Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01. Sống chung

Ngày mà Lưu Diệu Văn dọn tới sống cùng Nghiêm Hạo Tường vừa khéo là ngày thời tiết Trùng Khánh nóng lên, nhiệt độ ngoài trời lên đến hơn 30 độ, hai người họ cùng nhân viên chuyển nhà bận bịu trước sau, vận chuyển hết thùng đồ này tới thùng đồ khác lên lầu, đợi đến khi đã thu dọn xong xuôi, hai người ngồi liệt trên ghế sofa, mồ hôi đầm đìa ngồi dưới điều hoà đang chạy hết công suất, bên chân còn chất đầy đống đồ lộn xộn.

"Ầy," Nghiêm Hạo Tường dùng chân đẩy đẩy Lưu Diệu Văn, "Đi sắp xếp lại đống đồ của em đi."

Lưu Diệu Văn hơi nhúc nhích nhưng vẫn chưa chịu đứng dậy, nhỏ giọng thương lượng với Nghiêm Hạo Tường: "Nghỉ một lát, cho em nghỉ ngơi một lát rồi lại làm."

Nghiêm Hạo Tường lười để ý đến cậu, ngồi đến khi mồ hôi trên người đều đã gần khô lại cảm thấy toàn thân dinh dính. Hắn đứng dậy đi vào nhà tắm, vừa đi vừa vén áo lên: "Giờ anh đi tắm, tốt nhất là trước khi anh tắm xong em phải dọn dẹp sạch sẽ cho anh."

Lưu Diệu Văn nhìn vòng eo nhỏ nhắn mịn màng của bạn trai nhà mình mà cảm thấy trong lòng rạo rực.  

Quả nhiên Nghiêm Hạo Tường vừa đi vào không bao lâu liền gọi Lưu Diệu Văn ở bên ngoài: "Diệu Văn nhi! Lấy cho anh một que kem!"

Lưu Diệu Văn tuân lệnh đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy kem que ra. Đến khi đưa kem qua cánh cửa phòng tắm đang hơi hé mở thì cậu lại chơi xấu, lách qua khe cửa chui vào, còn rất lưu manh nói: "Cùng nhau tắm cùng nhau tắm đi."

"Này này!" Nghiêm Hạo Tường chỉ kịp kêu lên hai tiếng rồi cũng đành chiều theo ý cậu.

02. Ghen tuông:

Trước đây Nghiêm Hạo Tường từng nghe Tống Á Hiên kể lại rằng vào lúc còn học cấp 2, Lưu Diệu Văn đã tự phong cho mình danh hiệu "Dấm vương Đông Á", lúc ấy Nghiêm Hạo Tường cảm thấy chuyện này chẳng đáng tin xíu nào, nhưng hiện tại nghĩ lại mới thấy cũng chân thực đó chứ.

"Em làm sao thế?" Nghiêm Hạo Tường ngồi trên sofa, chọc chọc cánh tay Lưu Diệu Văn.

"Đừng chạm vào em," Lưu Diệu Văn liếc hắn một cái, "Đi rửa tay đi, vừa vuốt ve chó lại tới đây chạm vào em, anh không thấy bẩn à?"

Nghiêm Hạo Tường bất lực trợn mắt.

Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chẳng là hắn mới tan làm về nhà, vừa mở cửa ra thì cả Khoai Tây và Thập Vạn cùng chạy tới, em Mèo thì kêu meomeo với hắn, em Cún thì vẫy đuôi chào đón hắn về nhà, Nghiêm Hạo Tường thích mê, thế là hắn ngồi xổm xuống xoa đầu Thập Vạn, rồi lại ôm Khoai Tây hôn một cái, đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên một lần nữa thì đã thấy bạn trai nhà mình vốn theo đuôi hai em thú cưng ra đón mình đã đen thui cả mặt.

Oops... Nghiêm Hạo Tường muộn màng nhận ra bạn trai nhà mình dường như đang ghen thì phải.

Vậy nên Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó quay về ghế sofa, dang rộng hai tay về phía Lưu Diệu Văn, nói: "Hiện tại anh có thể ôm em được chưa?"

Lưu Diệu Văn nhìn hắn một cái, vẫn phải đắn đo một lúc mới chịu ôm lấy hắn, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó: "Sau này lúc anh về nhà thì anh nhớ là phải ôm em đầu tiên đấy, người mà hôm nào cũng tắm rửa thơm tho anh không thèm ôm, thế mà lại đi ôm mấy cái đứa một tháng tắm có mấy lần, anh thấy anh có quá đáng không?"

Nghiêm Hạo Tường không nói gì, hắn đã nắm rõ cách dỗ dành Enigma nhà mình rồi, nếu hiện tại hắn mà cãi lại thì Lưu Diệu Văn chắc chắn sẽ cằn nhằn mãi không thôi, có khi còn dỗi hắn cả một đêm là chuyện bình thường.

Ôm bạn trai "cún bự" trong tay, Nghiêm Hạo Tường không khỏi suy nghĩ, sao lại có người càng lớn càng nũng nịu đáng yêu thế này chứ? Enigma với khuôn mặt tảng băng ngàn năm ngày xưa đã đi đâu mất rồi?

03. Cãi nhau.

Nghiêm Hạo Tường phát hiện ra rằng hắn và Lưu Diệu Văn chẳng thể nào nghiêm túc cãi nhau trong bất kỳ tình huống nào. Thân là cung Thiên Bình, Lưu Diệu Văn am hiểu nhất là chiêu Hóa Cốt Miên Chưởng, chỉ nhẹ nhàng nịnh nọt vài câu là có thể dỗ dành Nghiêm Hạo Tường đang giận đến sôi máu ngoan ngoãn trở lại, cuối cùng có khi anh còn chủ động nhận sai với cậu. Dường như trong thế giới của Lưu Diệu Văn, trừ những lúc cậu bộc lộ tính trẻ con hoặc nổi lên khát khao tranh giành, thì những lúc khác cậu đều cam chịu tự mình xuống nước trước hoặc là sẽ tìm đường lui cho Nghiêm Hạo Tường, để không biến mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng.

Giống như hiện tại.

Gần đây Nghiêm Hạo Tường bận rộn muốn chết, ngày nào cũng đi sớm về khuya, không có thời gian quan tâm đến chuyện trong nhà. Nhưng Lưu Diệu Văn vừa mới học xong năm 4 đại học, đang chuẩn bị thi lên Nghiên cứu sinh thì lại dư dả thời gian hơn hắn một chút, thế là mọi việc trong nhà đều rơi vào tay Lưu Diệu Văn.

Buổi sáng hôm đó trước khi ra khỏi nhà, Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn hộp công tơ điện ở cửa mới phát hiện số điện đã sắp hết. Đây là chuyện bình thường ở các khu chung cư kiểu cũ, nếu như không nạp thêm tiền vào thẻ điện hoặc không cắm thẻ mới vào hộp đúng hạn thì sẽ bị cắt điện đột ngột. 

Vậy nên trước khi Nghiêm Hạo Tường đi làm đã dặn Lưu Diệu Văn là nhất định phải nhớ nạp tiền vào thẻ, nếu không hai người sẽ phải sống trong bóng tối. Lưu Diệu Văn hứa là sẽ làm ngay, nhưng cuối cùng vẫn quên.

Thế là vào một đêm nào đó Nghiêm Hạo Tường vừa đi làm về, hai người đang nằm ở trên giường vừa định dính lấy nhau thì… mất điện.

Giờ thì tốt rồi, làm gì còn tâm tư làm nhau nữa, mặc kệ đồ ngủ trên người đang xộc xệch, Nghiêm Hạo Tường vừa bật đèn pin để tìm nến và bật lửa trong tủ TV ngoài phòng khách, vừa cằn nhằn Lưu Diệu Văn đang đứng bên cạnh: "Đã nhắc em nhớ mua điện nhớ mua điện từ trước, nhưng sao em vẫn quên, giờ thì tốt rồi, tối om như này thì làm được gì nữa?"

Thấy Lưu Diệu Văn không nói lời nào, hắn càng tức giận hơn, âm thanh lục lọi đồ ngày càng lớn: "Em nói xem em có thể làm được cái gì, chút chuyện nhỏ như này mà cũng không làm nổi, tức chết đi được!"

Nghiêm Hạo Tường thở dài nặng nề, vừa định nói tiếp đã bị người ôm lấy từ phía sau. Lưu Diệu Văn vùi đầu vào cần cổ của hắn, nhỏ giọng nói: "Em sai rồi, anh đừng tức giận nữa."

Lửa giận của Nghiêm Hạo Tường đã tiêu tan đi phân nửa, nhưng hắn vẫn mạnh miệng, dùng cùi chỏ huých vào bụng Lưu Diệu Văn: "Tránh ra, đừng có ôm anh."

Lưu Diệu Văn bị đau đến kêu ra tiếng, nhưng vẫn siết chặt cánh tay, ngậm lấy vành tai Nghiêm Hạo Tường: "Được rồi, em thật sự biết lỗi của mình rồi mà, ngày mai em sẽ dậy sớm nạp tiền, anh đừng giận nữa được không?"

Nghiêm Hạo Tường hứ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Thấy anh đã bớt giận, Lưu Diệu Văn được voi đòi tiên, nắm lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường, ôm chặt anh vào lòng, nũng nịu nói: "Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, đừng lãng phí thời gian nữa cục cưng à."

Không để Nghiêm Hạo Tường kịp cãi lại, nụ hôn mạnh mẽ đã rơi xuống.

Hứ. Nghiêm Hạo Tường đánh mạnh vào bả vai Lưu Diệu Văn, ngoan ngoãn chấp nhận số phận để em bạn trai ôm về phòng ngủ.

Mọi người nghĩ mà xem, đã như thế thì còn cãi nhau kiểu gì nữa.

04. Cầu hôn

Nếu có ai hỏi chuyện khiến Nghiêm Hạo Tường cảm thấy hạnh phúc nhất vào năm hắn 23 tuổi là gì thì có lẽ là ngày mà Lưu Diệu Văn cầu hôn Nghiêm Hạo Tường.

Không phải khung cảnh kinh thiên động địa, càng không có vô số người vây xem. Lưu Diệu Văn biết Nghiêm Hạo Tường coi trọng mặt mũi, nếu bị công khai cầu hôn trước mặt nhiều người, có khi anh sẽ khó chịu cả một đời.

Thế nên cậu chỉ hẹn tất cả bạn bè thân thiết đến dùng bữa, khi đã ăn uống xong xuôi mới báo tin cho bạn bè: "Tôi và Nghiêm Hạo Tường sắp kết hôn."

Tất cả bạn bè đang có mặt đều sững sờ, đến cả Nghiêm Hạo Tường cũng sửng sốt.

Không thèm báo trước với hắn luôn à???

Lưu Diệu Văn dường như đã đoán được phản ứng của hắn, bình tĩnh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ, mở ra, đặt trước mặt Nghiêm Hạo Tường, nhẹ nhàng nói: "Em biết anh không thích phô trương, thế nên mới chọn cách này, nhưng nếu anh không ưng thì có thể từ chối, lần sau em lại nghĩ một cách khác tốt hơn rồi cầu hôn anh một lần nữa."

Nghiêm Hạo Tường vốn đang rất cảm động, sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng lại tức giận đập lên vai Lưu Diệu Văn, đưa tay đoạt đi chiếc hộp đựng nhẫn, nhưng vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cách này tốt, không cần lần sau nữa."

Sau đó bạn bè nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Nghiêm Hạo Tường thì hỏi hắn có thấy hối hận khi không nhận được màn cầu hôn chấn động hơn không?

Nghiêm Hạo Tường cười lắc đầu.

Bởi vì hắn biết thứ mình nhận được không chỉ là một chiếc nhẫn, một cuộc hôn nhân mà còn là tình cảm chân thành của Lưu Diệu Văn trong suốt quãng đời còn lại.

Thế là đủ rồi.

05. Em bé.

Nghiêm Hạo Tường tự cảm thấy là chuyện tình cảm giữa mình và Lưu Diệu Văn khá thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ khoảng thời gian ngắn chia xa do hiểu lầm, mọi thứ khác đều rất thuận lợi. 

Cho đến năm hắn 25 tuổi, Nghiêm Hạo Tường bị chẩn đoán là không đủ khả năng mang thai.

Hắn vốn là Alpha nên cấu trúc cơ thể đương nhiên khác với Omega. Dù đã hoàn thành đánh dấu hoàn toàn với Enigma, trở thành Alpha có khả năng thụ thai nhưng vẫn sẽ có một số điểm khác biệt.

Nếu hỏi Nghiêm Hạo Tường trước đây, có khi hắn sẽ không quan tâm đến chuyện này. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác, hắn đã kết hôn với Lưu Diệu Văn hai năm, đương nhiên là hắn chân thành hy vọng mối quan hệ của hai người sẽ có thể thăng hoa thêm, nhất là sau khi nhìn thấy con của Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên, hắn càng có niềm khát khao mãnh liệt hơn.

Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, Nghiêm Hạo Tường không được trao cho năng lực như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ không vui của hắn, Lưu Diệu Văn cũng rất đau lòng.

Thật ra so với đứa con mà cậu chưa từng gặp, Lưu Diệu Văn càng quan tâm đến cảm xúc của Nghiêm Hạo Tường hơn.

"Được rồi," Lưu Diệu Văn nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường, nhỏ giọng an ủi, "Nếu không thể sinh con thì chúng ta không sinh nữa, em cũng không muốn thấy anh phải chịu đau đớn, chúng ta có thể nhận nuôi, nếu anh nguyện ý thì cuối tuần này chúng ta đến trại trẻ mồ côi nhé."

"Ừm." Nghiêm Hạo Tường nở một nụ cười miễn cưỡng.

Ngày hôm sau hai người họ đã tới viện mồ côi, sau khi quan sát một vòng, bọn họ quyết định nhận nuôi một cậu bé có đôi mắt to tròn hai mí kiểu Âu giống Nghiêm Hạo Tường.

Đôi mắt của bạn nhỏ lập tức sáng ngời, nắm lấy góc áo của Nghiêm Hạo Tường không buông, dáng vẻ này cực kỳ giống với Lưu Diệu Văn khi làm nũng.

Thế là Nghiêm Hạo Tường quyết định đón bé về nhà thật nhanh. 

Bạn nhỏ được đặt tên là Lưu Gia Thụ, Gia Thụ ý là cơn mưa tốt đẹp, mưa đúng lúc, mà bạn nhỏ vừa đến cũng giống như tên của bé, trở thành cơn mưa kịp thời xoa dịu vướng mắc trong lòng của hai người, khiến những đau khổ trong nháy mắt liền trôi đi hết.

06. Món quà

Bạn nhỏ Gia Thụ rất ngoan, sẽ ôm chăn đi ngủ một mình, có đôi lúc sợ bóng tối bé sẽ nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường, ôm gối nhỏ vô cùng đáng thương xin được ngủ cùng hai người ba.

Năm thứ hai Gia Thụ được đón về, Nghiêm Hạo Tường đến bệnh viện khám sức khoẻ lại ngoài ý muốn phát hiện mình mang thai.

Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, khi về đến nhà vẫn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi Lưu Diệu Văn đón bạn nhỏ Gia Thụ tan học về nhà, hắn mới lấy lại tinh thần, cầm báo cáo đi tới, ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhìn vào ánh mắt của Gia Thụ: "Bé cưng, con có thích có em trai hoặc em gái không con?"

Nghiêm Hạo Tường đã từng trải qua tuổi thơ thiếu tình thương, thế nên hắn rất để ý đến cảm nhận của Gia Thụ, nếu như Gia Thụ nói không thích thì hắn sẽ không sinh ra đứa bé này. Hắn không muốn Gia Thụ phải trải qua cảm giác không được yêu thương như mình đã từng. 

Lưu Diệu Văn cũng hiểu được suy nghĩ của hắn nên không xen vào.

Gia Thụ mở to mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, do dự mấy giây mới hỏi: "Là em gái và em trai sẽ chơi với Gia Thụ sao ạ?"

Nghiêm Hạo Tường gật đầu nhẹ, còn bổ sung thêm: "Không chỉ chơi cùng Gia Thụ mà em trai, em gái còn có thể đi học cùng Gia Thụ, cùng lớn lên với Gia Thụ. Gia Thụ còn có thể giúp baba và bố cùng chăm sóc em nữa đấy."

Gia Thụ suy nghĩ, sau đó giơ hai tay nở nụ cười: "Được ạ! Con muốn có em trai hoặc là em gái!"

Nghiêm Hạo Tường sửng sốt một chút, sau đó cũng mỉm cười yên lòng.

Hắn đã không trở thành bậc cha mẹ như hắn luôn lo sợ.

Lưu Diệu Văn đi tới ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn: "Yên tâm, Gia Thụ và bảo bảo trong bụng anh đều sẽ hạnh phúc."

Nghiêm Hạo Tường cũng ôm lấy cậu, những giọt nước mắt không kìm được mà trào ra: "Ừm!"

Trước kia Nghiêm Hạo Tường không thể hiểu được vì sao mình lại có cha mẹ như thế, nhưng hiện tại hắn đã hiểu được rằng, tất cả những gì hắn phải chịu đựng trước kia đều là để hắn gặp được “món quà” sau này.

Gia đình và tình yêu chỉ thuộc về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top