Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Ta kéo quan tài xong rồi, các ngươi đánh đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói như vậy, Tần Uyển Uyển xác nhận, đây không phải là ảo giác của nàng.

Điều quan trọng nhất trong ảo giác bình thường là phải ăn khớp một người quen, bởi vì càng phù hợp với người mình quen thì càng dễ bị mê hoặc.

Mà Hoa Dung này và Hoa Dung trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác nhau, có thể thấy được... đại khái là thật.

Ý thức được chuyện này, trong lòng Tần Uyển Uyển hoảng sợ, kết luận phía trước đều bị đánh đổ, vô số vấn đề quanh quẩn trong lòng.

Lúc này, nàng đi khỏi mộng cảnh do chính mình tạo ra, cơn đau nhức do thối thể xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng hít một hơi khí lạnh thật sâu, đau đến mức không thể suy nghĩ được, nàng cố gắng kiếm soát lại chính mình, vừa tiếp tục dẫn linh khí mở thông gân mạch của mình, vừa dùng Xuân Sinh không ngừng hồi phục, sau khi dừng một lúc, mới từng bước một hỏi từng vấn đề: "Ngươi là Hoa Dung? Gần đây chúng ta chứng kiến, người hầu hạ Thúy Lục là ai?"

"Ngươi cứu ta trước đi." Hoa Dung không để ý đến câu hỏi của nàng, giọng nói không phân biệt rõ cao thấp, chỉ nói cho nàng cách cứu nàng ta: "Bây giờ ngươi đến Tây Nam Giác, lên ba trăm trượng, có một tảng đá nhô lên, ngươi đẩy tảng đá đi có thể nhìn thấy linh thú của ta, nó là một con Mê Tàng, ta đang ở trong cơ thể nó, ngươi tiến vào sẽ thấy một quan tài, ngươi dùng kiếm của ngươi chém quan tài ra."

"Ta không." Tần Uyển Uyển quyết đoán từ chối.

Hoa Dung im lặng một lúc: "Không phải ngươi sẽ được chỗ tốt sao?"

"Rất nguy hiểm." Tần Uyển Uyển nghiêm túc phân tích: "Đó là linh thú của ngươi, ta đi vào, tự tìm chết sao?"

"Bản tọa muốn mạng của một con nhóc làm cái gì!"

"Vì sao ngươi lại bị như vậy?"

Thật ra, lúc trước trong mơ đã có điềm báo trước, Tần Uyển Uyển cũng không nghi ngờ lời nói của Hoa Dung, nhưng một khi thả Hoa Dung ra, nàng sẽ mất đi lợi thế đàm phán, nàng phải moi được chuyện trước khi Hoa Dung đi ra.

"Ngươi lợi hại như vậy cũng bị vây khốn, ta đi còn không phải tự tìm đường chết sao?"

Giọng điệu Tần Uyển Uyển bình tĩnh, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn trận pháp quanh người: "Hơn nữa, ta chỉ là Kim Đan, mới vừa nãy lúc Tạ đạo quân còn ở đây ngươi lại không nói chuyện, hiện tại Tạ đạo quân đã đi mất, ngươi lại bảo ta một mình đi cứu ngươi, ngươi thật sự không phải đang gạt ta đi qua chứ?"

"Hiện tại ta căn bản không có năng lực giết ngươi."

Rốt cuộc Hoa Dung cũng mở miệng: "Ta không tin tưởng đạo sĩ kia, lúc này ta không muốn gặp bất kỳ ai."

"Vậy ngươi tin tưởng ta?"

Tần Uyển Uyển nhướng mày.

"Ta không tin tưởng ngươi." Hoa Dung thấp giọng nói: "Là do chỉ có ngươi mới mở được quan tài này."

"Vì sao?" Tần Uyển Uyển nói đến đây khá hứng thú.

Hoa Dung nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng: "Thanh Uyên Ngưng trong tay kia của ngươi, có thể phá hủy trận pháp vây hãm ta."

"Sao ngươi biết?"

"Bởi vì ta biết người tạo ra trận pháp này, mà chủ của thanh kiếm này là chính là người đó, cho nên trận pháp này không có hiệu quả với thanh kiếm có dính hơi thở chủ nhân nó."

"Chủ của thanh kiếm này là ai?"

Tần Uyển Uyển có chút mờ mịt: "Vì sao lại ở mộ kiếm của Thiên Kiếm tông?"

Theo lý mà nói, kiếm được sắp xếp trong mộ kiếm, đều là kiếm không có chủ, hoặc là chủ thanh kiếm đã chết.

"Bởi vì." Giọng điệu Hoa Dung bình tĩnh: "Người kia, đã chết từ rất lâu."

Tần Uyển Uyển hơi nhớ lại, lúc này mới kịp phản ứng: "Là Lận Ngôn Chi?"

"Không sai."

Lận Ngô Chi đã chết vào một trăm năm trước, trong truyền thuyết, năm đó Hoa Dung cứu thế, từ đó Qủy thành có truyền thuyết của Hoa Dung, Tần Uyển Uyển mờ mịt: "Vậy ngươi bị vây hãm một trăm năm? Vậy Hoa Dung hiện tại ở bên ngoài là ai?"

"Ngược lại không phải..." Hoa Dung bình tĩnh nói, nàng ta giống như cân nhắc một lúc lâu, sau khi do dự, nàng ta mới mở miệng: "Dù sao khi nhìn thấy ta, ngươi sẽ biết, ta cũng không có cách nào nói cho ngươi. Không phải ta bị nhốt ở đây một trăm năm, mà là đoạn thời gian trước bị hãm hại, nhốt ở nơi này. Hắn dùng cơ thể ta làm chất dinh dưỡng, muốn triệu hoán ngọc Linh Lung hiện thế. Cho nên hiện tại ta căn bản không có năng lực phản kháng, ngươi tới cứu ta, không cần sợ."

"Người hại ngươi là ai?"

"Ta không biết."

Giọng điệu Hoa Dung bình tĩnh: "Ta chỉ biết hắn muốn ngọc Linh Lung."

Tần Uyển Uyển nghe lời này, không trả lời ngay, nàng dùng linh lực mở thông một đoạn linh căn cuối cùng của mình, thối thể hoàn thành, nàng rốt cuộc cũng mở to mắt ra.

Cả người nàng đầy mồ hôi, giống như đi ra từ trong nước, sau khi dừng một lúc, nàng đứng dậy, nhảy vọt đi về hướng Hoa Dung nói, vừa đi vừa hỏi nàng ta: "Vì sao lại dùng ngươi để triệu hoán ngọc Linh Lung?"

"Ngọc Linh Lung của Qủy thành sớm đã bị tiêu hao gần hết linh khí khi xây dựng thành. Nếu muốn ngọc Linh Lung hiện thế lại, hơn nữa còn có thể dùng để mở cửa tiên, phải bổ sung linh khí cho nó. Thật ra một mình ta không đủ, ngươi có thấy những đường máu ở bên ngoài không?"

"Thấy." Tần Uyển Uyển nhìn thoáng qua phía sau, những nơi của trận pháp không có máu, tất cả đều gần đường máu.

"Khi máu phủ kín trận pháp, ngọc Linh Lung sẽ hiện thế. Những đường máu này đều là của dân chúng Qủy thành, nếu máu của ta không thỏa mãn trận pháp, hắn ta sẽ lập tức dùng máu của dân chúng để bổ sung. Cho nên ngươi nhất định phải cứu ta! Cứu ta mới có hy vọng!"

"Mới vừa rồi ngươi còn bảo không còn năng lực gì để phản kháng, hiện tại lại nói cứu ngươi mới có hy vọng?"

"Ngươi không nói câu nào thì ngươi sẽ chết sao!" Hoa Dung bị vạch trần tính toán, vô cùng tức giận, Tần Uyển Uyển nhún nhún vai, đi vào nơi nàng ta chỉ định, sau khi bê tảng đá xuống liền nhìn thấy bên trong có một lỗ nhỏ, có một con thú nhỏ đang nằm úp sấp khá giống hồ ly.

Nhìn qua nó rất yếu ớt, cả người đầy máu, phía sau nó đầy đường máu, một đường theo thân núi chảy ra ngoài.

Hồ ly nhỏ mở mắt, trên trán sáng lên, mở miệng chính là giọng nói của Hoa Dung: "Đè lên pháp ấn rồi tiến vào."

Tần Uyển Uyển nâng tay đặt lên trán hồ ly nhỏ, nháy mắt liền tiến vào cơ thể hồ ly. Nơi này giống như đúc mộng cảnh của nàng, là một động rất lớn và rộng rãi, tiếng tim đập, ở giữa có một cái quan tài, Tần Uyển Uyển đi qua, chợt nghe Hoa Dung vội vàng mở miệng: "Mau mở quan tài!"

Tần Uyển Uyển không nói lời nào, nàng thấy bên cạnh quan tài đầy ống dẫn, máu chảy từ trong ống ra, một đường tràn ra bên ngoài, máu mang theo linh khí nàng quen thuộc, nàng nhíu mày: "Trận pháp bên ngoài là do ngươi sắp đặt."

"Ngươi mở quan tài ra! Chúng ta mở quan tài ra rồi nói!"

"Nếu mấy ngày trước ngươi mới bị nhốt trong quan tài này, vậy tháng trước công tử kia cũng là ngươi, người ngay từ đầu muốn ngọc Linh Lung cũng là người phải không? Ngươi muốn ngọc Linh Lung làm gì?"

"Tiểu cô nương." Giọng nói Hoa Dung trầm xuống: "Ta khuyên ngươi đừng hỏi nhiều."

"Nếu ngươi có thể cho ta một câu trả lời, ta sẽ mở quan tài cho ngươi."

Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn quan tài, Hoa Dung không hề có động tĩnh, một lúc sau, nàng ta lên tiếng: "Ta muốn hồi sinh hắn."

"Năm đó là ngươi giết hắn." Tần Uyển Uyển nhắc nhở: "Bây giờ lại muốn hồi sinh?"

"Đúng là ta giết hắn, nhưng ta thực sự xin lỗi hắn."

Giọng điệu Hoa Dung bình tĩnh nói: "Năm đó ta chỉ là một đứa bé, mà khi đó hắn là một người khiêm tốn, dịu dàng như ngọc. Hắn nói giá trị lớn nhất của một người đó là đi giúp đỡ người khác, ta tin lời hắn nói, coi hắn thành thần minh, thành tín ngưỡng."

Tần Uyển Uyển im lặng lắng nghe, Hoa Dung nhớ lại chuyện cũ: "Khi đó không chỉ có mỗi ta được giúp đỡ, còn có rất nhiều đứa trẻ khác đều đi theo hắn, mọi người một đường cùng đi đến thành Vô Cấu, xây dựng thành trì này, hắn nói thành Vô Cấu phải chứa tất cả những người không có chốn về trong thiên hạ này, cứu tất cả những người vô tội trong thiên hạ. Vì thế, rõ ràng hắn đã đến Độ Kiếp, lại không có bảo bối gì trong tay, còn đắc tội rất nhiều người. Ngay từ đầu đã bị đuổi giết, sau đó lại đi vào Độ Kiếp, ngược lại không chật vật như vậy, nhưng lại có rất nhiều kẻ thù, vô số người đối với hắn như hổ rình mồi.

"Rồi sao nữa?"

Tần Uyển Uyển nghe, đoán trước được người như thế sẽ không có kết cục tốt.

"Sau đó, có rất nhiều người phản bội hắn. Ta từng hỏi hắn rằng, làm chuyện tốt lại bị phản bội, có oán hận hay không. Hắn nói là không, nhưng thật ra hắn lại cất chứa rất nhiều oán hận." Hoa Dung cười chế giễu: "Liền nhập vào ma đạo, lúc phi thăng, tâm ma làm loạn, cuối cùng còn giết sạch dân chúng toàn thành. Ta không đành lòng nhìn hắn chật vật đến bước này, vì thế một giây cuối cùng đã giết hắn."

"Hả?"

Tần Uyển Uyển không tin: "Ngươi chỉ là một Kim Đan sao có thể giết hắn? Hơn nữa, sao ngươi lại trở thành Độ Kiếp?"

"Ta học một loại công pháp." Hoa Dung cũng không cảm thấy áy náy: "Lúc ấy hắn đã nhập ma, cho nên ta cắn nuốt hết tu vi của hắn."

"Vậy ngươi còn muốn hồi sinh hắn?"

"Bởi vì ta hối hận." Hoa Dung nói rất nhanh: "Sau này, mỗi buổi tối, ta đều sẽ nằm mơ nhớ tới trước đây, lúc ấy ta vốn là một đứa trẻ bị hiến tế cho thần sông, là hắn đã cứu ta. Ta thề rằng cả đời này ta sẽ đi theo hắn ta, hắn là ca ca của ta, là chủ tử của ta, là người thân duy nhất của ta, nhưng cuối cùng ta lại giết hắn. Thật ra lỗi sai không ở hắn, nếu hắn có thể sống lại thêm một lần nữa, hắn vẫn là người tốt nhất trên đời."

"Cho nên ngươi muốn hắn sống lại." Tần Uyển Uyển nhướng mày: "Năm đó ngươi vì dân chúng toàn thành mà giết hắn, hiện tại lại vì hắn mà giết hết dân chúng toàn thành, ngươi không biết là rất hoang đường sao?"

"Hoang đường sao?" Hoa Dung cười rộ lên, trong giọng nói có chút bi thương: "Hắn tốt như vậy, là bọn họ phản bội hắn trước, là bọn họ sai, năm đó ta cảm thấy nên cứu dân chúng, nhưng cứu bọn họ, một trăm năm nay bọn họ lại đối xử với ta như thế nào?"

"Ta là ân nhân của bọn họ, bọn họ lại không biết ơn ta một chút nào, chỉ cảm thấy ta là thành chủ, cho nên ta phải nỗ lực. Bọn họ chỉ mãi đòi hỏi, mãi mãi đuổi đến cùng!"

Hoa Dung càng nói càng tức giận: "Tăng thêm một chút thuế bọn họ cũng hỏi vì sao, mỗi ngày chỉ biết tìm cách trốn thuế trốn thuế trốn thuế trốn thuế, không đủ tiền tiêu xài lại hỏi ta vì sao không phát tiền mà phải làm như vậy như vậy. Xây dựng trường học để bọn họ đọc sách bọn họ lại bảo ta hạn chế quyền tự do của bọn họ, không hạn chế thì bọn họ lại nói ta làm thành chủ mà lại mặc kệ tương lai của dân chúng. Ngay cả chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng tìm đến ta, cái Qủy gì thành phải có nhiều cây, nhiều loại hoa, trồng loại tốt thì lại có người nói bao nhiêu người còn không có cơm ăn lại mặc kệ họ chỉ biết làm xanh hóa. Một nhóm người ngày nào cũng đề nghị phải quy hoạch con đường thành thị lại một lần nữa, hôm nay phải rải đá tảng, ngày mai phải rải cẩm thạch, ta đồng ý. Kết quả lập tức lại có người nói với ta, đường của Qủy thành ngày nào cũng đập xây móc, dân chúng rất có ý kiến. Vậy không phải lúc trước các ngươi yêu cầu xây là muốn tốt cho dân chúng sao?!"

"Ta hiểu rồi, ta hiểu." Tần Uyển Uyển gật đầu, xoa dịu nàng ta: "Ngươi bình tĩnh một chút...."

Nhưng Hoa Dung đã nói liền không dừng được, điên cuồng nói ra: "Một nhóm người nói Qủy thành muốn làm khu du lịch, muốn phát triển non xanh nước biếc, bọn họ cũng không nhìn thử xem Qủy thành có điều kiện này hay không! Một nhóm người khác lại nói Qủy thành phải khai phá quặng sắt để bán cho Thiên Kiếm tông kiếm chút tiền, cũng không nghĩ lại khai phá quặng sắt sẽ thiệt hại bao nhiêu. Muốn tử hình bọn họ thì nói tàn nhẫn có án oan, không tử hình lại bảo pháp luật không tàn nhẫn!!! Nói nói nói, cái gì bọn họ cũng nói, làm như nào bọn họ cũng mắng ta, trách móc ta!"

"Quả thật ngươi cũng không dễ dàng..."

Tần Uyển Uyển nghe được đến đây, Hoa Dung đây là bị công việc ép nhập ma.

Một thành chủ hiện tại lại một lòng một dạ muốn toàn bộ dân chúng chết để đổi lại tín ngưỡng của bản thân quay về.

Vì để Lận Ngôn Chi sống lại, mỗi tháng nàng ta đều tìm một cơ thể thích hợp, đồng thời làm một trận pháo lớn để triệu hoán ngọc Linh Lung, ý đồ muốn dùng ngọc Linh Lung để hồi sinh Lận Ngôn Chi.

Kết quả nửa đường lại bị một vị boss nào đấy cắt đứt nửa chừng, nhốt nàng ta ở nơi này để bù vào trận pháp.

Nói như vậy, boss này cũng coi như là một người tốt, lại không lựa chọn việc đầu tiên là sử dụng máu của toàn dân chúng.

Nhưng hắn ta là ai? Vì sao lại khăng khăng muốn Giản Hành Chi đi qua?

Tần Uyển Uyển nhíu mày, Hoa Dung rõ ràng mơ hồ, nói lên việc này, miệng vẫn còn chửi bậy: "Một trăm năm! Một trăm năm nay, mỗi ngày bọn họ đều viết đề nghị rồi khiếu nại cho ta, mắng ta không xứng với chức thành chủ, nói ta nhượng cho Minh Tịnh đạo quân làm. Bọn họ cho rằng ta không muốn?! Ta tưởng tượng ta lại giết Minh Tịnh đạo quân vì nhóm người này, ta liền cảm thấy ta chính là một con ngu! Ta phải khiến hắn sống lại, ta nhất định phải để hắn sống lại! Nơi này ta mặc kệ, mọi người cùng nổ đi!"

"Ngươi nổ đi, trước khi nổ ta hỏi một chút, trận pháp này của ngươi phải làm như nào mới khiến Lận Ngôn Chi sống lại?"

"Nơi này có hai trận lớn." Hoa Dung nghe câu hỏi của nàng, không giấu diếm: "Một cái ở trên mặt đất, sau khi máu phủ kín, nó sẽ tụ lại ở mắt trận, sẽ triệu hồi ngọc Linh Lung, xung quanh thân ngọc Linh Lung có vô số linh khí, nó rơi xuống trước mắt trận, hội tụ cùng với linh khí này, còn có đủ lực lượng, sẽ gọi hồn phách của Minh Tịnh đạo quân về, giúp hắn vào cơ thể của tế phẩm đặt ở mắt trận, mà hồn phách của tế phẩm đương nhiên sẽ tan thành tro bụi."

"Cái kia ở đâu?"

"Cái còn lại thì ở trên đỉnh đầu, lúc ấy ta sợ gặp chuyện không may, đặc biệt thiết lập trận pháp bảo vệ, có thể để người nằm giữa trận pháp nhận lấy linh lực xung quanh vô tận, cho nên trong trận pháp, nếu không có sự chênh lệch của lực lượng tuyệt đối, thì chủ trận sẽ vô địch."

"Vậy ngươi vẫn là chủ trận sao?" Tần Uyển Uyển nhạy bén hỏi, Hoa Dung im lặng.

"Người hại ta, thực lực trận pháp mạnh hơn ta rất nhiều, hắn giữ máu của ta, sợ là... sửa trận."

Tần Uyển Uyển hiểu.

Hiện tại Hoa Dung đơn thuần chính là một cái sạc pin, dùng để nạp điện cho trận pháp, đi ra cũng không dùng được gì. Hơn nữa dựa vào trạng thái tinh thần của nàng ta bây giờ, đi ra có lẽ tăng thêm một đối thủ mạnh.

"Hiểu." Tần Uyển Uyển gật đầu: "Ta đã hiểu rõ tình huống."

"Vậy hiện tại ngươi có thể mở quan tài rồi chứ?" "Cái đó." Tần Uyển Uyển suy nghĩ phải nói như nào để không kích thích Hoa Dung: "Việc của ngươi gặp phải ta rất đồng tình, nhưng mà ta cảm thấy hiện tại ngươi có thể điều trị ở trong quan tài một lúc. Ngươi yên tâm, trận pháp truyền máu này ta sẽ dừng lại cho ngươi, trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài tiếp tục kết anh, chúng ta ở bên này sẽ không làm phiền ngươi tới hỗ trợ."

Trận pháp truyền máu ngừng, ngọc Linh Lung tạm thời sẽ không hiện thế, coi như kéo dài được một ít thời gian.

Nói xong, Tần Uyển Uyển vươn tay nhổ cái ống bên cạnh đi.

Giọng nói Hoa Dung trầm xuống: "Ngươi gạt ta!"

"Ta không gạt ngươi." Tần Uyển Uyển giải thích: "Ta là sau khi hiểu được bệnh tình của ngươi, hy vọng ngươi có thể bình tĩnh chút rồi hẵng thả ra, hôm nào ta sẽ đến thả ngươi ra."

Nói xong, Tần Uyển Uyển nhổ cái ống ra, vỗ vỗ tay đứng dậy: "Hoa thành chủ, ta đi trước."

"Còn muốn chạy?!" Hoa Dung hoàn toàn bị nàng chọc giận, trong chớp mắt, một roi máu dài từ trong mặt đất lao ra, lao thẳng về phía Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển bị roi máu quấn quanh eo, hung hăng kéo về phía quan tài, đập thẳng lên quan tài.

"Mở! Mở cho ta!"

Hoa Dung vô cùng táo bạo: "Nếu không ta sẽ giết chết ngươi!"

Tần Uyển Uyển cảm giác eo mình sẽ nhanh chóng bị cắt đứt, nàng siết chặt nắm tay.

"Ngươi biết không."

Tần Uyển Uyển nâng tay vịn eo, chậm rãi đứng dậy: "Ngoại trừ Giản Hành Chi, ngươi là người thứ hai đánh ta đau như vậy."

"Mau mở!" Roi máu bên cạnh lại quật về phía Tần Uyển Uyển một lần nữa, lần này Tần Uyển Uyển không chút do dự, vươn tay lấy kiếm ra, nháy mắt kiếm quang chém đứt một đoạn roi, Hoa Dung thậm chí còn chưa kịp phản ứng, kiếm dài mang theo linh lực của Tần Uyển Uyển và pháp quyết Tịch Sơn trực tiếp đâm vào bên trong quan tài, xỏ xuyên qua quan tài."

Giọng nói Hoa Dung dừng lại im bặt, huyết chảy từng giọt theo mũi kiếm xuống.

Tần Uyển Uyển đỡ eo hít thở không khí, cũng chính vào trong nháy mắt đó, Tần Uyển Uyển cảm nhận được dưới kiếm có chấn động điên cuồng gì đó, trực giác Tần Uyển Uyển liền cảm thấy không tốt, nhanh chóng rút kiếm nhằm thẳng vào hang động, nhảy ra khỏi cơ thể Mê Tàng.

Nàng mới nhảy khỏi cơ thể Mê Tàng, chỉ thấy Tạ Cô Đường đang gấp rút quay về, Tạ Cô Đường thấy nàng thì khuôn mặt có thêm sự vui vẻ, thuấn di đến trước người nàng, đang muốn nói chuyện lại phát hiện cái gì, sắc mặt thay đổi, kéo nàng ra phía sau người, nâng tay thiết lập kết giới ở bên ngoài, chống lại sự bùng nổ đột ngột của linh lực.

Linh lực này quá mạnh, đánh bay cả Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, linh khí điên cuồng tấn công hai người.

Năm đó Hoa Dung cắn nuốt linh khí của Lận Ngôn Chi, nhưng có lẽ không thể tiêu hóa được, vì thế từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trạng thái linh khí chứa trong cơ thể nàng ta, nàng ta giống như một chiếc bình lớn, hiện tại lại bị Tần Uyển Uyển đâm một cái, liền bùng nổ.

Giờ phút này, linh khí không có chủ, nhưng vẫn luôn ở trong cơ thể Hoa Dung, vẫn luôn bị Hoa Dung khống chế, cuối cùng báo thù, nhắm về phía Tần Uyển Uyển.

Có lẽ Tần Uyển Uyển suy đoán được ý đồ của Hoa Dung, khẽ cắn môi.

Nàng xếp bằng ngồi xuống, nâng tay bày trận pháp Tịch Sơn kết anh.

Tạ Cô Đường không khỏi lên tiếng: "Ngươi làm gì?"

"Linh khí nhiều như vậy không ăn thì lãng phí." Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, trực tiếp kéo linh khí vào trong cơ thể, tiếp tục nghiệp lớn kết anh của nàng, mới vừa rồi gần như đã thối thể, hiện tại lại dẫn linh khí vào cơ thể, giống như đại dương mênh mông lại nhập vào sông lớn, mãnh liệt đi xung quanh cơ thể, nhảy vào Kim Đan.

"Không thể!" Tạ Cô Đường vừa thấy nàng kết anh như vậy, vừa ngăn cản linh khí đang ở phía trước tấn công bọn họ, vừa dạy nàng: "Ngươi kết anh như vậy, đến lúc đó Kim Đan không cất chứa được nhiều linh khí như vậy, ngươi sẽ chết!"

Nếu là trước kia nàng thật sự sẽ chết, nhưng có loại công pháp chuyển động lâu dài trong tâm pháp Thượng Cực tông, chỉ cần nhịn được cơn đau, xác suất tử vong của nàng không lớn.

Hơn nữa trận pháp Tịch Sơn kết anh của nàng, sẽ có trình độ hạn chế linh khí chảy vào, coi như một loại bảo vệ.

Tần Uyển Uyển không nói lời nào, hiện tại nàng đã bắt đầu kết anh, Tạ Cô Đường cũng không thể đánh gãy nàng, mắt thấy linh khí của Hoa Dung từng chút từng chút một bị nàng cắn nuốt, hồn phách của Hoa Dung giống như cảm giác được, quay đầu muốn chạy, nhưng trận pháp bên người Tần Uyển Uyển giống như nhìn chằm chằm nàng ta, như một cơn lốc xoáy hút nàng ta vào, cuối cùng lọt vào bên trong trận pháp, lại hóa thành linh khí tiến vào cơ thể Tần Uyển Uyển.

Tạ Cô Đường thấy Tần Uyển Uyển liều lĩnh như vậy, thở dài, ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, bảo vệ cho nàng, hắn nhìn khuôn mặt nàng, thấy linh khí chuyển động xung quanh, nghĩ khi kết anh sẽ vô cùng đau đớn, không khỏi kính phục Tần Uyển Uyển thêm vài phần.

Người bình thường đã khó nhịn được cơn đau khi kết anh, Tần Uyển Uyển hút bừa nhiều linh khí vào trong cơ thể như vậy, vậy cơn đau đớn sẽ gấp mười gấp trăm lần, nhưng mặt nàng không đỏ cũng không thở mạnh, không có nửa vẻ đau đớn, có thể thấy được tâm trí cứng rắn, vô cùng có khả năng đạt được.

Tạ Cô Đường cảm thán, liền thấy khóe mắt Tần Uyển Uyển chảy ra một giọt nước mắt.

Sau đó nàng bắt đầu khóc thút thít, vừa khóc vừa ngồi xuống.

"Sao lại đau như vậy..." Tần Uyển Uyển bắt đầu kêu rên: "Sao lại đau như vậy a!"

Tạ Cô Đường sửng sốt, hắn ta thấy Tần Uyển Uyển bắt đầu kêu khóc, quả thật rất muốn khuyên nàng, nếu không thì đừng kết nữa.

Nói thật, đời này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người khóc khi kết anh.

Tần Uyển Uyển khóc thét khi kết anh, Giản Hành Chi cũng bị nâng đến mắt trận.

Hắn cảm giác quan tài của mình bị buông ra, hắn nằm ở trong quan tài, nghe thấy có người đi đến bên cạnh, nâng tay mở quan tài ra.

"Lại gặp mặt."

Đối phương nghiêng đầu cười khẽ.

Giản Hành Chi trợn mắt, liền thấy một khuôn mặt khá giống hắn, nhưng rõ ràng khuôn mặt này chính là giả, có lẽ Tần Uyển Uyển cũng không nhìn ra được, nhưng hắn vào Nam ra Bắc ở Tu Chân giới, loại thuật dịch dung này chỉ là một trò xiếc nhỏ trong mắt hắn.

Giản Hành Chi im lặng một lúc, nói: "Bách Tuế Ưu."

Đối phương ngẩn người, sau đó có hơi kinh ngạc: "Vậy mà ngươi có thể nhìn ra được?"

Ngươi làm được như vậy đã là rất tốt rồi, rất khó có thể nhìn ra được.

"Nhận ra được cũng không gây trở ngại gì." Đối phương nghiêng đầu: "Ta rất thích khối cơ thể này của ngươi, ngươi quay về đi, bắt hắn cho ta được không?"

"Không được."

"Nhưng ngươi không được lựa chọn."

Bách Tuế Ưu giơ tay tấn công ngực Giản Hành Chi bất ngờ, trong nháy mắt Giản Hành Chi rút kiếm che trước người, một cước đá qua, Bách Tuế Ưu vội vàng lùi về phía sau, Giản Hành Chi nhảy vọt ra khỏi quan tài, rút kiếm chém.

Hiện tại Bách Tuế Ưu chỉ mới là Nguyên Anh, hắn là Kim Đan, cho dù không sử dụng thần thức, giết Nguyên Anh vượt bậc cũng không phải là khó.

Hai bên ngươi tới ta đi, Bách Tuế Ưu mỉm cười: "Có lẽ ngươi không biết, ta ở trong này sẽ không thua."

Chữ cuối rơi xuống, hắn ta nâng tay, linh lực hội tụ ngay lập tức, đánh về phía Giản Hành Chi, trực tiếp đẩy Giản Hành Chi đụng vào quan tài.

Lúc này Giản Hành Chi đứng lên, cũng chính vào trong nháy mắt đó, hắn nghe thấy Quân Thù hét lớn: "Giản đạo hữu, chúng ta tới cứu ngươi đây!"

Sát theo âm cuối, kiếm khí của Thẩm Tri Minh đến trước, Bách Tuế Ưu nhảy lên, khó khăn lắm mới tránh thoát được kiếm khí.

Lập tức lại nghe thấy giọng của Liễu Phi Nhứ từ một hướng khác: "Giản đạo hữu, ta tới cứu ngươi!"

Dứt lời, vô số con bướm bay về phía Bách Tuế Ưu nhi phi đao, đồng thời một đạo kiếm lạnh lẽo vút qua bên cạnh, một tiếng nổ vang, Ninh Bất Tu xuất hiện ở phía sau bức tường, hắn ta ho khan cầm kiếm.

"Giản đạo hữu, ta sẽ không phụ sự nhờ vả của Tạ tiểu hữu, nhất định sẽ dẫn ngươi an toàn quay về."

Trong lúc nhất thời, Bách Tuế Ưu đối mặt với ba kẻ địch, mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu sao tất cả mọi người lại ở trong này.

Giản Hành Chi nghĩ, nơi này có hai Nguyên Anh một Độ Kiếp một Hóa Thần, hắn sẽ để bọn họ đánh nhau, đánh xong thì hắn sẽ đi ra.

Vì thế hắn lại quay về quan tài một lần nữa, thuận tiện kéo nắp quan tài lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top