Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18 - Mưa nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Báo thù có ý nghĩa không?

Rất nhiều người sẽ nói, dù ngươi có báo thù thành công người đã từng tổn thương ngươi, những miệng vết thương đó cũng sẽ không tự động biến mất, dù ngươi có giết chết người đã từng cướp đi người thân nhất yêu nhất của ngươi, người thân yêu nhất cũng sẽ không trở lại, bởi vậy mới thấy, báo thù là vô nghĩa.

Nhưng ta muốn hỏi, chế tài pháp luật thì có ý nghĩa gì? Nếu người hành hung, người làm ác bị trừng trị theo pháp luật thậm chí bị xử tử hình, mà bọn chúng đến chết vẫn vô tâm hối cải, như vậy, đối với người bị hại và người nhà mà nói, hung thủ chịu tội có ý nghĩa gì chứ?

Càng chưa nói đến những người nào đó có thể trốn thoát khỏi chế tài pháp luật một lần, hai lần, vô số lần, như không việc gì mà tận hưởng cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, một khi thời hiệu truy tố hai mươi năm đã qua, những điều ác bọn họ đã từng làm xem như chưa từng phát sinh, người bị hại chỉ có thể mang theo ký ức thống khổ từ từ đi qua quãng đời còn lại.

Ta hiểu, trên thế giới này không tồn tại công bằng tuyệt đối, đó là một hình thức tiêu chuẩn lý tưởng, chỉ tồn tại trong ý niệm mà người ta theo đuổi. Trong xã hội hiện thực, công bằng là tương đối, bản chất là đạt được cân đối về lợi ích lâu dài trong các giai tầng xã hội, cái mà pháp luật gìn giữ chính là sự công bằng tương đối, nó bảo đảm lợi ích của đại đa số người. Vì thế khó tránh khỏi sẽ có một số ít người trở thành vật hy sinh của kẻ phạm pháp và lỗ hổng pháp luật.

Ta cũng chẳng phải muốn oán trách xã hội hay chính phủ, càng không miệt thị pháp luật, chỉ là khi ánh sáng của sự công bằng tương đối không thể rọi tới cái góc tối tăm mà ta chui vào, ta không thể không thắp máu thịt ta thành một bó đuốc, không thể không tự mình tìm kiếm công bằng thuộc về ta.

Cho nên đối với ta mà nói, báo thù là có ý nghĩa, nó làm tiếng thét chói tai trong đầu ta lắng lại, làm linh hồn ta bình yên.

Người có tội hay là người không nhận tội, chúng ta hãy tiếp tục trò chơi này.

***

Cố Ngụy lúc tan tầm gửi WeChat cho Trần Vũ, nói mình có việc không về nhà ngay, bảo cậu không phải tới đón.

Đáng tiếc tin nhắn đến chậm, Trần Vũ đã chờ ở cửa trung tâm giám định.

Anh vội vội vàng vàng thay quần áo chạy ra, quả nhiên thấy thanh niên đang dựa lưng vào xe máy đứng ở cạnh cổng, băng gạc trên trán đã gỡ xuống, áo sơ-mi màu lam nhạt không cài cúc, bên trong là một chiếc áo thun đen bình thường, quần cũng là màu đen thiết kế đơn giản kiểu dáng thông thường, tương đối ôm người, phối với một đôi bốt Martin, cả người có vẻ vai rộng chân dài, bền bỉ hữu lực.

Trần Vũ thấy anh chạy vội tới trước mặt, không khỏi cười hỏi: "Anh có gì gấp thế? Chạy như một con thỏ vậy."

Thật sự là lo đối phương đợi lâu mất kiên nhẫn, nhưng Cố Ngụy không có mặt mũi đâu nói ra miệng.

"Cũng không có gì gấp." Anh nói, "Em sao lại bỏ băng gạc đi rồi?"

"Ảnh hưởng giá trị nhan sắc của em." Trần Vũ cười lộ ra một hàm răng trắng, "Đã hết chảy máu rồi."

"Băng gạc ngoài cầm máu, còn có tác dụng ngăn vi khuẩn." Cố Ngụy xụ mặt nói, "Em chỉ là đến gặp anh, cũng chả phải đi gặp đối tượng, không cần quá để ý."

"Cũng đúng, nói thế nào em cũng vẫn chỉ là một con cẩu độc thân." Trần Vũ nói, "Thế buổi tối anh lại giúp em băng lại."

Cố Ngụy không nói tiếp, chỉ bảo: "Em về nhà trước đi, anh đi xe buýt là được."

"Trời mưa tới nơi rồi, anh muốn đi đâu? Em đèo anh."

Cố Ngụy do dự, anh định đến viện điều dưỡng, nhưng mà...

"Biết rồi, bí mật của lão đại." Trần Vũ cười nói, "Em đưa anh ra bến xe."

Có lẽ là bị vẻ tươi cười của thanh niên đánh động, Cố Ngụy không giấu diếm chuyện này nữa.

"Anh muốn đi thăm em gái anh, em ấy ở trung tâm an dưỡng Minh Đức."

"À, chính là chỗ lần trước ở dưới lầu em tình cờ gặp anh." Trần Vũ một câu cũng không hỏi thêm, trực tiếp đưa anh mũ bảo hiểm. "Đi thôi, mười phút là đến."

Gần đây đều bận vụ án, Cố Ngụy đã hai ba ngày không tới. Cố Đồng đang ở trong phòng cùng Lục Giai chơi Đại phú gia (*), thấy ca ca thì rất vui vẻ, lôi kéo anh xem mình đang mua từng miếng đất trên bàn cờ, nhưng rất nhanh phát hiện Trần Vũ đi theo sau anh, ánh mắt lập tức trở nên hoảng sợ.


(*) Đại phú gia: một phiên bản của trò Monopoly.


"Đồng Đồng đừng sợ," Cố vỗ nhẹ cánh tay cô, trấn an cô, "Vị này là bạn của ca ca, tên là Trần Vũ."

Vừa nói vừa tìm giữa một đống card chữ "bạn", nhưng "Trần Vũ" thì không biết tìm tấm nào phù hợp, bèn dứt khoát lấy tấm "Mưa nhỏ" thay thế. Cố Ngụy cầm hai tấm card trên tay, đưa cho em gái xem.

"Đấy là bạn của anh, tên là mưa nhỏ (Tiểu Vũ)."

Trần Vũ không dám đến quá gần, chỉ đứng cạnh cửa, cười cười vẫy tay với Cố Đồng.

Cảm xúc của Cố Đồng liền hòa hoãn, không hề nắm chặt tay ca ca nữa, thử thăm dò chỉ về phía Lục Giai, hỏi: "Bạn, giống nhau?"

Cố Ngụy mỉm cười gật gật đầu: "Đúng vậy, giống như Lục Giai, cũng là bạn."

Cố Đồng liền tò mò nhìn Trần Vũ, Cố Ngụy cổ vũ cô nói: "Chào hỏi một cái nào?"

"Xin chào," Cố Đồng nhỏ giọng, "mưa nhỏ."

Trần Vũ vui muốn hỏng luôn, thấy Cố Ngụy không ngăn cản, Cố Đồng cũng không có ý cự tuyệt, mới chậm rãi tới ngồi xổm xuống, thấy trên thảm đặt một cái hộp sắt vuông, bên trong đựng các bó card phân loại từ ngữ, đoán được Cố Đồng có lẽ về năng lực hiểu có chút trở ngại, không thể không dùng card để hỗ trợ giao tiếp hàng ngày. Vì bắt chước bộ dạng lúc mới rồi của Cố Ngụy, từ "thân thể" tìm ra "đôi mắt", nói với Cố Đồng: "Đôi mắt em rất đẹp, giống anh trai em."

Cô gái ngơ ngác nhìn cậu, dần dần lộ vẻ tươi cười thẹn thùng.

Trần Vũ định giới thiệu nghề nghiệp của mình, nhưng trong "nghề nghiệp" không tìm được từ "cảnh sát", liền vòng về chỗ "con số" tìm được hai và bốn, đặt cạnh nhau nói: "Tôi 24 tuổi."

Cố Đồng chủ động tìm được số bảy, đặt lên số bốn, sau đó trở tay chỉ về mình.

"Chị 27 tuổi?" Trần Vũ cười rạng rỡ, "Hóa ra là tỷ tỷ."

Cố Đồng cũng cười. Cô vươn tay, dường như hơi chần chờ, nhưng Trần Vũ mơ hồ đã nhận ra ý đồ của cô, thế là đem người xích lại, hơi hơi cúi đầu, cảm nhận được một bàn tay mềm nhẹ sờ sờ lên tóc mình.

Hai bạn nhỏ trong phòng tiếp tục chơi Đại phú gia, Cố Ngụy cùng Lục Giai đứng ở hành lang trò chuyện. Mỗi lần tới, trạng thái của Cố Đồng dường như đều tốt hơn lần trước, đầy là công lao của người chăm sóc, là Lục Giai trả giá bằng kiên nhẫn và vất vả. Cho nên Cố Ngụy thật sự cảm ơn cô, chỉ là ngoài việc biểu đạt bằng miệng, cũng không biết nên báo đáp cô cái gì, lúc trước đã từng nhiều lần phát bao lì xì, nhưng Lục Giai chưa bao giờ nhận.

"Một mình cậu chăm sóc Cố Đồng Đồng đã không dễ dàng gì, tiền cứ giữ lại dùng đi." Lục Giai nói, "Trước mặt chủ nhiệm khen tôi mấy câu là được, ông ấy sẽ phát tiền thưởng cho tôi."

Cố Ngụy không có cách nào khác, cũng chỉ đành tùy ý cô.

"Cậu trước giờ cũng không đưa ai đến gặp Đồng Đồng, Trần Vũ người này nhất định là bạn rất tốt của cậu đúng không?" Lục Giai lại hỏi, "Khó khăn lắm Đồng Đồng mới không sợ, có thể nào thường xuyên đưa cậu ấy lại đây không? Gặp nhiều người đối với chức năng nhận biết của đại não cô bé có rất nhiều điểm tốt."

Cố Ngụy không biết Trần Vũ có nguyện ý hay không, chỉ có thể nói: "Tôi cố gắng."

"Tôi thấy cậu cũng cười nhiều hơn trước, kết bạn vẫn là có ích, đúng không nào?" Lục Giai mỉm cười nhìn anh, "Thật sự không cần để bụng là ít hay nhiều, một người tri kỷ có thể thổ lộ tình cảm, còn hơn một trăm người bạn nhậu."

Cố Ngụy trầm mặc không nói, Lục Giai tựa hồ cũng đã quen với việc anh ít lời, cũng không thấy xấu hổ, chỉ nói phải về văn phòng trước, bảo bọn họ khi nào đi thì gọi cô.

"Lục Giai." Cố Ngụy đột nhiên mở miệng, "Tôi có thể hỏi cô một câu không?"

Người y tá trẻ tuổi quay mặt lại, chờ anh nói tiếp.

"Nếu có người từng tổn thương người thân quan trọng nhất của cô, mà pháp luật rất có thể đã không có cách nào định tội hắn, cô có tùy ý để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật không?"

Đôi mày xinh đẹp của Lục Giai nhíu lại, "Pháp luật vì sao không thể định tội hắn?"

"Có thể là vì thời gian đã quá lâu, đã không còn có thể tìm được vật chứng; có thể đã qua thời hạn truy tố, cũng có thể, hung thủ có ô dù, cô không có cách nào chống lại."

Lục Giai nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Cậu muốn hỏi tôi có nên báo thù riêng hay không à?"

"Đúng vậy."

"Tôi không biết." Lục Giai nói, "Bất kỳ việc gì cũng có cái giá tương ứng của nó, có điều đạt được, tất nhiên sẽ có cái phải mất đi. Chắc là phải xem quyết định trong tích tắc của mình vậy, giả thiết đáp án như vậy chưa chắc đã chân thật. Cậu tin không? Dường như mỗi một người trưởng thành, trong cuộc đời đều sẽ có vô số lần hy vọng ai đó chết quách luôn đi, nhưng nếu thật sự cho anh ta một con dao, đại bộ phận người sẽ không thể xuống tay, chém người không phải xắt rau, báo thù cũng không đơn giản chỉ là buông đôi lời tàn nhẫn." Cô nhìn anh, ánh mắt quan tâm, "Vì sao cậu lại hỏi vấn đề này? Gặp chuyện gì rồi ư?"

Cố Ngụy lắc đầu, "Không có việc gì."

"Cậu lúc nào cũng nghĩ nhiều, nói ít." Lục Giai thấp giọng thở dài, "Con người bây giờ đều muốn mình có một ánh mắt nhìn xa trông rộng, trước khi đi một bước phải nghĩ một trăm bước, vì sao không thể thử nhìn bằng ánh mắt thiển cận một chút? Cái này không phải nghĩa xấu, nhìn xem người bên cạnh mình, nhìn xem cuộc sống trước mặt của mình, đó mới là những gì chân chính giơ tay là có thể với tới, không phải sao?"

Ánh mắt thiển cận?

Cố Ngụy nghiêng đầu, nhìn vào trong phòng, hai con người đang ngồi xếp bằng trên thảm nỗ lực kiếm tiền mua đất thật sự rất giống bạn nhỏ, những bạn nhỏ vui vẻ. Chỉ cần nhìn như thế, đã khiến anh cảm thấy bình yên.

Dường như tất cả những gì anh muốn, đều thật sự có thể giơ tay là với tới.

Rời trung tâm an dưỡng, Cố Ngụy tưởng Trần Vũ sẽ hỏi chuyện Cố Đồng, nhưng thanh niên không có, chỉ nói: "Đồng tỷ rất thông minh, chị ấy chỉ nằm bệnh viện, mà thắng được em hối hả ngược xuôi còn dùng cả máy tính."

Cố Ngụy không chơi trò chơi cũng bị gợi lòng hiếu kỳ, "Nó làm thế nào?"

"Đầu tiên chị ấy đến công ty bảo hiểm mua cổ phiếu, chỉ cần mua một cổ phiếu là có thể làm chủ tịch rồi, bởi vì máy tính sẽ không mua. Chủ tịch sẽ được công ty bảo hiểm tặng bảo hiểm, sau đó, chơi vui hẳn." Trần Vũ đôi mắt sáng trưng, như một con cún nhỏ hưng phấn, "Chị ấy dùng địa lôi với bom hẹn giờ tự cho nổ mìn, mỗi lần nổ nằm viện năm ngày, bảo hiểm phải bồi thường một vạn. Anh nói xem như thế có phải nằm không cũng thắng không?"

Cố Ngụy cười rộ, "Đúng thật."

Trần Vũ yên lặng nhìn anh, đôi mắt phản chiếu ánh sáng đèn đường: "Chị ấy sẽ khá lên."

"Cảm ơn em đã làm nó vui." Cố Ngụy cười cười, "Nó bị chứng rối loạn ngôn ngữ, nghe hiểu và biểu đạt rất khó khăn, nhưng tâm trí cũng giống như người bình thường, chỉ là tương đối dễ dàng sợ hãi, anh muốn thử để nó tiếp xúc nhiều người hơn, ra khỏi trung tâm an dưỡng nhiều hơn."

"Bắt đầu từ khi nào?"

"Chưa hết lớp 7, khoảng đó."

Trần Vũ đứng tại chỗ trầm mặc, "Thế nên anh..." Thanh niên dừng một chút mới nói, "Cho nên mười mấy năm nay đều là một mình anh chăm sóc chị ấy?"

Ở nơi cậu không thấy được, Cố Ngụy nắm chặt hai tay, nghe được giọng mình bình thản như cũ, "Đấy vốn dĩ là điều anh nên làm. Là anh không bảo vệ tốt cho nó."

"Không có ai giúp anh sao?" Trần Vũ hỏi, "Bố mẹ nuôi của hai người đâu?"

Cố Ngụy quay mặt đi, hờ hững nói: "Bọn anh không được bất kỳ ai chính thức nhận nuôi cả, cuối cùng lại trở về viện phúc lợi."

"Thế về sau em giúp anh."

Anh chậm rãi buông nắm tay ra, cảm giác sự phẫn nộ cùng tự ghét bỏ bị một lực lượng vô hình không hề cố sức mà vuốt phẳng, như nắng sớm bao lấy băng cứng, gió ẩm thổi qua mưa lạnh. Anh từng chút từng chút quay đầu lại, nhìn biểu cảm lơi lỏng bình thường của Trần Vũ.

"Trừ Đại phú gia, em còn biết chơi rất nhiều trò, có thể cùng Đồng tỷ chơi. Chúng ta cũng có thể đưa chị ấy đi công viên trò chơi, vườn bách thú hoặc viện bảo tàng, chờ tình hình của chị ấy tốt hơn, chúng ta lại đưa chị ấy đi du lịch ở ngoài tỉnh."

Cố Ngụy có chút không biết nói gì mới được, ở trước mặt Trần Vũ, anh so với chính mình ngày thường vốn ít lời còn vụng về ăn nói hơn một trăm lần.

"Em bằng lòng chơi cùng nó chốc lát, anh đã rất cảm kích rồi. Chuyện của Đồng Đồng, không nên chiếm dụng thời gian riêng của em..."

Thanh niên bất đắc dĩ cười cười, âm thầm lắc đầu hỏi: "Vì sao anh lúc nào cũng xa lạ thế hả Cố Ngụy? Anh sợ em lợi dụng Đồng tỷ quấn lấy anh có phải không?"

"Không phải..."

"Em chỉ là đơn thuần muốn giúp anh chút gì đó, chẳng lẽ em phải đi tìm bạn gái trước mới có thể chứng minh mục đích của em là đơn thuần sao? Cũng không phải không được, ngày mai em sẽ đi lấy số báo danh đại lễ quan hệ hữu nghị nhân ngày Quốc tế Lao Động của hệ thống công an, như vậy mới có thể khiến anh không đề phòng em nữa có đúng không?"

"Anh không có đề phòng em," Cố Ngụy bối rối, "Anh... Anh chỉ..."

"Chỉ sao ạ?" Trần Vũ nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, "Đã nói xong xuôi là bạn bè rồi, làm bạn bè cũng không được hả?"

Cố Ngụy bị chất vấn mà thập phần ủy khuất, "Là em không để ý anh trước."

"Em lúc nào..."

"Giữa trưa hôm nay, em với Trương Càn Khôn nói rõ đại học Thanh Hoa với học viện cảnh sát Tân Giang không thể làm bạn bè."

"Em... đấy là..." Biểu cảm trên mặt Trần Vũ rất là xuất sắc, "A, anh lén..."

"Anh không có cố ý nghe lén, bọn em không đóng cửa, nói thì rõ to." Rõ ràng cảm thấy mất mát, nhưng tim đập vẫn rất nhanh, Cố Ngụy không quá hiểu mình là làm sao thế này, lí nhí nói: "Anh làm sườn, em cũng không có ăn."

"Anh không phải làm cho bọn Cẩm Tú sao?"

"Làm cho người khác anh sẽ cho đường." Anh lấy mũ bảo hiểm từ tay thanh niên đội lên, buông kính chắn gió, phòng ngừa bị nhìn thấu đáy mắt hoảng loạn, "Đi thôi."

Trần Vũ lại không động đậy, chỉ vươn tay, chậm rãi nâng kính chắn gió của anh lên, hướng ánh mắt trong vui sướng còn mang theo một tia không thể tin nổi nhìn vào.

"Thế nên làm món sườn chua đến mức Trương Tiền Tiền nấc cụt là làm cho em sao? Sao anh biết em thích ăn chua?"

Cố Ngụy lại tự tiện kéo kính chắn gió xuống, tức giận nói: "Buổi sáng dì nói, nói em thích ăn rau mùi với cả giấm."

"Sau đó buổi sáng anh liền làm, cố ý đưa đến cục cho em?"

Trần Vũ lần thứ hai nâng kính chắn gió, tựa hồ nhất định phải nhìn được bộ dáng thiếu tự nhiên của anh thì mới chịu bỏ qua, Cố Ngụy tức lại muốn kéo xuống, lại bị hù.

"Đừng nghịch," thanh niên xụ mặt, "Cái mũ này đắt lắm, nâng lên nâng xuống kính hỏng giờ."

Cố Ngụy cũng không dám động, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ mà giận dỗi. Trần Vũ như là cố nhịn cười, nói: "Lại làm một lần nữa sườn om giấm đi, xin anh mà lão đại."

"Không thèm."

"Đợi lúc nào anh mát tính lại làm cũng được." Trần Vũ nói xong lại hỏi: "Thế mai em có phải đi báo danh quan hệ hữu nghị nữa không?"

"Hỏi anh làm gì," Cố Ngụy cúi đầu đá cục đá dưới chân, "Chả liên quan gì đến anh."

Cơn mưa nhỏ được báo trước khoan thai đến muộn, Cố Ngụy xòe tay, cảm giác hạt mưa mát lạnh hôn lòng bàn tay mình, cũng ngay lúc rơi xuống hòa với nhiệt độ cơ thể của mình làm một.

"A, trời mưa rồi." Thanh niên ngẩng đầu nhìn trời, tiện đà vui đùa nói: "Từng giọt từng giọt mưa đều là Vũ này đây la la la."

Cố Ngụy như điện giật mà thụt tay lại.

"Rốt cuộc có đi hay không?"

"Đi đi đi." Thanh niên ngoan ngoãn đội mũ bảo hiểm lên, cong đôi mắt cười với anh như cũ: "Còn không đi mưa nhỏ lại thành Vũ to thì làm thế nào đây." (**)


(**) Chỗ này Trần Vũ chơi chữ, chữ vũ - mưa - 雨 với Vũ - 宇 là đồng âm.

--x--

23:45 ngày 5/9/2022, phúc lợi ngày sinh nhật cho các bạn, An Tĩnh chỉ vừa đăng chương mới cách đây có 3 tiếng thôi đấy ạ. Từ mai không có đâu nhé, tối au đăng hôm sau tôi mới làm được.

Chúc mừng các Rùa đu Bác Quân Nhất Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top