Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Bằng hữu của ta à, ta sẽ không đào bồn tắm nữ đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Uyển Uyển nhỏ một giọt máu xuống, quả nhiên con cổ trùng kia đã nằm im, chỉ không hiểu tại sao, Giản Hành Chi lại thấy có một cảm giác hoảng loạn đang lởn vởn trong lòng.

Xúc cảm mềm mại mà đầu lưỡi sượt qua khiến tim hắn loạn nhịp, may mà cái này không phải cổ trùng đang cố tình quấy nhiễu, niệm vài đoạn Thanh Tâm Quyết xong, trái tim cũng đã lắng dịu lại, hắn không nghĩ nhiều nữa, chỉ điều động tích tụ linh lực để phá vỡ cấm chế Thúy Lục.

Hắn tập trung khôi phục linh lực, Tần Uyển Uyển lại có chút rối bời không lý giải nổi.

Đã nói là phải trả thù hắn, sao trả tới trả lui, phương hướng trả thù lại càng ngày càng sai sai vậy nhỉ?

Nàng chưa từng yêu đương, sao lại 'gặm' cái tên cẩu tặc này đầu tiên chứ?

Tần Uyển Uyển vừa nghĩ đã thấy đắng lòng, nàng vội vàng tìm việc cho mình, bắt đầu liên lạc với Nam Phong, xác nhận vị trí của bọn họ với Nam Phong.

Chờ sau khi Giản Hành Chi phá vỡ cấm chế xong, Tần Uyển Uyển đã chuẩn bị xong xuôi rồi, quay đầu bàn bạc với Tần Uyển Uyển: "Ta đã biết được bọn họ đang ở đâu rồi, giờ ra ngoài thế nào?"

"Đánh thẳng qua đó..." Giản Hành Chi đã khôi phục được linh lực, giơ tay ngưng tụ kiếm khí, rồi trực tiếp cắt đứt xích sắt đang trói buộc hắn, hắn vừa nói vừa cau mày lại, suy tư: "Ta đánh không lại. Hiện giờ thần thức của ta đang bị thương tổn", Giản Hành Chi nghiêm túc hiếm thấy: "Không thể kéo dài được nữa".

"Ta hiểu"

Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm nghĩ, nàng an ủi Giản Hành Chi: "Có thể đến nơi này cũng là một cơ duyên, có lẽ với ta và ngươi mà nói, dựa vào thân phận hiện tại, được tu luyện ở đây, cũng là một chuyện tốt. Lúc nãy ta đã kiểm tra kỹ rồi, bên ngoài đều bày kết giới, một khi có bất cứ sự dao động linh lực nào, đều sẽ bị nhận ra".

"Vậy chỉ còn lại một cách cũ thôi". Giản Hành Chi nghiêm túc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra hắn định làm gì, giơ tay ngăn cản hắn: "Sư phụ, không cần phải đào nữa. Chúng ta đổi mặt bằng thiên diện là được rồi".

"Ngươi thông minh thật" Giản Hành Chi ho nhẹ: "Vi sư đang có ý này".

Tần Uyển Uyển không vạch trần hắn, hai người cùng khom lưng đi tới bên cửa sổ, liếc nhìn thị vệ đang đi tuần bên ngoài, sau đó họ đã phát hiện ra một chuyện...

Thị vệ Quỷ Thành đều đeo mặt nạ.

"Thế chúng ta có cần đổi nữa không?" Giản Hành Chi khó hiểu.

Tần Uyển Uyển ngập ngừng: "Chắc...chắc không cần nữa đâu".

Không cần nữa, hai người ngồi xổm dưới cửa sổ, khi thị vệ tuần tra đi tới cửa sổ của họ, Giản Hành Chi kéo phắt người vào, Tần Uyển Uyển thúc củi chỏ làm người bất tỉnh, lại lột đồ của họ ra, đổi y phục xong, kéo hai tên thị vệ đó vào góc tường, còng lại bằng xích sắt, rồi họ cùng chạy ra ngoài.

Vừa chạy ra khỏi viện tử, hai người đã nhìn thấy hai tên lính canh to con hơn, mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ dữ tợn đứng cạnh cửa, họ đang muốn tiến lên thì thấy hai tên khác bước tới trước, có vẻ cũng định ra ngoài.

Hai người đó giơ lệnh bài cho lính canh nhìn, rồi nghe lính canh hỏi một người trong số họ: "Thiên vương cái địa hổ*".

(*) ám hiệu giữa thủ lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tữ Vinh trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên.

Đối phương nhanh chóng đáp: "Ta là 250*".

(*) ta là một thằng ngu =)))) câu đáp gốc: Thiên vương cái địa hổ - Bảo tháp trấn hà yêu, nhưng dân mạng chế thành: Ta là 250, ý chửi đã ngu còn cứng đầu, liều lĩnh.

Lính canh gật đầu, cho người kia đi, rồi nhìn lệnh bài của người người còn lại, quay đầu hỏi: "Hai chú oanh vàng kêu liễu biếc".

Người còn lại nhanh nhảu đáp: "Cha đang đợi ta đi uống rượu".

Lính canh trả lệnh bài lại cho người đó, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: "Muốn ra ngoài?"

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng loạt lắc đầu, đơ cứng mà xoay người, như đi tuần tới, lại quay về.

Đến chỗ không có ai, Giản Hành Chi nhíu mày, tỏ ra khá bất mãn: "Bọn họ lại còn dùng ám hiệu! Chúng ra thế nào được?"

Tần Uyển Uyển không nói gì, nàng tấm lệnh bài cướp được kia từ trong người ra, nhìn thấy bên trên ghi "Sắp chết hay tin ngồi bật dậy", nàng ngẫm nghĩ rồi hiểu ra, chắc vì ở Quỷ Thành ai ai cũng đeo mặt nạ, để ngăn có kẻ đột nhập vào phủ Thành chủ như họ, nên dùng ám hiệu kiểu này.

Trí nhớ của lính canh tốt thật đấy.

Tần Uyển Uyển không thể không cảm thán, nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi: "Sư phụ người nói phải".

Giản Hành Chi mờ mịt chả hiểu gì, Tần Uyển Uyển đã lấy cái cuốc chim mà nàng từng dùng từ trong túi càn khôn ra: "Đào đi".

Giản Hành Chi gật đầu, dường như đây là lối thoát duy nhất của bọn họ.

Trước lạ sau quen, Giản Hành Chi đào vô cùng thành thạo, lần này có Tần Uyển Uyển cùng làm, hắn càng như được tiếp thêm sức mạnh, đào nhanh cực kỳ nhanh.

Tần Uyển Uyển đã biết được đại khái hướng đi của Tạ Cô Đường, nhưng nàng vốn cẩn thận, vừa đào vừa nhắc nhở Giản Hành Chi: "Đừng chỉ lo đào đất, hãy chú ý xem đào được gì".

"Ngươi yên tâm", Giản Hành Chi trấn an nàng: "Ta có kinh nghiệm mà, chẳng phải lần trước Vấn Tâm Tông bị ta đào sụp rồi sao".

"Lần này không được để sập!" Tần Uyển Uyển sợ loại chuyện này lại xảy ra: "Chúng ta lén lút mò mẫn đi qua là được".

"Ngươi đừng ồn ào nữa". Giản Hành Chi cảm thấy nàng nói quá nhiều, cuốc một phát lên viên đá cứng: "Ta có chừng mực".

Vừa dứt lời, hai người đã cảm nhận được dưới chân âm ấm, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn nước đột nhiên tuôn ra trên mặt đất mà sững sờ: "Đây là cái gì?"

Giản Hành Chi cũng hơi mờ mịt, hắn vươn tay sờ thứ vừa đào được ban nãy: "Hình như là gạch?"

Nói rồi, họ nghe được một tiếng "ầm" trước mặt, hai người theo bản năng đồng loạt lùi về sau, mới phát hiện dòng nước cuốn trôi đất cát làm lộ ra một cái hốc.

Nước nóng ồ ạt trút xuống không ngừng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, Tần Uyển Uyển ngập ngừng: "Đây là suối nước nóng?"

"Để ta đi xem xem".

Giản Hành Chi nhíu chặt mày, hiện giờ họ cũng không thể quay về được nữa, Tần Uyển Uyển chỉ đành gật đầu.

Hai người một trước một sau lần lượt chui vào hốc, cùng lên thượng nguồn.

Dòng nước ấm áp này, làm người ta rất thoải mái, Tần Uyển Uyển đang nghĩ ngợi xem đây là nơi nào thì Giản Hành Chi đã trồi ra khỏi mặt nước trước, hắn giơ tay vuốt mặt, mở mắt, tiếp đến thì sửng sốt.

Một tốp các cô nương quấn khăn tắm đang đứng hình nhìn hắn, Giản Hành Chi vội vàng nhắm tịt mắt lại, mở miệng lắp bắp giải thích: "Xin...xin lỗi..."

Lúc này Tần Uyển Uyển cũng bơi tới rồi, nàng vừa ngoi đầu lên, những người con gái khác đều quay ra nhìn nàng, Tần Uyển Uyển cũng ngây ngẩn luôn, nhưng nàng nhanh trí hơn Giản Hành Chi nhiều, nàng thò tay xuống nước, xé áo khoác ngoài của mình, la lên một tiếng xong, che ngực rồi bắt đầu đập mạnh lên mặt nước, tạo ra những đợt sóng lớn, nhìn Giản Hành Chi hét: "Lưu manh!!! Bắt kẻ lưu manh!"

Nàng vừa gào lên, mọi người xung quanh lập tức phản ứng lại, gáo nước đập vào người Giản Hành Chi tới tấp, các cô nương từng tốp từng tốp hét lên rồi chạy ra khỏi nhà tắm, một nhóm khác thì mặc y phục đàng hoàng rồi lao tới trước mặt hắn.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị bao vây đuổi bắt, thừa lúc hỗn loạn mà âm thầm truyền âm: "Sư phụ, ta đi trước đây, gặp nhau ở phòng Tạ Đạo Quân".

Giản Hành Chi vừa nghe đã biết Tần Uyển Uyển lại bán hắn lần nữa, không khỏi tức giận: "Phản đồ!"

Tần Uyển Uyển chẳng đếm xỉa gì đến mấy cái phản đồ với không phản đồ của hắn, trong tay Giản Hành Chi có thiên diện, chỉ cần đuổi đến Thúy Lục trà trộn vào đám người, hắn sẽ không sao.

Có thể chơi Giản Hành Chi một vố nhỏ như thế này cũng đã là một loại an ủi với nàng rồi.

Nàng cử động, bò ra khỏi nhà tắm, lấy một tấm khăn tắm ở bên cạnh quấn lên người, hô hào cùng một cô gái khác rồi chạy ra ngoài: "Cứu với! Có kẻ háo sắc ở nhà tắm nữ!"

Nàng vừa chạy ra đã hét như thế, thị vệ xung quanh đều lao vào nhà tắm, Tần Uyển Uyển theo một nhóm người tới viện tử, rồi chạy ra hậu viện.

Tạ Cô Đường được sắp xếp ở sân sau, hình như chỗ này là nơi chứa nam sủng của Hoa Dung, có một vài cô nương là a hoàn ở hậu viện, Tần Uyển Uyển đi theo những cô gái này, thị vệ muốn chặn lại, vừa nhìn các cô nương chỉ quấn độc khăn tắm, thoáng cái sợ đến nhắm tịt mắt lại, sau khi Tần Uyển Uyển theo người ta vào trong viện một cách thuận lợi xong, mọi người tự đi tìm chủ tử của mình, Tần Uyển Uyển cấp tốc vào tiểu viện của Tạ Cô Đường, bắt đầu liên lạc với Nam Phong: "Nam Phong, các ngươi đang ở phòng nào?"

"Cái phòng ở phía Đông".

Đông?

Tần Uyển Uyển hơi bối rối, nàng mù phương hướng, chỉ biết trên dưới trái phải.

Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Trên dưới trái phải phòng nào?"

"Bên trái...thì phải?"

Nam Phong không chắc lắm, Tần Uyển Uyển vội vàng lao về hành lang bên trái, nàng sợ tìm sai, không dám xông thẳng vào, đành vòng ra cửa sổ đằng sau, mở một cửa sổ nhỏ định nhảy vào.

Kết quả vừa mở ra, nàng đã sững sờ. Chỉ thấy một nam tử bạch y ở bên trong, đối phương ngồi trước bàn, tay cầm một quyển sách, đang lẳng lặng nhìn nàng.

Hắn cực kỳ đẹp, đôi mắt y như đại dương mênh mông, điều khiến người ta càng kinh ngạc hơn là, dung mạo của hắn lại giống Giản Hành Chi của Thượng Giới đến mấy phần.

Nhưng hắn mềm mại hơn Giản Hành Chi nhiều, phong cách cũng càng thêm dịu dàng, dung mạo thế này ở trên Thượng Giới luôn khiến người khác sững sờ, huống hồ là thế giới nhỏ bé một phương này?

Tần Uyển Uyển ngây ngốc trước vẻ đẹp này một lúc, chẳng mảy may nhận ra bản thân đang quấn độc cái khăn tắm, tay cầm gáo múc nước, không hợp gặp người khác.

Dường như đối phương không hề để ý đến bộ dạng của nàng, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng: "Cô nương, uống tách trà?"

Tần Uyển Uyển tỉnh lại ngay lập tức, đỏ bừng mặt lắp bắp nói: "Xin...xin lỗi"

Nói xong, nàng đóng cửa sổ, chạy sang phía đối diện.

Không phải phòng này, vậy chắc chắn Nam Phong đã báo vị trí xem ngược tọa độ rồi, Tần Uyển Uyển xông tới phòng đối diện, lần này nàng không lanh chanh nữa, chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ, trông thấy Tạ Cô Đường đang cúi đầu cau mày ngồi cạnh bàn rồi, nàng mới quả quyết mở cửa sổ trèo vào, đổi giọng rồi đè thấp xuống nói: "Tạ Đạo Quân!"

Tạ Cô Đường kinh ngạc quay đầu, vừa thấy Tần Uyển Uyển, trên mặt thoáng có nét đau đớn mơ hồ, vội vàng nhắm mắt ngoảnh đi: "Tần cô nương".

"Chủ nhân!" Nam Phong chạy từ gian trong ra, nhìn Tần Uyển Uyển, hơi kích động: "Ngài đến rồi sao chủ nhân? Sao ngài lại ăn mặc thế này?"

Được Nam Phong nhắc nhở, Tần Uyển Uyển cũng nhận ra cả người mình không đàng hoàng cho lắm, nàng vội lấy y phục trong túi càn khôn, ra sau bình phong đổi lại, bấy giờ mới vòng ra từ sau bình phong, quay đầu bàn bạc với Tạ Cô Đường: "Tạ Đạo Quân, giờ ngươi vẫn khỏe chứ? Ta đưa ngươi ra khỏi phủ Thành chủ nhé".

"Nơi...nơi này ra thế nào được?"

Tạ Cô Đường cau mày: "Hoa Dung có thực lực mạnh mẽ, chúng ta không thể đấu lại. Chi bằng các ngươi cứ ra ngoài trước, đến cầu viện Thiên Kiếm Tông, chờ sư môn của ta..."

"Đào ra". Tần Uyển Uyển quyết đoán nói: "Phía dưới không có kết giới, ta và sư phụ đào động rất nhanh".

Tạ Cô Đường ngây người, khoảnh khắc đó, hắn ta bỗng nhớ tới tin đồn Vấn Tâm Tông bị người ta đào cho sụp nát mấy tháng trước kia.

Hắn ta không dám hỏi nhiều, chỉ bàn với Tần Uyển Uyển: "Tần cô nương đến Quỷ Thành là vì ngọc Linh Lung phải không? Nếu bây giờ chúng ta ra khỏi thành thì các ngươi làm sao quay lại được?"

Câu hỏi này khiến Tần Uyển Uyển cứng miệng, nàng nhíu mày: "Đến đâu hay đến đó, chuyện này không liên quan đến Tạ Đạo Quân, ta và sư phụ không thể liên lụy Tạ Đạo Quân được".

Nghe thấy câu này, Tạ Cô Đường lắc đầu: "Cô nương quá xa cách rồi, chuyện thành tiên, sự tình liên quan đến cả tiên đạo,Thiên Kiếm Tông đâu thể thoái thác. Vả lại, ta đã đồng ý với tiền bối, bảo vệ cô nương thật tốt, lần trước đã nuốt lời, bây giờ sao có thể để cô nương từ bỏ kế hoạch đã trù tính từ lâu vì mình được chứ?Ta đã thăm dò xung quanh đây cả rồi, Hoa Dung nuôi một đám nam nhân đẹp trai ở đây ở đây, nhưng trước giờ chưa từng bước vào hậu viện, muốn được nàng ta xem trọng, còn phải nghĩ cách, tạm thời ta vẫn an toàn, cô nương phải làm gì thì cứ làm, không cần lo cho ta đâu".

Lời này làm cho Tần Uyển Uyển sững sờ, nàng nhìn dáng vẻ chân thành của Tạ Cô Đường, nhất thời hơi cảm động. Nàng chợt nhớ tới những hiệp sĩ cả đời giữ trọn lời hứa trong tiểu thuyết mình từng đọc thời niên thiếu, nàng nhìn Tạ Cô Đường chăm chú, giọng điệu không khỏi dịu đi nhiều.

"Tâm ý của Tạ Đạo Quân ta xin nhận, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện của ta và sư phụ, sư phụ ta rất mạnh, hắn thích chiến đấu một mình, không cần người khác giúp đỡ".

"Ăn nói vớ vẩn!"

Giản Hành Chi đạp tung cửa sổ, trèo từ cửa sổ vào.

Người hắn mặc nữ trang, mặt cũng có dáng vẻ của nữ nhân, chỉ có điều thân thể lại quá cường tráng, trái ngược hẳn với phụ nữ, nom hết sức kỳ dị.

Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển đều vô cùng kinh ngạc mà quay lại, đã thấy Giản Hành Chi lau mặt, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, hắn lao ra sau bình phong cấp tốc thay y phục, vừa thay vừa mắng: "Ai bảo ngươi là ta không cần người giúp hả? Giờ sư phụ chỉ như kim đan, ta yếu lắm! Rất cần người giúp đỡ, rất cần người bảo vệ!Cố Bắc Thành ta cho ngươi biết", Giản Hành Chi kéo y phục xông ra từ sau bình phong: "Lần sau ngươi mà còn bán ta nữa, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!"

Ồ, thế thì tốt quá rồi.

Tần Uyển Uyển mặt mày vô cảm, Nam Phong đứng cạnh bàn khua tay: "Ờm...mọi người đừng cãi nhau nữa mà, bây giờ rốt cuộc chúng ta có đi hay không đây?"

"Đi chứ".

Giản Hành Chi nói ngay: "Đến cũng đến rồi sao còn không đi?"

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền tới những tiếng ồn ào, giọng Thúy Lục cực kỳ nổi bật: "Soát! Lúc soát hết cho ta!"

Mấy người trong phòng vừa nghe thấy, Tạ Cô Đường đã phản ứng ngay: "Các ngươi mau trốn đi".

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển lập tức chạy vào gian trong, hai người một người bò xuống gầm giường, một thì mở tủ quần áo, nhanh chóng phát hiện tủ quá bé, mà gầm giường cũng quá thấp, hoàn toàn không chui vào nổi.

Hai người lại muốn chui xuống gầm bàn, nhưng cả hai chui vào cùng lúc, thì phát hiện gầm bàn không thể chứa được hai người, hơn nửa người còn lộ ra ngoài khăn trải bàn, Tần Uyển Uyển nghiến răng: "Ngươi đi ra!"

Giản Hành Chi gấp gáp: "Người ta to như thế, ta trốn đâu được chứ?!"

Đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hai người nhìn nhau, hiểu ngầm rồi cùng thoát ra, lao lên giường, Giản Hành Chi kéo rèm xuống, hai người chen chúc trong góc, đắp chăn kín mít.

Hai người che giấu linh lực, bao bọc bản thân bằng thần thức, để đề phòng người khác dùng thần thức thăm dò, rồi mắt to trừng mắt nhỏ trong chăn.

Thúy Lục gõ cửa, nói chuyện với Tạ Cô Đường.

Nàng ta nói năng cung kính, có vẻ cực kỳ xem trọng Tạ Cô Đường: "Tạ công tử, vừa nãy có kẻ trộm đào sụt nhà tắm nữ, Thúy Lục phụng mệnh lùng bắt, vẫn mong Tạ công tử tạo điều kiện cho".

"Ta không thấy tên trộm nào cả".

Giọng Tạ Cô Đường bình tĩnh, chặn ở cửa, Thúy Lục mỉm cười: "Tạ công tử, hai tên trộm này, hình như là bằng hữu của ngươi, chúng đã trốn khỏi ngục, lẻn vào nhà tắm".

"Bằng hữu của ta, không đời nào đào nhà tắm nữ".

Tần Uyển Uyển: "..."

Giản Hành Chi: "..."

Đột nhiên hơi chột dạ.

"Tạ công tử, nếu ngươi không tránh ra, vậy thì tại hạ không khách khí nữa".

Thúy Lục lạnh giọng nói, Tạ Cô Đường vẫn khăng khăng chắn đường.

Thúy Lục ra tay không chút do dự, Tạ Cô Đường giơ tay ngăn Thúy Lục lại.

Linh lực của Tạ Cô Đường bị phong ấn, nhưng Thúy Lục không dám làm hắn bị thương, hai người cứ ngươi tới ta lui, đi đi lại lại trước cửa.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi bằm trong chăn nghe động tĩnh bên ngoài, nhướng mắt nhìn đối phương. Giản Hành Chi ra hiệu bằng mắt: "Có đánh không?"

Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, túm lấy tay Giản Hành Chi, viết nhanh hai chữ "Nhiệm vụ" vào lòng bàn tay hắn.

Ngón tay nàng lướt trên lòng bàn tay hắn, tê tê dại dại, hai người quấn chặt trong chăn, khoảng cách rất gần, nhiệt độ cực cao, cộng thêm va chạm thân thể như có như không, Giản Hành Chi cảm thấy, hình như con cổ trùng kia lại tới quấy phá rồi.

Hắn vô thức lui về sau một chút, kéo giãn khoảng cách, túm tay Tần Uyển Uyển viết: "Phong Nhã Lâu, hoa khôi, vào phủ, nam nhân yêu nhất"

Tần Uyển Uyển tiếp tục viết: tiến độ

Giản Hành Chi cảm thấy hít thở hơi khó khăn rồi, hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh: Tám mươi.

Động tác của Tần Uyển Uyển dừng lại.

Giản Hành Chi không nghe theo yêu cầu trở thành hoa khôi vào phủ, nhưng hắn vẫn đạt được tám mươi phần trăm tiến độ, có thể thấy cốt lõi của nhiệm vụ này là chuyện vào phủ.

Bây giờ 20% cuối cùng chính là yêu cầu hắn trở thành người nam nhân mà Hoa Dung yêu nhất.

Căn cứ vào nhiệm vụ chọn kiếm ở mộ kiếm lần trước, nhiệm vụ của Giản Hành Chi chính là một mảnh ghép trong nhiệm vụ của nàng, vậy thì chuyện Giản Hành Chi vào phủ và trở thành người nam nhân mà Hoa Dung yêu nhất, chắc có liên quan tới nhiệm vụ thứ hai "Chuyện cũ ở Quỷ Thành, có được ngọc Linh Lung" của nàng.

Vì vậy miễn là nhiệm vụ còn đảm bảo nàng có cơ hội nhận được ngọc Linh Lung thì điểm nhiệm vụ của Giản Hành Chi cũng có thể đạt được.

Tần Uyển Uyển kiểm tra giao diện của mình, phát hiện nhiệm vụ của mình cũng đạt được 30% rồi, nàng gần như chắc chắn với ý tưởng này, nghe ngóng tiếng đánh nhau bên ngoài, nàng ngẫm nghĩ phong cách của nam nhân vừa gặp ban nãy và của Tạ Cô Đường, đưa mắt nhìn Giản Hành Chi đang chả hiểu sao mà đỏ mặt rồi túa mồ hôi, đầu lóe lên một ý tưởng táo bạo.

"Đổi lại khuôn mặt lúc ngươi ở Tiên Giới đi".

Tần Uyển Uyển viết chữ vào lòng bàn tay hắn, Giản Hành Chi ngây ngẩn, tiếp đến cảm thấy Tần Uyển Uyển bắt đầu kéo y phục của hắn.

Giản Hành Chi túm chặt dây thắt lưng của mình, kinh hãi mở miệng: "Ngươi làm gì vậy!"

Bên ngoài Thúy Lục nghe được tiếng nói, lạnh nhạt nhìn Tạ Cô Đường: "Quả nhiên có người!"

Nói xong nàng ta cũng chẳng nể nang gì nữa, linh lực trên tay bắn về phía Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường lập tức bị hất văng ra, thị vệ bên cạnh xông tới, kề dao lên cổ Tạ Cô Đường.

Thúy Lục hung hăng đi vào trong, Tần Uyển Uyển ấn chặt Giản Hành Chi, lạnh lùng bá đạo lột y phục của hắn, làm lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết, một chân đạp hắn ra khỏi chăn, dặn dò hắn: "lấy khí thế đánh nhau của ngươi ra, tự nguyện dâng mình đi!"

Vừa dứt lời, Thúy Lục đã thình lình kéo rèm ra.

Tần Uyển Uyển cuộn mình trong chăn kết một pháp ấn, căng thẳng nghe động tĩnh bên ngoài, đang nghĩ nếu chờ lúc nữa mà vẫn phải đánh, ít nhất cũng ra tay chiếm lấy lợi thế trước đã.

Song đợi rất lâu, bên ngoài lại chẳng có động tĩnh gì.

Thúy Lục kéo rèm ra, ngây người nhìn người trên giường.

Một tay Giản Hành Chi chống đầu, áo lót phanh ra, khuôn mặt hồng hào vì bị bịt kín trong chăn khi nãy, dung mạo phi phàm thoát tục, nét mặt lạnh lùng.

Vẻ ngoài thần tiên pha lẫn dục vọng này còn kích thích hơn hẳn tập tranh Thúy Lục đã từng xem ở Phong Nhã Lâu.

Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi đến ngẩn ngơ, không thốt lên lời, Giản Hành Chi đưa mắt nhìn Thúy Lục, lạnh nhạt mở miệng: "Ta muốn tự nguyện dâng mình, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top