn đáp lại cậu thứ tương tự, thế nên nếu như Lưu Diệu Văn thật sự có ý với mình, hắn sẽ nói rõ hết thảy hiểu lầm trước đó, sau đó khẩn cầu Lưu Diệu Văn tha thứ, hắn không biết làm như vậy có thể bù đắp bất cứ thứ gì hay không, nhưng hắn không muốn tiếp tục lạc lối nữa.

Chuyện còn lại hắn muốn giao cho vận mệnh, nếu như vận mệnh thật sự để độ xứng đôi giữa hai người họ cao như vậy, cũng đồng thời cho họ cơ hội quen biết và tìm hiểu nhau, như vậy vận mệnh nhất định có sự an bài của riêng mình. Nghiêm Hạo Tường không muốn phản kháng, ít nhất trong chuyện này hắn muốn thuận theo tự nhiên.

Thế nhưng vận mệnh không cho hắn cơ hội này.

"Văn ca!" Cửa phòng y tế đột nhiên bị mở ra, câu hỏi cùng đoạn đối thoại mập mờ vừa rồi cứ như vậy bị gián đoạn, "Nghe nói cậu bị què chân, thật hay giả vậy!"

Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên tiền hô hậu ủng chen lấn đi vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đứng cạnh giường, mà Lưu Diệu Văn thì nắm tay của hắn, hai người đồng thời nhìn sang, trong ánh mắt còn ẩn chứa điều gì đó mà Tống Á Hiên cùng Trương Chân Nguyên không thể lí giải.

"À thì...." Trương Chân Nguyên đột nhiên có chút xấu hổ, "Chúng ta tới không đúng lúc sao?"

Nghiêm Hạo Tường vừa định đốp lại một câu "Anh cũng biết à", đã bị Lưu Diệu Văn giành mở miệng trước: "Không phải, sao vậy?"

Tống Á Hiên vô tư, không để ý: "Chẹp, nghe nói cậu bị thương, bọn tôi tới xem cậu một chút."

"Đâu phải chuyện gì nghiêm trọng đâu," Lưu Diệu Văn đẩy ra bàn tay đang chọc tới chọc lui trên mắt cá chân mình, "Cậu chọc tôi làm gì!"

"Xem thôi mà," Tống Á Hiên thản nhiên như không có chuyện gì nói, "Nhỏ mọn ghê, nhìn một chút cũng không cho!"

"Cậu nhìn thì nhìn, dùng tay chọc làm gì!"

"Vậy không thể xác nhận một chút à!"

Trong phút chốc, trong phòng y tế tràn ngập tiếng cãi nhau giữa hai học sinh tiểu học, Trương Chân Nguyên vui vẻ khoanh tay đứng bên cạnh như xem show giải trí, Nghiêm Hạo Tường lại im lặng hơn rất nhiều, vấn đề hắn đặt ra chưa nhận được câu trả lời, tất nhiên là không hài lòng, nhưng giờ phút này ở ngay trước mặt Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên, hắn lại ngại mở miệng. Dù sao lừa dối người khác cũng không phải chuyện gì đáng tự hào.

Mọi chuyện cứ như vậy không giải quyết được gì. Mấy người ngồi trong phòng y tế thêm một lúc liền bị cô y tế đuổi đi, sau đó ai về lớp người đó, Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên học lớp mười hai, cần leo lên tầng cao nhất, thế nên hai người đi cùng nhau, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên học lớp mười một, hai người bọn họ cũng đi cùng nhau.

Trên đường về lớp, Lưu Diệu Văn mới nãy còn cãi nhau không ngừng với Tống Á Hiên, lúc này lập tức yên tĩnh trở lại.

Thật ra là cậu cố ý. Sự xuất hiện của Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cậu, nhưng lại cứu cậu khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng. Thật lòng mà nói, câu hỏi mà Nghiêm Hạo Tường đặt ra đến chính cậu cũng không biết đáp án, càng không biết phải đáp lại thế nào, vậy nên ngay cả người khôn khéo hiểu chuyện như Lưu Diệu Văn, cũng chỉ có thể dùng biện pháp trốn thoát này, cũng may là Nghiêm Hạo Tường không tiếp tục dây dưa nữa.

Lưu Diệu Văn không nói gì khiến lời Tống Á Hiên nói ra không được đáp lại, lúc mới đầu hắn chưa kịp phản ứng, nhưng sau một lúc lâu cũng đã hiểu, thế là Tống Á Hiên thần thần bí bí dùng khuỷu tay huých Lưu Diệu Văn, hỏi: "Sao đây Văn ca, có tâm sự hả?"

"Ừm," Lưu Diệu Văn cũng không giấu giếm, giữa bạn bè tốt không cần phải che giấu, "Tiết tiếp theo là gì?"

"Hả?" Mạch não của cậu thay đổi quá nhanh, Tống Á Hiên có chút trở tay không kịp, suy nghĩ một chút mới trả lời, "Hình như là Tiếng Anh, sao vậy?"

"Trốn học đi."

"Hả???"

Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn kéo lên đến sân thượng hóng gió vẫn cảm thấy cạn lời, đường đường là chủ tịch hội học sinh, luôn cương trực công chính, ngày ngày ngoại trừ học tập thì là học hành, vậy mà lôi kéo hắn trốn học, lại còn trốn môn Tiếng Anh của chủ nhiệm lớp, chuyện này mà kể cho Tống Á Hiên trước kia nghe, hắn chắc chắn sẽ phản bác là đùa cái gì thế, Lưu Diệu Văn không phải người như vậy.

Mà Lưu Diệu Văn "không phải người như vậy" lúc này đang đứng bên cạnh hắn, bởi vì bị thương thế nên chỉ có thể đứng thẳng bằng một chân, bộ dạng muốn bao nhiêu buồn cười liền mắc cười bấy nhiêu, thế mà trên mặt lại mang dáng vẻ thất vọng mất mát, Tống Á Hiên nhìn đến không còn gì để nói.

"Nói đi, kéo tôi trốn học đến sân thượng làm gì?" Tống Á Hiên hỏi.

Lưu Diệu Văn do dự mãi, mới lên tiếng: "Tôi cảm giác giống như là tôi thích Nghiêm Hạo Tường mất rồi."

Tống Á Hiên: "Hả?"

Ba giây sau.

"HẢAAA ???!!!"

Vang lên một tiếng hét xé rách bầu trời.

"Vậy nên," Tống Á Hiên đang load lời Lưu Diệu Văn vừa nói trong đầu, sau đó mới đưa ra kết luận, "Cậu biết chuyện gia đình Tường ca, sau đó cậu đau lòng, muốn đối tốt với cậu ấy, nhưng bởi vì cậu chưa từng rung động với một ai, thế nên cậu không dám chắc liệu đây có phải là thích, đúng không?"

Lưu Diệu Văn gật đầu.

"Ừm" Tống Á Hiên ngờ nghệch đáp lại.

"Cậu đừng chỉ ừm thế," Lưu Diệu Văn hơi mất kiên nhẫn, "Cậu nói xem có phải không? Có phải tôi thích anh ấy rồi không?"

Tống Á Hiên cúi đầu không đáp.

Sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Văn ca, cậu có cảm giác gì với Trần Thần?"

Lưu Diệu Văn sửng sốt, trong đầu suy nghĩ một lúc mới ý thức được người Tống Á Hiên đang nói đến là một bạn học có hoàn cảnh khó khăn trong lớp.

Gia cảnh Trần Thần không giàu có, ba cô lại mê cờ bạc, tiền tiết kiệm trong nhà cơ bản đều bị thua sạch, thậm chí đã đến tình trạng phải thế chấp căn nhà. Cả người cô bé ốm yếu bệnh tật cũng bởi vì không có tiền ăn cơm, suy dinh dưỡng lâu ngày, lại còn là Omega, càng nhìn càng thấy đáng thương, thế nên các bạn cùng lớp thường giúp đỡ cô.

"Có thể có cảm giác gì," Lưu Diệu Văn cau mày, không hiểu ý Tống Á Hiên, "Chỉ là cảm thấy cậu ấy đáng thương, có thể giúp được gì cho cậu ấy thì sẽ cố gắng giúp."

"Đúng rồi," Tống Á Hiên đột nhiên phấn khích, "Đây chính là trọng điểm đấy. Trần Thần và Tường ca đều đáng thương, thậm chí Trần Thần còn tội nghiệp hơn Tường ca, thế nhưng đối với cô ấy, ngoại trừ cảm giác đồng tình, cậu không có bất cứ tình cảm nào khác, nhưng đối với Tường ca, ngoài đồng tình, cậu càng đau lòng cậu ấy hơn. Cậu biết đau lòng là gì sao? Có thể khiến cậu đau lòng chứng tỏ rằng cậu quan tâm người ta. Mà tiền đề của thích không phải là quan tâm ư?"

Lưu Diệu Văn bị logic của Tống Á Hiên kéo đi lạc đường, suy nghĩ trong đầu một hồi lâu cũng không tìm thấy chút sai lầm nào, im lặng một lát mới hỏi: "Vậy cậu cũng đau lòng Trương ca sao?"

"Có chứ," Tống Á Hiên trả lời chắc nịch, "Cậu đừng nhìn anh ấy không có vẻ gì là quan tâm, nhưng thấy cậu bị thương, anh ấy đã tự nhận một nửa trách nhiệm về mình, anh ấy nói nếu không phải quên nhắc cậu rằng nam sinh kia thường chơi xấu, cậu cũng sẽ không bị thương. Tôi nhìn thấy dáng vẻ tự trách của anh ấy cũng rất xót xa, sau đó lại cảm thấy bất lực, bởi vì tôi không giúp gì được cho anh, chuyện cậu bị thương đã xảy ra và không thể thay đổi, mà anh ấy vẫn luôn áy náy tự trách bản thân, thế nên tôi chỉ có thể bù đắp thứ khác cho anh ấy, tỉ như trao cho anh một cái ôm."

Cảm thấy đau lòng, thế nên muốn bù đắp cho đối phương, cũng chỉ vì mình để ý người ta.

Lưu Diệu Văn dựa theo lời nói của Tống Á Hiên suy nghĩ một lượt, phát hiện rằng mình cũng cảm thấy như vậy đối với Nghiêm Hạo Tường. Phần lớn là bất lực và đau lòng, vậy nên muốn bù đắp cho anh nhiều hơn, cuối cùng càng ngày càng quan tâm. Đột nhiên cậu cảm thấy rối bời, chủ nghĩa anh hùng và tinh thần trách nhiệm cậu vẫn luôn cho là ngớ ngẩn, thực ra được tính là thích sao?

"Vậy," Lưu Diệu Văn do dự mãi mới mở miệng, "Quan tâm đến mức độ nào mới coi là thích?"

"À," Tống Á Hiên nghĩ ngợi, "Đại khái là nhìn thấy anh ấy đau khổ tôi cũng sẽ đau khổ, nhìn thấy anh ấy vui vẻ tôi cũng thấy vui vẻ, nhìn thấy anh ấy bị thương, tôi đau lòng muốn chớt."

Lưu Diệu Văn suy nghĩ, hình như đều trúng.

Cậu im lặng, đã không còn nghi ngờ gì nữa.

Tống Á Hiên nhìn dáng vẻ nói năng thận trọng của cậu cũng đã hiểu được phân nửa, mặc dù bình thường Lưu Diệu Văn trông rất có chính kiến, nhưng gặp chuyện liên quan tới vấn đề tình cảm, cậu cũng sẽ giống như bọn họ, sẽ phiền não, sẽ mê mang, cũng không biết làm sao.

Dù Tống Á Hiên không có kinh nghiệm tình cảm phong phú, nhưng xử lý các mối quan hệ thân mật, nhất là tình yêu đôi lứa này, hắn vẫn có kinh nghiệm hơn Lưu Diệu Văn nhiều lắm, thế là hắn đưa tay vỗ vai cậu, nói: "Không sao, thuận theo tự nhiên là được, lúc tôi vừa phát hiện mình thích Trương Chân Nguyên cũng khiếp sợ lắm, nhưng sau này cũng dần dần chấp nhận, chuyện tình cảm này ấy mà, nói khó cũng không hẳn là khó, mà nói đơn giản cũng không đơn giản, thế nên cũng không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều đâu ~"

Lưu Diệu Văn nghe xong, do dự gật đầu.

-

Dịp lễ Quốc Khánh 1/10 rất nhanh đã tới, trước khi nghỉ lễ, học sinh cuối cấp nhận được thông tin sẽ có kì thi tháng đầu tiên kể từ khai giảng vào ngày đầu tiên sau kì nghỉ dài ngày, trong lúc nhất thời, toàn bộ học sinh chuẩn bị thi cử đều khóc lóc kêu trời trách đất.

Nghiêm Hạo Tường lại không có ý kiến gì, hắn lại muốn thừa dịp kì thi này để kiểm tra thành quả một tháng vừa rồi miệt mài học tập của mình, cũng để đề ra các mục tiêu học tập tiếp theo. Thật ra thay vì bận tâm về thi cử, hắn càng muốn biết thái độ của Lưu Diệu Văn hơn, sau cuộc trò chuyện ở phòng y tế ngày hôm đó, Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, mấu chốt là bầu không khí không ổn, hắn không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.

Mà Lưu Diệu Văn tựa như là cố ý trốn tránh hắn, chỉ cần hắn không nói, Lưu Diệu Văn liền giả vờ như không biết.

Nghiêm Hạo Tường không muốn để mọi chuyện trôi qua, thế nên đợi dịp nghỉ lễ quốc khánh này đến nhà Lưu Diệu Văn học phụ đạo hắn sẽ nói rõ ràng.

"Ê Tường ca," Từ Dương vừa thu dọn sách vở, vừa nói, "Nghỉ lễ quốc khánh này mày có kế hoạch gì chưa, muốn ra ngoài đá bóng không?"

Nghiêm Hạo Tường chớp mắt, hắn vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại mới thấy lâu lắm rồi mình không đi đá bóng, lãng phí một buổi chiều cũng không phải chuyện gì quá đáng, huống chi học mà chơi, chơi mà học, sao có thể học hành quên giải trí được?

Thế là Nghiêm Hạo Tường đáp ứng: "Được, lúc nào?"

Từ Dương cho là hắn tiếp tục từ chối, lúc đầu không ôm chút hi vọng nào, kết quả Nghiêm Hạo Tường đột nhiên đáp ứng, Từ Dương rất vui vẻ, liên tục nói không ngừng: "Chiều mai nhé, Đại Dương vừa tìm được một sân bóng mới, gần đường xx, các anh em đều bảo đến đá thử xem."

Đường xx. Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ một chút, cách nhà Lưu Diệu Văn rất gần, chiều tối mai đá bóng xong, hắn có thể tiện đường đến nhà Lưu Diệu Văn học phụ đạo, nhân tiện nói tiếp chuyện hôm trước, vậy nên Nghiêm Hạo Tường ra hiệu OK không cần suy nghĩ.

-

Buổi chiều hôm sau, thời tiết Trùng Khánh đột nhiên chuyển âm u, có dấu hiệu mưa to. Trước khi ra ngoài, bọn Nghiêm Hạo Tường đã xem dự báo thời tiết, nói rằng trời sẽ không mưa cho đến tối muộn, bọn họ suy nghĩ một hồi vẫn quyết định thừa dịp không có mặt trời đá một trận đã đời.

Nghiêm Hạo Tường vùi đầu trong phòng đã lâu, một thời gian dài chưa trải qua cảm giác sảng khoái, chạy đến mồ hôi đầm đìa trên sân cỏ, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt vẫn chưa chịu đi, cho đến khi từng mảng mây đen kéo đến, hắn cúi đầu xem đồng hồ mới phát hiện sắp tới thời gian hẹn đến nhà Lưu Diệu Văn học.

"Lão chuột!" Nghiêm Hạo Tường cách nửa cái sân bóng hét tên Từ Dương, "Tao còn có hẹn, đi trước đây!"

Từ Dương đang chơi đến phê pha, muốn giữ hắn lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của hắn lại không nỡ ngăn cản. Nghiêm Hạo Tường đổi một người bạn khác vào sân, mình thì ra ngoài thay quần áo bẩn thành một bộ quần áo sạch sẽ. Hắn vừa thu dọn xong đồ đạc muốn quay người rời đi thì bị một đám người cản đường.

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, vừa ngẩng đầu lập tức nhận ra tên cầm đầu -- Đây là tên Alpha bị hắn đấm để trút giận thay Lưu Diệu Văn ở sân bóng rổ hôm đó.

"Chuyện gì?" Nghiêm Hạo Tường đang vội vàng muốn đi, không rảnh đùa giỡn với cậu ta, thế nên giọng điệu rất cọc.

"Ôi chao, tao còn tưởng là ai đấy, da mịn thịt mềm thế này, hoá ra là mày hả," Tên Alpha nọ cười cợt, không có ý tốt nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường, "Trước kia không để ý, giờ mới thấy sao Alpha mà lại non mềm như này ta, không phải là khai nhầm giới tính thứ hai chứ?"

Nghiêm Hạo Tường bị tên nọ nhìn đến khó chịu, hắn nắm chặt tay, cố nén sự không thoải mái trong lòng, nói: "Là A hay O đều có thể đấm cho mày răng rơi đầy đất."

"Ồ? Thật không đó?" Nam sinh cười đùa, "Vậy để tao xem xem mày có bản lĩnh gì nào."

Tên kia vừa dứt lời, một đám Alpha có vóc dáng tương tự hắn ta xông về phía Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường thở dài, hắn biết hôm nay không đánh một trận thì không thể đi được, mặc dù khá đau lòng cho bộ quần áo sạch vừa mới thay đấy, nhưng hắn vẫn bỏ balo xuống, nắm chặt nắm đấm.

Nghiêm Hạo Tường tự nhận sức chiến đấu của mình không tệ, nhưng đối mặt với một đám Alpha vẫn khó có thể chống cự, không lâu sau đã rơi xuống thế hạ phong.

Đám Từ Dương cũng chú ý tới tình hình bên này, nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường bị vây lại, không chút do dự mắng câu "đụ má", không thèm đá bóng nữa trực tiếp xông tới.

Hơn chục Alpha túm tụm đánh nhau, pheromone cũng liên tục phóng ra.

Mây đen không ngừng kéo đến, cuối cùng vào lúc Nghiêm Hạo Tường bị một đấm vào bụng, mưa bắt đầu rơi.

-

Lưu Diệu Văn ở nhà bỗng cảm thấy lo lắng không yên.

Ba mẹ Lưu đã lên kế hoạch đi du lịch vào dịp Quốc Khánh, nhưng Lưu Diệu Văn nhớ đến sau khi nghỉ lễ, Nghiêm Hạo Tường phải thi thử, thế nên liền từ chối, chuyến đi bốn người biến thành ba người, Lưu Diệu Văn ở lại trông nhà.

Ngoài cửa sổ mưa ngày càng nặng hạt, Lưu Diệu Văn cau mày nhìn bầu trời đen kịt ngoài kia, do dự mấy giây, cầm dù lên, xỏ giày chuẩn bị đi ra ngoài.

Cửa còn chưa mở đã nghe thấy tiếng đập cửa, vừa mở cửa liền thấy Nghiêm Hạo Tường toàn thân ướt đẫm, trên thái dương lẫn khóe miệng đều có vết máu, cả người đang run rẩy nhưng vẫn cố nở nụ cười: "Xin lỗi cậu, tôi đến muộn."

Lưu Diệu Văn cảm giác trái tim mình bị nắm trong tay bóp chặt, đau lòng muốn chết.

Cậu luống cuống vươn tay kéo Nghiêm Hạo Tường vào nhà, nhưng vừa chạm vào đã nghe thấy Nghiêm Hạo Tường rên khẽ một tiếng.

"Anh sao vậy?"

Ánh đèn trước cửa rất tối tăm, Lưu Diệu Văn nhìn không rõ, nhưng từ sắc mặt Nghiêm Hạo Tường cũng biết người này bị thương.

"Vừa mới... bị báo thù" Nghiêm Hạo Tường giả vờ thờ ơ nói, giọt nước trên tóc tựa hạt châu bị vỡ không ngừng rơi xuống, "Cũng may là có bọn Từ Dương, nếu không hôm nay tôi trốn không thoát."

Lưu Diệu Văn nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng nặn ra một câu: "Là ai làm?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy sắc mặt không tốt của cậu, không dám nói đùa, nghiêm túc nói: "Là Alpha hại cậu bị thương, hôm nay vừa vặn gặp cậu ta tại sân bóng mới bên kia, thế nên mới......"

"Anh còn bị thương ở chỗ nào nữa sao?" Lưu Diệu Văn lại hỏi.

"Bụng," Nghiêm Hạo Tường thành thật nói, "Bị đấm một quyền."

Lưu Diệu Văn mím môi không nói.

"Ôi trời, không sao thật mà," Nghiêm Hạo Tường giấu đầu hở đuôi giải thích, "Tranh thủ thời gian học đi, lần thi tháng này tôi muốn tiến bộ 50 bậc lận!"

Hắn đi vòng qua Lưu Diệu Văn muốn tới phòng khách, lại bị người nọ nắm lấy cánh tay ngăn lại.

"Cho tôi nhìn."

"Hả?"

"Vết thương trên bụng của anh," Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm hắn, "Cho tôi xem."

"Thật sự không sao mà, cậu không cần -- ơ này!"

Lưu Diệu Văn không quản đến sự kháng cự của hắn, nắm lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường, vén áo của hắn lên, ánh mắt vừa rơi xuống mảng da thịt kia liền sững sờ.

Màu xanh, tím, đỏ, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, tựa như bảng màu lộn xộn, khiến trái tim Lưu Diệu Văn đau đớn.

"Không sao thật mà," Nghiêm Hạo Tường có chút không tự nhiên muốn kéo áo xuống, nhưng làm sao cũng không thể lay động được Lưu Diệu Văn, "Cậu buông tay ra."

Lưu Diệu Văn không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim vốn đang bình tĩnh như mặt hồ yên ả, bỗng dưng bị người càn quấy, không ngừng gợn sóng.

Bởi vì hắn nhìn thấy, Lưu Diệu Văn luôn luôn kiên cường, đang khóc.

Mà giọt nước mắt kia, vì hắn mà rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top