Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42 - Ngày tiết chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc được Trần Vũ bế đi rửa sạch Cố Ngụy cảm thấy mình đã tan ra mất rồi, như kem phơi nắng, chảy thành một vũng. Phóng túng là phải trả giá, cái giá chính là hai đùi không còn tí sức, giọng khàn, bụng cũng hơi đau, chỉ có thể tựa vào bồn tắm mặc bạn trai dùng tay từng chút từng chút moi đồ bên trong ra. Ánh đèn phòng tắm rất sáng, xấu hổ cũng không có chỗ trốn, Cố Ngụy vùi mặt vào khuỷu tay, tuyến lệ tan tác vừa bình ổn một tí giờ lại bị dục vọng khơi lên.

"Sao lại khóc trộm rồi?" Trần Vũ hôn xương bả vai anh, ngữ khí dịu dàng mà sủng nịch, "Xấu hổ à?"

Cố Ngụy đáng thương vô cùng mà hỏi: "Đã xong chưa?"

"Còn chưa xong, phải làm sạch, không là anh sẽ sốt đấy."

Vừa nói chuyện hai ngón tay lại xoa ấn vào sâu bên trong, kích lên tiếng nước òm ọp, da thịt được nước ấm thấm vào lại run lên, Cố Ngụy bỗng cảm giác vừa tủi thân vừa bất lực, nghẹn ngào nói: "Không muốn em làm như thế... chỗ đó... bẩn lắm..."

Chàng trai cười một tiếng, cúi đầu hôn chỗ thịt đùi anh, "Chỗ này tất cả là đồ của em, bảo bảo chê em bẩn à?"

"Không phải."

"Em hiểu ý anh, nhưng chúng ta là người yêu, cho nên không cần để ý chuyện này, em đã nói rồi, em thích từng chỗ trên cơ thể anh, bảo bối của em từ đầu ngọn tóc đến cái móng chân đều cực đẹp." Trần Vũ nói, "Hơn nữa Cố Ngụy à, anh mà nghĩ như vậy, tuy rằng em nhỏ tuổi hơn anh, nhưng vài chục năm nữa không ai nói trước được sự tình, em cũng không dám đảm bảo em sẽ không trở thành người đóng bỉm trước, cần anh giúp xử lý bài tiết này kia đâu. Nếu thật sự tới lúc đó, anh có chê em bẩn không?"

"Đương nhiên là không..."

"Thế chẳng phải tốt rồi à? Huống gì bây giờ chúng ta là đang làm chuyện sung sướng, sao em lại chê anh bẩn được?" Mấy ngón tay cắt bằng chạm qua mấy chỗ mẫn cảm bên trong anh, Trần Vũ oán trách nói: "Bảo bảo ngốc, nghĩ tới nghĩ lui cái gì chứ, chẳng lẽ không phải đã bị lão công ăn sạch rồi à?"

Cố Ngụy không nhịn được một tiếng rên nhẹ tràn khỏi miệng, rớt nước mắt nói: "Rất thích em a, lão công..." Trần Vũ thấp giọng mắng một câu thô tục, rút ngón tay ra, đặt vào thế chỗ là cây hung khí nóng bỏng của mình, cho anh biết cậu đã cứng lại rồi.

"Con thỏ hư, đừng có trách em bắt nạt anh, là anh trêu em trước." Bàn tay to đặt lên eo anh, bắt anh quỳ ở bồn tắm, Trần Vũ lại đi vào từ phía sau. "Bảo bảo ngoan," thanh niên hôn từ xương sống của anh hôn xuống, "Lần này không bắn vào trong nữa."

Cố Ngụy mua là hộp nhỏ, bên trong có ba cái, đại khái nghĩ ít nhất có thể dùng ba ngày, kết quả một đêm đã bị Trần Vũ dùng sạch. Rửa sạch sẽ, đổi khăn trải giường xong đã là rạng sáng, mệt mỏi quá cỡ, Cố Ngụy ôm eo cậu ngủ như một con heo nhỏ, thậm chí còn xuất hiện tiếng ngáy trầm thấp, Trần Vũ nghe được mà buồn cười. Cậu nghĩ đến bộ dạng người yêu vừa mới bị mình bắt nạt đỏ cả mắt, kèm bao nhiêu chứng cứ sủng ái mình để lại trên sườn cổ, ngực, eo mông và cả trên đùi anh, lòng tràn ngập thỏa mãn và hạnh phúc, sướng đến mức không buồn ngủ nữa.

Cậu đặt đồng hồ báo thức sớm nửa tiếng, chuẩn bị sáng mai đưa Tỏa Tỏa đi học, như vậy Cố Ngụy có thể ngủ nhiều thêm một lát.

Đặt báo thức xong xuôi, Trần Vũ thấy Trương Càn Khôn cách đây một tiếng đã nhắn tin cho mình, nói lúc trước mẹ Hứa Thần xem camera theo dõi đã nhận ra "mẹ của Miêu Miêu", nhưng cảnh sát đã hỏi từng giáo viên và học sinh trong trường, không một ai có ấn tượng gì với người phụ nữ này.

Trương Càn Khôn bị giữ lại trong nhóm ban đầu tiếp tục điều tra án giết người hàng loạt, có chuyện hay không có chuyện cũng đều bàn với Trần Vũ, thậm chí đã gửi cả ảnh chụp từ camera sang cho cậu xem. Trên ảnh chụp một người phụ nữ mặc váy liền màu xanh đen, dáng người hơi gầy, da dẻ tái nhợt, đưa lưng về phía camera nên không nhìn thấy mặt, tóc rất dài, đuôi tóc nhuộm sơ.

Trần Vũ trả lời: 【 có lưu video không gửi qua đây xem. 】

Hai phút sau, cậu nhận được một đoạn video dài 32 giây, cộng thêm một tin nhắn rất không có hảo ý của Trương Càn Khôn: 【 trễ như này rồi còn chưa ngủ, bồi đối tượng hả?】

Trần Vũ đắc ý giương cao khóe miệng, trả lời: 【cậu cũng có ngủ đâu?】

Sau đó bấm mở video, nhìn nữ nhân mặc váy liền ngồi xổm trước mặt con trai Nhậm Đào, nói với cậu bé cái gì đó, tiện tay rút từ trong túi ra một que kẹo đưa cho nó, Nhậm Bằng Bằng vẫy vẫy tay với chị ta, sau đó theo bà ngoại đi mất. Người đàn bà đứng dậy, đi về một hướng khác, chị ta như cái đầu voi trên vịnh Quế Lâm, lúc nào cũng quay về một hướng, biết rõ camera ở chỗ nào, trước sau không hề quay mặt đi.

【 Tú Tú nói cô ấy bị mất ngủ nghiêm trọng, tôi đang nói chuyện đả thông cho cô ấy.】 Trương Càn Khôn nói, 【 bọn tôi cũng đã điều tra các ngày trước và sau đó, người phụ nữ này căn bản không hề xuất hiện. Bây giờ mọi người ra đường đều đeo khẩu trang, chỉ lộ mỗi đôi mắt ai mà nhớ được ai? Tôi thấy vụ này không điều tra nổi nữa.】





Trước khi khai trai, Trần Vũ vẫn nghĩ chuyện tình dục ấy mà, vẫn nên tiết chế là tốt, bây giờ cậu vẫn nghĩ thế, nhưng mà làm không có được. Buồn cười nhất chính là, Cố Ngụy cũng nói phải tiết chế, còn định ra quota nhiều nhất tuần ba lần, kết quả chỉ là đồng đội heo, nhịn còn lởm hơn cậu. Có nhiều lúc đã nói rõ chỉ hôn hôn mấy cái là ngủ rồi, cậu kìm nén xúc động kết thúc hôn môi, buông Cố Ngụy ra chuẩn bị nói ngủ ngon, gia hỏa kia lại mở to một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời bóng loáng ánh nước hỏi: "Lại hôn thêm cái nữa được hông?"

Này mà còn nhịn được? Nhịn được éo phải đàn ông!

Lại ví dụ như, rõ ràng hôm đó hết quota rồi, mà chỗ đó của Cố Ngụy còn đang hơi sưng, cậu cũng chỉ là đưa người vào toilet hầu hạ tổ tông đánh răng mà thôi, kết quả đại mỹ nhân ngồi trên bồn rửa tay, vừa đánh răng vừa nhìn cậu cười, lắc lư hai cẳng chân thon dài, cổ chân mỏng đến độ chỉ một tay là có thể nắm trọn, chờ cậu cuối cùng tiến tới hôn, anh sẽ dùng cái đầu lưỡi hồng nhạt đáng yêu liếm môi cậu, câu dẫn cậu ngay trên bồn rửa tay lột sạch anh ra hung hăng làm, thật sự chịu không nổi rồi mới dùng hai con mắt đẫm lệ giả vờ đáng thương mà nói: "Phải tiết chế."

"Câm miệng đi đồ thỏ tinh," Trần Vũ sắp tức chết, "Không ăn no sức đâu mà tiết chế?"


Nửa tháng ngắn ngủi rất nhanh liền qua, trái thủy mật đào nguyên bản ngây thơ giờ đã chín rục, chỉ cần bị cậu nhìn một cái thôi gương mặt đã nổi màu hồng nhạt, chỉ bị cậu tùy tiện hôn liếm ở đâu thôi, đuôi mắt liền lãng đãng sương mù, lúc bị cậu ôm vào ngực, đến cả không khí cũng ngập mùi mật đào.

Quả nhiên, ngày đầu tiên Cố Ngụy đi làm liền nói với cậu: "Cao Dương nói anh trông đẹp ra, giống như cà qua phần mềm chụp ảnh, trước kia thì tái nhợt, giờ rõ là phấn chấn. Lạ thiệt," Cố Ngụy nói, "Anh đâu có thấy anh thay đổi gì đâu ta."

"Hắn lại tán anh đấy!" Trần Vũ đang tăng ca xem hồ sơ ở đơn vị, tức giận nói, "Em biết ngay là hắn có âm mưu gây rối mà."

"Không có mà, anh ấy chỉ là có chuyện nhờ anh, mới vỗ mông ngựa anh."

Trần Vũ bán tín bán nghi nói: "Hắn nhờ anh cái gì?"

"Anh ấy muốn dựa trên đề tài của anh xin một cái đề tài mới, nhằm vào các thi thể bị để trên đất bùn, không chỉ có thể hình thành giòi nhặng, mà còn sinh ra giòi đất, hai loại giòi sinh sản cùng nhau, sẽ ảnh hưởng đến chu kỳ sinh sôi nẩy nở của nhau. Nói đơn giản, anh ấy muốn nuôi ít giòi đất trong lu giòi của anh."

"Thế à?" Trần Vũ cảm giác cũng ok lah, "Được thì được, nhưng phải thu phí nuôi ké."

"Hả?"

"Em sắp xong rồi, mười phút nữa về nhà." Trần Vũ nói, "Muốn gặp anh quá đi."

"Anh cũng thế." Cố Ngụy nhỏ giọng nói, "Dùng hết..."

"Ừ, hôm nay là ngày tiết chế á."

"Ừm..."

"Nhưng mà em nhớ anh lắm," tiểu cẩu giả vờ đáng thương, "Anh có nhớ em hông?"

"Có."

"Hay là... ngày tiết chế dời lại một ngày đi?"

"Không phải đã dời ba ngày rồi sao?"

"Thế dời thêm một ngày nữa thì có làm sao." Tiểu cẩu phe phẩy cái đuôi hư hỏng. "Bảo bảo..."

"Ừm."

"Ồ de được hả khửa khửa," tiểu cẩu tung cánh, "Lão đại chờ em, lập tức đi mua!"





Ngày tiết chế bị hai con người thực tủy biết vị liên tục kéo dài đến ngày thứ năm, chính là ngày đến thăm Cố Đồng ở trung tâm an dưỡng, dáng đi của Cố Ngụy còn có chút bất thường, cũng may Cố Đồng với Lục Giai đều không để ý lắm, cho nên bị anh kiếm cớ "vận động không khéo bị thương cơ đùi" lấp liếm cho qua cũng chẳng thấy sai sai ở đâu cả.

Dưới sự bầu bạn cẩn thận tỉ mỉ của Lục Giai, Cố Đồng đã hồi phục từ lần kích thích trước, bác sĩ nói não bộ của cô chưa bị tổn thương thêm quá nhiều, Cố Ngụy cũng đem tin Ngô Kỳ sắp bị định tội nói cho em gái biết, Cố Đồng tự nhiên vui mừng, cô gỡ cái sticker Conan trước ngực ra, dán ngược lên tay áo Trần Vũ nói, "Cảm ơn em."

Trần Vũ phát hiện hôm nay cô bện tóc hình xương cá, kiểu tóc giống Lục Giai gần như đúc, liền cười nói: "Đồng tỷ không cần cảm ơn, chị tết tóc nhìn rất xinh đẹp."

Cố Đồng mỉm cười nhìn về phía Lục Giai, nói: "Bọn tôi, là chị em."

Trần Vũ gật gật đầu, giơ ngón cái lên: "Hai người quả thật rất giống."

Cậu bồi Cố Đồng chơi bài một lúc rồi nhường phòng lại cho Cố Ngụy, để hai anh em bọn họ trò chuyện. Lúc đi dạo ở hành lang, ngang qua văn phòng, thấy Lục Giai đang ở trong sửa sang mấy hộp card của Cố Đồng, Trần Vũ dựa vào cạnh cửa, gõ gõ ván cửa.

Lục Giai ngẩng đầu, cười cười với cậu, nói: "Mời vào."

Văn phòng mang phong cách tối giản, cực kì ngăn nắp sạch sẽ, Trần Vũ dạo bước đến cạnh bàn, Lục Giai vừa vặn bắt được một tấn card ghi chữ cảnh sát nét bút đơn giản, giơ lên nói với cậu: "Là Đồng Đồng bảo tôi bỏ vào, cô ấy không sợ nhìn thấy tấm card này nữa."

Ngực Trần Vũ ấm áp một trận, ngữ khí chân thành tha thiết nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."

"Tôi xem nó như em gái ruột của mình." Lục Giai bỏ tấm card vào hộp sắt, tiếp tục sửa sang những thứ khác, "Cho nên rất cảm ơn cậu, là cậu cứu nó, cũng cứu Cố Ngụy."

"Nhưng tôi lại muốn cảm ơn chị," Trần Vũ nói, "Nếu không nhờ chị nói cho tôi biết Cố Ngụy đột ngột mang tất cả tiền tiết kiệm chuyển cho chị, tôi căn bản sẽ không đoán ra kế hoạch của anh ấy."

Lục Giai chỉ cười cười, "Tôi cũng không muốn anh ấy xảy ra chuyện, người tốt phải cả đời bình an mới đúng."

Trần Vũ nhìn cô, không nói gì, mãi đến khi tất cả card đều trở về vị trí, nắp đậy lên, Trần Vũ mới thấy mặt trên có vài cái sticker Conan.

"Chị rất thích bộ manga này à?" Trần Vũ nói, "Con gái không phải đều thích xem manga thiếu nữ sao?"

Lục Giai nhợt nhạt cười, "Lúc nhỏ không có cơ hội xem cái gì mà truyện tranh thiếu nữ, trẻ con hàng xóm xem cái này thì đi theo xem ké TV nhà người ta thôi."

"Chân tướng chỉ có một. Loại trừ tất cả những lựa chọn không có khả năng, người còn sót lại dù có vẻ khó tin dường nào, cũng nhất định là hung thủ."

Nghe cậu nói xong chữ cuối cùng, Lục Giai chậm rãi ngước mắt, thần sắc bình tĩnh, thậm chí có chút như trút được gánh nặng. Trần Vũ nghĩ, hóa ra chị ấy biết.

"Sau khi Cố Ngụy quyết định thực hiện kế hoạch báo thù, điều đầu tiên chính là chia tay với tôi, anh ấy không muốn liên lụy tôi, không muốn mang đến bất kỳ một ảnh hưởng bất lợi nào với tôi, cho nên đã nói những lời cực kỳ tổn thương. Căn bản anh ấy không hề chừa đường lui cho bản thân, chỉ muốn cắt đứt sạch sẽ với nhà tôi, bởi thế," Trần Vũ cũng vô cùng bình tĩnh nói, "Bởi thế anh ấy không thể nào để lại số điện thoại của tôi cho chị, càng không thể dặn chị có việc thì tới tìm tôi."

"Cố Ngụy nói với cậu?" Lục Giai hỏi.

Trần Vũ lắc đầu nói: "Tôi còn chưa đi hỏi anh ấy, nhưng đáp án sẽ không khác. Hơn nữa Cố Ngụy thông minh như vậy, một khi nghe tôi hỏi, chị cảm thấy anh ấy có thể nào không đoán được tầng đáp án tiếp theo giống tôi không?"

"Tầng đáp án tiếp theo?"

"Ninh Tiểu Mông." Trần Vũ nói, "Nếu điện thoại của tôi không phải là Cố Ngụy đưa cho chị, như vậy câu hỏi tiếp theo sẽ là, ai cho? Đáp án tương ứng là Ninh Tiểu Mông, hoặc phải gọi là Tiểu Kim mới đúng."

"Tôi lo cho Cố Ngụy, cậu là người duy nhất từng được anh ấy đưa đến đây, cho nên đầu tiên tôi phải tìm cậu để xin giúp đỡ, Lục Kim trước đây từng làm việc ở chỗ cậu, tôi tìm nó xin số cậu, hình như cũng hợp lý mà nhỉ."

"Không sai, nhưng sự thật vốn hợp lý chị lại nhất định phải giấu giếm, dùng lời nói dối để thay vào, đâm ra lại rất không hợp lý."

Lục Giai cười hỏi: "Cho nên có phải lại có một tầng câu hỏi tiếp theo và một đáp án tiếp theo?"

"Tầng câu hỏi tiếp theo là, tại sao chị lại phải giấu giếm một sự thật nhìn có vẻ hợp lý? Còn đáp án, tôi nghĩ là bởi vì chị không muốn tôi biết chị với em trai có liên hệ, chị muốn tiếp tục duy trì giả thiết rằng hai người tình cảm rất là xa cách."

Vẻ tươi cười của Lục Giai nhạt đi một ít, không mở miệng phủ nhận hay thừa nhận. Thế là Trần Vũ lại nói: "Bọn tôi từng lấy lời khai Lục Kim, cũng từng lấy lời khai của chị, nhiều ít hai người đều có chứng cứ ngoại phạm, mà Tiểu Mông – xin lỗi tôi vẫn quen gọi anh ấy là Tiểu Mông – cứ thế tình nguyện nhận tội, nhưng anh ấy không nói ra được chi tiết gây án, cho nên tôi cảm thấy anh ấy đang bảo vệ ai đó. Cha mẹ anh ấy xa tận chân trời góc biển, không có anh chị em, cũng không có bạn bè đặc biệt thân, tuy lịch sử trò chuyện của hai người cho thấy quả thực rất ít liên hệ, nhưng điều này chưa chắc đã không phải là một loại ăn ý khác, cũng là một loại bảo vệ khác. Tôi không hiểu lắm về Phật học, nhưng cũng biết điển cố 'Phật về chúng sinh sa vào địa ngục', người thường có lẽ rất khó đạt đến cảnh giới này, không vì chúng sinh, chỉ vì huyết nhục chí thân, có một vài thiên sứ sẽ cam lòng đọa thành ma quỷ. Như Cố Ngụy vì Đồng tỷ, lại như chị vì Tiểu Mông. Còn vì sao cách nhiều năm như thế mới động thủ, tôi đoán bởi vì sau khi Cao Thần Huy trở lại Tân Giang gặp Tiểu Mông, khi đó Tiểu Mông còn đang đi giao cơm, có một đoạn thời gian thường xuyên bị người ta khiếu nại, là Cao Thần Huy và Mã Văn Siêu hai tên khốn kia làm đúng không? Điều này trở thành cọng rơm cuối cùng làm chị hạ quyết tâm báo thù, cũng như tình huống Cố Ngụy gặp được Ngô Kỳ vậy, hai người đều phát hiện, thế giới này vớ vẩn như thế, người bị hại năm đó chưa từng đạt được bất kỳ sự an ủi hay bảo vệ nào, nhiều năm trôi qua, hung thủ từng làm ác thế mà còn thản thiên không kiêng nể gì tiếp tục xuống tay."

Lục Giai ngồi đó, ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt qua sticker đại thám tử thiếu niên tiểu quỷ, sắc mặt lãnh đạm, không rên một tiếng.

"Tuy chị luôn vào những thời khắc mấu chốt có được chứng cứ ngoại phạm, nhưng cẩn thận ngẫm lại đều không phải không thể phá nổi." Trần Vũ tiếp tục nói, "Cửa quẹt thẻ cách bàn lễ tân rất xa, y tá trực đêm phần lớn xem phim giết thời gian, nếu là một người con gái dáng rất giống chị mặc quần áo của chị đi qua đó sẽ không làm ai để ý gì hết. Chị biết tôi đang nói ai, buổi tối chị ấy luôn luôn phải rất khuya mới đi vào giấc ngủ được, xuống lầu tản bộ là chuyện chị ấy rất thường xuyên làm, nhưng tôi nghĩ chị ấy không biết trang điểm thành bộ dạng giống chị là rốt cuộc đang làm cái gì, nếu không chị ấy không thể biểu hiện thân thiết với chị đến thế trước mặt tôi. Chắc chị chỉ nói với chị ấy, muốn chơi cùng một trò chơi. Buổi trưa hôm Hứa Hải Tuấn xảy ra chuyện, chị ở phòng khám nha, trong quá trình đó đi toilet hai lần, chỉ cần trước đó mang thiết bị gửi thư và thẻ mạng giấu bên trong, là có thể gọi điện cho Hứa Hải Tuấn, chị có nhiều chứng cứ ông ta nhận hối lộ như vậy, đương nhiên ông ta không dám từ chối. Chị dẫn ông ta ra ngoại ô, ngụy tạo thành ông ta đi chỗ nào đó gặp ai đó, uy hiếp ông ta uống sạch chỗ sữa chua đặt sẵn ở đó. Thật sự toàn bộ quá trình chị chỉ gọi điện và nhắn tin cho ông ta mà thôi. Máy nghe trộm trong xe ông ta, tôi tin lúc đầu là Tiểu Mông lắp, nhưng Tiểu Mông chỉ muốn thu thập chứng cứ phạm tội của ông ta để trừng trị theo pháp luật. Pin máy nghe trộm không thể cấp điện lâu dài, sau khi Tiểu Mông rời chỗ rửa xe, không hề có cơ hội tiếp cận chiếc xe kia, cho nên sau đó nhiệm vụ đổi pin là do chị hoàn thành. Còn về phương pháp thì tôi chưa nghĩ ra."

Lục Giai nhẹ nhàng mỉm cười, hỏi: "Cảnh sát Trần nói mấy cái này, có chứng cứ sao?"

"Y tá trong trường sẽ có một môn học bắt buộc, gọi là 'phong cách đi đứng của y tá', tiêu chuẩn khảo hạch là chỉ bằng cách đi đứng của chị từ sau lưng có thể đoán được nghề y tá của chị. Chị cải trang thành mẹ của Miêu Miêu cho con trai Nhậm Đào que kẹo, tránh mặt khỏi camera, nhưng chỉ cần quá trình đi đứng cũng bại lộ đủ nhiều." Trần Vũ nói, "Bên phòng khám nha kia, chỉ cần tìm khoa giám định chuyên nghiệp dùng thiết bị cẩn thận tìm trong toilet là được. Trung tâm an dưỡng này, mang camera theo dõi xung quanh đi về phân tích hình người cẩn thận, lại hỏi Đồng tỷ có cùng chị chơi game thời trang hay không, là không khó đoán ra chân tướng. Chị ấy sẽ không nói dối, bởi vì chị ấy căn bản không biết mấy ngày đó chị đi ra ngoài là muốn làm gì. Chị cũng thực sự không muốn để chị ấy biết đúng không? Lợi dụng chị ấy chị cũng cảm thấy rất áy náy, đúng không?"

Lục Giai nói: "Thế cảnh sát Trần cứ an bài cho chặt chẽ đi nhé, chúc các cậu sớm tìm được chứng cứ phá án."

Trần Vũ trầm mặc trong chốc lát, nhìn sticker Conan trên hộp, hỏi: "Chị cảm thấy người báo thù thành công, sẽ được cứu rỗi sao?"

"Một phần đi." Lục Giai nói, "Trong lòng một phần sẽ sống lại, nhưng cũng có một phần khác, sẽ biến thành một người khác hoàn toàn xa lạ, hơn nữa vĩnh viễn không thể biến trở về."

"Thế bọn họ có tội không?"

Lục Giai chùng mặt, im lặng thật lâu mới đáp: "Có. Tất cả hành vi vi phạm pháp luật, đều là có tội."

"Nếu không vào tù, còn có phương pháp gì để chuộc tội đây?"

"Tử hình và giam giữ chung thân là cách tốt nhất, đây là nguyên tắc vận hành của xã hội pháp trị." Lục Giai ngẩng đầu, nhìn cậu nói: "Cho nên cảnh sát Trần, tôi thật tình hy vọng các cậu có thể sớm ngày bắt được hung thủ."

Trần Vũ gật đầu, cậu đi đến cạnh cửa, xoay người, dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt sự tiếc nuối.

"Sự thật là chị đã sớm mang tất cả chứng cứ hủy rồi đúng không? Video giám sát hay là chứng cứ trong toilet phòng răng. Cho nên dù có được lời chứng của Đồng tỷ cũng không làm nên chuyện gì, luật sư bào chữa cho chị sẽ lấy bệnh tình của chị ấy làm cớ, thuyết phục thẩm phán lời chứng đó không có hiệu lực pháp luật. Video giám sát của trường Bằng Bằng, chỉ có thể chứng minh người kia có thể là một y tá, lại không thể trực tiếp nhằm vào chị. Thật đúng là khó," Trần Vũ thở dài, "Cũng may án này không phải do tôi quản, để những người khác cân não phí hoài đi vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top