Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Cố Bắc Thành, ngươi thật tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ nhân, ngài cũng đừng quá tức giận." 666 cảm nhận được sự tức giận của Giản Hành Chi, nhanh chóng trấn an hắn: "Tuy quá trình không hài lòng, nhưng dù sao ngài cũng đã vào Phong Nhã Lâu, bắt đầu được bước đầu tiên của nhiệm vụ, cũng là một chuyện tốt!"

"Ta muốn vào Phong Nhã Lâu sao?"

Giản Hành Chi tức đến mức ngu người: "500 tích phân này ta không cần, ta không làm nhiệm vụ này!"

"Chủ nhân...." 666 miễn cưỡng cười: "Nhiệm vụ, không làm là không được, ngài nghĩ thoáng một chút."

666 khuyên Giản Hành Chi bằng mọi cách, Giản Hành Chi bị đưa đến Phong Nhã Lâu, hắn vừa bị nâng vào đã có rất nhiều nam tử trẻ tuổi đều đến gần xem, giống như vô cùng tò mò.

Thanh Trúc đuổi những người này đi, phái người đi gọi thầy thuốc, sau đó múc nước bước đến lau mặt cho Giản Hành Chi.

Khuôn mặt sạch sẽ của Giản Hành Chi lộ ra, mọi người hít một ngụm khí thật sâu, Thanh Trúng giơ hai tay vô lên, vui vẻ nói: "Có hoa khôi!"

Những nam nhân khác ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đến cuối cùng cũng không nói một câu nào, nếu bình thường chỉ cần xinh đẹp một chút, bọn họ vẫn còn nhiều đường sống, nhưng diện mạo này của Giản Hành Chi quả thật chính là thần tiên hạ phàm, ngay cả bọn họ cũng không nói được.

"Chăm sóc thật tốt" Thanh Trúc hưng phấn không thôi: "Mời đại phu về, đừng đau lòng vì tiền, dùng bất kỳ loại thuốc tốt gì cũng được, đêm mai chọn hoa khôi, hắn nhất định phải vượt qua. Diện mạo này." Thanh Trúc vui vẻ lau mặt cho hắn: "Thật có lời."

Nói xong, Thanh Trúc đi ra ngoài, phân phó một thiếu niên mặc quần áo màu hồng phấn đứng cạnh cửa: "Hoan Hỉ, cố gắng chăm sóc cho ca ca, đều đã bước vào trong lâu, đừng có ra dáng nam nhân trinh tiết trong sạch."

"Vâng!"

Hoan Hỉ giống như không cam lòng, cúi đầu đáp lại.

Chờ đến khi Thanh Trúc dẫn người rời đi, Hoan Hỉ lập tức thay đổi sắc mặt, hắn ta ngồi cạnh Giản Hành Chi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giản Hành Chi một lúc, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng có khuôn mặt đẹp là giỏi, ai làm hoa khôi trong lâu này cũng không chỉ nhìn mặt đâu."

Giản Hành Chi không hiểu hắn ta nói cái gì, hờ hững dời ánh mắt đi, vừa đánh giá xung quanh mình, vừa vận chuyển tâm pháp.

Hoan Hỉ thấy Giản Hành Chi không để ý đến hắn ta, tưởng hắn khinh thường mình, cười trào phúng: "Ngươi coi thường ta, ta cũng coi thường ngươi. Tốt xấu gì ta cũng là một người làm thuê trong sạch, ngươi lại bị đưa đi chọn làm hoa khôi, mệnh không tốt, chỉ sợ đêm nào đó ngươi sẽ bị người ta chơi chết, mệnh tốt, cơ thể cũng bị ô uế, bán không được giá tốt!"

"Ngươi ồn ào."

Rốt cuộc Giản Hành Chi cũng mở miệng, Hoan Hỉ trợn mắt, lập tức tức giận nói: "Tiểu Lãnh Chân, ngươi có ngoại hình đẹp thì coi trời bằng vung sao? Ta cho ngươi thấy..."

Còn chưa nói xong đã có người mở cửa ra, Thanh Trúc dẫn đại phu bước vào, Hoan Hỉ nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cung kính: "Phụ thân."

Tất cả mọi người trong lâu đều gọi Thanh Trúc là "phụ thân", Thanh Trúc gật đầu với Hoan Hỉ, dẫn đại phu bước vào, có chút lo lắng: "Trương đại phu, đây là tâm can của ta, nhất định đêm mai phải tốt. Cuộc thi hoa khôi này tôi đã chuẩn bị trong một thời gian dài, ngay cả phủ thành chủ Thúy Lục đại nhân cũng sẽ đến, nhất định ta phải tranh vì thể diện của Phong Nhã Lâu."

"Thanh Trúc đại nhân yên tâm." Giọng điệu đại phu bình tĩnh: "Ta sẽ cố gắng hết sức."

Nói xong, đại phu đi đến bên cảnh Giản Hành Chi, ông ta nâng tay sờ cơ thể Giản Hành Chi, lập tức nhíu mày: "Xương cốt cả người đều bị đánh gãy, ai có thể làm ác độc như vậy?"

Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn đại phu, cảm thấy đại phu này rất thiếu kiến thức.

"Có thể tốt không?" Thanh Trúc nhanh chóng hỏi.

Đại phu cười cười: "Chỉ là vết thương bình thường, không bị phép thuật gì khiến bị thương, ta phối một phương thuốc, trước tối mai hẳn sẽ khỏe lại."

"Đa tạ đại phu."

Thanh Trúc đi tiễn đại phu, phái người chuẩn bị thuốc, không lâu sau, thuốc đã được Hoan Hỉ đưa đến, đút cho Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi uống thuốc, nhắm mắt lại.

Giờ phút này hắn có chút suy yếu, khuôn mặt tái nhợt chảy mồ hôi lạnh, nhắm mắt lại, lại có chút dáng vẻ suy nhược, nhìn qua giống như cực kỳ khó chịu.

Hoan Hỉ cho hắn uống thuốc, có lẽ là người này rất đẹp, thấy hắn nhắm mắt không nói lời nào, lại có chút thương hại, ấp a ấp úng mở miệng nói: "Quên đi, ngươi cũng đừng khó khăn quá, đều đã đến đây, tốt xấu gì cũng được sống, huynh đệ trong lâu đều giúp đỡ ngươi, ngươi đừng cảm thấy ngươi không sống được. Ngày mai xem là khách nam hay khách nữ, nếu là khách nam..."

"Các ngươi đều tự nguyện sao?"

Giản Hành Chi không thể nghe được nữa, đánh gãy lời nói nhảm của hắn ta.

Hoan Hỉ ngẩn người, sau đó giống như có chút khổ sở: "Sao có thể chứ? Nếu không bị bán, nếu không bị cướp đi, pháp lực của phụ thân cao thâm, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều cái gì."

Giản Hành Chi không nói lời nào, trong lòng có quyết định.

Gây tai họa cho nhiều người như vậy, phải giết.

Hắn nhắm mắt lại, hiệu lực của thuốc ngấm vào tận xương, vận chuyển tâm pháp, cảm giác xương mình từng chút từng chút một ngưng tụ lại.

Hoan Hỉ cho hắn uống thuốc, lại đắp chăn cho hắn, thấy hắn không muốn nói chuyện thì ra ngoài cửa đứng.

Một lúc sau, trời đã buông xuống màn đêm, cơ thể Giản Hành Chi dần dần cứng lại, mắt thấy sắp đến thời khắc mấu chốt, đột nhiên nghe âm thanh "cạch" ở ngoài cửa vang lên.

Hắn mở to mắt thì thấy Thanh Trúc bước vào, mông đung đưa khi bước đi, trông lẳng lơ. Giản Hành Chi nhắm hai mắt lại, giả vờ như không biết gì, lúc cảm giác được Thanh Trúc đứng trước mặt hắn, một lúc sau, hắn ta nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bắp chân Giản Hành Chi, Giản Hành Chi bị động tác này làm hoảng sợ, nháy mắt trợn mắt lên, nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy?!"

Thanh Trúc không nói chuyện, hắn ta cười tủm tỉm nhìn Giản Hành Chi, vừa cầm một hộp gỗ, tay còn lại đặt lên bắp đùi, ngón tay trượt từ bắp chân xuống đùi, sau đó vỗ vỗ mông Giản Hành Chi, tán thưởng: "Chân đẹp, mông đẹp, dáng người đẹp."

"Ta khuyên ngươi đừng tìm chết."

Giản Hành Chi siết nắm tay, xương cốt toàn thân hắn đã đến một giây cuối cùng ngưng tụ lại, không dám nhúc nhích, tuy Thanh Trúc là tu sĩ Kim Đan, nhưng rõ ràng tu vi của hắn ta là do tích lũy đan dược, tu vi của Giản Hành Chi cao hơn hắn ta nhiều, hắn ta căn bản không phát hiện linh lực của Giản Hành Chi đang vận chuyển, còn tưởng Giản Hành Chi chỉ là một người bình thường.

"Ngươi đừng tức giận."

Thanh Trúc ném một đôi mắt quyến rũ cho Giản Hành Chi: "Về sau ta chính là phụ thân ngươi, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, cho ngươi đeo vàng đeo bạc ở Phong Nhã Lâu, trở thành mộng xuân trong lòng nam nữ ở Quỷ thành. Ta biết ngươi rất khó tiếp nhận, nhưng không sao." Nói xong, Thanh Trúc mở hộp gỗ trong tay hắn ta ra: "Phụ thân dạy ngươi làm nam nhân."

"Đây là cái gì?" Giản Hành Chi nhằm chằm chằm Thanh Trúc, Thanh Trúc nhẹ nhàng thổi, Giản Hành Chi chỉ cảm thấy ngứa ở cổ, sau đó có gì đó chui vào cơ thể hắn.

Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn, nghe Thanh Trúc dịu dàng giới thiệu: "Đây là trùng Mị Cốt, người có trùng Mị Cốt, cơ thể sẽ có một mùi hương lạ lùng, dùng một Mị Cốt, cả đời không bỏ được. Chỉ cần ai uống máu ngươi một lần..."

Còn chưa nói xong, một bàn tay trắng nõn mạnh mẽ bóp cổ hắn ta, hung hăng ném hắn ta trên mặt đất, âm thanh xương sống lưng vỡ vụn từ phía sau truyền đến, Thanh Trúc mở to hai mắt, nhìn Giản Hành Chi vừa rồi vẫn còn đang nằm trên giường đã quỳ một chân xuống đất, một tay bóp cổ hắn ta, lạnh như băng nói: "Uống máu một lần sẽ như thế nào?"

Cả người Thanh Trúc run rẩy, toàn thân hắn ta đau đến mức cuộn cả người.

Tử vong nảy lên trong lòng hắn ta, hắn ta cố gắng muốn sống, khàn khàn mở miệng, nhưng mà vừa ra tiếng, một ngụm máu đã phun ra, lập tức nhắm hai mắt lại.

"Chủ nhân!!!"

666 thét ra tiếng chói tai: "Ngươi đã giết hắn ta!!"

Giản Hành Chi sững sờ, một lúc sau hắn mới phản ứng lại: "Tên này cũng quá yếu rồi? Còn nói là tu sĩ Kim Đan..."

"Chủ nhân, bây là không phải lúc để nói chuyện này, nhanh chóng nghĩ cách."

666 nhắc nhở hắn: "Hắn ta là nhân vật quan trọng đẩy mạnh cốt truyện, không có hắn thì cuộc thi Hoa Khôi sẽ không được tổ chức, ngươi sẽ không được quản gia, thành chủ coi trọng, nữ chính cũng sẽ không thể tới cứu ngươi, ngươi cũng không vào được phủ thành chủ..."

"Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?" Giản Hành Chi hiểu được ý nó: "

"Chủ nhân, bây giờ không phải lúc nói lời này, mau nghĩ cách."Người cũng đã bị giết."

666 trầm mặc, một lúc sau nó nặng nề nói: "Chủ nhân, nhanh chóng gọi chủ quản gác Phong Nhã Lâu đến đây."

"A?"

Giản Hành Chi không kịp phản ứng, 666 bình tĩnh mở miệng nói: "Bây giờ ngài đi ra ngoài, đánh cho bọn họ phục, từ giờ trở đi, ngài chính là lão bản mới của Phong Nhã Lâu, Giản Hành Chi, ít nhất cũng có thể xử lý được kỳ thi hoa khôi."

Giản Hành Chi: "...."

666 ngăn lại dòng điện: "Chủ nhân! Nhanh lên!"

Giản Hành Chi hít sâu một hơi, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt lại, nhưng trong trấn áp con côn trùng trong cơ thể, sau đó đứng lên chém đầu Thanh Trúc, mang theo rồi đá cửa một cái đi ra ngoài.

Hoan Hỉ vốn đứng ở ngoài cửa, cửa bị đá "ầm" một tiếng, hắn ta hoảng sợ, chờ đến khi quay đầu lại nhìn nhìn thấy Giản Hành Chi cả người mặc áo trắng, bên trên dính đầy máu, trên tay đang cầm đầu của Thanh Trúc, lạnh lùng nhìn.

Hoan Hỉ ngẩn người, lập tức thét chói tai, quay người chạy xuống dưới lầu.

Giản Hành Chi lạnh nhạt nhìn hắn ta chạy, nâng tay vẽ một chú văn rơi xuống trên người Hoan Hỉ, Hoan Hỉ có cảm giác cái gì đó vào trong đầu mình, hắn ta kinh hoàng quay đầu lại thì thấy Giản Hành Chi đứng trên cao, lạnh nhạt mở miệng: "Đi thông báo cho người ở Phong Nhã Lâu đến hậu viện gặp ta, không đến, chết."

Nói xong, Giản Hành Chi nâng tay ném cái đầu vào lâu.

Hoan Hỉ chạy nhanh chóng loạng choạng ra ngoài.

Đa phần bọn họ chỉ là người thường, nhiều nhất cũng chỉ là Trúc Cơ, trong quá khứ bị Thanh Trúc ảnh hưởng quá nặng, Thanh Trúc nói gì thì nghe nấy, hiện giờ Thanh Trúc chết trong tay Giản Hành Chi, nhưng lại không có ý chạy trốn, Hoan Hỉ hô lên, tất cả mọi người đều đi vào hậu viện, đứng trước mặt Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi nhìn cách ăn mặc màu sắc rực rỡ của đám nam nhân, bôi đầy phấn son, nhịn không được nhíu mày.

Những nghĩ đến lời 666 nói, vì tránh để bị điện giật, hắn vẫn chịu đựng sự khó chịu, mở miệng nói: "Thanh Trúc đã chết, về sau Phong Nhã Lâu sẽ do ta quản lý, các ngươi ai dám nhiều lời nói một câu, ta giết."

Vừa nghe những lời này, tất cả những người làm thuê đều đồng thời quỳ xuống, khóc "huhu", hô: "Phụ thân tha mạng."

Giản Hành Chi nghe cái xưng hô "phụ thân" này thì siết chặt nắm tay, gầm một tiếng: "Không được gọi phụ thân!"

Trong mắt nhóm người làm thuê rưng rưng, mờ mịt nhìn hắn, Giản Hành Chi do dự một lúc, phân phó: "Gọi là chủ tử."

"Ô ô ô ô chủ tử tha mạng...."

Một đám nhóm người làm thuê lại bắt đầu khóc, Giản Hành Chi đập lên mặt bàn một cái: "Không được khóc! Ai khóc ta giết!"

Tình hình này lập tức bị khống chế, tất cả mọi người dừng nước mắt, cúi đầu quỳ trên mặt đất.

Giản Hành Chi mở miệng, nói tất cả yêu cầu của mình ra: "Quay về, lập tức thay đổi màu sắc của quần áo, tốt nhất là màu đen, không được, không được trang điểm phấn son, đi đường không được ẹo qua ẹo lại, đứng thẳng ngồi ngay ngắn, quỳ thì lưng cũng phải thẳng cho ta, nói chuyện không được kéo giọng, giọng nói lớn một chút, gọi ta là chủ tử, tự xưng là thuộc hạ, đừng khiến ta bị mất mặt, giống đàn ông một chút!"

Nhóm người làm thuê không dám lên tiếng trả lời, Hoan Hỉ không dừng được, nước mắt "tí tách" rơi xuống.

Giản Hành Chi lạnh lùng quét mắt qua hắn ta một cái, mọi người lập tức quỳ thẳng lên.

Giản Hành Chi thu thập xong bọn họ, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, 666 nhanh chóng nhắc nhở hắn: "Hiện tại ngài đã có thân phận tú bà ở đây, gửi tin tức cho Tần Vãn để nàng ta đến cứu ngài, ngài đừng tự mình đi ra ngoài. Không thể làm loạn nội dung kịch bản."

Tuy rằng nội dung kịch bản đã lộn xộn, nhưng 666 vẫn còn ý lừa dối để qua ải.

Giản Hành Chi nghe thấy tên "Tần Vãn", mặt không thay đổi chút nào: "Nàng thật sự sẽ đến cứu ta sao? Là nàng bán ta."

"Đương nhiên nàng..."

"Không phải là lần đầu tiên."

Lần đầu tiên là bán hắn đến quặng mỏ, lần này lại bán hắn đến tiểu quan quán.

Điều tiến bộ duy nhất chính là, lần trước là cho tiền, rốt cuộc lần này bán cũng lời được chút tiền.

Giản Hành Chi nhắc nhở khiến 666 có chút chột dạ, giọng nói nhỏ xuống: "Dù sao nàng cũng là đồ đệ ngài.... Sở dĩ bán ngài, chắc chắn là bởi vì nàng rất tin tưởng ngươi, cảm thấy ngươi rất vĩ đại, chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề. Nàng không đánh lại được Thanh Trúc, chỉ có thấy lấy lại một ít tổn thất..."

666 trợn tròn mắt nói dối mà bản thân nó còn không thể tin được: "Hiện tại chắc chắn nàng rất lo lắng cho ngài, ngài chỉ cần gửi một tin tức cho nàng, nàng nhất định sẽ cứu ngài! Ngài nói cho nàng, đêm mai chọn hoa khôi, khiến nàng cần phải đến cứu ngài. Chỉ cần nàng đến phá đám một lúc, ngài bị Thúy Lục coi trọng rồi bị kéo đến phủ thành chủ, nàng lại đến cứu ngài rồi bị bắt, nhiệm vụ sẽ hoàn thành."

Giản Hành Chi không nói lời nào, 666 thúc giục: "Mau lên, không chừng bây giờ nàng rất lo lắng và áy náy với ngài?"

Giản Hành Chi nghĩ lại, lỡ như "Tần Vãn" thật sự lo lắng cho hắn, hay là hắn gửi tin tức qua thì tốt hơn.

Hắn suy nghĩ một lúc, nâng ngón tay chỉ Hoan Hỉ: "Ngươi đi vào trong thành tìm cô nương hôm nay bán ta, nói cho nàng, sư phụ của nàng bị người khác tra tấn vô cùng thảm, ngày mai sẽ bị bán cho người khác, nói nàng đêm mai chọn hoa khôi, nhất định phải tới cứu ta."

Hoan Hỉ nghe nói như vậy, lờ mờ, hắn ta hoàn toàn không hiểu người nam nhân trở thành phụ thân thế hệ mới này có giá trị gì cần cứu.

Nhưng hắn ta không dám hỏi nhiều, nhanh chóng gật đầu rồi lui xuống.

Tần Uyển Uyển không khó tìm, dù sao chuyện sáng nay ồn ào rất lớn, Hoan Hỉ trực tiếp đến chỗ đó, hỏi những người khác sẽ biết được hành tung của Tần Uyển Uyển.

Nàng cầm linh thạch, trước ti đi mua quần áo, sau đó đi đến một khách điếm, mướn một gian phòng hạng sang dành cho khách, ở trong phòng ngâm nước tắm.

Lúc ngâm nước tắm, Tần Uyển Uyển dùng tạo giác xoa xoa trên người, 38 khuyên nàng: "Chủ nhân, tìm thời gian, ngươi còn phải quay về cứu Giản Chi Diễn."

"Ta đi cứu hắn?" Tần Uyển Uyển cảm thấy 38 nghĩ không thoáng: "Ta đi qua là để cứu Phong Nhã Lâu sao?"

"Dù sao xương cốt của hắn đều bị gãy đứt."

"Gãy đứt thì không phải còn kỹ năng đầu sắt sao?" Tần Uyển Uyển khoa tay múa chân: "Ngươi đã quên cách hắn dùng một cái đầu đánh ta vào trong đất sao? Hơn nửa vào giờ này, chắc hắn có thể cử động được rồi."

Tầm Uyển Uyển xoa bùn cho mình, nghĩ nghĩ, không đợi 38 mở miệng, khoát tay: "Quên đi quên đi, chờ một lúc ta sẽ đi nhìn xem. Nơi đó là một quán nhỏ, ít nhất cũng phải đợi xương cốt hắn tốt một chút mới có thể làm được chút gì, hiện tại chắc chắn hắn an toàn."

Vừa nói xong, Tần Uyển Uyển chợt nghe thấy ở ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, nàng mặc quần áo đứng dậy, kéo cửa, thì thấy một thiếu niên mặc đồ đen đứng ngoài cửa, Tần Uyển Uyển ngẩn người: "Ngươi là?"

"Ta vội tới mật báo cho ngươi!" Thiếu niên hạ giọng: "Ta là người của Phong Nhã Lâu, sư phụ của ngươi bị tra tấn vô cùng thảm, ngày mai sẽ bị bán cho người khác, hắn kêu ta đến nói cho ngươi, đêm mai chọn hoa khôi, ngươi nhất định phải tới cứu hắn đi."

Nghe nói như vậy, Tần Uyển Uyển ngạc nhiên nghi ngờ: "Sư phụ của ta bị tra tấn thật sự thảm?"

"Thảm" Thiếu niên gật đầu: "Vô cùng thê thảm."

"Hắn làm sao vậy?" Tần Uyển Uyển hỏi lại, thiếu niên do dự một lúc, Tần Uyển Uyển tiếp tục hỏi: "Xương cốt toàn thân cơ thể hắn đều gãy, các ngươi còn có thể làm gì hắn?"

"Thì...." Thiếu niên sốt ruột đến mức đổ mồ hôi: "Dù sao hắn cũng rất thảm, ngày mai trinh tiết sẽ mất! Ngài nhanh chóng cứu hắn đi."

Nói xong, thiếu niên cũng không nói nhiều, quay người bước đi.

Tần Uyển Uyển thấy thiếu niên chạy đi, sững sờ đứng ở cửa. Hệ thống thúc giục nàng: "Nhanh chóng cứu người! Lúc này thì đại nữ chính không thể lùi bước! Lùi bước sẽ bị trừ điểm nhân vật, nếu đi cứu người sẽ được cộng thêm điểm!"

"Từ từ..." Tần Uyển Uyển tự hỏi: "Ngươi để ta suy nghĩ, Giản Hành Chi có thể gấp ở nơi đó, Thanh Trúc này cũng quá lợi hại."

"Cho nên?"

"Ta không thể đi cứu hắn." Tần Uyển Uyển quay đầu lại, lập tức dọn đồ: "Chúng ta nhanh chóng đi thôi, chạy suốt đêm ra khỏi Qủy thành, có lẽ sẽ còn lại một con đường sống."

"Không.... Không phải chứ?"

38 kịp phản ứng lại: "Từ từ, còn nhiệm vụ thì sao!"

Động tác Tần Uyển Uyển cứng đờ lại, nàng nghĩ một hồi: "Không đúng, nếu Giản Hành Chi thật sự gặp chuyện không may, với tính tình kia của hắn, hắn sẽ không chịu để ai mật báo."

"Ngươi nói thật sự cũng có lý..." 38 tự hỏi theo nàng.

"Hiện tại có thể có hai loại." Tần Uyển Uyển phân tích: "Một là hắn đã khống chế Phong Nhã Lâu, hai chính là Thanh Trúc thật sự là một con quái vật, Giản Hành Chi có thể bị chịu thiệt trong tay hắn ta."

"Cho nên?"

38 tò mò về quyết định của Tần Uyển Uyển: "Ngươi muốn đi cứu người sao?"

"Ta muốn..." Tần Uyển Uyển giơ tay ôm đầu mình: "Ngươi để ta suy nghĩ...."

Một lần suy nghĩ này của Tần Uyển Uyển chính là hết một ngày.

Giản Hành Chi đóng cửa Phong Nhã Lâu, hiện tại hắn thật sự không quen nhìn điệu bộ của mấy tiểu quan bên trong, thừa dịp Phong Nhã Lâu đóng cửa, hắn dành một buổi sáng tập hợp nhóm tiểu quan rồi huấn luyện, đợi đến buổi chiều, Phong Nhã Lâu lại mở cửa một lần nữa, bộ dáng đã hoàn toàn khác biệt.

Cơ thể nhóm tiểu quan mỗi người đều thẳng tắp, bên hông đeo trường kiếm, tóc thì được đơn giản buộc lên, trên mặt không tô son trét phấn, ngoài trừ viền mắt hồng hồng, nhìn qua tất cả những cái khác, cũng không giống tiểu quan quán, mà giống võ quán.

Nhóm tiểu quan ở Phong Nhã Lâu cả đời cũng không nghĩ đến, ôn nhu nhược nhược nhiều năm như vậy, sao đột nhiên có một ngày phải nói đến kiểm, trở thành một hán tử cuồng dã?

Không khí ở Phong Nhã Lâu được chấn chỉnh lại tốt, cuộc thi hoa khôi cũng được sắp đặt tốt.

Cuộc thi hoa khôi là do Thanh Trúc một tay lập ra, Hoan Hỉ phụ trách lo liệu tất cả mọi thứ, hiện tại không có Thanh Trúc, Giản Hành Chi giao tất cả mọi việc vào tay Hoan Hỉ, tuyên bố với bên ngoài Thanh Trúc bị bệnh.

Sân tuyển tú đã sớm được lập xong, trời chiều bắt đầu được hạ xuống, tân khách lục tục đến, Hoan Hỉ phụ trách tiếp đãi, Giản Hành Chi thì làm tuyển thủ dự thi, chờ đợi ở trong phòng thi đấu.

Hắn vừa chờ, vừa để người khác đi dò xét, nhìn xem Tần Uyển Uyển ở nơi nào.

Nhưng chuyện có cứu hắn hay không, Tần Uyển Uyển suy nghĩ một ngày.

Một mặt cảm thấy Giản Hành Chi xứng đáng, không việc gì phải cứu, một mặt lại cảm thấy thật ra hắn não tàn, lòng người lại không xấu, thật sự phải chết và vân vân, tội không đến được bước này.

Một mặt lại cảm thấy chắc chắn Giản Hành Chi sẽ không có chuyện gì, không cần nàng quan tâm; một mặt lại cảm giác, Gỉan Hành Chi nói vậy, không chừng lại có chuyện như vậy?

Các kiểu mâu thuẫn tập trung lại trong lòng nàng, nàng lo phải nghĩ trái, đợi đến đêm, nàng vẫn đến gần Phong Nhã Lâu, bắt đầu đi loanh quanh.

Muốn đi cứu người, nhưng lại cảm thấy lỡ như Thanh Trúc là một đại yêu quái, nàng đi chính là tặng đồ ăn, không dám.

Không cứu người.... Lương tâm lại có chút khó yên lòng.

Tần Uyển Uyển đứng ở cửa, đi qua đi lại.

Đi qua đi lại không bao lâu, một tiểu quan mặc đồ đen đi lên, lạnh giọng mở miệng: "Cô nương, đừng vòng vo, vào đi!"

"Ta... ta không vào." Tần Uyển Uyển trả lời giống như trộm bị cảnh sát tra hỏi, lập tức lo lắng, nhanh chóng giải thích: "Ta đi xem, ta không phải vì cái gì khác, ta cũng không biết giá cả của các ngươi, ta sợ mắc."

Nói xong, Tần Uyển Uyển sợ hành vi của bản thân mình mà bị nhốt ở trong này, tìm một lời giải thích hợp lý: "Ta muốn đi vào, nhưng sợ mắc, phí tiến vào một lần của các ngươi là bao nhiêu?"

"10... 5 linh thạch."

Người nói chuyện vừa mở miệng, nhớ đến cái gì, đổi giá nguyên bản "10 linh thạch" còn nửa giá: "Rất hời, vào đi."

"5 cái linh thạch." Tần Uyển Uyển ra vẻ bình tĩnh: " Có chút mắc, ta phải đi suy nghĩ, ngươi đừng quản ta, ta phải suy nghĩ thêm."

Tần Uyển Uyển khoát tay, đi xa, trong lòng tiếp tục hốt hoảng.

Muốn đi xem hay không, lỡ như bị gãy ở chỗ đó, đáng giá bồi mệnh với Giản Hành Chi sao?

Tần Uyển Uyển do dự ở cửa, Giản Hành Chi ngồi ở trong phòng, lạnh lùng nghe tiểu quan trang điểm cho hắn báo lại: "Chủ tử, người được phái nói, cô nương kia bảo phí đi vào có chút mắc, còn phải suy nghĩ."

Phí đi vào mắc.

Giản Hành Chi hít sâu một hơi, nhịn nàng: "Tìm một lý do miễn phí cho nàng."

Giản Hành Chi ra lệnh, tiểu quan lập tức xử lý.

Tần Uyển Uyển còn đang vòng vo, đột nhiên một tiểu quan nhét tờ giấy cho cô, nói đâu ra đấy: "Đêm nay Phong Nhã Nhâu có sự kiện, ngài đã trúng một ưu đãi, đêm nay tìm tiểu quan không cần tiền."

"Hả?"

Tần Uyển Uyển cầm ưu đãi trong tay có chút sững sờ: "Đây không phải mại dâm sao?"

"Đúng vậy." Tiểu quan gật gật đầu: "Cơ hội không thể bỏ qua, nhanh chóng vào thôi."

Tần Uyển Uyển vừa nghe, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Phong Nhã Lâu.

Một lúc sau, nàng từ chối, xoay người bước đi: "Không cần, cáo từ."

Tiểu quan ngẩn người, nhìn thấy Tần Uyển Uyển mới đầu ra vẻ bình tĩnh, sau đó trực tiếp chạy vào ngõ nhỏ, chạy nhanh như chớp!

Tần Uyển Uyển chạy trốn cực nhanh, như đang có người đuổi giết, 38 khó hiểu: "Kí chủ, cơ hội miễn phí! Ngươi chạy cái gì?!"

"Trời không có bánh, đột nhiên lại miễn phí, khẳng định là lừa đảo." Tần Uyển Uyển chạy nhanh vào trong ngõ: "Phong Nhã Lâu này tuyệt đối không đơn giản, hiện tại bọn họ nhất định là muốn dẫn ta đi qua, ta tuyệt đối không thể mắc mưu, hiện tại ta phải ra thành tránh đầu sóng ngọn gió, chờ khi trở về ta sẽ chuẩn bị linh vị cho Giản Hành Chi, cố gắng dâng hương."

38: "...."

Tần Uyển Uyển chạy, tiểu quan lập tức đến hậu viện Phong Nhã Lâu, lo lắng nói với Giản Hành Chi: "Chủ tử, không ổn, người chạy đi!"

Giản Hành Chi nghe nói như thế, nhắm mắt lại.

"Ngươi nói với ta, dù sao nàng cũng là đồ đệ ta, trong lòng rất áy náy."

666 nghe lời nói của Giản Hành Chi, xấu hổ cúi đầu: "Thật xin lỗi, nữ chính này hơi nhát gan, có chút... vượt qua sức tưởng tượng của tôi."

"Lúc đặc biệt, ta chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt."

Giản Hành Chi siết chặt nắm tay, nâng tay vỗ lên đống phù chú trên bàn, quay đầu phân phó Hoan Hỉ ở bên cạnh: "Cầm phù chú của ta, canh chừng mọi người ra vào Phong Nhã Lâu, bắt Cố Bắc Thành, nhất định phải bắt nàng đến Phong Nhã Lâu."

Hắn không thể dùng thuật với Tần Uyển Uyển, nhưng người khác có thể sử dụng được phù chú của hắn.

Tiểu quan nghe lời, quỳ một chân xuống nói: "Vâng!"

Một lúc sau, toàn bộ Phong Nhã Lâu bắt đầu hành động, cầm phù của Giản Hành Chi bắt đuổi Tần Uyển Uyển.

Một đám tiểu quan còn có thêm hộ vệ, cưỡi linh thú lao đi, nhìn qua giống như tổ chức sát thủ nào đó dốc toàn lực.

Tần Uyển Uyển quay về cầm túi, chạy ra khỏi khách điếm thì đã có người đuổi theo, nàng thuần thục chạy trốn vào trong ngõ nhỏ, vừa chạy trốn vừa nói với 38.

"Ta sớm nói bọn họ không đơn giản! Thấy chưa, đây mà là tiểu quan quán! Rõ ràng là một tổ chức sát thủ!"

Nói xong, nàng quay đầu, đối diện là một phù chú, Tần Uyển Uyển quay người, cũng chính một giây đó, kí hiệu rơi xuống trên người nàng như mưa, Tần Uyển Uyển cứng đờ người tại chỗ.

Hoan Hỉ dẫn theo bốn tiểu quan từ trong góc tối, cười tủm tím hạ thấp người trước Tần Uyển Uyển: "Tần tiểu thư, đêm nay ngài nhất định phải đến Phong Nhã Lâu."

Có kiểu mời chào khách bị các ngươi cưỡng chế như này không!

Tần Uyển Uyển bi thương nói, nhưng giọng nói của nàng đều trở thành "Ô ô ô"

Hoan Hỉ phất tay, bốn tiểu quan lập tức nâng Tần Uyển Uyển lên, đi ra khỏi ngõ.

Tần Uyển Uyển bị phù định trụ, căn bản không động đậy được, nàng bị nâng ra ngoài, tất cả mọi người đều tò mò nhìn nàng.

Hoan Hỉ không cảm giác được cái gì, còn chắp tay với những người khác: "Phong Nhã Lâu tiếp khách, đây là khách quý của chúng tôi."

Đủ rồi, nàng không muốn chuyện của mình ở thanh lâu truyền ra khắp mọi nơi.

Tần Uyển Uyển bị nhóm tiểu quan nâng đến Phong Nhã Lâu, đưa đến hậu viện ở phía sau, Tần Uyển Uyển bị ấn quỳ trên mặt đất, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy toàn nam nhân xung quanh mình, mặc đồ đen, bên hông mang bội kiếm, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc.

"Ta xong rồi."

Tần Uyển Uyển cúi đầu, đau khổ nghĩ.

"Đây nhất định là tổ chức giết người như ma, Giản Hành Chi bị bắt ở trong này, ta còn có thể làm gì nữa?"

Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, chợt nghe thấy bước chân ở phía sau truyền đến, Tần Uyển Uyển bắt đầu run run, không bao lâu thì thấy một đôi giầy thêu con bướm đứng trước mặt nàng.

Tần Uyển Uyển nhìn thấy đôi giày này, ngây ngốc ngẩng đầu, đối diện tầm mắt nàng là một thiếu niên mặc một chiếc áo dài mặc màu thiển tử thêu lan trắng, tóc dài bay tán loạn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng.

Tần Uyển Uyển sửng sốt, lập tức nghe Giản Hành Chi cười lạnh một tiếng.

"Năm mươi linh thạch đã bán ta, không cứu ta còn muốn chạy, ta với ngươi còn quen biết nhau lâu như vậy, sống chết có nhau, cũng có thể tính là thầy trò tình thâm, không ngờ ngươi lạnh nhạt đến mức này. Cố Bắc Thành". Giản Hành Chi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thật tàn nhẫn!"

Tần Uyển Uyển: "...."

***

Vote và cmt để nhóm edit có động lực nha.

Chương này dài lắm đó 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top