Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tôi đã trở lại và ăn hại hơn xưa]
Chap này nhảm lắm @.@
Lưu ý:  vì drop lâu r nên h mik ms có nhìu ý tưởng nên sẽ k drop nữa và ra thường xuyên hơn ạ thật lòng xl các bn. À mà quên chap trước mik có viết bn của chị Đào là Ino nên cho mik sửa lại là hina nhá mik có thay đổi chút ý tưởng so với ban đầu và chap trước Hinata đã nhờ chị Đào giới thiệu mik với anh nar nha thanks mn rất nhìu
           _______________________
-Đi chơi vui nhỉ- hắn lặp lại một lần nữa. Hắn thấy nhớ nó nên đã cố gắng về sớm. Về đến nhà thì chả thấy nó đâu, làm cho hắn lo nó xảy ra chuyện gì. Trong khi đó nó lại vui vẻ đi chơi, thử hỏi xem có tức không chứ?

-Cậu chủ về khi nào sao không nói cho em biết- Thôi tiêu rồi nó đâu có biết cậu về bất ngờ như thế này đâu. Giờ phải làm sao đây

-Có vẻ cô không xem lời nói của tôi ra gì đúng không?- hắn ngồi xuống vừa nói vừa lườm nó làm nó toát hết cả mồ hôi

-Khô... không phải đâ... đâu. Chỉ là bạn em có chuyện muốn nói nên...

-Trai hay gái

-Gái

-Haizzz- mặt hắn giản ra hơn, nãy giờ cậu suy nghĩ cái gì mà căng thế nhỉ

-Lần này tạm tha cho cô đấy nếu có lần sau thì tôi sẽ cho cô sống khôbg bằng chết đấy- cậu cho nó một cái lườm đáng sợ đến lạnh sống lưng

-Em xin hứa sẽ không có lần sau đâu ạ xin cậu đừng làm thế với em- nó còn nhớ lúc nó 16 tuổi vì đã trốn đi chơi với bạn nên đã bị cậu đánh tơi bời. Nếu không có bà vào can thì nó đã trở thành 1 đống bầy nhầy rồi

-Tốt, lại đây- hắn kéo nó vào lòng, vút nhẹ tóc nó. Hắn vùi đầy vào mái tóc anh đào của nó, hương thơm từ người nó luôn làm hắn mất khống chế. Hắn muốn nó là của cậu, mún đem nó ăn sạch nhưng nó còn nhỏ quá hại hắn phải cố gắng kìm nén, mốt phải lấy lại cả chì lẫn chài mới được. Hắn nói 1 cách mờ ám:

-Lớn nhanh để còn cho tôi nữa- Cậu nói cho cậy cái gì nhỉ, cậu có thiếu cái gì đâu. Mà đợi nó lớn làm gì? Không phải nhỏ dễ thương hơn sao? Nó nghĩ mãi mà chẳng thể hiểu nổi nên quyết định hỏi hắn cho khỏi nặng óc

-Cậu này, lúc nãy cậu bảo cho cậu cái gì, mà vì sao phải đợi em lớn?

-Thì đợi lớn rồi biết, đi nấu cơm đi.

-Nói cho e nghe đi cậu, đi cậu- nó nũng nịu nói, có gì bí mật sao mà cậu không nói cho nó biết

-Đi đi

-Dạ- nó xụ mặt xuống. Rốt cuộc là cho gì nhỉ, ngày mai phải hỏi Hinata mới được.

Còn hắn thì đang mỉm cười một cách nguy hiểm. Biết chi cho sớm, không khéo biết rồi thì lại không muốn cho thì sao.
                  __________________
TRONG PHÒNG ĂN

Cậu bảo cho cậu cái gì nhỉ? Nó vừa ăn nó vừa suy nghĩ, mặt nó nhăn như khỉ ấy. Khiến hắn muốn cười lắm nhưng phải nén lại. Trong suốt bữa ăn nó và hắn chẳng ai nói với nhau câu nào. Nó thì bận suy nghĩ, còn hắn thì bận ăn
                  _____________________
NGÀY HÔM SAU

-Cậu này! Sao hôm nay cậu lại đón em thế- Tuy nói thế nhưng nó rất vui, lần đầu hắn đón nó đấy

-Sáng tôi nói tồi mà- vậy ra là sáng nó không nghe nhầm, cứ tưởng là tai bị lãng rồi chứ

- Giờ làm gì thế cậu

- Về nhà. Sáp tới tôi phải đi công tác một thời gian, cô ở nhà phải nhoan và tuyệt đối cấm không được phép bước chân ra ngoài- hắn nhấn mạnh 7 chữ cuối khiến nó sởn hết cả óc
              _____________________
VỀ ĐẾN NHÀ

-Lát đem dồ ăn lên phòng cho tôi- hắn dặn xong một mạch đi lên phòng để lại nó mặt mũi nhăn nhó khó chịu. Xìiiiii tưởng cậu chở đi ăn ai dè. Nó hậm hực bước vào bếp. Nó đang thái rau củ bỗng:

-Nhóc đang làm gì thế?- Naruto từ đâu chạy xuống đạp vai nó cái bốp làm nó giật mình cắt bào tay luôn.

-Đau- nó tính chạy đi rửa vết thương thì anh kéo tay nó lại (t/g: để tránh nhầm thì mik gọi nar là anh còn sặc thì là hắn nhá. THANKS).

-Đưa tay đây- anh liếm máu chảy trên trên tay nó làm nó cảm thấy hơi ngượng. Thế là mặt đỏ hết cả lên

-Máu nhóc ngon thật đấy. Ủa mà sao mặt nhóc đỏ vậy. Bệnh à?

-Không sao đâu- anh nói máu nó ngon sao? Nghe dị dị sao ấy.

-Nhóc đang nấu ăn sao?

-Dạ vâng ạ!

-Vậy không làm phiền nhóc nữa. Anh lên phòng đây- xuống đây để nói với nó nhiêu đó thôi sao. Bộ anh dư thời gian lắm sao còn hại nó bị đứt ngón tay nữa chứ.

Đau quá đi à! Để băng bó trước rồi nấu- chật vật lắm nó mới nấu xong bữa tối. Đem lên phòng hắn thì hắn chỉ ăn qua loa vài miếng rồi kêu bỏ đi. Hắn thật là không biết trân trọng thức ăn, trân trọng sức lao đọng của người khác mà. Cả hai cậu chủ ai cũng dở hơi hế đó.

Nó uất ức đi dọn dẹp đồ. Đang làm thì nhận được tin nhắn của  Hinata nhắn ngày mai Hinata nghỉ không đi học. Chán ghê luôn đó! Đang cần người tâm sự mà Hinata lại nghỉ. Mà nhắc tới Hinata mới nhớ, phải đi hỏi anh cái vụ của Hinata đã. Nghĩ là làm, Sakura phóng cái vụt lên phòng anh.

Anh cho em vào được chứ

-Nhóc tìm anh có chuyện gì à? Anh nhướn mày hỏi

-Có! Anh có biết Hinata không, đứa mà em hay đi chung đó- nó ngồi cái phịch xuống giường nói tự nhiên.

-Không- đương nhiên là anh biết chứ. Ngày nào không thấy hai bọn nó đi chung. Nhưng vẫn muốn chọc nó chơi

-Cậu biết mà - nó cãi lại

-Không

-Biết mà- nó không nói được nữa đành sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng. Có thể là hơi kì nhưng tuyệt đối hiệu quả. Đó là nước mắt cá sấu. Kết quả là bây giờ anh đang rối rít xin lỗi nó

-Thôi được rồi! Anh biết.

-Thiệt không- nó ngước khuôn mặt mèo con lên nhìn anh làm ai đó đỏ hết cả mặt. Chỉ tiếc là không thể cắn một cái thôi

Thật

-Vậy hồi nãy anh nói dối sao

-À .... chắc vậy . Mà có việc gì?

Hinata nhờ em làm quen anh cho nó đó.

-Chỉ vậy thôi sao?

-Ưm- nó ngây thơ gật đầu mà không biết trên mặt anh đã xuất hiện một vài vệt đen. Nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột hạ xuống khiến nó rùng cả mình.

-Chỉ vậy thôi mà nhóc cũng làm phiền anh sao? Anh đang bận rất nhiều việc đấy. Lần sau có việc gì quan trọng thì mới được tìm anh. Nhóc nghe chưa ?

-Dạ... -sao anh lại mắng nó nhỉ. Nó có làm j sai không? Tự nhiên sổ một tràng ai mà hiểu nỗi chứ. Bước ra khỏi cửa thì:

-RẦM- nó đụng phải cái gì đó... Ngước lên thì ôi mẹ ơi! Cậu chủ làm gì mà đứng lù lù như ma vậy, làm hết hồn. Mà sao mặt câu ghê thế nhỉ? Nó lại làm cái gì bậy bạ nữa hả?

-Đi sang phòng tôi ngay- cậu lạnh giọng nói với nó rồi cậu bỏ đi. Nó làm gì khiến cậu giận à? Hai cậu chủ nhà này thật khó hiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top