Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - Tiểu cẩu phẫn nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở lại cục cảnh sát cũng vừa đến giờ làm, trong văn phòng chỉ có Ninh Tiểu Mông đang nghiêm túc quét nhà, Trần Vũ đi qua chụp bả vai hắn, hỏi: "Người đâu hết cả rồi?"

"Nhậm đội với cảnh sát Tiểu Trương hình như đang ở cách vách nói chuyện với người nhà người quá cố." Ninh Tiểu Mông khom lưng nắm lấy cây lau nhà, bởi vì quá gầy, quần áo phía sau lưng còn hằn xương sống, "Tiểu Trần cảnh quan cậu xê ra tí, tôi kéo phía dưới bàn của cậu một tẹo."

Trần Vũ liền đứng sang một bên, nhìn cái bàn làm việc vốn loạn như cái chuồng heo của mình giờ đây sạch sẽ bóng loáng không nhiễm một hạt bụi, không khỏi cảm thán nói: "Mười dì lao công cũng vẫn kém một Ninh Tiểu Mông, tôi thích anh quá đi, không có anh chúng tôi sống sao a..."

Ninh Tiểu Mông tính hướng nội, rất dễ ngượng ngùng, có điều da đen, mặt có đỏ cũng không nhìn ra, chỉ cúi đầu nghiêm túc làm việc, nhỏ giọng nói: "Các cậu không chê tôi chậm chạp, tôi đã vui vẻ lắm rồi."

"Sao có thể?" Trần Vũ vỗ vỗ đầu hắn, "Nhóc anh là xịn nhất đấy!"

Ninh Tiểu Mông vốn là một tiểu ca giao cơm hộp ở gần đó, chân phải hắn hơi có tật, hành động chậm chạp hơn người khác một chút, thường xuyên vì siêu thị bị khách hàng khiếu nại, làm không công cả một ngày, đỏ mắt lại đã đưa đơn tiếp theo. Một hôm nọ ở ngoài sân cục cảnh sát đang nghỉ ngơi uống nước, thấy một xe tài liệu lý luận giáo dục cục đem bỏ đi dừng ở bên ngoài, thuận tay cầm quyển "Luật Hình sự" lên, xem đến là say sưa, phó cục trưởng đi qua nhìn thấy, cảm thấy hắn thú vị, bèn về nói lại với trong cục.

Quả thật Trần Vũ bọn họ đều rất chấm Ninh Tiểu Mông, mọi người tăng ca thường xuyên gọi cơm hộp, gặp Ninh Tiểu Mông nhận đơn, đều sẽ thuận tay boa thêm cho hắn. Sau lại không biết ai đề xuất, nói để Ninh Tiểu Mông đến cục cảnh sát làm người dọn vệ sinh, kiêm sao chép sửa sang các văn kiện không cơ mật, mấy loại việc hợp đồng này cũng đều tuyển ngoài, chi bằng cho Ninh Tiểu Mông một cơ hội. Kiếm thì không bằng giao cơm, nhưng ít ra mưa không đến mặt nắng không đến đầu, không vất vả đến thế.

Ai cũng không nghĩ việc cuối cùng lại thành, Ninh Tiểu Mông mặt phơi nắng đến ngăm đen lúc cười rộ lên còn có chút cộc lốc đeo lên ngực tấm thẻ lao công thời vụ, thế mà trở thành đồng sự mới của bọn họ. Nửa năm vừa qua, Ninh Tiểu Mông chưa bao giờ đi trễ hay nghỉ làm, vĩnh viễn tới sớm nhất, về muộn nhất, hắn dùng thái độ và hành động biểu đạt sự quý trọng đối với công việc này. Ngoài những lúc làm việc, hắn sẽ lánh vào phòng nghỉ của nhân viên vệ sinh xem "Luật hình sự", Trần Vũ biết hắn thích, còn tặng thêm mấy quyển tài liệu của mình khi học trường cảnh sát cho hắn. Nhưng Ninh Tiểu Mông chân phải có tật, đã định sẵn ước mơ không thể nào thành hiện thực, Trần Vũ tuy không hiểu bộ cảnh phục này đến tột cùng tốt ở chỗ nào để hắn hâm mộ đến mức đó, lại vẫn khó tránh cảm thấy tiếc nuối thay Ninh Tiểu Mông.

Trần Vũ đến phòng cách vách mang báo cáo của Cố Ngụy giao cho đội trưởng Nhậm Đào, rồi đến phòng thay đồ đổi đồng phục, lúc ra tới vừa vặn gặp Phương Cẩm Tú, chào hỏi rồi bảo: "Ngay lập tức sẽ họp phân tích vụ án, nhanh lên nhé."

Phương Cẩm Tú vốn còn đang nửa tỉnh nửa mê, vừa nhìn thấy cậu lập tức hồi thần, lôi kéo cậu hỏi: "Sư huynh, vị pháp y mới tới kia tên gì đấy? Em ngủ một giấc tỉnh dậy đã quên béng... người tính tình thế nào? Có phải thật sự rất cao lãnh không?"

"À em hỏi Cố pháp y hả?" Trần Vũ nói, "Tên anh ấy là Cố Đại Cường, người cao không cao lãnh không rõ lắm, nhưng nuôi giòi trắng trẻo mập mạp, ưỡn ẹo hết sức nhiệt tình."

Phương Cẩm Tú trợn lớn mắt, như hóa đá, "Nuôi... giòi?"

"Đúng vậy, anh ấy ở trong văn phòng nuôi một lu giòi, nói là thú cưng." Trần Vũ giơ điện thoại, "Anh có WeChat của ảnh, forward cho em nha. Khéo anh ấy ở trong vòng bạn bè sẽ chụp ảnh thú cưng mỗi ngày đó."

"Không cần phiền phức." Phương Cẩm Tú xin miễn thứ cho kẻ bất tài, mỉm cười lui về sau hai bước, "Em đi thay quần áo, gặp ở phòng họp!"

Vụ của Cao Thần Huy bị phía cảnh sát quy về mục mưu sát, chính thức lập án điều tra. Đội trưởng Nhậm Đào truyền đạt các thông tin liên quan từ phía bố mẹ người chết đến cho mọi người trong phòng họp.

"Cao Thần Huy từ lúc chia tay bạn gái hồi đầu năm đến nay, không qua lại với bạn gái nào cố định, ngẫu nhiên đêm sẽ không về ngủ, nhưng bố mẹ anh ta cũng không rõ lắm anh ta sẽ đi gặp ai hoặc làm gì. Việc anh ta thích uống rượu không có gì bí mật, cũng từng vì vào giờ nghỉ trưa uống trộm rượu mà mất chân điều phối viên đường cao tốc, nên mới không thể không trở lại Tân Giang ăn bám bố mẹ, đến nhà xưởng kiếm ăn, lương tháng chỉ có 5000 tệ, trong đó phải dùng đến 3000 tệ mua thuốc lá mua rượu. Nhưng bố mẹ anh ta không cho rằng anh ta có kẻ thù nào nghiêm trọng đến mức muốn lấy mạng, trên danh nghĩa anh ta cũng không hề có nợ nần gì bên ngoài."

Nhậm Đào buông máy tính bảng, thở dài, nói: "Người này tôi có quen, là bạn học cấp 2 của tôi."

Các đội viên đang ngồi đều cả kinh, Nhậm Đào gãi gãi tóc, lại nói: "Tôi cũng là lúc sáng nhìn tư liệu của anh ta mới phát hiện, tốt nghiệp cũng đã hai chục năm rồi, chỉ nhìn ảnh chụp thì hoàn toàn không nhận ra."

"Thế Nhậm đội, hai người bọn anh mấy năm nay có từng liên hệ không?" Phương Cẩm Tú hỏi.

Nhậm Đào lắc đầu nói: "Tôi học cao trung và đại học đều là học ở nơi khác, cơ bản cắt đứt liên hệ với bạn học sơ trung, trừ vợ của tôi."

Nhậm Đào với vợ là bạn học cấp 2, đội viên đều biết hai người bọn họ yêu đương trường kỳ nhiều năm cuối cùng cũng tu thành chánh quả.

"Trước mắt các manh mối chúng ta biết được là có hạn, chỉ có thể điều tra trước một vòng hoạt động ngay trước khi chết của Cao Thần Huy." Nhậm Đào nói, "Muốn nghe cái nhìn của mọi người đối với hung thủ."

"Là nữ." Trương Càn Khôn bày tỏ, "Nam sẽ không trang điểm, khả năng dùng phương pháp giết người này cũng không cao."

Trần Vũ không quá tán thành, "Thế nhỡ hắn trang điểm để đánh lạc hướng cảnh sát thì sao? Tuy hạ độc thì hay gặp với hung thủ nữ, nhưng Cao Thần Huy cao to, nam nhân nhỏ người cũng không có cách nào dùng lực mà áp chế anh ta, bởi thế mới dùng cách tiêm cồn như đã nói."

Nhậm Đào gật gật đầu, "Tiếp tục đi."

"Tôi cũng không có quá nhiều manh mối..." Trần Vũ gãi đầu, "Nhưng tôi cảm thấy hung thủ không phải nhất thời xúc động, mà đã tỉ mỉ sắp xếp, hắn là đã quan sát kỹ Cao Thần Huy trong một thời gian dài mới quyết xuống tay. Mặt khác, phấn hoa cây tùng trên quần áo người chết đại khái là cọ từ trên người hung thủ mà ra, nhưng hai con phố quanh hiện trường vụ án không có cây tùng, cho nên tôi suy đoán, hẳn là quanh khu vực hung thủ sinh sống hay làm việc có trồng cây tùng."

"Mọi người lúc đi hỏi thăm có thể đặt trọng điểm chú ý vào manh mối cây tùng này." Nhậm Đào mở máy tính bảng ra một lần nữa, "Tôi nói chuyện phân công một chút nhé."

Hai ngày sau đó, Trần Vũ đều cùng Phương Cẩm Tú đến thăm bạn học cũ và đồng nghiệp của Cao Thần Huy, trong miệng bọn họ hình tượng của anh ta tương đối thống nhất: yêu rượu như mạng, một ngày không uống cả người khó chịu; thích ngắm gái đẹp, hay thả thính, nhưng không có mâu thuẫn gì về tình cảm; tính cách táo bạo, tương đối dễ xúc động, đã từng xung đột với đồng nghiệp, nhưng đốc công ra mặt mời mọi người lên uống rượu, lại bắt tay giảng hòa ngay.

Tổng kết một câu, là một nam nhân bình thường thích khoác lác, mặt mũi ưa nhìn. Không ai nghĩ ra có người sẽ hận anh ta đến mức muốn giết anh ta.

Trần Vũ lại đưa Phương Cẩm Tú đến tìm mấy cô gái mà Cao Thần Huy từng ái muội qua để nói chuyện phiếm, cũng không phát hiện điều gì khả nghi, các cô đều có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa cũng không có động cơ gây án.

Phản hồi từ các đội viên khác đều cơ bản thống nhất. Việc tra án lâm vào cục diện bế tắc.

Thật sự không còn ai để tra, cuối tuần tự nhiên cũng không cần tăng ca. Trần Vũ tính ngủ bù một trận, kết quả vẫn bị xếp việc.

Vốn anh trai và chị dâu xuất ngoại mừng mười năm ngày cưới, mang con trai Trần Tỏa Tỏa ném cho ông bà nội. Trần Tỏa Tỏa tám tuổi đang điên cuồng cuốn vào việc học ở một trường cấp một tư thục, mới học lớp 3 đã học sách giáo khoa lớp 7, cuối tuần cũng phải tham gia các loại lớp học bổ túc, có thể nói là người bận rộn số một của Trần gia.

Nhiệm vụ Trần Vũ nhận được từ mẹ là, buổi sáng hộ tống Trần Tỏa Tỏa đến lớp học thêm, giữa trưa đưa cháu đi ăn cơm, chạng vạng lại đón thằng bé về.

Đi đi về về, cơ bản cả ngày thứ bảy đi tong, nhưng lệnh mẹ khó trái, hơn nữa nếu so về đáng thương, Trần Vũ cảm thấy Trần Tỏa Tỏa đang mất đi tuổi thơ đã thắng. Bởi vậy để biểu thị sự thông cảm, cậu vẫn bò dậy vào sáng sớm, tiếp nhận nhiệm vụ này.

Chỗ học thêm bố trí trong một trung tâm thương mại, bên cạnh chính là shop nhận gửi thú cưng, Trần Vũ phóng mắt nhìn lại, mèo mèo chó chó đều đang ngủ, càng thương Trần Tỏa Tỏa, hỏi nhóc: "Giữa trưa con muốn ăn gì?"

Bạn nhỏ lập tức trả lời: "Hamburger khoai tây chiên đùi gà rán."

"Đổi đi." Trần Vũ nói, "Bà nội con không cho con ăn đồ rác."

Bạn nhỏ thất vọng cúi đầu, "Thế thì sao cũng được."

Trần Vũ nhìn không nổi bộ dạng đáng thương của cháu trai, nghĩ lâu lâu ăn một bữa cũng không mọc cánh được, thế là nhượng bộ bảo: "Chú mua cho con KFC, buổi tối về nhà con phải bảo với ông bà là trưa ăn cá hấp, đừng có xì đểu chú."

"Cảm ơn chú hai!" Trần Tỏa Tỏa ôm eo cậu cọ cọ, "Chú tốt nhất."

Trần Vũ ở tiệm cà phê dưới lầu làm mấy ván game, xem thời gian cũng không còn bao lâu, lại lên lầu định đưa cháu trai đi ăn cơm, kết quả vừa đến cửa lớp học thêm, đã thấy năm sáu bạn nhỏ đeo cặp chạy ra, Trần Tỏa Tỏa đi cuối cùng, bên cạnh là Cố Ngụy đeo kính mặc áo gió màu vàng nhạt.

Trần Vũ ngơ ngác dừng tại chỗ, nhìn bọn nhỏ sôi nổi xoay người vẫy tay, gọi: "Tạm biệt thầy Cố!"

Cố Ngụy cũng vẫy tay với mấy đứa, nét tươi cười trên mặt rất nhẹ, gần như không có, nhưng ánh mắt vô cùng ôn nhu, đáng tiếc chỉ toát ra trong chớp mắt ngắn ngủi, bởi vì Cố Ngụy nhìn thấy cậu rồi, biểu cảm lập tức trở nên xấu hổ, thậm chí có chút tay chân luống cuống.

"Chú hai!"

Trần Tỏa Tỏa vui vẻ chạy đến bên ngoài cậu, Trần Vũ sờ sờ đầu cháu trai, chỉ vào Cố Ngụy hỏi: "Thầy của các con à?"

"Vâng!" Trần Tỏa Tỏa dùng sức gật đầu, "Thầy Cố dạy Quốc văn với tiếng Anh ạ."

Trần Vũ ngẩng đầu, "Công chức chính phủ còn có thể đi làm ngoài à?"

Cố Ngụy tránh ánh mắt cậu, nhấp môi như chột dạ, "Tôi..." Dừng một chút mới nói, "Tôi cần dùng tiền. Cậu định đi báo cáo tôi à?"

"Đúng vậy, thứ hai đi làm lập tức dùng tên thật báo cáo anh." Trần Vũ nói, "Trừ khi anh mời tôi ăn cơm, bịt miệng."

"Chú hai cậu xem!" Bạn học Trần Tỏa Tỏa chỉ vào hàng thú cưng bên cạnh vẻ hưng phấn, "Có một con chó màu đen đang liều mạng vẫy đuôi kìa!"

Bàn tay to của Trần Vũ che miệng cháu trai, cười cười với Cố Ngụy, nói: "Chúng ta ăn KFC là được."

Cố Ngụy mua ba phần ăn, ngồi đối diện bọn họ, ăn thật sự lặng lẽ. Vui nhất vẫn là Trần Tỏa Tỏa, rõ ràng là thèm rất lâu, tay trái gặm cánh gà, tay phải bốc khoai chiên, căn bản không kịp nói chuyện, mãi đến khi Trần Vũ hỏi: "Hôm nay con học hành thế nào?"

Bạn nhỏ bấy giờ mới chậm lại tốc độ ăn, có chút chán nản nói: "Học thơ cổ, cả cách chia động từ tiếng Anh, con mãi không nhớ được... Thầy Cố," Trần Tỏa Tỏa ngẩng đầu, "Con lại quên rồi, sau make có phải thêm to không?"

"make sb do sth, tĩnh lược to." Giọng Cố Ngụy hết sức ôn hòa, "Nhưng nếu biến thành dạng bị động thì make phải thêm to, cái này con còn chưa học."

"Tiếng Anh khó quá..." Trần Tỏa Tỏa dẩu mỏ oán giận, "Con không nhớ nổi."

"Không nhớ được thì nghĩ cách, dùng vè cho thuận miệng." Trần Vũ dạy nó, "Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, ở đằng sau make không thêm to. Sáng nay có rượu sáng nay say, tomorrow is another day. Gió tây đường cũ ngựa gầy, mặt trời chiều ngả về tây, you are my superstar."

Cố Ngụy: "...."

Trần Vũ hỏi: "Chim đỗ quyên vọng nguyệt lầu tây, why are you watching me?"

Trần Tỏa Tỏa cảm thấy chơi rất vui, vỗ tay reo hò: "Chú hai ngầu quá!"

Cố Ngụy đột nhiên nheo mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn kỹ cậu, tiện đà hỏi: "Cậu nói trước khi tôi block cậu, có phải cậu gửi qua cho tôi một đoạn thơ của Shelley (*) không, Love's philosophy?"

Trần Vũ trong đầu ầm một tiếng, mặt với cổ nháy mắt đỏ bừng, lúc trước oán giận Cố Ngụy không nhớ ra, giờ người ta nhớ ra rồi, cậu lại thẹn thùng không chịu nổi.

"A cái đó... tuổi nhỏ thích đùa nghịch, đừng nói nữa đừng nói nữa..."

--- ngàn vạn lần đừng nói anh thật hối hận vì đã block tôi, giờ tôi còn chưa muốn yêu đương!

"Lúc ấy tôi có rep cậu," Cố Ngụy nói, "Cậu là người duy nhất tôi rep trước khi block."

"A....? Cho nên trả lời "Học hành tử tế" là..." Trần Vũ sốt ruột, tim đập loạn nhịp, ".... ngụ ý tôi rất đặc biệt sao?"

--- ngàn vạn lần đừng nói anh có chút thích tôi, tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng!!!

"Đúng vậy." Cố Ngụy điềm nhiên trả lời, "Bốn câu thơ cậu chép sai ba từ, rất đặc biệt."

Trần Vũ: "...."

"Chú hai," Trần Tỏa Tỏa túm tay áo cậu, "Chú còn câu thơ nào chơi hay nữa không chú? Dạy con đi!"

"Núi không cạnh, trời đất hợp," cậu trừng mắt với Cố Ngụy, dùng sức cắn khoai tây chiên, "Hủy diệt đi, nhanh lên!"

————-///———

(*) Percy Bysshe Shelley (1792-1822), nhà thơ, nhà triết học nổi tiếng người Anh, một trong những nhà thơ lớn nhất của thế kỷ XIX, là chồng của Mary Shelley, cũng là một nhà thơ nổi tiếng. Lúc ông mất năm 30 tuổi do một tai nạn chìm tàu, Mary Shelley đã giữ lại trái tim của ông và mang theo cho đến cuối đời.

Bài thơ Love's philosophy (triết lý của tình yêu):

The fountains mingle with the river
   And the rivers with the ocean,
The winds of heaven mix for ever
   With a sweet emotion;
Nothing in the world is single;
   All things by a law divine
In one spirit meet and mingle.
   Why not I with thine?—



See the mountains kiss high heaven
   And the waves clasp one another;
No sister-flower would be forgiven
   If it disdained its brother;
And the sunlight clasps the earth
   And the moonbeams kiss the sea:
What is all this sweet work worth
   If thou kiss not me?



Bản dịch của Hoàng Tâm năm 2007 trên thivien.net:

Núi kia muốn trộn với sông
Sông thì muốn chảy vào lòng đại dương
Gió Trời trộn với ngàn hương
là niềm cảm xúc du dương trong ngần;
Không gì đơn lẻ một thân
Luật thiêng vũ trụ xoay vần thế gian:
Linh hồn muốn được hoà chan
Kết thành một thứ huy hoàng tươi xanh.
Vì sao không thể em-anh?

Kìa xem Núi níu hôn Trời
Sóng ôm sóng hát rong chơi trên đường
Không em gái nhỏ được thương
Nếu em đã tỏ coi thường anh trai;
Kìa Nắng ôm Trái đất hoài
Và Trăng hôn Biển như người Tình si
Tất cả có nghĩa lý gì
Nếu em không biết ôm ghì hôn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top