Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Hắn tên Long Ngạo Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ là lúc để nói chuyện này à?"

Giản Hành Chi cảm thấy thần thức của mình bị trận pháp của Tần Uyển Uyển cưỡng chế lôi đi, sau đó lại lưu chuyển thành linh lực quay trở lại gột rửa linh căn. Hắn bắt đầu trở nên gấp gáp: "Dừng trận pháp lại đi!"

Bí thuật Tịch Sơn có thể căn cứ vào cường độ thức hải để mở rộng linh căn, giúp người ta hấp thụ một lượng lớn linh lực trong thời gian ngắn mà nhanh chóng tăng cấp.

Nhưng biện pháp này chỉ thích hợp với những tu sĩ kỳ Kim Đan trở xuống, bởi vì trận pháp này chỉ có bắt đầu, không có kết thúc.

Linh căn mở rộng đến cường độ thần thức thích hợp dĩ nhiên sẽ dừng lại, vì lẽ đó cho nên chỉ có tu sĩ kỳ Kim Đan trở xuống có thần thức không mạnh mới phù hợp.

Vốn dĩ nàng nghĩ rằng, cho dù Giản Hành Chi có một chút cơ duyên thì cơ thể của hắn cũng là người trần mắt thịt, mạnh hơn thì mạnh tới đâu cơ chứ? Ai mà ngờ bên trong lại có một lão yêu quái!

Tiếng hét của Giản Hành Chi khiến nàng luống cuống: "Phải đợi đến khi linh căn mở rộng tới tương thích với cường độ thần thức của ngươi thì trận pháp mới có thể ngừng lại, hiện tại không có cách nào để nó dừng hoạt động! Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!"

"Tần Vãn!" Giản Hành Chi thực sự muốn bóp chết nàng. "Ngươi muốn ta chết sao?"

"Ngươi lại không chết thật mà!"

Tần Uyển Uyển thực sự nói thật.

Loại linh căn có thể tương thích với cường độ thần thức của Giản Hành Chi vốn không phải cơ thể của một người bình thường có khả năng chịu đựng được.

Linh khí xung quanh cuồn cuộn tập trung lại đây, toàn bộ dãy núi bị khuấy động, chim chóc bay tán loạn, mặt đất rung chuyển như địa chấn làm cho người dân xung quanh bắt đầu hoảng hốt kêu la.

Linh khí nhanh chóng chui vào trong thân thể Giản Hành Chi, mở rộng linh căn. Giản Hành Chi chịu đựng đau đớn biết rằng thân thể của hắn sắp tới giới hạn.

Hắn nắm chặt tay Tần Uyển Uyển, nàng chưa kịp phản ứng đã bị hắn đan chặt mười ngón. Trong nháy mắt, linh lực từ trong cơ thể Giản Hành Chi điên cuồng trào ra khiến Tần Uyển Uyển đau đớn kêu rên: "Khốn khiếp!"

Nói xong, nàng hất tay Giản Hành Chi ra, Giản Hành Chi chết sống không chịu buông tay: "Cho ta một ít thời gian, ta sẽ phá giải trận pháp này."

"Ngươi tác phong nhanh nhẹn lên được không!" Tần Uyển Uyển cảm giác linh căn mình bị linh khí đâm chọc bừa bãi, đau đến mức khóc lên.

Người xung quanh bị hành động của bọn họ làm kinh sợ, nhưng những cô nương nơi thế tục này hoàn toàn không biết nguyên nhân mặt đất chấn động mà hỗn loạn chạy ra ngoài.

Quản sự cảm nhận được phương hướng của linh khí, mang người chạy tới thì nhìn thấy rất nhiều cô nương chạy tán loạn bốn phía, hét lên: "Không được chạy, ai dám chạy giết không tha!"

Nói xong giơ đao lên muốn chém, ngay lập tức Giản Hành Chi vung tay lên, một đạo kiếm khí cắt qua khiến tên quản sự đang giơ đao liền mất mạng. Giản Hành Chi lại chém về bên kia một trận kiếm phong. Những người bị treo bên trên rơi xuống như mưa, những người này hầu như là tu sĩ mà Thiên Lưu bắt tới, chậm chạp một lúc mới hiểu rõ tình huống hiện tại, lập tức đứng dậy hòa làm một với binh lính tràn vào từ cửa động.

Giản Hành Chi cứu người xong lập tức thu tay lại, nắm chặt tay Tần Uyển Uyển. Linh lực lưu chuyển xung quanh hai người họ, mồ hôi lạnh trên đầu Giản Hành Chi rơi như mưa.

Bí pháp thăng cấp này chính là thành tựu của mẫu thân Tần Uyển Uyển khi còn trẻ. Thượng Tuế vốn là nhân vật truyền kì của thiên giới, Giản Hành Chi đã nghiên cứu trận pháp của bà rất lâu, mãi mới tìm ra mấu chốt để hóa giải.

Hiện tại Tần Uyển Uyển đau như muốn ngất đi, khóc lóc nói: "Giản Chi Diễn, ta sắp chịu không nổi rồi!"

"Đừng sợ."

Giản Hành Chi nhắm mắt lại: "Vận chuyển linh khí, đi theo ta."

Nói xong, hắn giúp Tần Uyển Uyển vận chuyển linh lực trong cơ thể hội tụ về linh đài, đồng thời niệm pháp quyết phá trận của Thiên giới, hai tay kết ấn ở giữa không trung cùng Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nghe hắn niệm quyết thì đã biết mục đích của hắn, trên tay cùng hắn phối hợp rất ăn ý.

"Linh đài thanh minh, duy ta Chí Tôn. Trên thiện phạt ác, mệnh ta phải làm. Thiên địa giúp ta trộm Càn Khôn*. Tìm ra căn nguyên, vạn trận quy một." Nói xong, ngon tay trỏ và ngón giữa của hai người cùng dựng lên, chỉ vào mi tâm của đối phương, đồng thời hét lên: "Phá!"

*Càn khôn: thiên cơ, bí mật của trời.

Trong chớp mắt, linh lực ở giữa lông mày hai người nổ tung, không khí dao động bắn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển mỗi người về một phía. Giản Hành Chi nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, nàng chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn ném thẳng về hướng Thiên Lưu!

Thiên Lưu mặc một bộ áo giáp, Tần Uyển Uyển nện thẳng lên người hắn "Ầm" một tiếng liền trực tiếp đè Thiên Lưu xuống giường. Tần Uyển Uyển nôn ra một ngụm máu, không có chút do dự rút kiếm đâm về phía Thiên Lưu!

Mà trong nháy mắt Giản Hành Chi rơi xuống đất, hắn giơ tay lên rút lấy thanh trường kiếm của một xác chết ở trên không, xoay một vòng trong tay, khi tiếp đất liền cắt đứt cuống họng của một người đàn ông. Sau đó nâng kiếm lên, xoay người lại chắn trước mặt Tần Uyển Uyển.

Trong nháy mắt hiện trường trở nên hỗn loạn. Nhìn thấy hai người bắt đầu ra tay, binh lính chen chúc đi vào, người đứng đầu nhìn thấy Thiên Lưu ngã ở trên giường, hốt hoảng hô to: "Đại nhân!". Hắn ta không quan tâm đến những người khác, bao vây hai người lại.

Tay cầm kiếm của Giản Hành Chi đang run rẩy, một vết thương nhỏ ở trên tay đang chảy máu.

Hắn cố hết sức áp chế linh lực vận chuyển trong thân thể, hắn cảm thấy rõ ràng mình sẽ đột phá Kim Đan ngay lập tức. Nhưng nếu hiện tại đột phá Kim Đan khiến Thiên Lôi giáng xuống, những người dân bản xứ sẽ bị liên lụy.

Tần Uyển Uyển chẳng tốt hơn hắn là bao, nàng cũng cảm giác được linh lực cuồn cuộn ở đan điền của mình, nàng ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi đang cầm kiếm che ở trước mặt, khàn khàn mở miệng: "Giản Chi Diễn... "

Giản Hành Chi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đột nhiên móc ra pháp bảo Thiên Diện từ trong lồng ngực Thiên Lưu, một tay nắm Tần Uyển Uyển rồi quát lên: "Đi!"

Nói xong, kiếm trong tay Giản Hành Chi quét ngang Tần Uyển Uyển làm nàng từ chỗ cao nhảy xuống bị bay ra xa.

Giản Hành Chi giết một con đường máu xông lên, một phát bắt được Tần Uyển Uyển, lao ra ngoài sơn động.

Cũng chính thời khắc này, một người mặc áo bào màu tím ngự kiếm bay vào, tóc dài buộc cao, đường nét khuôn mặt rắn rỏi. Tần Uyển Uyển ngửa đầu nhìn người ngự kiếm kia, hắn ta cúi đầu lạnh nhạt nhìn hai người chạy trốn trong thông đạo, chạm mắt với Tần Uyển Uyển.

Ngọn núi xung quanh rung chuyển, bên ngoài sấm rền vang dội, từ khi tu sĩ áo tím này vào hành lang, binh lính đuổi theo ở đằng sau ngày càng ít. Tần Uyển Uyển nhìn binh lính chặn ở đằng trước, chuẩn bị ra tay liền nhìn thấy kiếm của Giản Hành Chi nhanh nhẹn lấy mạng người với tư thái vô cùng mỹ lệ.

Những binh lính này còn chẳng chặn được bọn họ bao lâu, Tần Uyển Uyển chỉ chậm hơn hắn nửa bước thôi đã cảm thấy như mình đang chạy ở trong một thông đạo trống trải.

Nàng nhìn hắn, thiếu niên tóc dài mặc một bộ hồng y, trên mặt dính máu, đôi mắt hạ xuống nhưng hắn không nhìn nàng, chỉ cầm lấy bàn tay nàng như muốn vỗ về sự bất an.

Hai người lao ra sơn động một mạch, cơn chấn động lúc nãy đã ngừng lại, hai người nhảy xuống liền rơi vào bình đài ở bên dưới, Tần Uyển Uyển không chịu được nữa, linh khí trong cơ thể hội tụ. Trong tích tắc, tia sét đầu tiên ầm ầm bổ xuống.

Tần Uyển Uyển hét lên một tiếng, nàng bị người bên cạnh kéo một cái, hắn đưa tay dán chặt vào bàn tay của nàng.

Trong nháy mắt đôi bàn tay chạm vào nhau, đau đớn mà lôi đình gây ra cho Tần Uyển Uyển giảm bớt rất nhiều.

Giản Hành Chi lên tiếng, bên trong âm thanh lạnh lẽo lại có vài phần an ủi: "Bây giờ ta và ngươi đang kết đan, lôi kiếp tới quá nhanh, ta sẽ giúp ngươi. Nhắm mắt tập trung, vận chuyển chân khí, dẫn lôi đình vào trong cơ thể rèn luyện thể cốt, nếu như ngươi quá đau có thể niệm《 Thanh Tĩnh Kinh 》theo ta."

Tần Uyển Uyển nghe lời nói của Giản Hành Chi, đau đớn do lôi đình mang lại khiến cả người nàng run lên.

Người đàn ông cầm tay nàng lạnh nhạt mà vững vàng, giống như trận thiên kiếp này chẳng có ảnh hưởng gì với hắn.

Tuy âm thanh của hắn là của một thiếu niên trong sáng, nhưng lại trộn lẫn sự trầm ổn tích lũy trong năm tháng dài đằng đẵng: "... Phu nói: có trong có đục, có động có tĩnh, trời trong đất đục, trời động đất tĩnh. Nam trong nữ đục, nam động nữ tĩnh. Hàng bản lưu mạt mà sinh vạn vật..."

Cùng với hắn niệm kinh văn, cảm giác đau đớn không tên giảm bớt, Tần Uyển Uyển ép mình phải tập trung dẫn khí, dẫn dắt lôi đình theo chân khí Giản Hành Chi, chuyển qua Kỳ Kinh Bát Mạch, lại trở về Kim Đan.

Cũng chính trong quá trình hiện tại, viên Long đan màu xanh lục trong cơ thể nàng ngày càng nhỏ mà lôi đình lại ngày càng lớn.

Tần Uyển Uyển không hề hay biết, nàng chỉ nghe được âm thanh bên tai của Giản Hành Chi, nó giống như là một sự dẫn dắt giúp nàng vượt qua kiếp nạn này.

Lúc hai người ngồi đối diện nhau trên mặt đất cùng chống đỡ lôi kiếp, người của Thiên Kiếm tông đã sơ tán người ở trong sơn động ra ngoài.

Lôi kiếp của hai người quá lớn, Thiên Kiếm Tông chỉ có thể để người dẫn đầu bày trận ở cửa động, những đệ tử khác dẫn mọi người sơ tán ở một lối đi khác. Chờ tất cả mọi người rời đi, Nam Phong quay lại cửa động, cung kính nói với người mặc áo bào màu tím đang dàn trận để cản sấm sét cho những người phía sau: "Cảm ơn đạo quân, Chu tiểu đạo quân đã sơ tán tất cả những người bình thường ra ngoài, ngài có thể dừng lại rồi."

Tu sĩ áo tím nghe vậy liền thu tay về, kết giới cũng chậm chạp biến mất, hơi thở của lôi kiếp phả vào mặt. Nam Phong run lẩy bẩy quỳ xuống mặt đất.

Tu sĩ áo tím ngẩng đầu nhìn thiên kiếp: "Tám mươi mốt đạo thiên kiếp, nếu có thể thành công sẽ trở thành thiên giai Kim Đan cấp chín."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Nam Phong đang quỳ rạp trên mặt đất: "Chủ nhân nhà ngươi là người của môn phái nào?"

Nam Phong nghe vậy, hơi rùng mình, run cầm cập nói: "Ta... ta cũng không biết."

Tu sĩ áo tím không nói nữa, hắn không làm khó Nam Phong, phủi đạo bào một chút rồi ngồi trên mặt đất, liền nhập định dưới uy thế của lôi kiếp.

Lôi kiếp cứ đánh xuống liên tiếp một đạo lại một đạo, Tần Uyển Uyển cũng không biết trải qua bao lâu, nàng cảm thấy cơ thể mình như bị chia năm xẻ bảy, mãi tới khi linh vũ* rơi vào trên người nàng mới chậm chạp mở mắt, nàng nhìn thấy người ngồi đối diện mình cũng đã cháy đen thui.

*Linh vũ: cơn mưa linh lực

Giản Hành Chi từ từ mở mắt, Linh Vũ gột rửa chất bẩn trên người bọn họ, Tần Uyển Uyển ngồi đối diện từng chút một để lộ ra đường nét rõ ràng.

Cũng chính là thời khắc này, trên người hai người tỏa ra kim quang, lại dập tắt sau đó sáng lên rồi tiếp tục dập tắt. Cứ như thế, thật giống có một con gấu nhỏ nghịch ngợm bật tắt công tắc.

Đèn sáng lên, đèn tắt.

Đèn lại sáng lên, lại tắt.

Cứ bật bật tắt tắt như vậy, hai người giống như đang chơi một trò chơi, uy thế một tầng lại một tầng phóng thích ra bên ngoài, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi của bọn họ.

Luyện Khí cấp một, Luyện Khí cấp hai, Luyện Khí cấp ba... Luyện Khí cấp chín!

Trúc Cơ cấp một, Trúc Cơ cấp hai,Trúc Cơ cấp ba...Trúc Cơ cấp chín!

Mãi đến khi kết thúc, khi linh khí kết thành đan ở trong đan điền, phía sau Tần Uyển Uyển có một tiếng rồng ngâm, hai đạo ánh sáng màu vàng xông thẳng tới chân trời.

Thiên giai Kim Đan cấp chín, kết thành!

"Là Thiên giai Kim Đan cấp chín!"

Linh Vũ kéo dài trăm dặm, bên trong hàm chứa đạo trời, người của các môn phái đều chạy ra, nhìn trận linh vũ này trong lòng sinh ra hâm mộ.

"Thiên giai Kim Đan cấp chín, năm trăm năm qua ba tông bốn thành cũng chỉ ra được có bốn vị: Thẩm Tri Minh của Vấn Tâm Tông, Quân Thù thiếu chủ Nhạc thành, Tạ Cô Đường của Thiên Kiếm Tông và vị kia của Vô Tướng Tông... "

Khi người nói chuyện nhắc tới vị kia của Vô Tướng Tông, âm thanh nhỏ xuống, sau đó lại nghĩ tới cơn mưa hôm nay: "Không biết tông môn nào may mắn như vậy, sinh ra một vị thiên tài!"

Mọi người bàn tán xôn xao, mà hai vị thiên tài đang ngồi dưới đất trợn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ không nói câu nào.

Hai người đã dùng phép thuật thay đổi quần áo ở một khắc tỉnh táo lại, quần áo lúc trước đã bị sét đánh thành vải rách, Tần Uyển Uyển mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt còn Giản Hành Chi thì là một bộ đạo bào màu xanh lam, hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Giản Hành Chi mở miệng: "Trước tiên phải tìm một nơi nghỉ ngơi, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện."

Tần Uyển Uyển gật đầu đồng ý.

Bọn họ phủi bùn đất dính trên người, vừa đứng dậy liền thấy người mặc bộ đạo bào màu tím xuất hiện trước mặt.

Tần Uyển Uyển vô thức đứng sau lưng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi lại theo thói quen tiến lên chặn lại. Sau đó hai người nghĩ tới thân phận của mình, lại mau mau đổi vị trí, Tần Uyển Uyển bước lên phía trước một bước, Giản Hành Chi lùi về phía sau một bước, vừa đẹp.

Tu sĩ áo tím nhìn bọn họ ngươi tới ta đi một lúc, mở miệng: "Đứng ngay ngắn chưa?"

"Được rồi."

Tần Uyển Uyển gật đầu, có chút khẩn trương: "Đạo hữu tìm chúng ta có việc gì không?"

Hơi thở của người này quá mạnh mẽ, không biết vì sao nàng có cảm giác đang đối mặt với một Giản Hành Chi khác, nhưng kém chất lượng hơn.

Cho dù là phiên bản cấp thấp của Giản Hành Chi, thì cũng là đại lão mà nàng không thể dây vào, loại người như Giản Hành Chi, chỉ cần một phần mười hắn đứng trước mặt nàng cũng đủ làm nàng quân lính tan rã.

"Có một đệ tử tự xưng là Nam Phong chạy tới Thiên Kiếm Tông cầu cứu, hắn nói ngươi bắt được Thiên Lưu, muốn Thiên Kiếm Tông giúp đỡ."

Ngữ điệu của tu sĩ áo tím không có chút phập phồng, bình tĩnh tường thuật lại câu chuyện: "Vì vậy nên ta có mặt ở đây."

"Hóa ra là đạo hữu đến từ Thiên Kiếm Tông." Tần Uyển Uyển nhớ tới chuyện nàng dặn dò Nam Phong, nhanh chóng hành lễ: "Hân hạnh gặp mặt, tại hạ là Lý Tứ, đây là ta*... "

*Ngữ pháp Trung Quốc giống tiếng anh, ví dụ như anh trai của ta => ta anh trai.

"Đại ca." Giản Hành Chi ở sau lưng tiếp lời: "Trương Tam."

Nghe bọn họ nói như vậy, tu sĩ áo tím nhíu mày: "Các ngươi là huynh muội, tại sao lại khác phái?"

"Ta đi theo phụ thân." Giản Hành Chi phản ứng rất nhanh, Tần Uyển Uyển cười gượng: "Ta đi theo mẫu thân."

Tu sĩ áo tím gật gù, cũng không nói nhiều nữa, chỉ giới thiệu qua về bản thân: "Thiên Kiếm Tông, Tạ Cô Đường."

Tên này có chút quen tai, Tần Uyển Uyển liếc mắt nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nhìn về phía trấn Tầm Tiên, lúc này mới nhớ ra.

Tấm bảng hiệu lúc trước hắn đập bỏ hình như có ghi chữ Tạ Cô Đường, mà Tạ Cô Đường hình như là người đứng đầu đại hội thử kiếm?

"Các ngươi muốn tham gia đại hội thử kiếm không?" Tạ Cô Đường cũng không nhiều lời, lấy một quyển sách từ trong tay áo ra "Môn phái nào?"

"Tán tu." Tần Uyển Uyển tiếp tục nói dối, động tác của Tạ Cô Đường dừng một chút, cũng chính trong chớp mắt đó, nàng không nhìn rõ hắn ta tay như thế nào nhưng trường kiếm trên tay hắn đã ra khỏi vỏ, chém tới.

Hắn hành động rất nhanh, nhưng Giản Hành Chi còn nhanh hơn, trong chớp mắt hai người đã qua lại mười mấy chiều.

Tạ Cô Đường lặng lẽ nhìn Giản Hành Chi vững vàng đỡ kiếm của hắn.

"Ta tu kiếm một trăm hai mươi năm, kiếm phái trong thiên hạ đều đã từng đi qua, nhưng ta chưa từng gặp môn phái của các ngươi."

"Thiên Kiếm Tông tìm kiếm những môn phái các ngươi đã gặp để tham gia thí kiếm đại hội à?" Tần Uyển Uyển cười.

Tạ Cô Đường dừng một chút, chậm chạp nói: "Không phải."

"Như vậy, ta giết Thiên Lưu, tên hắn lại nằm trên bảng truy nã của Thiên Kiếm Tông. Dựa theo quy tắc ban bố, ta có thể tham gia thí kiếm đại hội, đúng không?"

"Đúng." Tạ Cô Đường không có cách nào phủ nhận.

Tần Uyển Uyển tiến lên, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn ta, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.

"Vậy Tạ Cô Đường các hạ đã từng đi qua môn phái của ta hay chưa và việc ta tham gia thí kiếm đại hội có liên quan gì với nhau khong?"

Tạ Cô Đường nghẹn lời, một lát sau hắn đút lại kiếm vào trong vỏ, quay người đi ở phía trước: "Đi theo ta."

Thiên Kiếm Tông đã chuẩn bị đủ chỗ ở cho tất cả những người thông qua thí kiếm đại hội, Tần Uyển Uyển đã giết Thiên Lưu, không chỉ là hoàn thành nhiệm vụ lại còn là hoàn thành vô cùng tốt, nên nàng không ở trong khách sạn dưới núi giống những người thi khác, mà được sắp xếp ở phòng khách của Thiên Kiếm Tông.

Đó là một căn tứ hợp viên, Tạ Cô Đường dẫn bọn họ tiến vào sân rồi chỉ vào hai gian phòng: "Các ngươi mỗi người chọn một phòng, tới khi thí kiếm đại học bắt đầu, ta sẽ thông báo cho các ngươi.

"Cảm ơn đạo quân."

Tạ Uyển Uyển cười hành lễ, Tạ Cô Đường gật đầu không có nói nhiều, quay đầu rời đi.

Chờ Tạ Cô Đường đi rồi, Tần Uyển Uyển hỏi Giản Hành Chi: "Vào phòng nói chuyện à?"

Giản Hành Chi đồng ý, không biết tại sao hắn cảm thấy hơi hoảng.

Hai người cùng tiến vào gian phòng, mỗi người ngồi ở một bên của cái bàn, nói chuyện với hệ thống của mình.

"Ta nên nói gì với hắn bây giờ?" Tần Uyển Uyển hỏi 38: "Ta không thể để hắn biết được thân phận của ta phải không?"

"Không sai." 38 đáp lời: "Ngươi phải cố gắng hết sức để hắn không phát hiện thân phận của ngươi."

"Vậy nếu như hắn phát hiện thì sao?"

"Đó cũng là... " 38 có chút nhức đầu: "Chuyện bất đắc dĩ, chỉ cần ngươi không thừa nhận là được."

"Nếu như nàng đoán được thì sao?" Giản Hành Chi cau mày, hỏi dò 666: "Nàng đã phát hiện ra ta không phải Giản Chi Diễn rồi."

"Nếu như nàng phát hiện ra thì đó không phải trách nhiệm của ngươi. Thực ra nếu như nàng có thể tự đoán được, thì sẽ càng có lợi với ngươi."

"Nói kỹ hơn đi."

"Theo lý thuyết, nhân vật của ngươi được quyết định chủ yếu dựa trên việc phải phù hợp logic, phù hợp kỳ vọng của người thế giới này đối với người. Nếu như "Tần Vãn" có thể tìm một số lý do giải thích cho hành vi của ngươi mà nàng cũng mong muốn ngươi rất mạnh, như vậy ngươi thực sự có thể làm được mọi thứ."

Nghe nói như thế, Giản Hành Chi đã hiểu, nếu như Tần Uyển Uyển cảm thấy hắn có thể cứu vớt thế giới, thì hắn thật sự có thể đi cứu vớt thế giới.

"Nhưng ta không thể tự nói cho nàng biết?"

"Ngươi còn phải phủ nhận nữa."

"Nếu như ta nói không rõ ràng thì sao?"

666 trầm mặc một lúc, nó nhắc Giản Hành Chi: "Vậy thì phải dựa vào nhận thức của nàng rồi."

Hai người nói chuyện với hệ thống của mình một lúc, trong lòng đã có biện pháp xử lý.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cũng nhìn Giản Hành Chi, nhìn nhau một lúc thì Giản Hành Chi hỏi nàng: "Uống nước không?"

Tần Uyển Uyển tay chân lanh lẹ châm trà, mời hắn: "Uống."

Giản Hành Chi bối rối một hồi, hắn không biết nàng muốn hắn uống hay nàng muốn uống.

Hắn nhận lấy chén trà, suy tư trong chốc lát rồi chậm chạp mở miệng: "Thật ra chuyện của ngươi, ta biết."

"Chuyện của ngươi... " Tần Uyển Uyển suy nghĩ: "Đoán chừng ta cũng biết."

"Ta hy vọng ngươi biết." Giản Hành Chi ám chỉ: "Như vậy có thể thuận lợi hơn chút."

"Vậy ta hỏi được không?" Tần Uyển Uyển thăm dò, Giản Hành Chi gật đầu.

"Ngươi có thể nói thật với ta không? Nếu như có thể thì ngươi nói chuyện, nếu không thể thì hãy im lặng."

Giản Hành Chi trầm mặc.

Tần Uyển Uyển gật gù: "Vậy ngươi muốn nói thật với ta không? Nếu như muốn thì đừng nói chuyện."

Giản Hành Chi tiếp tục trầm mặc.

Tần Uyển Uyển hiểu rồi, chắc là Giản Hành Chi cũng giống nàng, bị hạn chế.

Tần Uyển Uyển suy đi nghĩ lại: "Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."

Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn nàng, Tần Uyển Uyển bắt đầu kể: "Có một con mèo nhỏ nọ, một ngày kia nó đột nhiên phát hiện ra mình xuyên vào một quyển sách. Mèo con có một tinh linh nhỏ, sau đó nó gặp được một con chó con mà chó con đó vẫn luôn bám theo nó, ngươi cảm thấy tại sao con chó kia lại bám theo mèo con?"

"Bởi vì con chó nhỏ cũng có một tinh linh."

Giản Hành Chi hiểu được suy nghĩ mà Tần Uyển Uyển truyền đạt, lập tức hiểu tình cảnh của nàng.

Tần Uyển Uyển gật đầu, quả nhiên là vậy.

"Con chó nhỏ kia ở trong sách à?"

"Không phải."

Tần Uyển Uyển hiểu rồi, thì ra người ở trước mặt nàng hoàn toàn không phải Giản Chi Diễn, hắn ta chính là một người mang theo hệ thống tới làm nhiệm vụ giống nàng.

"Tinh linh nhỏ muốn mèo con đắc đạo thành tiên." Tần Uyển Uyển tiếp tục đặt câu hỏi: "Tinh linh kia muốn chó con làm gì?"

"Giúp mèo con đắc đạo thành tiên."

Tần Uyển Uyển gật đầu, là bạn không phải địch.

"Vậy không biết... " Tần Uyển Uyển sử dụng ngôn ngữ cơ thể, khoa tay múa chân một hồi: "Là một con chó cấp bậc gì? Hóa Thần? Độ Kiếp?"

Nghe nàng nói như vậy, Giản Hành Chi hơi ngửa đầu, khuôn mặt lộ vẻ xem thường: "Chó con phi thăng từ lâu rồi, trên tiên giới không ai có thể địch lại nó."

Tần Uyển Uyển: "... " Chém gió đi, dùng hết sức mà chém.

Thiên giới như nào, nàng còn không biết à?

Tần Uyển Uyển tiếp tục cười: "Không biết con chó kia tên là gì?"

Trong nháy mắt, Giản Hành Chi rơi vào trầm mặc.

666 nhắc nhở hắn: "Chủ nhân, thật ra... hệ thống chúng ta vẫn rất có nhân tính, có thể nghe hiểu các ngươi đang nói gì, đừng lộ liễu như vậy... "

Giản Hành Chi không nói gì, hắn cảm thấy hơi chán nản.

Hắn đột nhiên nhận ra, Tần Vãn sẽ phi thăng, nếu để cho Tần Vãn biết hắn là ai, sau này nàng ra bên ngoài đem chuyện hắn làm ở giới tu chân truyền đi, hắn không có cách nào chấp nhận việc này.

Cuộc sống quá khó khăn, hắn chỉ muốn bình lặng trải qua mà thôi.

Hắn không muốn để cho bất kì người nào ở thiên giới biết được hắn phải trải qua thời gian làm nam sủng của người khác, phải mặc quần áo màu hồng phấn, phải chạy theo người khác xin cứu mạng.

"Giản Chi Diễn?" Tần Uyển Uyển nhắc nhở hắn: "Ngươi cảm thấy chó con tên là gì?"

"Hắn tên là... " Giản Hành Chi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại mình khi còn là "Tuế Hành Chân Quân", đoạn thời gian làm việc ngông cuồng, tùy ý xằng bậy này, nhất thời trong miệng có chút chua chát, trầm giọng nói: "Long Ngạo Thiên."

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top