Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - Thích Anh ?

Au: Kellyluxbae
Edit: Luxity

---------
Mấy ngày gần đây Trường cảm thấy áp thấp nhiệt đới đang có dấu hiệu bủa vậy cả đội bóng của trường Đà Nẵng. Mặc dù sân bóng nóng như vậy, cứ mỗi lần nhìn Đức Dũng là lại bất giác rùng mình. Tên này mấy hôm nay tâm trạng đang vô cùng không tốt, mỗi lần sút bóng đều dùng hết lực, khiến không ít đồng đội đỡ bóng mà bầm dập cả  người.

Để ý mới thấy, từ bữa đến giờ chẳng thấy bóng dáng Đức Chinh đến xem ca ca tập nữa. Chẳng lẽ? Hai anh em nhà nay đang gây nhau !!!

"Đức Dũng!!! Dùng ít lực thôi, cậu toàn đá lệch đường chuyền hết cả rồi!! Chỉ là luyện tập có cần dọa người thế không !"

Trường bước gần lại Đức Dũn, nhắm chừng khoảng cách giữa hai người tầm 2m mới nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"..." - Đức Dũng im lặng không đáp

"Cãi nhau rồi à? Cậu với em trai ấy?"

Xuân Trường đúng vừa điếc vừa híp mà không sợ súng, nhằm thẳng vấn đề mà hỏi rõ. Lần này Đức Dũng cũng không trả lời câu hỏi ấy, tuy nhiên thấy rõ biểu cảm của anh có chút bối rối, là hối hận ư? Là dằn vặt ư? Hay là tức giận? Xuân Trường  cũng không biết nữa, vẫn để là cho hai anh em tự mình giải quyết với nhau.

"Này mọi người, nước giải khát đã về rồi đây ~~ Mau lại lấy nào !!"

Một thanh viên trong ban hậu cần của đội bóng vừa ra cửa hàng gần trường mua nước về cho cả đội.

"Đến đây, đến đây! Của tớ trà Olong~"

"Nước lọc của lão từ cấm ai được giành!!"

....
"Này Đức Dũng, khi nãy đi mua nước, tớ có gặp được tiểu đệ Đức Chinh yêu dấu của cậu đấy."

"Cái gì?Đức Chinh? Cậu gặp em ở đâu?"

Vừa nghe thấy có người nhắc tới em trai, Đức Dũng đang ngồi một bên liền đánh mắt sang, rất chuyên chú lắng nghe.

"Trước cổng trường nha~lại còn đi cùng một tiểu cô nương rất xinh đẹp. Thằng nhóc này, cũng có mắt nhìn gớm. Haha"

"Cười cái gì mà cười, chắc là bạn học thôi, con nít con nôi yêu đương cái gì."

Xuân Trường ra sức bảo vệ Tiểu Chinh, trong mắt anh thì Đức Chinh chỉ như học sinh tiểu học thôi, làm sao có thể nói chuyện yêu đương sớm như vậy.

"Cậu ở cái thời đại nào rồi ! Lão tử trước đây bằng tuổi Đức Chinh đã có nụ hôn đầu rồi đó nhaaa~ Nhất định là em trai vì có tình yêu mới nên mới không thèm đến xem mấy ca ca chúng ta tập luyện nữa mà."

Cả bọn nói xong liền cười haha, cũng không để ý thấy một khối băng ở gần đó đang trầm mặt suy nghĩ.

Quay lại với em trai - Hà Đức Chinh, kể từ khi bắt đầu chiến tranh lạnh với ca ca, cậu tan học cũng không thèm đến sân tập đợi anh về, xong công việc ở hội học sinh liền lập tức trở về nhà. Tính tình Tiểu Chinh trước giờ khá bướng bĩnh, lại dễ kích động, nên mỗi khi cảm thấy mình không sai thì dù có đánh chết cũng không chịu xuống nước xin lỗi trước. Cậu vốn nghĩ sau vài ngày anh trai sẽ tìm cậu làm hòa rồi hai người lại vui vẻ như trước, thế nhưng hoàn toàn không, Đức Dũng giành hết thời gian ở sân tập luyện với đội bóng, cũng không thèm nhắc đến chuyện giữa anh và cậu. Nghĩ tới việc ca ca có thể từ giờ sẽ không còn để ý đến mình nữa, lòng Tiểu Chinh bất giác đau nhói.

Hôm nay là ngày thứ 5 kể từ hai người gây gỗ rồi, Đức Chinh sau khi kết thúc công việc ở hội học sinh, liền xách balo lủi thủi đi về. Lúc đi ngang qua sân tập, bước chân chững lại, muốn chạy đến nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn là đi thẳng ra cổng trường.

"Đức Chinh! Đợi tớ với!"

Đức Chinh dừng bước, quay người lại, thì ra là Tiểu Xuân.

"Đức Chinh, hôm nay cậu không đến sân bóng nữa à? Vậy thì cùng về với tớ nhé? Có chỗ này tớ hơi không hiểu lắm, muốn hỏi cậu một chút."

Tiểu Xuân vừa nói vừa lấy bài tập từ trong cặp ra, đưa ra định nhờ Đức Chinh giúp mình giải đáp. Đức Chinh vốn tốt bụng, đối với con gái từ trước đến giờ vẫn rất ga lăng lịch sự nhưng vẫn luôn biết cách giữ khoảng cách nhất định. Cậu cầm lấy tập sách trên tay Tiểu Xuân, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu giảng giải lại cho cô bạn. Hai người vừa nói vừa đi đến trạm xe buýt, Đức Chinh do chuyên chú giảng bài nên không nhận ra là vừa lúc nãy có người trong đội bóng đã đi ngang qua và nhìn thấy.

Đến trạm xe buýt, Tiểu Xuân ngại ngùng cảm ơn cậu rồi lên chuyến xe của mình về trước. Đức Chinh ngồi lại trạm chờ, trong lòng một mảng rối bời. Thật ra cậu cũng có suy nghĩ đến việc tìm anh trai để làm lành rồi, với tính cách của anh, chỉ cần cậu dịu giọng năn nỉ, giở một chút trò bán manh quen thuộc, khẳng định ca ca sẽ lập tức vui vẻ trở lại. Thế nhưng, giấc mơ kì quái hôm qua lại khiến cậu mơ hồ nhận ra một điều, mà ngay chính bản thân cậu cũng không thể chấp nhận được sự thật này.

Chuyện là tối hôm qua, Đức Dũng báo với ba mẹ là sẽ ngủ lại trường vì có buổi tập huấn 2 ngày 1 đêm với đội bóng. Vậy nên Đức Chinh đêm một mình một giường, vừa buồn chán vừa ấm ức chuyện của anh trai, nằm lăn tới lăn lui mãi mới ngủ được. Trong lúc ngủ cậu đã mơ. Cậu mơ thấy cảnh tưởng xảy ra vào buổi tối năm mình 14 tuổi, chính cái ngày anh giúp cậu "làm" chuyện đó. Thế nhưng không chỉ dừng lại ở đó, cậu còn mơ thấy anh trai hôn mình, nụ hôn trong giấc mơ chân thật đến nỗi mỗi khi nghĩ lại khiến trái tim Đức Chinh đập liên hồi.

Tỉnh giấc cũng là lúc Đức Chinh nhận ra rằng, hóa ra....cậu không hề xem Đức Dũng như một người anh trai. Hóa ra, bản thân trước giờ luôn tồn tại thứ ham muốn này với ca ca. Đức Chinh cảm thấy như thế giới của cậu thật sự sụp đổ, một khi cậu thừa nhận thứ tình cảm này cũng đồng nghĩa chấp nhận việc cậu có thể mất đi một người anh trai - một người mà dù có chết đi sống lại cũng không thể nào tìm lại được.

Trái tim và trí não của cậu hiện tại đang đấu tranh điên cuồng với nhau, ai cũng không muốn mất đi người quan trọng nhất, trái tim không muốn mất đi một nửa của nó, còn lý trí cũng nhất quyết không muốn mất đi một người anh trai. Đức Chinh cậu phải làm gì đây? Ông trời ơi, ngài muốn con phải làm sao đây !!!

-Hết Chương 7-

-------------
(Chưa beta đâu nha, tui mệt quá ~ thông cảm nhia)
Lâu quá mới ngoi lên ~ hihi có ai nhớ tui hơm ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top