Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thấy Ngụy Vô Tiện đâu.

Hôm đó, Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly đưa hắn đến bệnh viện. Kim Lăng đẩy cửa bước vào phòng tự hỏi cả ba đã biến đâu mất rồi.

Hiện tại là sinh nhật cậu mà.

Giang Trừng nói.

"Tỷ, chị về đi, em ở lại."

Giang Yếm Ly không còn cách nào khác, một bên không bỏ được con trai, một bên lại lo lắng cho em trai, rơi vào đường cùng đành miễn cưỡng để Giang Trừng ở lại trông chỗ này mà về nhà.

Chỉ là, nàng vừa đi, liền xảy ra chuyện.

Giang Trừng chỉ mới đi làm thủ tục nhập viện một lúc thôi, thời điểm mở cửa lại nhìn thấy giường bệnh trống không, chỉ còn lại nệm có phần hơi hõm xuống là dấu hiệu cho thấy trong phòng vốn dĩ có người.

"Đáng chết!"

Hiện tại cảm giác đánh người Giang Trừng cũng đều có rồi, tiện tay túm lấy hộ sỹ đi ngang qua, hung tợn hỏi.

"Mấy người đang làm trò gì vậy? Người đâu? Người đâu?"

Vẻ mặt hắn vừa thất thố kinh hoảng cùng hung thần ác sát, tiểu hộ sỹ bị hắn dọa sắp khóc đến nơi, sợ sệt đáp.

"Ngài đừng gấp, ngài đừng gấp. Tôi... tôi đi xem camera."

Giang Trừng hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút.

"Đi, tôi đi cùng."

Video theo dõi chiếu hình ảnh Ngụy Vô Tiện chẳng chút do dự nhổ dây truyền dịch trên tay, xuống giường, tùy ý vơ lấy bộ quần áo xoay người rời đi.

Thật nhanh, video theo dõi chiếu đến đoạn đường nhỏ hắn rời đi, thân ảnh kia đôi khi còn có thể nhìn rõ có chút run rẩy, hẳn là vết thương vừa mới được băng bó đàng hoàng lại nứt ra rồi.

Hắn lên taxi rời đi.

Bác sỹ theo dõi hắn xem xong chực khóc, liên tục khom lưng xin lỗi.

"Xin lỗi, xin lỗi Giang tổng, chúng tôi sai rồi, để cho Ngụy tiên sinh rời đi."

Gân xanh trên trán Giang Trừng giần giật, bất tri bất giác hoảng sợ, hắn lúc này cũng chẳng có tâm tư đi chất vấn người bên cạnh.

Hít sâu một hơi, tay run rẩy nhấn số.

"Tỷ, không thấy Ngụy Vô Tiện."

Lúc Giang Yếm Ly nhận được điện thoại tiệc sinh nhật của Kim Lăng đã sắp kết thúc.

Nàng đang lo lắng tình huống Ngụy Vô Tiện bên kia, tin tức này cũng không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Di động của nàng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, cả người sững sờ tại chỗ.

Kim Lăng thấy nàng có vấn đề liền túm lấy tay, ngửa mặt hỏi.

"Mẹ, người sao vậy?"

Hốc mắt Giang Yếm Ly đã đỏ ửng, nàng lại không muốn phá hư tâm trạng con trai, đành nén nước mắt, ngồi xổm xuống.

"A Lăng, hiện tại mẹ phải ra ngoài một chút, con có thể chơi cùng ba và các bạn được không?"

"Dạ được."

Kim Tử Hiên cũng loáng thoáng biết được đại khái, vỗ bả vai của nàng, thấp giọng an ủi.

"Em đi đi, anh sẽ theo sau, đừng lo lắng, s không có việc gì đâu."

Giang Yếm Ly mạnh mẽ kìm lại nước mắt, gật gật đầu.

Thời điểm mọi người đều đến, Lam Vong Cơ không biết là có được tin tức ở đâu, sớm đã xuất hiện, một đôi con ngươi nặng nề sương mù.

Video theo dõi phát đi phát lại đoạn hình ảnh trước khi Ngụy Vô Tiện biến mất, xem đến cuối cùng ai cũng gần như lạnh mắt liếc một cái.

Cảm xúc như sóng điện thật mạnh xuyên thấu trong tâm, đến phát đau.

Trong lúc nhất thời, địa phương nên ồn ào náo nhiệt không một tiếng vang, ngay cả tiếng khóc đều bị áp xuống.

Giang Trừng bực bội giật giật tóc.

"Hôm nay rốt cục đã xảy ra chuyện quái gì vậy!"

Lam Vong Cơ đã nói qua sự tình phát sinh buổi sáng, nhưng bọn họ cũng không một ai biết lý do mà Ngụy Vô Tiện lựa chọn con hẻm đó, rốt cuộc là vô tình hay đã chủ ý đã ấp ủ từ lâu.

Bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, càng quan trọng hơn, hiện tại chẳng ai biết Ngụy Vô Tiện đang ở đâu.

Hơn nữa, có nguy hiểm hay không?

Ôn Nhu từ ánh mắt đầu tiên nhìn được biểu tình của Ngụy Vô Tiện liền biết hắn đã thu lại kích thích, lại không muốn nói rõ.

Đó là chuyện của hắn, nàng cũng chẳng có tư cách tự tiện nói với Lam Vong Cơ.

Hắn mất tích khiến cho phân nửa nhóm quyền quý trong phòng rung động, Giang gia và Kim gia, còn cộng thêm Lam gia, cơ hồ đã đem cả thành phố A kéo lại đây.

Nhưng một người sống sờ sờ lớn như vậy giống như biến mất trong không gian vậy.

Bất quá, đã qua mấy tiếng vẫn chẳng thu được tung tích gì của hắn.

Giang Yếm Ly đã khóc đỏ đôi mắt.

"Làm sao bây giờ, bốn năm trước cũng là như vậy, đáng chết!"

Giang Trừng suy sụp ngồi trên sô pha, thấp giọng nói.

"Bốn năm trước, bốn năm trước cái gì?"

Lam Vong Cơ từ lúc bắt đầu vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên hỏi.

Giang Trừng trong chốc lát ngây ngẩn cả người, nghĩ lại lời mình vừa tự buột miệng, nhíu mày đáp.

"Cậu không biết?"

Trong lòng Lam Vong Cơ có dự cảm không tốt.

"Cái gì?"

Giang Trừng nhìn thần sắc thật sự không biết của hắn có chút tức giận, vừa muốn khiển trách, trước mắt lại bỗng nhiên lóe lên hình ảnh thời điểm Ngụy Vô Tiện năm đó vừa mới tỉnh lại.

Lúc ấy, hắn nằm trên giường bệnh, còn mang theo mặt nạ oxi, thanh âm tuy mỏng manh nhưng lại rất rõ ràng.

"Giang Trừng, đừng liên lạc cho Lam Trạm."

Hắn hỏi, vì sao.

Ngụy Vô Tiện lúc ấy đã không làm nổi động tác cười khổ, chỉ có đôi mắt kia mang theo ánh nhìn cô đơn lại ngơ ngác.

Hắn gằn từ chữ một.

"Bọn tôi chia tay."

Hắn nói. "Cầu xin cậu."

Giang Trừng bỗng nhiên im lặng, quay đầu đi chỗ khác, thanh âm lạnh lùng.

"Không có gì."

Giang Yếm Ly mím môi, nói.

"Vẫn chưa tìm được sao?"

"Chưa, nơi nào cũng đã tìm."

Lam Vong Cơ bỗng nhiên đứng lên, xoay người rời đi.

Giang Trừng kinh ngạc một chút.

"Này, Lam Nhị, cậu đi đâu vậy?"

Thanh âm Lang Vong Cơ lạnh lùng từ phía trước truyền đến.

"Đi tìm người."

"Cậu đi đâu tìm?"

Lam Vong Cơ không để ý đến hắn, thẳng phía trước mà đi.

Giang Trừng thầm mắng một tiếng, vội vội vàng vàng đứng dậy đi theo phía sau, lại quay đầu nói với Giang Yếm Ly.

"Chị chờ ở đây, em lại đi tìm, đừng lo lắng."

Giang Yếm Ly nhẹ nhàng ừ, nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn.

Làm sao có thể không lo lắng, nàng không chỉ lo lắng, còn có sợ hãi nữa.

Lại mất tích, lúc này đây, nàng cầu trời cao có thể buông tha em trai của mình.

Hai người lái xe một mạch đến khu nhà bên cạnh trường cao trung.

Giang Trừng nhíu mày nhìn cổng trường, nói.

"Chỗ này?"

Nơi này là trường học, là trường cao trung của bọn họ.

Lam Vong Cơ dùng sức đẩy cổng trường có chút hơi thở trầm trọng, đã là đêm khuya nhưng bên trong vẫn còn sáng đèn, tất cả các phòng đều đầy học sinh, bảo vệ chính đang ngủ gật, cũng không phát hiện bọn họ vào.

Lam Vong Cơ tiến vào, theo lối mòn cũ, hướng đến sân thượng trường học.

Giang Trừng khó hiểu cách làm của hắn, nhíu mày nhưng vẫn đi theo phía sau.

Hắn cũng không xa lạ sân thượng trường, đó là địa điểm mà khi còn là học trò hắn và Ngụy Vô Tiện đều thích nhất. Lam Vong Cơ khi đó là ủy viên Ban tác phong và Kỷ luật vì bắt bọn họ cũng thường xuyên đến đây.

Giang Trừng vẫn luôn đi theo hắn đến sân thượng không có một bóng người, bốn phía đen nhánh.

Lam Vong Cơ căn bản không có nhìn bầu trời xung quanh, bước nhanh đến phòng chứa đồ đã hoang phế đã lâu trên này.

Hắn đứng ở nơi đó, cùng người an tĩnh bên trong đối diện.

Nhờ vào ánh trăng, Giang Trừng cũng thấy rõ kẻ nọ, cơ hồ là mừng đến phát khóc.

"Ngụy Vô Tiện!"

Nhưng lúc tập trung nhìn vào lại cười không nổi, người kia còn mặc một bộ đồ bệnh nhân đơn bạc, quần áo xanh trắng đan xen còn nhiễm vết máu chói mắt. Trong lúc nhất thời, Giang Trừng không nói được lời nào.

Ngụy Vô Tiện không nhìn hắn, cũng không nhìn Lam Vong Cơ, tầm mắt của hắn không mang tiêu cự, chỉ đơn giản là mở thao láo vậy thôi.

Lam Vong Cơ tiếng nhanh đến phía trước, ngồi xổm xuống xuống, thanh âm đều đều thật cẩn thận, tựa hồ sợ quấy nhiễu người đối diện.

"Ngụy Anh, tôi tìm được cậu."

Lúc trước, thiếu niên kia tủm tỉm cười với hắn, nói.

"Lam Trạm, về sau nếu không thấy tôi, anh nhất định phải tới nơi này tìm tôi."

Tôi đã tìm được cậu.

Ánh mắt mơ hồ của Ngụy Vô Tiện chậm rãi nhìn về phía hắn.

"Lam Trạm?"

"Tôi mang cậu về nhà."

Ngụy Vô Tiện chần chừ nhìn hắn, tựa hồ suy xét chân thực trong lời nói vừa nghe.

Sau đó bỗng nhiên bật cười, thanh âm nhỏ đến mức không thể phát hiện được chút run rẩy bên trong.

"Tôi không trở về được, tôi không trở về được."

Hắn ấy, bị nhốt ở chỗ này, bị vây ở chính trong tâm mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top