Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

☆, Chương 19

Tổng giám đốc công ty bọn họ ngoài ba mươi, diện mạo anh tuấn, cơ thể cao to, trừ việc không thích cười thích nói với nhân viên thì hết thảy rất hoàn mỹ, nhất là hơn ba mươi còn chưa có bạn gái, rất được phái nữ yêu thích.

Đồng nghiệp nam trẻ tuổi nhắc đến hắn là không khỏi hâm mộ ghen tỵ, nhưng Kim Hạ thì không.

Lúc cậu đến đây thực tập hoàn toàn không nghĩ sẽ ở lại công ty này, nghĩ tới cái văn bằng Đại học, chỉ là một tấm bằng đại học sao có thể cạnh tranh cùng một đống thạc sĩ bác sĩ, đúng lúc cậu quyết định cuốn gói rời đi, thì vị Tổng giám đốc kia nói với cậu: "Cậu làm rất tốt, tìm được nơi làm việc chưa? Không thì ở lại đi."

Cho nên, Kim Hạ liền ở lại, cũng rất cảm kích hắn.

Hai người lúc bắt đầu rất vui vẻ, sau khi tan việc gặp nhau cùng ăn cơm xem phim, thỉnh thoảng thì được, nhiều lần Kim Hạ thấy chán. So với xem phim, cậu muốn về nhà chơi game hơn. Cho nên, cậu bắt đầu từ chối.

Trên thực tế bạn bè của cậu rất ít, ba bạn cùng phòng thời đại học được coi là bạn, nhưng sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, ở trong công ty, giao tình với đồng nghiệp hầu như không có, duy nhất Tổng giám đốc còn bị game của cậu cho làm vật hi sinh.

"Kim Hạ, em luôn đi trễ nhất."

Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng, đây là giọng nói mà bất kỳ một nhân viên nào cũng không muốn nghe thấy.

Kim Hạ bình tĩnh thoát cửa sổ trò chơi, quay đầu lại nhìn Nam Bác.

"Người không biết còn tưởng rằng em đang làm việc, thì ra là đang chơi game."

Kim Hạ rất muốn thể hiện mình xấu hổ, chỉ là, diễn xuất của cậu không tốt.

"Cấp trên mới sẽ đến nhận chức, lúc tan việc đừng để bị bắt, không tốt lắm."

"Cùng nhau ăn một bữa đi." Nam Bác nói, "Một lần cuối cùng, cũng đừng từ chối anh."

"Chờ một chút." Kim Hạ nói, xoay người nói với nhóm Thiên Nguyên Sát Na rằng cậu đi ăn cơm.

Nam Bác có chuẩn bị, đã đặt chỗ từ sớm. Kim Hạ không thích quán ăn sang trọng này, muốn ăn phải đợi thật lâu, trực tiếp đi ăn thức ăn nhanh hoặc là tiệc buffet tương đối phù hợp với tính cách của Kim Hạ, cậu không muốn lãng phí thời gian.

Nhưng Nam Bác là một người thích hưởng thụ cuộc sống, hắn mỗi ngày đều dùng hai tiếng để hưởng thụ bữa tối, Kim Hạ cảm thấy cậu và Nam Bác không thể trở thành bạn bè được, là có nguyên nhân.

"Kim Hạ, em biết tại sao anh muốn em ở lại làm việc không?"

Kim Hạ cúi đầu chơi game trên điện thoại, cậu là người dùng tánh mạng ở trò chơi.

"Bởi vì khi nhìn thấy em, đã biết chúng ta là cùng một loại người."

"..."

Kim Hạ ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừ, chúng ta đều là con người."

Đầu Nam Bác được chải chuốc cẩn thận tỉ mỉ, lộ vẻ bảo thủ nghiêm túc, giống như hình tượng thường ngày của hắn, lúc này lại bị Kim Hạ chọc cười: "Em không hiểu ý của anh, muốn anh nói trắng ra sao?"

"..."

"Tâm ý của anh đối với em em hiểu được, em đối với anh, anh cũng hiểu được. Kim Hạ, nói cho anh biết, có thể cho anh một cơ hội không?"

"... " Kim Hạ lắc đầu, "Không có cảm giác."

Vẻ mặt Nam Bác hơi thất vọng, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại: "Em có từng yêu ai chưa?"

"Chưa."

"Có người trong lòng hay không?"

"Không có."

"Vậy thì thật tiếc, anh rất muốn biết em thích người như thế nào. Em quá khó để đến gần, nhưng lại có lực hấp dẫn kỳ lạ, làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần."

"..."

"Em cười lên nhất định đẹp, tại sao không cười nhiều lên?"

"Anh cũng rất ít cười?"

"Anh là vì giữ vững hình tượng trước mặt nhân viên."

"... " Kim Hạ mở chức năng chụp ảnh trên điện thoại ra, "Anh ngày mai nghỉ việc rồi, tôi không còn là nhân viên của anh, cười một cái lưu làm kỷ niệm."

Kỷ niệm khi cậu đi làm gặp được "Đồng loại" đầu tiên.

Nam Bác rất phối hợp cười một cái, "Tao nhã." Kim Hạ đánh giá.

"Có động tâm không?"

"Không có."

Vẫn thẳng thắng từ chối.

Nam Bác đã quen cách cậu thẳng thắn, dặn dò một câu: "Phải học được cách khôn khéo, không phải cấp trên nào cũng thích nuông chiều em."

Những lời này khắc sâu trong đầu Kim Hạ, cậu cũng biết Nam Bác nuông chiều mình, cậu mới dám đùa bỡn như vậy. Cấp trên mới đến không biết là kiểu người gì, hi vọng là người tốt.

Không chỉ có cậu, nhân viên trong công ty đều phỏng đoán cấp trên mới đến, theo tin tức điều tra, cấp trên mới đến là con của Chủ tịch. Nữ nhân viên trong công ty lại sôi trào, chủ tịch chỉ mới hơn 50, vậy thì đứa con sẽ không già lắm. Tưởng tượng của con gái thật chẳng khác gì, giống như Nam Bác Tổng giám đốc hơn ba mươi mà vẫn độc thân đốt đèn lồng đều không thể có được.

Kim Hạ quan tâm nhất là, cấp trên mới đến điều đầu tiên làm có khi nào là chỉnh đốn giảm biên chế hay không, hơn nữa có nghiêm khắc không, không cho phép nhân viên đi làm đục nước béo cò, cầm một cây roi ở phía sau quật nhân viên, như nhà tư bản tà ác đem nhân viên bóc lột đến cuối tuần.

Đang lúc mọi người nghị luận, cấp trên mới nhậm chức đến, sau đó... một ngày gió êm sóng lặng đã qua.

Ngày thứ hai, cấp trên mới triệu tập các trưởng bộ phận mở cuộc họp, sau khi trở về các trưởng bộ phận tỏ vẻ không giác gì trước kia.

Chúng nhân viên như giữa mây đen nhìn thấy thái dương, mọi người hoan hô tản ra .

Sếp mới đến, được nhân tính hóa là dễ chịu.

Kim Hạ có thể tiếp tục đi làm lười biếng, đối với hiện trạng này vô cùng hài lòng.

Ngô Hiểu Lệ cùng ban ngày đầu tiên đi gặp sếp mới, sau đó cơ thể lảo đảo chạy về, thét chói tai một hồi nhảy loạn một hồi. Dựa theo tình huống thất thố của cô đoán được, sếp mới quả nhiên là cao phú soái không sai một li.

Cấp trên mới đến thật sự cao phú soái lại không có bạn gái, so với người cũ còn trẻ hơn mấy tuổi.

Năng lực làm việc của hắn lại được thời gian nghiệm chứng, tư lịch của hắn đã truyền khắp trên dưới công ty.

Tất cả nhân viên đều bàn luận về cấp trên, nhất cử nhất động của hắn đều hấp dẫn các đồng chí.

Cấp trên mới đến cao cao gầy gầy, cười lên đặc biệt hiền hòa.

Cấp trên mới đến vô cùng thân thiện, đối với con gái dịu dàng đến chết người.

Cấp trên mới đến bình dị gần gũi, mỗi ngày chỉ đơn giản xuất chi vài tệ đi ăn.

Cấp trên mới đến đi làm sớm nhất, tan làm trễ nhất.

...

Sau đó, mọi người phát hiện cấp trên mới đến không phải là đi làm sớm nhất, tan việc trễ nhất, mà hắn vốn là ở lại phòng làm việc của Tổng giám đốc, chân không bước ra khỏi cửa.

Phòng làm việc của Tổng giám đốc có phòng nghỉ, cấp trên mới đến này trực tiếp ở trong phòng làm việc, đối với chuyện ăn uống cũng không chú ý, chỉ gọi đồ từ bên ngoài đem vào. Đồ ăn ở ngoài cũng là cấp bậc bình dân, đắt tiền nhất cũng không vượt quá 50. Các nhân viên đều rối rít cảm thán: Cấp trên mới đến quá liều mạng.

Hắn làm việc chuyên nghiệp như vậy, dẫn đến các nhân viên cũng không dám thư thả, trong lúc nhất thời, toàn thể nhân viên cũng bắt đầu phấn đấu. Thề phải đem quý đầu năm của công ty tăng lên 20%.

Kim Hạ dưới tình huống không khí này, cũng không thể lười quá mức, đem các tài khoản phụ giao toàn quyền cho Thiên Nguyên Điện Hạ xử lý, cậu cũng phải phấn đấu làm việc.

Cũng không biết Thiên Nguyên Sát Na đang làm gì, Kim Hạ chỉ cần lên mạng là thấy hắn , không giây phút nào không có ở đó, ngày xưa lười thu âm lại không biết xấu hổ nói công việc bận, không rảnh phối âm?

Thiên Nguyên Sát Na thỉnh thoảng sẽ hoài niệm nói nhớ Thịt Viên mỗi ngày tới hối âm, ăn ngon lại biết nặn vò, trước lúc Xiêm Y Xốc Xếch biến sắc, hắn sẽ chân chó nói Thiểm Thiểm đại thần cũng rất tốt, uy vũ lại khí phách!

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Tôi nộp âm.

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Bộ nào?

【 Mật 】Xiêm Y Xốc Xếch: Chuyến tốc hành Hạnh phúc. Tiên Bối nói muốn phát ngay trong ngày lễ tình nhân, tôi không nộp âm liền đổi người.

*Tiên Bối : là bánh quy giòn

*Miêu Nhĩ Đóa : là Orecchiette

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Sau đó cậu nộp liền? Manh Nương gặp cậu khóc lắm cơ á, cậu không giao âm cô ấy bao lâu rồi.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Không, lễ tình nhân là sinh nhật của Miêu Nhĩ Đóa, tôi chúc mừng sinh nhật cô ấy.

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Thiểm Thiểm, ngày Cá tháng Tư là sinh nhật tôi!

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Ừ.

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: = = Tỏ vẻ chút đi.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Cần sao? Mỗi năm fans chúc mừng anh hằng hà sa số.

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Manh Nương nói, hi vọng ở ngày sinh nhật của tôi đăng kỳ 1 Không Kiếp.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: ...

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Tiên Bối nói, ngày đó tổ chức sinh nhật cho tôi, ngay cả chỗ cũng đã đặt rồi.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Tôi không đi.

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Ừ.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: ...

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Có phải anh thấy tôi không xứng đáng làm bạn?

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Không, mỗi người đều có cuộc sống của mình, chỉ là hơi tiếc.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Xin lỗi.

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Thiểm Thiểm chưa từng gặp bạn trên mạng ngoài đời thực? Đám người Áo Mũ Chỉnh Tề kia cũng chưa?

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Với Đoàn ăn vặt đoàn gặp rồi, tôi đã nói rồi, Áo Mũ Chỉnh Tề bọn họ thật sự là quá thân trên mạng nên tôi cũng muốn thấy mặt họ, cho nên đồng ý đi, kết quả...vỡ mộng.

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: ... Thiểm Thiểm, chúng ta còn chưa đủ thân... à.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: ...

【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Trước tiên là nói về lần đó sao lại vỡ mộng.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: ... Không muốn nói.

Nên bắt đầu nói từ đâu. Cậu năm 16 tuổi biết Áo Mũ Chỉnh Tề, hai người cùng nhau chơi nhiều game như vậy, quan hệ tốt như keo sơn. Bọn họ biết là trò chơi kia có kỹ năng phu thê, vì kỹ năng hai người kết hôn, sau lại đùa rằng dù trò chơi không có kỹ năng phu thê bọn họ cũng sẽ kết hôn, giống như đang tuyên thệ gì đó.

Suốt bốn năm, phải nói Kim Hạ không có chút ảo tưởng là không thể nào.

Trong ảo tưởng của cậu Áo Mũ Chỉnh Tề hẳn là thân sĩ ưu nhã nhã nhặn, nhưng khi gặp cậu lại thấy Áo Mũ Chỉnh Tề là một thằng nhóc lưu manh ngậm điếu thuốc ôm một cô gái.

Lần gặp mặt đó, Áo Mũ Chỉnh Tề đưa bạn gái đến, bạn gái hắn không chơi game nhưng nghe qua đại danh Kim Hạ, không khỏi có ý địch bài xích về cậu.

Lần Quốc khánh đó, Kim Hạ ở trong nhà Áo Mũ Chỉnh Tề nghỉ một ngày.

Nhà Áo Mũ Chỉnh Tề chẳng khác gì ổ chó, Kim Hạ đến ở ngày đầu tiên liền thu dọn phòng ốc, Áo Mũ Chỉnh Tề nói đùa rằng nếu cậu là con gái sẽ theo đuổi cậu. Kim Hạ xoay người lạnh lùng nhìn hắn, bởi vì chơi game lâu ngày khiến cho thần sắc Áo Mũ Chỉnh Tề uể oải vàng vọt, đột nhiên suy nghĩ gì cũng không còn.

Áo Mũ Chỉnh Tề cũng rất thất vọng về cậu, nói rằng Kim Hạ lớn lên sao lại ngoan như vậy, so với hắn còn là học sinh giỏi. Hắn cho rằng mỗi ngày chơi game suốt đêm cùng hắn Kim Hạ cũng nên có trạng thái tinh thần giống hắn, hơn nữa còn phải là một tên làm cho các thầy cô đau đầu.

Sau lần gặp mặt đó, hai người đều cảm thấy đối phương không cùng một thế giới. Lần đó Kim Hạ cũng có ý nghĩ sẽ bỏ việc chơi game xuyên suốt này, bởi vì cậu không muốn mình sẽ có quầng thâm trên mắt mỗi ngày ngáp không ngừng, khóe mắt rỉ ra vật thể không rõ, nhìn rất thô tục.

【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Không muốn anh thất vọng, giữ lại chút ảo tưởng, rất tốt.

. : .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top