Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: Đừng ép ta quỳ xuống cầu xin ngươi.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tu sĩ từ khi bước vào con đường tu hành đến phi thăng, tổng cộng phải qua sáu giai đoạn Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Độ kiếp. Từng giai đoạn sẽ có vô số người tu hành rớt lại, có một số người một đêm lên Trúc cơ, có một số người cả đời cũng không bước được vào Tiên môn.

Giai đoạn từ Trúc cơ đến Kim đan, trong cơ thể tu sĩ sẽ kết thành Kim đan, mà trong giai đoạn từ Kim đan bước vào Nguyên anh, trong cơ thể sẽ sinh ra Nguyên anh.

Nghe Tần Uyển Uyển phải ở trong này Kết anh, Tạ Cô Đường không khỏi nhíu mày: "Tần cô nương, vì sao ngươi lại chọn Kết anh trong này? Việc này rất mạo hiểm."

Quá trình Kết anh cực kỳ khó khăn, chỉ cần chút sơ suất nhỏ, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì bạo thể bỏ mình.

Tần Uyển Uyển quan sát xung quanh, mím môi, giải thích: "Tạ đạo quân nhớ không, lúc trước ta nói rồi, ta gặp được một công tử ở sân sau của miếu thờ, tên là Tống Thời, hắn ta giống Lận Ngôn Chi đã mất như đúc, thái độ đối xử với ta vô cùng tốt."

"Ta nhớ." Tạ Cô Đường gật đầu: "Vì sao đột nhiên nhắc tới hắn ta?"

"Ngày đó chúng ta ở Qủy thành tìm xem ai giấu con linh thú này, ta gặp được hắn ta, hắn nói Hoa Dung có, chúng ta còn biết được từ miệng hắn, Hoa Dung được một tay Lận Ngôn Chi nuôi lớn, có tình cảm vô cùng khác thường với Lận Ngôn Chi, mà Giản Hành Chi lại giống như Lận Ngôn Chi. Kỳ thật chính là nhờ lời nói của hắn, chúng ta mới xác định được, chúng ta nhất định phải để Giản Hành Chi đi tìm Hoa Dung."

"Chính xác là như thế."

"Nhưng dạng người này, hắn đã sớm chết." Tần Uyển Uyển nhắc nhở Tạ Cô Đường: "Không chỉ đã chết, diện mạo của hắn ta còn giống Lận Ngôn Chi hơn Giản Hành Chi, lấy dung mạo của hắn ta, mặc kệ là làm nam sủng hay là làm thế thân của Lận Ngôn Chi cũng không nên ở lại hậu viện."

"Cho nên ý của ngươi là?"

Tạ Cô Đường có chút hiểu được: "Tống Thời này, có thể chính là do người phái đến để dẫn chúng ta đưa sư phụ cho nàng ta."

"Đúng vậy. Còn có vấn đề thứ hai, vì sao nàng ta muốn Giản Hành Chi?"

Tần Uyển Uyển phân tích: "Hậu viện của nàng ta toàn là những người giống như Lận Ngôn Chi, nàng ta bày trận pháp lớn như vậy, để hội tụ linh khí, nàng ta còn có thể nghĩ cách tìm được ngọc Linh Lung, để ngọc Linh Lung sinh ra ở chỗ này, bản chất của ngọc Linh Lung là một loại năng lượng, nhiều năng lượng như vậy, tìm một thân thể cực kỳ giống Lận Ngôn Chi, nàng ta được Lận Ngôn Chi nuôi lớn lên, ngươi cảm thấy nàng ta muốn làm cái gì?"

"Không lẽ nàng ta muốn Lận Ngôn Chi sống lại?!"

Tạ Cô Đường phản ứng lại: "Khởi tử hồi sinh, đây là thuật nghịch thiên."

"Nàng ta muốn cơ thể của Giản Hành Chi vì muốn Lận Ngôn Chi sống lại. Sau đó còn có vấn đề thứ ba, vì sao nàng ta không trực tiếp đi bắt Giản Hành Chi?" Tạ Cô Đường lắc đầu: "Ta không rõ."

Trong nháy mắt, Tần Uyển Uyển cảm thấy mình và Tạ Cô Đường có một loại khí chất nhân từ xuất chúng của Lý Nguyên Phương, nàng nâng tay đặt lên đầu gối ngồi xếp bằng, trên mặt lộ ra vẻ khó dò: "Ta đoán, là bởi vì không có năng lực, nàng ta phải lừa Giản Hành Chi đến một nơi nào đó mới có năng lực lấy cơ thể của Giản Hành Chi. Cho nên trận pháp bây giờ, đơn giản là có hai tác dụng, hoặc là để Lận Ngôn Chi sống lại trong cơ thể Giản Hành Chi, hoặc là... cho nàng ta lực lượng, để đánh bại khống chế Giản Hành Chi. Nhưng bất kể là tác dụng nào, ta chỉ có thể ở trong này cho nàng ta linh khí để dành thời gian, trận pháp của nàng ta không thể hình thành, cho dù là đổi cơ thể hay giết Giản Hành Chi, nàng ta đều không thể làm."

"Quá trình kết Nguyên anh sẽ tiêu hao một lượng linh khí lớn..." Tạ Cô Đường lẩm bẩm: "Cho nên, ngươi tính dùng hành động Kết anh này để giải quyết tận gốc nàng ta."

"Đúng vậy." Tần Uyển Uyển gật gật đầu: "Cho nên bây giờ ngươi đi cứu Giản Hành Chi, ta ở trong này rút linh khí đi, chờ đến khi ta kết thành Nguyên anh." Tần Uyển Uyển mím môi: "Ta sẽ đi cùng với ngươi cứu hắn."

"Nhưng ngươi Kết anh không có người bảo vệ, đến lúc đó một khi Hoa Dung phát hiện chỗ này của ngươi có hiện tượng kỳ lạ, trực tiếp đến..."

Tần Uyển Uyển không nói chuyện, một lúc sau, vẻ mặt nàng bình tĩnh cho hắn đáp án: "Vậy phải nói lúc đó Giản Hành Chi đã chết, bằng không hắn sẽ không để Hoa Dung xuất hiện trước mặt ta quấy rầy ta Kết anh."

"Nhưng Giản Hành Chi." Tần Uyển Uyển cười rộ lên, trong mắt đầy sự tin tưởng: "Hắn không có khả năng chết ở chỗ này."

Đó chính là Long Ngạo Thiên của Tiên giới, sao có thể chết ở trong tay một thành chủ Qủy thành nho nhỏ.

"Đi thôi."

Tần Uyển Uyển giục hắn ta: "Chậm nữa sợ là hắn sẽ gặp nguy hiểm."

Tạ Cô Đường nghe vậy, hắn ta nhìn Tần Uyển Uyển đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Giản Hành Chi trên người Tần Uyển Uyển.

Hắn giơ tay nhìn về hướng Tần Uyển Uyển thở dài, sau đó lạnh lùng quay người, nâng tay vuốt ve thân kiếm, máu nhỏ giọt lên mặt đất, trận pháp Giản Hành Chi mới ném xuống sáng lên, Tần Uyển Uyển nhìn thoáng qua Nam Phong ở bên cạnh, nhắc nhở Nam Phong: "Ngươi đi theo Tạ đạo quân đi, thuận tiện liên hệ."

"Vâng." Nam Phong có hơi uất ức: "Ta ở trong lòng ngài giống với trái chuối tiêu này vậy."

"Có ích." Tần Uyển Uyển an ủi hắn: "Rất nhiều người vô dụng."

"Tần cô nương." Sắc mặt Tạ Cô Đường nghiêm túc: "Ta đi rồi, ngươi bảo trọng."

"Chủ nhân." Nam Phong bò lên trên vai Tạ Cô Đường, lo lắng nhìn Tần Uyển Uyển: "Nhất định ngài phải bảo vệ tốt bản thân."

"Yên tâm đi." Trên mặt Tần Uyển Uyển bình tĩnh, giống như Gia Cát Lượng sống, bày mưu nghĩ kế: "Trong lòng ta biết, các ngươi đi đi."

Tạ Cô Đường gật đầu, nói xong, thanh kiếm trên tay hắn lớn ra, vẽ một cái lên chân không, nháy mắt trên chân không có một cái động lớn, Tạ Cô Đường tiếp đón rồi lao vào.

Tần Uyển Uyển mang một bộ dạng thế ngoại cao nhân tiên phong đạo cốt nhìn Tạ Cô Đường phóng lên trời cao giống như tên lửa, nháy mắt khi Tạ Cô Đường biến mất, rốt cuộc nàng không duy trì được hình tượng bình tĩnh nghĩa hiệp hăng hái cao quý nữa, tinh thần sụp đổ.

Nàng đau khổ che mặt mình lại, bắt đầu trấn an cảm xúc của mình.

"Không có vấn đề gì."

Nàng run chân, an ủi mình: "Không được sợ hãi, Hoa Dung sẽ không đánh tới nơi này, không đau, Kết anh mà thôi, không đau..."

Không đau cái rắm!

An ủi không có tác dụng, thậm chí còn có tác dụng ngược.

Bởi vì nàng đọc sách rất nhiều, rõ ràng biết, muốn Kết anh, tu sĩ không chỉ cần nhìn Thiên Đạo rồi hiểu được cảnh giới Nguyên anh mà còn phải có đủ linh khí, thân thể còn phải rèn luyện đến mức có thể dung nạp cường độ linh khí mà Kết anh cần.

Thiên Đạo hiểu được nàng không có vấn đề gì, nàng Độ Kiếp cũng được. Hiện tại linh khí cũng có, cũng là việc nhỏ.

Nhưng vấn đề là, thối thể, tạm thời thối thể, nàng chỉ có một cách.

Tự mình mạnh mẽ mở linh mạch, lợi dụng tâm pháp xuân sinh không ngừng chữa trị.

Này còn không bằng để Giản Hành Chi đánh nàng toàn thân tê liệt, cơn đau ở linh căn có thể so được với cơn đau ở xương sao?!

Tần Uyển Uyển nghĩ đi nghĩ lại, không ngừng xoa tay mình, 38 phát hiện sự lo lắng của nàng, cẩn thận khuyên: "Chủ nhân, nữ chính thì không sợ đau..."

"Câm miệng, cần nữ chính đại nhân gì chứ, loại tính cách này của ta không phải nên ở trong một quyển sủng văn vui chơi giải trí, chỉ dựa vào việc mắt nhắm mắt mở là có một đoàn sủng sao?!"

Tần Uyển Uyển nghe thấy giọng nói của 38 là đã nổi giận, vừa buồn rầu vừa đau khổ: "Vì sao ta lại vào trong một quyển đoạn kết của nữ chính đại nhân, vừa đau vừa khổ lại còn mệt, các ngươi mù sao?!"

"Thì..." 38 khó khăn giải thích: "Có thể là, ông trời thấy ngươi không biết vươn lên, dù sao tích cực đi về phía trước mới chính là năng lượng."

Lời này khiến Tần Uyển Uyển nghẹn lại, trong nháy mắt, 38 giống như đang đứng ở điểm cao của đạo đức, Tần Uyển Uyển nghẹn nửa ngày, chỉ có thể hỏi: "Ngươi lạnh không? Lạnh thì đi từ trên cao xuống dưới đi."

"Yên tâm đi." 38 không nghe hiểu được: "Hệ thống sẽ không bị lạnh."

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, cãi nhau như vậy cũng giảm bớt được một ít cảm xúc.

Nàng nghĩ nghĩ, quyết định chấp nhận sự thật.

Ở thì cũng đã ở lại, vậy thối thể đi.

Tần Uyển Uyển nâng tay bắt đầu bày trận ở dưới chân, sau khi chuẩn bị xong trận pháp mở rộng linh căn, nàng hít sâu một hơi, nâng tay kết ấn trước người.

Nàng thật sự rất sợ đau, cố ý chuẩn bị một ảo cảnh, nghĩ chờ một lát chìm vào ảo cảnh, nói không chừng có thể giảm bớt một ít đau đớn.

Tất cả đều được bố trí xong, nàng nhắm mắt lại, ngồi xuống đến khi trận pháp sáng lên, trong nháy mắt linh khí đổ về phía Tần Uyển Uyển, mãnh liệt chạy vọt vào cơ thể, mở thông linh mạch của nàng.

Lúc này Tần Uyển Uyển tiến vào ảo cảnh, ở trong ảo cảnh nàng đang ăn thịt nướng và uống trà sữa, tuy không biết vì sao ngồi trên bàn ăn cơm mà cả người đều đau, nhưng loại cảm giác đau đớn này còn đỡ hơn trực tiếp đối mặt, vẫn có tác dụng giảm bớt khá lớn.

Ai cũng không thể từ chối trà sữa, nhất là những món có quả dừa.

Lúc Tần Uyển Uyển thối thể, Tạ Cô Đường nhảy ra khỏi hang núi thì phát hiện cả phủ Thành chủ đã thay đổi lớn.

Trên không trung đen ngòm, cả thành đầy tơ máu, xung quanh không có một chút âm thanh nào, giống như mọi người toàn thành đều biến mất.

Tạ Cô Đường nhìn quả chuối tiêu trong tay, bên trên có pháp ấn màu đỏ, gọi một tiếng: "Tiền bối."

Giản Hành Chi đang nằm trong quan tài, từ chỗ Thúy Lục đi đến chỗ của Hoa Dung. Hắn nghe thấy giọng nói của Tạ Cô Đường liền có trực giác không tốt: "Sao lại là ngươi? Bắc Thành đâu?"

"Cố cô nương quyết định Kết anh ngay tại chỗ, rút linh khí giúp ngươi."

Tạ Cô Đường trả lời chi tiết, Giản Hành Chi nhất thời tức giận: "Ta nói ngươi sao lại thế này? Mỗi lần ta bảo ngươi bảo vệ nàng là ngươi đều chạy, ngươi còn tính không nói?"

Lời mắng này khiến sắc mặt của Tạ Cô Đường không tốt, hắn ta kìm nén cảm xúc: "Ta thay tiền bối giúp đỡ, trở về bảo vệ nàng. Tiền bối, sao để xác định vị trí của ngươi?"

"Giúp đỡ? Ta cần giúp đỡ sao? Ta nói với ngươi lá gan của nàng rất nhỏ..." "Tiền bối," Tạ Cô Đường đánh gãy: "Tần cô nương là một tu sĩ, nàng không phải là một đứa nhỏ."

Lời này khiến Giản Hành Chi ngẩn người, Tạ Cô Đường lại lặp lại: "Làm sao xác định được vị trí của ngài?"

"Vừa rồi ta nghiên cứu một chút, dựa theo tuyến đường ta mới đi và sự bố trí của núi giả, các ngươi coi Qủy thành như một Thái Cực thượng thanh trận, tìm mắt trận là có thể tìm được ta."

Giản Hành Chi nhanh chóng hoàn hồn từ lời nói của Tạ Cô Đường, lập tức nói cho Tạ Cô Đường cách xác nhận được vị trí của mình.

Tạ Cô Đường gật đầu: "Hiểu rồi."

Nói xong, hắn giấu chuối tiêu vào trong lồng ngực, dùng thần thức đảo xung quanh, sau khi xác định được vị trí của Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Tu, nghĩ nghĩ, liền nghĩ phóng về phòng của Thẩm Tri Minh trước.

"Tạ đạo quân." Nam Phong nhắc nhở hắn: "Ngài có thể trực tiếp gọi bọn họ ra, thông báo cho bọn họ."

"Không được."

Tạ Cô Đường phủ nhận cái nhìn của Nam Phong: "Nếu như vậy, ta phải đi chung với hắn cứu tiền bối, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ ta lừa bọn họ, có lẽ sẽ do dự không chịu ra tay. Ngươi thì phải quay về bảo vệ Tần cô nương."

"Vậy thì làm sao bây giờ?" Nam Phong có chút nghi hoặc, Tạ Cô Đường không nói chuyện, vẻ mặt lạnh lùng: "Hãy chờ xem."

Phòng của Thẩm Tri Minh phải đi ngang qua phòng bếp, Tạ Cô Đường không trực tiếp đến phòng của Thẩm Tri Minh, ngược lại là vào trong phòng bếp bắt hai con gà, sau khi lấy máu liền vẩy lên trên người, lại quẹt hai đường kiếm trên người, sau khi giả xong miệng vết thương, dùng túi nước giả thành máu gà, đặt Nam Phong ở một bên: "Nam Phong, một chút nữa ngươi đi tìm tiền bối, tạm thời trốn ở nơi này."

Nam Phong sững sờ gật đầu, thấy Tạ Cô Đường ngậm một ngụm máu gà, nghiêng người lảo đảo chạy về sân Thẩm Tri Minh: "Thẩm... Thẩm đạo quân..."

Thẩm Tri Minh đang nói gì đó với Quân Thù, thấy Tạ Cô Đường vọt vào, nháy mắt đi tới trước mặt Tạ Cô Đường, đỡ Tạ Cô Đường bị té xuống mặt đất.

Tạ Cô Đường phun một ngụm máu gà lên tay Thẩm Tri Minh, khuôn mặt tái nhợt ngẩng lên, run rẩy: "Ngọc Linh Lung... sinh ra... bằng hữu ta bị bắt..."

"Ngọc Linh Lung sinh ra ở đâu?" Quân Thù vội vàng hỏi, Tạ Cô Đường gằn từng tiếng, giống như là di ngôn sắp chết: "Thái cực thượng thanh trận.. mắt trận... van xin các ngươi..."

Tạ Cô Đường giao hương tiêu vào trong tay Thẩm Tri Minh: "Có thể liên lạc Hành Chi... cứu.."

Tạ Cô Đường chưa nói xong, cơ thể đột nhiên cứng lại, ánh mắt tan rã, sau đó đầu lệch đi, ngã xuống tay Thẩm Tri Minh.

Trên người hắn đầy máu tươi, không hề có linh khí xoay quanh, Thẩm Tri Minh và Quân Thù nghe thấy ngọc Linh Lung, căn bản cũng không quan tâm đến hắn nữa, thêm nữa là nhân phẩm của Tạ Cô Đường đoan chính, căn bản không nghĩ đến việc hắn có thể nói dối, lập tức dùng thần thức nhận ra mắt trận của Thái cực thượng thanh trận này, hai người cùng nhau chạy qua mắt trận.

Hai người vừa đi, Tạ Cô Đường mở to mắt, lại đến tiểu viện của Liễu Phi Nhứ, bắt chước làm theo, lôi kéo tay Liễu Phi Nhứ, sau khi nói rõ địa điểm, tha thiết nhìn Liễu Phi Nhứ, run rẩy mở miệng: "Ngài nhất định phải cứu... cứu..."

"Ngươi yên tâm." Trong mắt Liễu Phi Nhứ đều là đau khổ, nắm tay Tạ Cô Đường: "Ta nhất định sẽ vì ngài mà đi cứu Giản tiểu hữu."

Nghe nói như vậy, Tạ Cô Đường nở nụ cười vui mừng, đôi mắt khép lại.

Liễu Phi Nhứ thở dài, đứng dậy, nhanh chóng đuổi về hướng mắt trận.

Chân trước hắn vừa đi, Tạ Cô Đường lập tức đứng lên, chạy về phòng của Ninh Bất Tu.

Cơ thể của Ninh Bất Tu không tốt, tránh ở buồng trong, Tạ Cô Đường thất tha thất thiểu vọt vào phòng, quỳ trước người Ninh Bất Tu, sau khi nói rõ mọi chuyện xảy ra, ngẩng đầu nói với Ninh Bất Tu: "Ngài phải cứu, cứu bằng hữu ta..."

"Ngươi yên tâm." Ninh Bất Tu bị Tạ Cô Đường làm cho cảm động, lúc này đứng dậy: "Ta đi lấy Linh Lung... à không, đi cứu người. Ngươi yên tâm đi."

Nghe nói như vậy, Tạ Cô Đường chậm rãi dập đầu, hắn lại không đứng lên. Khuôn mặt Ninh Bất Tu lộ vẻ bi thương, xoay người mang một thân phong tuyết, rút kiếm rời đi.

Chờ Ninh Bất Tu rời đi, Tạ Cô Đường lập tức đứng dậy, hắn tìm một ly trà uống một ngụm, sau khi làm nhạt đi mùi máu ghê tởm. Nam Phong lơ mơ sớm đã ngồi xổm trên cửa sổ, ngơ ngác nhìn Tạ Cô Đường: "Tạ đạo quân, sau đó..."

"Nhanh chóng đuổi theo, đi cứu tiền bối." Tạ Cô Đường lại khôi phục lại dáng vẻ lão cán bộ chín chắn bình thường, giống như vở kịch được biểu diễn vừa rồi chưa từng xảy ra, hắn dặn Nam Phong: "Đến lúc đó, Tần cô nương liên hệ với ngươi, ta sẽ bảo vệ nàng đến đây gặp mặt."

"Được, đạo quân bảo trọng."

Nam Phong nói xong rồi xoay người đi.

Tạ Cô Đường xoay người chạy nhanh về hướng núi giả.

Lúc này Thẩm Tri Minh đang nâng tay ấn pháp ấn trên hương tiêu, liên hệ Giản Hành Chi: "Giản đạo quân, ngươi khỏe không? Ngươi ở đâu?"

Giản Hành Chi ở trong quan tài, nghe đối diện lại đổi người, hắn mờ mịt mở miệng: "Ngươi là ai? Tạ Cô Đường đâu?"

"Tại hạ là Thẩm Minh." Thẩm Minh nói dối mà không đỏ mặt thở hổn hển: "Vừa rồi Tạ đạo quân nhờ ta đến cứu ngài, chờ một lát nữa chúng ta tìm được mắt trận, còn xin ngài phốt hợp với ta."

"Vậy Tạ Cô Đường đâu?"

Giản Hành Chi cố chấp hỏi, Thẩm Minh trầm mặc một lúc, đau khổ nói: "Hắn đã chết."

Giản Hành Chi ngơ, chết nhanh như vậy?!

Thẩm Minh thấy hắn không nói lời nào, nghĩ hắn bi thương quá độ, an ủi hắn: "Ngài đừng quá đau buồn, chúng ta đến cứu ngài, ngàn vạn lần ngài đừng cô phụ cơ hội mà Tạ đạo quân dùng sinh mệnh giành giật được. Tuy hắn đã chết, nhưng hắn vĩnh viễn sống trong lòng ngài!"

Giản Hành Chi: "..."

Nói lộn xộn như vậy, còn nói tốt hơn Cố Bắc Thành.

Khi đầu Giản Hành Chi mờ mịt, Tần Uyển Uyển cảm giác gân mạch của mình đau như sắp nổ tung, ảo cảnh của nàng lung lay sắp sụp đổ, nhưng nàng vẫn kiên trì như cũ.

Ăn xong thịt nướng đến món điểm tâm ngọt, ăn xong điểm tâm rồi đi làm SPA, cơ thể càng đau, tâm hồn càng hưởng thụ.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng bắt đầu cảm giác quanh thân có một giọng nói đầy quỷ khí gọi nàng: "Cứu ta..."

"Ảo ảnh thính giác."

Tần Uyển Uyển ăn gà rán nói với chính mình: "Nhất định là muốn kéo ta từ trong ảo cảnh ra ngoài, trên thế giới này không có quỷ, ta không cần sợ hãi..."

"Cứu cứu ta... ta là Hoa Dung..."

"Kiểu nói dối này cũng có thể làm bừa."

Tần Uyển Uyển uống một ngụm bia, để bản thân bình tĩnh hơn một chút: "Xem ra trong lòng ta không đủ kiên định, ảo cảnh không thể ngưng thật, ta sẽ không đi ra ngoài."

"Đây không phải là ảo cảnh... cứu ta! Cứu cứu ta!"

Giọng nói của đối phương bắt đầu nóng nảy, Tần Uyển Uyển ừng ực uống thêm mấy ngụm, nhắm mắt lại, quyết định học theo Giản Hành Chi niệm kinh.

"Nếu ta nghe thấy, mọi thứ đều có pháp thuật, như ảo ảnh trong mộng, như sương cũng như điện..."

"Đủ rồi!"

Rốt cuộc đối phương cũng không chịu nổi, tức giận chửi bậy: "Ngươi tiên nhân bản bản, ngươi muốn ngốc ở trong ảo cảnh hay không thì có liên quan gì đến ta?! Ảo ảnh thính giác và lời cầu cứu cũng không phân biệt được, sao ngươi có thể tới được bây giờ?! Bản tọa là Hoa Dung, là thành chủ Quỷ thành, nếu ngươi không đến cứu ta, đừng ép ta..."

"Ngươi muốn như nào?"

Tần Uyển Uyển nhất thời sửng sốt, mờ mịt nói, không rõ vì sao một người muốn nàng cứu bởi vì sao lại lo lắng nhiều như vậy.

Đối phương im lặng một lúc, giống như ý thức mình thất lễ, bình tĩnh lại, lãnh khốc mở miệng: "Ta xin ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top