Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Hồ sơ

Tô Mẫn mặc dù là ban đêm nhưng thị lực vẫn tốt, cũng thấy rõ đầu người phía trên kia.

Trong đó một là của Lưu Lị Lị, cô ta ở phía bên trái, phía bên phải chính là Trương Viện, đều là đồng học, Tô Mẫn có thể nhớ rõ diện mạo các cô.

Mà ở giữa, đó là một cái đầu trên khóe miệng chảy rất nhiều máu, nhưng là có thể thấy rõ ràng ngũ quan là bộ dáng gì, là một nữ sinh.

Ba con quỷ liền như vậy cứ nhìn cậu.
Tô Mẫn làm tốt tâm lý mình, trực tiếp chuyển tầm mắt, nói: “Gặp được quỷ đánh tường, các cậu nhắm mắt lại đi.”

Nếu là quỷ đánh tường thường dùng phương pháp chính là nhắm mắt một đường thẳng mà đi.

Đương nhiên bọn họ đang ở trên cầu thang lầu, không có khả năng đi thẳng, nếu cứ đi thẳng  phỏng chừng sẽ đâm luôn vào tường, có thể nắm tay vịn cầu thang mà đi, như vậy không bị mê hoặc.

Lâm Tiểu Nghiên nói: "Hảo.”

Lâm Nhất Nhật chủ động nói: “Ta ở phía sau, Tô Mẫn ở đằng trước.”

Phái nữ luôn là phái yếu cần được che chở, chính mình thân là đại nam nhân, tuy rằng chính hắn cũng cảm thấy thật đáng sợ.

Tô Mẫn quay đầu lại, dặn dò nói: “Các cậu giữ chặt góc áo của nhau, không được buông ra, tớ sẽ đi rất chậm.”

Chờ đến khi tất cả đều chuẩn bị tốt, cậu liền nhắm lại mắt.

Giờ này khắc này ở tầng mấy cậu không rõ ràng lắm, chỉ hy vọng phương pháp này có thể thành công, bằng không đêm nay chỉ sợ ở lại chỗ này kinh sợ.

Cảm giác được Lâm Tiểu Nghiên túm chặt vạt áo của mình ở phía sau, Tô Mẫn đặt tay lên tay vịn, bắt đầu từng bước một mà đi xuống dưới.

Ở hoàn cảnh như thế này, nhắm mắt sẽ làm con người càng khẩn trương.
Tô Mẫn tựa hồ đều cảm nhận tất cả mọi thứ thông qua lỗ tai, sợ nghe được cái gì không nên nghe.

Mới đi vài bước, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Hình như là có thứ gì từ trên lầu ném xuống, một tiếng xẹt qua rồi ngừng lại, cụ thể là ở chỗ nào truyền đến không rõ ràng lắm.

Lâm Tiểu Nghiên hỏi: “Tô…… Tô Mẫn, cậu nghe thay không?”

Tô Mẫn một bên đang di chuyển bàn tay, một bên nói: “Đừng loạn tưởng, chúng ta trước hết đi ra ngoài, mặt khác không cần lo.”

Là cậu dẫn bọn họ lên tới đây, cậu phải dẫn bọn họ về.

Tuy rằng đây là một bộ phim kinh dị, nhưng là Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên có thể đi theo cậu, là đã thấy được có bao nhiêu tín nhiệm.
Tô Mẫn mặc niệm số bậc thang của mỗi tầng, đại khái đến mười hai bậc là chuyển đến tầng tiếp theo.

Cậu nhắm hai mắt sờ soạng, phát hiện phía dưới còn có bậc tiếp theo, cho thấy không vẫn chưa tới lầu một.
Tô Mẫn chuẩn bị chậm rãi đi xuống.
Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay của cậu.

Tô Mẫn hoảng sợ, theo bản năng liền trợn mắt, đôi mắt lại bị một cái tay khác bao trùm, lạnh căm.

“Đừng mở mắt.”

Là giọng nói quen thuộc kia.

Gần như chỉ cần nghe qua một lần, Tô Mẫn liền nhớ rõ rành mạch.

Giọng nói này là cậu nghe thật dễ chịu, cho dù là ở trên mạng nghe qua nhiều phối âm, đều không giống như giọng nói của kính tiên, thật êm tai.
Cậu nghe thấy tim mình đang đập nhanh.

Lâm Tiểu Nghiên hỏi: “Tô Mẫn, cậu như thế nào không đi rồi? Tới rồi sao?”

Tô Mẫn vội vàng đáp: “Không có, có chút biến, tớ vẫn còn đang mò mẫm, cậu đừng vội, đừng mở mắt.”

Trên chỗ tay vịn cảm giác lạnh lẽo của một bàn tay cứ chạm chạm vào đầu ngón tay mình, đem tay của cậu nắm vào trong tay, giống như băng thiên tuyết địa.

Tô Mẫn cảm giác được đối phương đang lôi kéo mình.

Cậu mím môi, tự hỏi chính mình nên chậm rãi vịn đi xuống, hay là đi theo kính tiên kia đi xuống dưới.

Cẩn thận ngẫm lại, kính tiên tựa hồ chưa từng có hại quá cậu, thậm chí mỗi lần xuất hiện, cậu đều chuyển nguy thành an.

Tô Mẫn bước đi tiếp.

Phía sau Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là một tầng lại một tầng bậc thang mà đi xuống dưới.
Tô Mẫn bị kính tiên lôi kéo, nhắm mắt theo đuôi.

Hắn cảm quan trừ bỏ lỗ tai, toàn bộ cảm nhận đều tập trung trên cái tay kia, cảm giác thập phần kỳ quái.
Thẳng đến khi đi đượckhông ít, hắn mới nhớ tới chính mình đã quên số bậc thang.

Tô Mẫn quơ quơ đầu, ném ra ý tưởng kỳ quái, cân nhắc lần sau nếu có đơn độc nhìn thấy kính tiên phải làm như thế nào để cảm ơn hắn.

Nếu không đốt giấy tiền? Đốt thứ tốt cho hắn?

Cậu miên man suy nghĩ những ý tưởng rối loạn, lung tung, mãi cho đến lâu sau, chủ nhân cái tay kia rốt cuộc ngừng lại.

Tô Mẫn lại nghe được âm thanh của hắn: “May mắn không làm sao cả.”

Cậu còn chưa có mở mắt ra, liền cảm giác được trên môi bị khối băng chạm vào một chút, chờ cậu mở mắt, trước mặt trống không.

Cảm giác lạnh lẽo hầu như biến mất không còn nữa.

Ba người bọn họ hiện tại đứng tại lầu một của tòa nhà, phía sau là cầu thang bộ, không biết có phải là lần cuối.

Lâm Nhất Nhật tiến đến trước mặt Tô Mẫn, hỏi: “Cậu nhìn cái gì a ? Chúng ta đã thoát ra, chạy nhanh rời đi thôi.”
Tô Mẫn thu hồi tầm mắt, “Không nhìn  gì cả.”

Cậu áp xuống ý nghĩ trong lòng.
Lâm Tiểu Nghiên ôm ôm cánh tay, “Chạy nhanh đi thôi, bằng không ngày mai nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, không biết camera theo dõi có quay được chúng ta không?.”

Tô Mẫn nói: “Sẽ không, có quỷ xuất hiện, máy theo dõi sẽ bị hư.”

Giống như thời điểm bọn họ đi thang máy đều sẽ giống như, không có gì bất thường cả.

Bất quá chỗ này không có thông tin lợi gì, hẳn là nên rời đi, bằng không đợi lát nữa bảo an có lẽ sẽ phát hiện cửa tòa nhà văn phòng bị phá hỏng rồi.

Sau khi ra đến bên ngoài, ánh trăng đã nhô lên cao.

Tô Mẫn đột nhiên dừng lại: “Từ từ, lúc trước tớ nghe được có thứ gì rơi xuống, chúng ta đi sang bên cạnh nhìn xem.”

Lâm Nhất Nhật cũng nghe thanh âm kia: “Hảo.”

Bên hông của tòa nhà văn phòng là lùm cây, phía trong là mặt cỏ, đi vây quanh tòa nhà bên ngoài một vòng, cái gì cũng đều chưa thấy.

Đến một khối đá lớn đều không có.
Tô Mẫn có điểm nghi hoặc.

Hắn nhớ rõ chính mình không nghe lầm, âm thanh kia rốt cuộc là thứ gì rơi xuống, là đồ vật hay là…… Người.
Trở lại ký túc xá Tô Mẫn mới nhớ tới thời gian, đã là ngày hôm sau.

Buổi sáng còn có tiết, hắn cũng không trì hoãn thời gian, tay chân nhẹ nhàng từ trệt đất leo lên giường ngủ, vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, không nghĩ tới một lát liền không mở mắt.

***

Sáng sớm hôm sau, thi thể Trương Viện bị phát hiện.

Tòa nhà văn phòng khoá cửa bị phá hư, lại có người thấy Trương Viện buổi tối tự mình đi ra ngoài, đương nhiên mà suy đoán là cô tự mình đi ra ngoài.

Trên thực tế cô đã tự đi ra ngoài.
Lâm Nhất Nhật lo lắng đề phòng một đêm, sáng sớm liền đi hỏi thăm việc ít tin tức, biết được máy theo dõi đã hỏng, cả người đều nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trở về còn tiện đường mua cho Tô Mẫn một bữa sáng phong phú.

Hôm nay thức dậy rửa mặt Tô Mẫn không còn phát hiện máu loãng như hôm qua.

Lâm Nhất Nhật lải nhải: “Theo bọn họ nói, cảnh sát là ở ngoài tầng bảy phát hiện thi thể Trương Viện, lúc ấy một đám người đều sợ hãi.”

Bọn họ tối hôm qua mới thật sự là sợ hãi.

Tô Mẫn một bên uống sữa đậu nành, một bên hỏi: “Thi thể Lưu Lị Lị ở đâu?”

Lâm Nhất Nhật nghĩ nghĩ, “Hình như không nhắc tới, hẳn là không chạy đi, hoặc là nửa đêm lại chính mình chạy về cũng nên.”

Bằng không như thế nào hôm nay một chút tin tức cũng chưa thấy.
Tô Mẫn hỏi: “Bọn họ mở tầng bảy sao?”

Lâm Nhất Nhật lắc đầu nói: “Không có, sau đó hình như là lãnh đạo đi qua nói cái gì đó, cảnh sát cứ như vậy liền rời đi.”

Theo đạo lý mà nói, cần thiết phải điều tra chứng cứ mới được.
Thi thể Trương Viện bị phát hiện ở bên ngoài tầng bảy, theo lý thường là mở cửa đi vào xem xét một chút, nhưng là đều không có, có lẽ bọn họ cũng biết sự tình.

Tô Mẫn cảm thấy chính mình đi hỏi cũng vô dụng.

Quản lý ký túc xá kia rõ ràng cũng biết tình hình thực tế, nhưng lại cự tuyệt trả lời.

Bất quá cuối cùng  Cậu cũng có một ít manh mối, tối hôm qua bên cạnh Lưu Lị Lị cùng Trương Viện là mặt của một nữ sinh cậu đã thấy được.

Chỉ cần biết cô ta là sinh viên nào là được.

Lâm Nhất Nhật huơ tay: “Ngươi cắn ống hút ngẩn người làm gì?”

Tô Mẫn hoàn hồn, hỏi: " Phòng hồ sơ của trường học cậu biết ở nơi không? Chính là nơi cất chứa thông tin của sinh viên .”

Lâm Nhất Nhật nói: “Cậu có phải là sinh viên trường chúng ta? Cái này cũng không biết, phòng hồ sơ ở thư viện tầng ngầm lầu một, người bình thường không được người đi vào, cậu muốn vào sao?”

Tô Mẫn gật gật đầu.

Lâm Nhất Nhật khẩn trương hỏi: “Chúng ta đây còn buổi tối đi sao?”

Tô Mẫn nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy, chúng ta buổi tối đi chẳng phải là dễ dàng gặp phải mấy cái sự kiện thần quái ? Còn nữa, cậu cũng muốn đi đến  phòng hồ sơ?”

Lâm Nhất Nhật nói: “Cậu đi, thì tớ đương nhiên muốn đi.”

Tô Mẫn cũng không cự tuyệt hắn, ngược lại tự hỏi: “Chìa khóa phòng hồ sơ như thế nào lấy đây.”

Lâm Nhất Nhật nói: “Cái này đơn giản, chúng ta dùng kế điệu hổ ly sơn  không phải được sao, tầng ngầm lầu một ngày thường không ai đến, quản lý viên đều phía trên của tầng một, chìa khóa khẳng định ở trong ngăn kéo.”

Tô Mẫn cảm thấy cậu ta nói rất có đạo lý.

Chính mình chỉ có một vài ký ức, cho nên đối với tình tiết của phim kinh dị còn có thể biết được, thế nhưng đồ vật trong trường học không biết rõ ràng.
Tô Mẫn hút sữa đậu nành, nói:“Cứ như vậy làm đi.”

Buổi sáng và buổi chiều đều kết thúc xong tiết học , mãi cho đến chạng vạng, khi ánh nắng chiều hoàng hôn đỏ rực, bọn họ mới vào thư viện.
Lâm Tiểu Nghiên nghe nói đến việc này, cũng theo đến đây.

Hơn nữa biện pháp của Lâm Nhất Nhật biện pháp  có khả năng thực hiện được.

Quản lý viên đã dán tên đầy đủ để phân loại trên những chìa khóa, Tô Mẫn lật nó lên liền tìm thấy chìa khóa của phòng hồ sơ lưu trữ.

Chờ quản lý viên quay lại, hai người lại đợi hắn ta không chú ý lập tức đi xuống phía dưới, cứ như vậy mà đi qua, cuối cùng mở ra phòng hồ sơ.
Thư viện có điều hòa ở trung tâm cũng như tầng ngầm nên rất mát mẻ.
Lâm Tiểu Nghiên nói: “Tô Mẫn, cậu lúc ấy thấy được, bọn tớ chưa thấy qua nữ sinh kia, như thế nào tìm đây?”

Cô cũng muốn biết nữ sinh kia rốt cuộc là ai.

Tô Mẫn nói: “Các cậu đi tìm xem  những tờ báo chí,  các trường học thường sẽ lư trữ lại báo chí cũ, cậu có thể tìm ra được thứ cần tìm ”

Phòng hồ sơ đã lâu không ai vào, đẩy cửa ra, một cổ tro bụi ập vào trước mặt, thiếu chút nữa làm ba người bọn họ sặc liền hắt xì.

Cuối cùng ba người đành che mũi lại mà nhịn xuống.

Phòng hồ sơ diện tích rất lớn, liếc mắt một cái đã đi qua gần mười mấy cái giá cao, mặt trên đều dán tên phân loại.

Ở một bên khác còn có giá đặt báo chí.

Lâm Nhất Nhật đi cuối cùng đóng cửa lại, Tô Mẫn lấy di động ra để chiếu sáng, dặn dò nói: “Thời gian không nhiều lắm, chúng ta phân công nhau hành động, tớ tìm mỗi một lượt phía bên trái xem có tin tức gì không, các cậu lật báo chí xem thử có phát sinh sự cố trọng đại gì không.”

Có thể báo chí của một năm trở lại đây lại càng tốt.

Hai người đồng thời gật đầu: “Hảo.”
Hồ sơ của trường học phân loại ra rất nhiều, bao gồm các loại xử phạt, tư liệu của giáo viên, tư liệu của học sinh.

Tô Mẫn xem xét từ kệ sách qua, nhìn thấy được một trong số các lớp học toàn bộ đều bị xử phạt, cũng không biết là làm ra chuyện gì.

Trừ bỏ xử phạt, cũng còn có một ít án kiện.

Mỗi  trường học đều có phát sinh các vụ án giết người hoặc là tự sát, đều được lưu giữ lại trong hồ sơ, còn một số thì không rõ.

Tô Mẫn không trì hoãn, trực tiếp đi đến chỗ lưu trữ hồ sơ sinh viên nơi này.

Vừa vặn tầng kệ cậu muốn tìm lại nằm ở độ cao cậu có thể lấy được.

Tô Mẫn đem tập hồ sơ thứ nhất rút ra, kệ sách tức khắc rỗng một khoảng.
Tập hồ sơ này là văn học Hán ngữ, ảnh tốt nghiệp cùng hình thẻ chân dung của từng người, đại đa số là anh viên nữ,  không có ảnh chụp cuả nữ sinh ở tòa nhà văn phòng kia.

Tô Mẫn khép lại tập hồ sơ, chuẩn bị bỏ lại chỗ cũ , tay mới vừa mới đặt lên  kệ sách, cả người đều cứng đờ.

Bởi vì tập hồ sơ mới vừa bị rút ra, lập tức tại khe hở đối diện đó xuất hiện một con mắt.

Con mắt kia khẽ đảo tròng mắt nhìn cậu.

Không ai biết nó đã ở đó khi nào.

Tác giả có lời muốn nói:
Dắt tay thành công √
Hôn môi thành công √

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top