Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Từ hôm nay trở đi Tần Vãn và các ngươi, ân.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~

"Tần Vãn, vi sư cho con một cơ hội cuối cùng."

"Keng" một tiếng giòn vang, một thanh trường kiếm có phù chú Độ Kiếp kỳ xung quanh rơi xuống trước mặt Tần Uyển Uyển, giọng nói lạnh như băng truyền đến từ trên đầu, không có chút gợn sóng nào: "Hoặc là nói ra biện pháp giúp Tô Nguyệt Li tỉnh lại, hoặc là..." Phía trên tăng thêm ngữ khí: "Ngươi tự phế đi tu vi, từ nay về sau, người và Vấn Tâm Tông, an đoạn nghĩa tuyệt!"

Tần Uyển Uyển không dám trả lời, nàng run rẩy quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm hoa văn trên trận pháp chuyên dùng để phong ấn tu vi và thanh kiếm dùng để tự phế tu vi, nghe thấy âm thanh đòi đánh đòi giết xung quanh, đầu óc nàng quay cuồng.

Trước khi nàng mở mắt, nàng vẫn còn ở tiên giới, là tiên nữ trong truyền thuyết, có tiền nhất, mạnh nhất, đẹp nhất, là nhị đại* thần tiên hạnh phúc nhất trong thế giới Tu chân, Tịch Sơn nữ quân.

* Nhị đại: Thế hệ thứ hai.

Bốn cái "nhất" kia, đều là sự thật, chỉ có "mạnh nhất" là giả.

Không biết có phải do nguyên nhân nàng là bào thai xuyên qua đến từ thế kỷ 21 hay không, khi nàng được sinh ra thì thể chất suy yếu, khó có thể tu luyện, thậm chí bị tiên đoán rằng sống không quá ba trăm tuổi.

Phụ thân, mẫu thân vì cứu nàng, quyết định đi đến những thế giới khác tìm thuốc, nhưng lúc trước sợ nàng bị bắt nạt nên cha mẹ nàng mua chuộc nhiều đại hiệp khác nhau để tạo chiến tích giả cho nàng, đeo cho nàng một danh hiệu: "Người mạnh nhất trong thế hệ nhị đại thần tiên".

Thanh danh này cũng bảo vệ nàng yên ổn qua hai trăm năm, ai biết mấy năm trước, trên tiên giới có một người đột nhiên phi thăng lên tên là Giản Hành Chi, chiến luyện thành danh, đã từng chinh chiến khắp bốn biển cửu châu, đánh mãi đánh mãi, cuối cùng cũng đánh đến trên đầu Tần Uyển Uyển.

Hai người đánh nhau, Tần Uyển Uyển làm sao là đối thủ của tên sát thần này, bị một kiếm của hắn chém ngã xuống đất, không chỉ như thế, đối phương còn không chịu tin đây là thực lực của nàng, giẫm lên đầu kiếm, dùng mũi kiếm chỉ vào nàng uy hiếp: "Nếu ngươi không lấy kiếm ra, ta lập tức san bằng đỉnh núi của ngươi, đập bể cung của ngươi, ném ngươi lên trên núi một mình, chó gà cũng không tha."

Lúc đó, nàng tức giận, nàng kích động, nàng muốn nhảy dựng lên đập chết tên đầu chó này.

Nhưng cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể dùng hơi thở cuối cùng, hô lên một tiếng: "Cứu.... mạng..."

Cũng chính lúc đó, trên trời giáng sấm sét xuống, dòng điện chạy tán loạn toàn bộ cơ thể nàng, sau đó, nàng đến nơi này.

Nàng đây là....

Suy nghĩ của Tần Uyển Uyển có chút mờ mịt, lại xuyên nữa sao?

"Cơ thể này của ngươi tên là Tần Vãn." Khi còn chưa có được đáp án chắc chắn, một giọng nói máy móc lạnh như băng vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển cùng với âm thanh xèo xèo của dòng điện: "Là nữ phụ ác độc trong <<Mary sue mạnh nhất>>."

Cùng lúc với lời hệ thống nói là những hình ảnh trong trí nhớ.

"Nàng vốn là Đại tiểu thư của danh môn thế gia trong Tu Chân giới, lúc nhỏ đã đính hôn với Thiếu thành chủ Quân Thù, có một lần ngoài ý muốn, gia tộc nàng bị diệt môn vô cùng thê thảm, Quân thành chủ mang theo con trai đến cứu nàng đúng lúc, đưa nàng vào Vấn Tâm Tông, để nàng trở thành thất đệ tử của chưởng môn Thẩm Tri Minh. Vấn Tâm Tông đối xử với nàng vô cùng tốt, nàng coi Thẩm Tri Minh như cha, coi sư huynh Tống Tích Niên như huynh trưởng, đối với Quân Thù đã cứu nàng thì nhất kiến chung tình, vì để xứng với Quân Thù, không làm sư phụ thất vọng, lúc nhỏ nàng đã tu luyện rất chăm chỉ, khi chưa đến mười lăm tuổi đã đến kim đan."

"Năm mười lăm tuổi, nữ chính Tô Nguyệt Li xuất hiện, nguyên bản nàng ta là con gái của một gia đình nông dân, sau khi người trong thôn bị Ma tộc tàn sát, nàng ta được Thẩm Tri Minh nhận nuôi lên núi, từ khi Tô Nguyệt Li bước vào Vấn Tâm Tông, tất cả nam nhân đều yêu thương nàng ta, Thẩm Tri Minh, Tống Tích Niên, Quân Thù, đều vây quanh xung quanh nàng ta, Tần Vãn nảy sinh ghen ghét, vì để hấp dẫn sự chú ý của Quân Thù và huynh trưởng, tự sa ngã, càng ngày càng kiêu ngạo, thậm chí còn mua một nam sủng tên là Giản Chi Diễn mang về núi, muốn chọc giận Quân Thù. Nhưng tất cả, đều chỉ đẩy những người bên cạnh ra càng xa."

"Trong một lần ngoài ý muốn, Tần Vãn và Tô Nguyệt Li cùng nhau gặp nạn, hai người bị một con Thanh Long đánh úp bất ngờ, Tần Vãn vì cứu Tô Nguyệt Li nên đẩy nàng ta xuống vách núi, bản thân lại đánh nhau với Thanh Long mười ngày, cuối cùng phải ăn long đan, mới có thể giữ được tính mạng. Khi nàng một mình chạy về Vấn Tâm Tông, lại phát hiện Quân Thù đã sớm cứu Tô Nguyệt Li, nhưng bởi vì Tô Nguyệt Li hôn mê bất tỉnh, cho nên từ trên xuống dưới Vấn Tâm Tông mới không có ai đến tìm nàng."

"Không chỉ như thế, nô tỳ tùy thân Tố Thế Châu mà Tô Nguyệt Li mang theo còn nhìn thấy cảnh Tần Vãn đẩy nàng ta xuống dốc, nên khiến bọn họ cho rằng sở dĩ Tô Nguyệt Li hôn mê bất tỉnh là do Tần Vãn làm hại, vì thế không phân biệt trắng đen, lúc Tần Vãn mới quay về tông môn, đã bắt Tần Vãn lên xét xử, muốn trục xuất ra khỏi sư môn."

"Tần Vãn vì muốn bảo vệ mình, nói ra chuyện của Thanh Long, không ngờ Thẩm Tri Minh biết trong người nàng có long đan, vì cứu Tô Nguyệt Li, lại mổ xẻ thân thể nàng lấy long đan cho Tô Nguyệt Li, hại kim đan của Tần Vãn bị hư tổn, khó có thể phi thăng."

"Đến đây, Tần Vãn hoàn toàn hắc hóa, trở thành đại boss, biến thành nữ phụ ác độc nhất trong truyện, đánh qua đánh lại với nữ chính, làm nhiều việc ác.

"Những người bên cạnh dần dần rời xa, bên cạnh Tần Vãn chỉ còn nam sủng lúc trước mua được là Giản Chi Diễn. Nhiều lần Giản Chi Diễn khuyên nàng nên bỏ qua ân oán quá khứ, tu thành chính đạo, Tần Vãn lại không buông bỏ được chấp niệm, năm lần bảy lượt làm chuyện ác, tận đến lúc cuối cùng, bị Tô Nguyệt Li mang theo chúng tiên bao vây quét sạch Vu Huyền Sơn, Giản Chi Diễn vì chắn kiếm cho nàng mà chết, bản thân lại bị Quân Thù một kiếm xuyên tim."

"Trước khi chết rốt cuộc nàng cũng thấy vận mệnh nữ phụ của mình, muốn hoàn thành hai nguyện vọng."

"Thứ nhất, nghịch tập nữ chính, tu thành đại đạo."

"Thứ hai, cố gắng hết sức bảo vệ Giản Chi Diễn."

Sau khi nói xong, trí nhớ của quá khứ và hiện tại dần dần dung hợp lại.

Khi cả hai hòa thành một, cơn đau đầu gần như biến mất, mồ hôi lạnh làm quần áo của Tần Uyển Uyển ướt sũng.

Tần Uyển Uyển nhìn màn hình trong suốt trước mặt, trên đó sử dụng chữ Khải viết:

Nhiệm vụ một: Giữ lại long đan, ân đoạn nghĩa tuyệt với Vấn Tâm Tông.

Nhận nhiệm vụ hay không?

Có hay không?

Chữ "Có" kia to hơn mấy lần, không ngừng lóe lên, liếc mắt một cái là có thể nhận ra đối phương muốn ngươi chọn đáp án nào.

"Nhận nhiệm vụ đi, nếu có thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, ngươi có thể trở lại Tiên giới." Hệ thống lạnh lùng mở miệng: "Không cần lãng phí thời gian."

Tần Uyển Uyển không dám nói lời nào, nàng cẩn thận ngẩng đầu như chim cút, nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh mình.

Lọt vào trong tầm mắt là thứ cách nàng gần nhất bên trái, có một nam nhân đang nằm, hắn mặc một bộ áo dài màu trắng thêu hoa mai, bên ngoài bao phủ một lớp voan mỏng, tóc dài tán loạn sau lưng, lộ ra ấn ký hoa văn ngọn lửa trên mắt cá chân đại biểu cho nô lệ.

Đây là Giản Chi Diễn, vừa rồi thay Tần Uyển Uyển đỡ một chưởng của Quân Thù, trực tiếp ngã xuống.

Một chưởng của Quân Thù cũng không biết tình huống gì, bây giờ hình như Giản Chi Diễn vẫn chưa hồi phục lại, quỳ rạp trên mặt đất, giống như con cá bị điện giật, lúc run rẩy lúc lúc không, dường như vô cùng thống khổ.

Phía sau Giản Chi Diễn là một tòa bạch ngọc đài cao, trên đài cao là một thiếu niên mặc đồ màu tím, đạo bào thêu hạc, mặt mày như ngọc.

Nhìn qua thì thấy hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, lại có loại khí chất trầm ổn cao lãnh từ lâu, đây là sư phụ một tay nuôi Tần Uyển Uyển lớn lên, tông chủ Vấn Tâm Tông, Thẩm Tri Minh.

Đằng sau Thẩm Tri Minh là một nam nhân mặc kính phục cõng thanh đao, dáng người cường tráng, ngũ quan anh tuấn cương nghị, đang lo lắng nhìn Tần Uyển Uyển, đây rõ ràng là người sư huynh duy nhất đau lòng cho nàng ở Vấn Tâm Tông, Tống Tích Niên.

Theo tầm mắt của Tần Uyển Uyển, hệ thống một bên chế tạo bầu không khí, một bên lạnh lùng giải thích.

"Còn gì mà do dự? Đây là thế giới mới của ngươi."

Giọng điệu lạnh lùng của nó ra lệnh làm lòng người nguội lạnh: "Làm một nữ phụ độc ác, ở thế giới này, sư phụ ngươi sẽ vứt bỏ ngươi, sư huynh ngươi sẽ ghét bỏ ngươi, người trong lòng ngươi sẽ tự tay giết ngươi, người duy nhất đối xử thật lòng với ngươi chỉ có mỗi nam nhân cơm mềm* khóc ngất đi bên cạnh ngươi. "

Cơm mềm: Kiểu nói châm biếm, thường dùng để chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, ăn bám.

Tần Uyển Uyển nhịn không được nhìn Giản Chi Diễn, phát hiện đối phương đang run rẩy càng ngày càng nghiêm trọng, lờ mờ có thể cảm nhận được, hình như hắn đang muốn đứng lên, nhưng động tác rất mỏng manh, khiến cho Tần Uyển Uyển cảm thấy dường như đó là ảo giác.

"Cho nên, ngươi phải học cách ác độc với người khác, đối với bản thân mình càng ác hơn. Như vậy, ngươi mới có thể "chống lại thiên đạo", nghịch tập nữ chính."

"Tới!" Chữ "Có" trên màn hình hệ thống chữ càng ngày càng lấp lóe rõ ràng, giọng nói của hệ thống cũng không nhịn được hăng hái hơn: "Nhặt thanh kiếm lên, đâm vào cơ thể mình, lớn tiếng nói với bọn họ —— Từ hôm nay trở đi, ngươi và bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất kì liên quan gì đến nhau nữa!"

Tần Uyển Uyển không nói lời nào, nàng nuốt nuốt nước miếng, coi lại tất cả tình huống một lần, xác nhận mình không còn lựa chọn nào khác, run run, cố gắng khống chế cảm xúc sợ hãi của mình, đi về phía trước, nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên.

Trong nháy mắt khi nàng nhặt thanh kiếm lên, chữ "Có" trước mặt giống như được nhấn sáng lên, cả màn hình biến mất, trong đầu đều là âm thanh của hệ thống.

"Chúc mừng ngài thành công trói định"Hệ thống nghịch tập đại nữ chủ", từ hôm nay trở đi, hệ thống 3838438 sẽ cung cấp chất lượng tốt nhất để phục vụ cho ngài nghịch tập, đắp nặn một tính cách điên cuồng tàn bạo cho ngài, mở một cuộc nghịch tập nhân sinh khủng bố."

"Bây giờ xin dựa vào chỉ thị, hoàn thành kích hoạt hệ thống bước đầu tiên: Tự đâm mình, hô lớn khẩu lệnh: "Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông, ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất kì liên quan gì đến nhau nữa!"

Động tác này rất đơn giản.

Tần Uyển Uyển tự cổ vũ cho mình, nàng run rẩy đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.

Không sao, rất đơn giản, chỉ đâm một cái là được.

Nàng không ngừng xây dựng tâm lý lại cho mình, gió thổi qua, bộ quần áo trên người nàng dính máu bay phấp phới trong gió, một người một kiếm đứng chính giữa đài xét xử, nhìn qua rất giống một con hạc nhiễm máu, cao ngạo lại xinh đẹp.

Tiếng la mắng của đám đệ tử xung quanh đột nhiên yên lặng, tất cả mọi người ngẩn ngơ nhìn Tần Vãn trên đài.

Tất cả mọi người đều biết, Vấn Tâm Tông là nhà của Tần Vãn, Tần Vãn vân luôn treo trên người ba người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên, trước kia, nàng tình nguyện có chết cũng không rời khỏi Vấn Tâm Tông. Bây giờ Thẩm Tri Minh cưỡng ép nàng phế tu vi, trục xuất ra khỏi sư môn, không lẽ Tần Vãn đồng ý rời khỏi Vấn Tâm Tông, cũng không đồng ý cứu Tô Nguyệt Li?

Đây cuộc là không muốn cứu, hay không thể cứu?

Thật sự là do Tần Vãn làm hại khiến Tô Nguyệt Li hôn mê sao?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều dao động.

Mà Tần Uyển Uyển vẫn liên tục cổ vũ cho mình trong lòng.

Không có việc gì, nâng kiếm lên, lấy ra dũng khí mấy năm trước khi bị tiêm vắc-xin phòng bệnh, nàng rất dũng cảm! Rất kiên cường!

Nàng nghĩ, run rẩy giơ kiếm lên, chĩa mũi kiếm vào chính mình.

Mọi người xung quanh chăm chú nhìn nàng, Thẩm Tri Minh nhíu mày, vẻ mặt Tống Tích Niên lo lắng, Quân Thù thích thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà Giản Chi Diễn nằm bên cạnh, có chút run rẩy đứng lên.

"Đâm!" Hệ thống thấy nàng chậm chạp không làm, cổ vũ nàng: "Không phải sợ! Đao kiếm xuyên qua ruột, hệ thống vẫn ngồi trong lòng! Có ta ở đây, đừng hoảng sợ!"

"Cái đó...."

Tần Uyển Uyển nghĩ đến nhát kiếm Giản Hành Chi chém nàng trước khi xuyên qua đây, đau đến mức bây giờ nàng còn có chút ảo giác ở tứ chi, nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm Độ Kiếp kỳ, thật sự không nhịn được nữa, cuối cùng cũng ám chỉ hệ thống: "Ta đâm vào có đau không?"

"Hỏi chuyện này không vô nghĩa sao?" Hệ thống cũng không giải thích vấn đề của nàng: "Ai bị đâm mà không đau?"

"Ngươi...." Tần Uyển Uyển thấy hệ thống không trả lời, chỉ có thể vào thẳng vấn đề: "Ngươi có chức năng đặc biệt gì không, ví dụ như che chắn cảm giác đau, vv..."

"Ngươi là một người nghịch tập nữ chính, muốn cái gì mà che chắn cảm giác đau?" Trong giọng nói của hệ thống 38 này tràn đầy sự xem thường, sau đó nâng cao giọng lên: "Đến, đâm vào đi, cho bọn họ thấy ngươi tàn nhẫn cỡ nào!"

Xem ra, này hệ thống không chỉ có không có cảm giác đau che chắn, còn muốn giám sát nàng đắp nặn một cái thiết lập đại nữ chủ*.

*Đại nữ chủ: Loại truyện xoay quanh cuộc đời của nữ chính từ sự nghiệp đến tình yêu.

Tần Uyển Uyển có cảm giác lên nhầm thuyền giặc, nàng nhìn chằm chằm mũi kiếm, hơi thở dồn dập, thật lâu sau, rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí, giơ tay lên đâm về phía mình, nhưng cũng trong trong nháy mắt khi nàng động thủ, đột nhiên nàng nghe một tiếng hô to: "Từ từ!"

Tần Uyển Uyển nghe thế, dừng động tác lại ngay, nàng phấn khởi ngẩng đầu, thấy người nói chuyện đứng trên cao, mang ý cười dịu dàng nhìn nàng.

"Vãn nhi à." Quân Thù ngồi trên ghế cao xoay ống tiêu trong tay, đứng dậy.

Tần Uyển Uyển mờ mịt nhìn hắn ta, thấy công tử áo trắng bước xuống bậc thềm, bước từng bước đi về phía nàng, môi răng hé ra, dùng ngữ khí dịu dàng, miêu tả một cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn: "Không ngờ, ngươi lại thật sự chịu được nỗi đau xuyên ruột nát bụng, cũng không muốn cứu một Tô Nguyệt Li."

Từ "Xuyên ruột nát bụng" này vừa xuất hiện, Tần Uyển Uyển cứng đờ.

Hệ thống nhanh chóng an ủi nàng: "Ngươi đừng nghe hắn ta nói bậy, ngươi cứ nhắm hai mắt rồi từ từ đâm, không đau chút nào."

"Trên kiếm này có chú thuật của Thông Chân đạo quân, nếu một kiếm này chém xuống, chú văn sẽ giống như sâu, một đường bò đến kỳ kinh bát mạch của ngươi theo miệng vết thương, chúng nó sẽ hút tu vi của ngươi, cơn đau này giống như bể xương, còn hơn ngũ mã phanh thây."

Quân Thù nói xong, thong thả bước đến bên cạnh Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vừa nghe những lời này, tưởng tượng đến những hình ảnh đó, nháy mắt mồ hôi lạnh rơi xuống.

Hệ thống nhịn không được mắng người: "Người này sao phiền như vậy, ức hiếp người còn vô lại."

"Hơn nữa, đó không phải là cơn đau nhất thời, dù sao Vãn Nhi cũng có tu vi Kim Đan, chú văn này chắc sẽ kéo dài ba năm đi? Ba năm này, miệng vết thương sẽ không khép lại, máu chảy không ngừng, chú văn sẽ theo gân mạch, đi thẳng đến lục phủ ngũ tạng..."

*lục phủ ngũ tạng: tâm, can, tì, phế, thận.

Hai mắt Tần Uyển Uyển nhìn thẳng, nàng cầm kiếm lên, hai chân mềm nhũn, "bộp" một cái lập tức quỳ gối xuống, Quân Thù mỉm cười, tới gần bên tai Tần Uyển Uyển: "Đến lúc đó ruột sẽ bị xuyên qua, bụng sẽ nát, ngũ tạng chảy mủ..."

"Sư phụ!"

Tần Uyển Uyển đột nhiên hiểu ra, hệ thống cái gì, nghịch tập nữ chính chó má, cái gì mà thiết lập đại nữ chủ, người làm đại sự thì co được dãn được, mọi con đường nhánh đều thông đến đại lộ La Mã, vì sao nàng lại tìm một con đường phải chịu tội như vậy?

Người còn sống, vui vẻ là quan trọng nhất, dùng tay mổ lấy Long đan rất đau, một kiếm đâm qua càng đau hơn, không lẽ không có một biện pháp nào vẹn toàn cả đôi sao?

Chắc chắn có!

Tốc độ xoay chuyển trong não Tần Uyển Uyển vượt qua trình độ cao nhất trong hai kiếp, hệ thống cũng bị nàng làm cho sợ ngây người: "Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?"

"Đồ nhi biết sai rồi." Nàng giơ kiếm lên, chân thành nhìn Thẩm Tri Minh ngồi trên cao: "Cho con một cơ hội hối cải làm người đi, dù sao con..."

Lời còn chưa nói xong, Tần Uyển Uyển lại thấy một bóng trắng chạy vụt qua, chợt có người kéo mình lại, nửa ôm trong ngực, vững vàng cầm tay nàng vẽ ra một đạo kiếm quang.

Trên thân kiếm còn mang theo chú thuật của Thẩm Tri Minh, một đường vẽ sắc bén này, thế nhưng trực tiếp bức Quân Thù lui lại ba trượng, Tần Uyển Uyển còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, thì cảm giác mũi kiếm của chuyển động, không chút do dự, quyết đoán dứt khoát, hung ác quyết tuyệt---- đâm vào cơ thể nàng!

Hai đầu gối Tần Uyển Uyển mềm nhũn, quỳ xuống trên mặt đất một lần nữa.

Nàng ngơ ngác cúi đầu, thấy trước bụng mình là chuôi kiếm, một khớp xương tay rõ ràng cầm tay nàng đặt lên chuôi kiếm, máu từ bụng nàng chảy ra, nhuộm dần hai tay nắm nhau, sau đó nhỏ từng giọt từ mũi kiếm xuống mặt đất, sau đó theo mũi kiếm nhỏ giọt xuống tay áo rộng màu trắng nửa rũ trên mặt đất, cùng với hoa mai trên tay áo trắng tôn lên lẫn nhau.

Thân kiếm xuyên qua hai người, người nam nhân sau lưng hơi ôm nàng, tóc đen rơi xuống hai bên, giống như một bức màn, vì nàng mà ngăn cách một mảnh trời đất, giống như muốn bảo vệ nàng trong vòng tay.

"Không phiền Đạo Quân lo lắng." Giọng nói của nam nhân mang theo vài phần chất giọng trong sáng của thiếu niên, lại vừa có khí chất cao lãnh trầm ổn mà người chiến đấu lâu ngày trên sa trường mới có, hắn nhấn mạnh từng chữ, sau đó đọc to lời thoại nàng còn chưa kịp đọc: "Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn ân đoạn nghĩa tuyệt với các ngươi, không còn bất kì liên quan gì đến nhau nữa!" 


***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top