Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Phòng trưng bày xác chết (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Đào Tử

====================

Không ai nghĩ rằng Bạch Lạc có thể sống trở về, hơn nữa thoạt nhìn bình an vô sự?

Người què đã nhìn thấy sự bạo lực của Bạch Lạc bạo lực, nếu không bất đắc dĩ, người què cũng không muốn xé rách da mặt với Bạch Lạc, vì thế nói.

"Đều là hiểu lầm, hiểu lầm."

"Cậu có thể trở lại, mọi người đều rất vui."

Người què mặt không đổi sắc nói dối, sau đó mời Bạch Lạc, "Đúng lúc chúng ta cũng muốn về, cùng nhau ngồi thuyền rời nơi này đi."

Nữ quỷ vẫn luôn tránh 1 chỗ che dấu bản thân, nghe được lời này của người què, sợ Bạch Lạc bị hắn lừa, dựa vào sự che dấu của bóng đêm, bay nhanh tới phía sau Bạch Lạc, lắp bắp nhắc nhở

"Hắn... hắn... giết... giết...anh"

Nữ quỷ muốn nói cho Bạch Lộ rằng trước đó người què đã nhiều lần vuốt dao găm tính toán tấn công Khang Nghiêu

Vì cô ta không biết tên Khang Nghiêu, nên đành bắt chước Bạch Lạc gọi Khanh Nghiêu là anh

Nhưng cô càng muốn nói thì lại càng lắp bắp không nói ra được

Cũng may, khả năng lý giải của Bạch Lạc hơn hẳn người thường, nữ uqyr chỉ nói mấy chữ, Bạch Lạc đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra

Bạch Lạc giơ tay trấn an một chút cảm xúc của nữ quỷ, sau đó đi từ trên phế tích  xuống, đỡ Khang Nghiêu đang té lăn trên mặt đất lên.

Cuối cùng, mới nhìn về phía người què, lãnh đạm nói.

"Đêm nay tôi định ở đây, mấy người tự đi đi."

Người què nghe vậy, nhíu nhíu mày.

Ban đêm bên ngoài rất nguy hiểm, vì sao Bạch Lạc lại ở?

Nghĩ đến Bạch Lạc biến mất một buổi trưa, người què nghi ngờ, có phải Bạch Lạc phát hiện manh mối mấu chốt nào đó nên muốn đuổi mình đi?

Nếu hắn đi thật, bỏ qua tin tức quan trọng nào đó, sợ là khó thoát khỏi đây

Người què nghĩ kỹ điểm mấu chốt trong đó, nhanh chóng hạ quyết tâm, hắn nhìn Bạch Lạc, khuôn mặt hiền lành.

"Chỉ mình các ngươi ở lại đây thì nguy hiểm quá, ta cũng ở lại đi, nhiều người dễ chăm sóc nhau"

Bạch Lạc ngước mắt liếc người què một cái, đạm cười: "Bên này tôi có hai người phải chăm, sợ là không giúp đỡ được cô đâu"

Nói xong Bạch Lạc chỉ chỉ học sinh trung học cũng đang bất tỉnh nằm cạnh Khang Nghiêu
Sắc mặt người què lập tức khó coi, ý hắn là hắn có thể chăm sóc nhóm người Bạch Lạc

Nhưng lời của Bạch Lạc rõ ràng coi hắn như kẻ kéo chân thêm phiền!

Trong lòng người què không thoải mái, nhưng vẫn không cam lòng bỏ đi, mặt dày nói: "Anh không cần để ý đến tôi, tôi tự lo liệu được"

"Ờ..." Bạch Lạc hiểu rõ gật gật đầu.

Đang lúc người què cho rằng Bạch Lạc sẽ đồng ý cho hắn ở lại, thì nghe Bạch Lạc bỗng nhiên nói tiếp.

"Nếu anh có thể lo liệu cho bản thân thì tự ở lại đây một mình đi, tôi với 2 người này đi trước vậy"

Người què: ?

Bạch Lạc cũng không để ý hắn, Xách học sinh trung học lên, rồi cùng KN đến chỗ thuyền đang đậu

Người què lúc này mới phản ứng lại, Bạch Lạc đùa hắn như khỉ!

Hắn ở Bạch Lạc đi, hắn đi Bạch Lạc ở

Bạch Lạc hoàn toàn không có ý muốn hợp tác với hắn!

Mắt thấy, Bạch Lạc đã tới gần con thuyền, người què đột nhiên vọt lên, phi dao găm trong tay vào người Bạch Lạc.

Bạch Lạc nghiêng người tránh thoát, dao găm nghiêng nghiêng cắm vào trong đất, người què lại nhân cơ hội này trực tiếp nhảy lên trên thuyền, sau đó cắm chìa khóa vào ổ khóa, khởi động con thuyền, nhanh chóng rời xa bờ.

"Mấy người muốn về thì phải nói manh mối cho tôi!"

Người què lái thuyền cách xa nhóm người Bạch Lạc rồi mới dừng lại, hét lớn về phía bờ

"Nếu không cho, vậy đừng trách ta lái thuyền đi mất, không cho các ngươi con đường sống"

Người què nghĩ, mấy lời muốn ở lại đây của Bjach Lạc nói là để lừa hắn!

Nơi này đã không có con thuyền nào khác, nếu Bạch Lạc hôm nay không đi theo hắn, sau này không khả năng có cơ hội ra ngoài!

Cho nên, vì rời đi, Bạch Lạc chắc chắn sẽ nói manh mối cho hắn.

Nhưng mà, Bạch Lạc nhìn con thuyền rời xa bên bờ, chỉ là hờ hững đáp 1 câu: "Đi đi không tiễn"

Người què: "......"

"Bọn học thích ở đây tìm chết thì để bọn họ ở đi, mặc kệ họ, chúng ta đi thôi"

Người phụ nữ buộc tóc bằng dây thừng bước ra từ khoang thuyền, thúc giục nói.

Người què không cam lòng trừng mắt nhìn Bạch Lạc một cái, mở thuyền đi mất.

Mắt thấy thuyền càng đi càng xa, trong lòng Khang Nghiêu kỳ thật cũng không tự tin lắm.

"Bọn họ thật đi rồi, tiểu Lạc, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Nơi này không còn thuyền."

Bạch Lạc bình tĩnh nói: "Bọn họ sẽ quay lại thôi, đừng lo lắng"

Khang Nghiêu: ?

Bạch Lạc không giải thích gì, chỉ là tìm mộ chỗ ngồi xuống, sau đó mở ba lô, lấy một miếng ejiao sớm nay cất trong ba lô ra, bỏ vào miệng.

Khang Nghiêu thấy thế, tức khắc trợn tròn mắt.

"Tiểu Lạc, em hành kinh không đều, nên cũng ăn ejiao à?"

Bạch Lạc liếc Khang Nghiêu một cái, cạn lời: "Chữ cũng của anh dùng đầy linh tính nhỉ."

Khang Nghiêu: "............"

Nói thế nào cũng không thích hợp, Khang Nghiêu dứt khoát ngậm miệng, không nói.

——

2 tháp nhật nguyệt phía sau lưng hắn càng ngày càng xa người què vừa lái thuyền vừa thầm mắng bạch lạc không biết điều
nếu không phải nhìn bạch lạc còn có chút tác dụng hắn mới không thèm tốn thời gian nói chuyện như vậy
khi trở về hắn sẽ phá hủy con tàu để Bạch Lạc ở lại đó kêu trời không biết kêu đất chẳng hay
"Ruỳnh..."
thân tàu đột nhiên va phải thứ gì đó phát ra một tiếng động lớn
"có chuyện gì thế?" người phụ nữ buộc tóc bằng dây thừng nghe được tiếng động, đi ra từ khoang thuyền muốn nhìn xem có chuyện gì
nhưng đêm tối quá dù thuyền chạy bằng điện nhưng trong khoang thuyền không có ánh sáng nên nhìn cái gì cũng không rõ
người què đứng dậy đi tới đầu boong tàu vươn tay sờ sờ, lông mày nhíu chặt
" va phải cổng rồi"
"Đụng phải cổng rồi?" người phụ nữ buộc tóc bằng dây thừng kinh hãi bối rối "sao lại có chuyện như vậy?"
"Trước đó tôi đã nói rồi, mực nước của mặt sông thấp hơn mực nước của mặt hồ nên khi chúng ta tới bệ nâng ở cửa sẽ nâng thân tàu và nước lên với nhau để tàu có thể đi qua một cách thuận lợi cũng như thế bây giờ chúng ta từ mặt hồ đi về mặt sông thì mực nước phải giảm xuống chúng ta mới có thể đi qua cổng"
"nhưng khi chúng ta tới không phải dàn giáo tự khởi động sao?" người phụ nữ buộc tóc bằng dây thưng càng thêm khó hiểu "bây giờ chúng ta trở về sao mực nước không tự động giảm xuống?"
người què cạn lời nhìn người phụ nữ này một cái hắn cũng muốn biết lý do đây
bởi vì lúc đến rất suôn sẻ nên hắn cũng không nghĩ tới khi về lại gặp khó khăn như vậy
hắn không biết chốt mở xả nước ở đâu bây giờ hắn hoàn toàn không có cách nào để mực nước giảm xuống
nhưng hắn sẽ không để lộ sự kém cỏi của mình bởi vậy hắn chỉ nói
"có thể là do chốt xả nước bị kẹt rồi chúng ta phải tìm được chốt mở bật nó lên hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu"
"bây giờ chúng ta tìm chốt mở ở đâu?" người phụ nữ buộc tóc bằng dây thừng lại hỏi
---bà hỏi tôi, tôi biết đi hỏi ai!
nội tâm người què đang cực kỳ cáu kỉnh nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh "cô xuống dưới nước tìm đi có lẽ sẽ tìm được"
"tôi đi á?" người phụ nữ cột tóc bằng dây thừng chỉ vào mình há to miệng hỏi ngược lại "Hừ, tại sao sao ông không xuống mà tìm?"
"bây giờ buổi tối ai biết được dưới nước có cái gì, ông muốn tôi xuống tìm là muốn hại chết tôi à?"
"tôi không có ý đấy" người què muốn giải thích nhưng người phụ nữ căn bản không nghe, đẩy qua đẩy lại bắt người què phải tự đi tìm
người què không muốn tự mình đi mạo hiểm, 2 người tranh chấp. vẫn là người phụ nữ trung niên im lặng một lúc cuối cùng chịu không nổi mới nói một cách yếu ớt
"không thì chúng ta lái thuyền về đi không chừng cô bé kia biết chốt mở ở đâu"
người phụ nữ trung niên nhớ rõ lúc bạch lạc lái thuyền thì thuận lợi thông qua cổng
có lẽ trở về đi với bạch lạc các cô có thể thuận lợi đi về
bà chỉ đơn thuần cảm thấy khi đi cùng bạch lạc thì may mắn hơn một chút mọi chuyện đều suôn sẻ hơn
người què vừa nghe đến lời này ngay lập tức phủ định mà không nghĩ ngợi "không được!"
"vì sao không được? nỡ như cái con nhóc đấy biết chốt mở ở nơi nào thì sao?" người phụ nữ buộc tóc bằng dây thừng hỏi lại
"tóm lại là không được, không thể trở về!"
"dựa vào đâu mà ngươi nói không về thì không về ngươi cho rằng ngươi là ai ? dám cùng bà đây nói chuyện như thế sao!"
người phụ nữ buộc tóc dây thừng lại tiếp tục cãi nhau với người què. lúc này người phụ nữ trung niên hoàn toàn không nói lời nào nữa
--
bên này bạch lạc vẫn không ngừng ăn ejiao
tuy rằng hắn đã không bị nguyền rủa nữa nhưng dù sao cũng từng bị, hiển nhiên hắn cảm thấy bản thân có thể xuất hiện triệu chứng thiếu máu, thỉnh thoảng thấy tim đập nhanh, đây không phải dấu hiệu tốt
bởi vậy hắn chỉ có thể dùng hết sức ăn thật nhiều ejiao để hòa hoãn một chút
"tiểu lạc, nhóc con bên kia tỉnh rồi" kn chạy từ bên hồ qua nói với bạch lạc.

sau khi người què lái thuyền đi bạch lạc lột sạch quần áo của cậu học sinh trung học rồi xoắn quần áo thành những mảnh vải dài trói chặt tay chân của cậu học sinh buộc ở bên bờ để người để tránh bị chìm xuống
kn vẫn đang chờ thuyền trở về, ngồi xổm bên hồ trông coi thuận tiện trông luôn cậu học sinh trung học
lúc này cậu học sinh trung học tỉnh lại hắn lập tức chạy tới nói với bạch lạc
"ừ" bạch lạc trả lời, cất ejiao đi, rồi đứng dậy đi đến bên hồ
hắn không phải là một người dễ mềm lòng, học sinh trung học đã từng tấn công hắn theo lý mà nói khi cậu ta bị tháp sập ngất xỉu hắn nên khoanh tay đứng nhìn
nhưng hắn có mấy vấn đề muốn hỏi cậu ta vì thế nên mới mang người đến đây
bộ xương sáng sủa của cậu học sinh trung học vì ngâm trong nước hồ băng giá khiến cậu ta cảm thấy cực kỳ lạnh cậu ta bị tháp mặt trời đập không nhẹ lúc này mới tỉnh lại chỉ ngẩn ra nửa giây rồi lập tức hiểu rõ tình cảnh của mình giãy giụa muốn lên bờ
bạch lạc đứng trước mặt cậu ta thong thả ngồi xổm xuống vươn tay chọc chọc vào bộ xương khô ấn người về nước
"Giải thích một chút, khung xương của cậu bị làm sao vậy?"
học sinh trung học nhìn hắn một cái không đáp lại
bạch lạc hậu tri hậu giác phản ứng lại "ồ tôi quên mất bây giờ cậu không thể dùng ngôn ngữ ký hiệu được thôi cứ dùng môi ngữ đi"
ừ cậu học sinh trung học quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn
hình như bạch lạc cũng đã sớm đoán được sẽ xuất hiện tình huống như thế này nên cũng không buồn bực chỉ tiếp tục hỏi
"đổi câu khác vậy xương bả vai của cậu có 2 chữ và 6 chữ số nghĩa là sao?"
học sinh trung học vẫn không để ý tới hắn
bạch lạc rất là có kiên nhẫn : "thôi, để tôi tự tìm hiểu"
"bạch lạc là ai?"
học sinh trung học nhắm mắt lại hoàn toàn không chịu giao tiếp
bạch lạc nhìn thái độ này của cậu học sinh biết chắc đặt câu hỏi không có tác dụng gì
hắn phải thử một cách khác
bạch lạc chống cảm nhìn chằm chằm học sinh trung học trong chốc lát rồi đột nhiên nói
"bạch lạc ngốc nghếch"
học sinh trung học bỗng nhiên mở mắt ra quay đầu chừng hắn chằm chằm
bạch lạc: ?
tôi tự mắng tôi cậu kích động cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top