Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vợ chồng Giang Phong Miên may mắn sự kiện hãm hại không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng mất một tháng để tĩnh dưỡng.

Hôm ấy, Ngụy Vô Tiện đang đi cùng với Lam Vong Cơ.

Dùng cách nói của Giang Trừng thì là, hai kẻ tiểu biệt thắng tân hôn, mỗi ngày đều phải cùng Anh nhi dính liền một chỗ. Thực ra, phải là Ngụy Vô Tiện càng hận không thể dính trên người Lam Vong Cơ mới đúng.

Hắn cười, không phản bác, dù sao Giang Trừng nói cũng đúng. Bản thân chính là muốn dính vào Lam Vong Cơ đấy.

Giống như loại không thể cắt bỏ ấy.

Vừa đúng lúc được nghỉ mấy ngày, sau khi Hội học sinh tổ chức hoạt động Ngụy Vô Tiện lặng lẽ kéo Lam Vong Cơ về sớm.

Hắn trộm cười, tâm tình lúc này rất vui, chắp tay sau lưng ngâm nga, Lam Vong Cơ vẫn nghiêm chỉnh đi bên cạnh hắn.

Ngụy Vô Tiện tủm tỉm nghiêng đầu.

"Lam Trạm, cậu có nhớ tôi không?"

Hắn mấy ngày nay đã hỏi vấn đề này không dưới mười lần.

Nhìn qua, Lam Vong Cơ không có bất kỳ dấu hiệu mất kiên nhẫn nào, như cũ trả lời rất nghiêm túc.

"Nhớ."

Ngụy Vô Tiện vui vẻ, tiếp tục trò đùa dai đặt hai tay lên cổ hắn, cười xấu xa nói.

"Lạnh không?"

Nhìn động tác của hắn, Lam Vong Cơ đáp.

"Lạnh."

Ngụy Vô Tiện liền dán vào bên cổ hắn mà hà hơi.

"Tôi sưởi ấm cho cậu."

Hắn "A" một tiếng thổi ra sương trắng mang đến xúc cảm ướt át, run rẩy.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, duỗi tay đỡ lấy eo để người kia đỡ té ngã.

"Ngụy Anh, đừng..."

Nói được một nửa, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gió, đôi đồng tử trong nháy mắt co lại, tay Lam Vong Cơ vốn dĩ định đỡ lấy người kia lại đẩy ra.

Ngụy Vô Tiện trong lúc không đề phòng bị hắn làm ngã ra đất, eo bị chấn động sinh đau, hắn xoa xoa đồng thời nhe răng trợn mắt nói.

"Lam Trạm, cậu..."

Câu nói của hắn bị bóp nghẹt lại trong cổ họng bởi tiếng động phát ra sau đó.

Cách đó không xa, Lam Vong Cơ bị chậu hoa rơi từ trên cao xuống bất ngờ đập trúng, nằm trên vũng máu, áo sơ mi của người kia bị máu nhuộm thành màu đỏ gai mắt, hoa trên mặt đất dùng máu để tô màu cho bản thân.

Hắn cơ hồ hỏng mất, thanh âm của bản thân toàn bộ bị áp xuống cổ.

Lảo đảo nghiêng ngả bò từ dưới đất dậy, chân mềm đến không đi được bình thường mà ngã mạnh xuống đất, cả người dính đầy bụi.

Khoảng cách chỉ vài bước ngắn ngủi, lại dài giống như chẳng tìm được điểm cuối.

"Lam Trạm... Lam Trạm... Cậu mau tỉnh lại, đừng làm tôi sợ."

Người trước nay vẫn luôn trong sạch, hiện tại sắc mặt tái nhợt dựa vào lồng ngực hắn, khắp gương mặt đều là máu tươi ghê sợ.

Hắn ôm Lam Vong Cơ đã chìm vào hôn mê, thanh âm run rẩy mà khóc nức nở, hoảng loạn tìm di động trong túi.

Ngồi rạp trên mặt đất, cánh tay không ngừng run rẩy, đôi mắt vô hồn.

"Điện thoại, tôi... bệnh viện..."

Mãi sau, dựa vào bản năng, Ngụy Vô Tiện run rẩy gọi được cấp cứu, hoang mang rối loạn chạm vào miệng vết thương trên trán Lam Vong Cơ, nhưng lại không thể ngừng được máu đang từ khe hở ngón tay mà ứa ra.

Hắn không còn nhớ bằng cách nào cùng với bác sỹ leo lên xe cứu thương mà đến bệnh viện, đờ đẫn ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật.

Thời điểm Giang Yếm Ly chạy tới bệnh viện nhìn thấy Ngụy Vô Tiện một thân đầy máu, ánh mắt vô hồn ngồi một chỗ, tức giận nháy mắt tan biến thay thế bằng sợ hãi.

"A Tiện. A Tiện."

Nàng gọi Ngụy Vô Tiện rất nhiều lần hắn mới miễn cưỡng dời tầm mắt về phía mình.

"Lam Trạm."

Giang Yếm Ly lớn tiếng hơn.

"A Tiện."

Ngụy Vô Tiện lúc này mới chuyển động con ngươi cứng đờ, mờ mịt nhìn nàng.

"A tỷ?"

"Là chị, A Tiện."

Ngụy Vô Tiện nhìn nàng một lúc, đáy mắt rốt cuộc không kìm được tầng nước mịt mờ.

"A tỷ, a tỷ, là em, là em nên Lam Trạm mới..."

Hắn không nói nổi nữa, túm lấy tay áo nàng.

Thân hình hắn thon dài, so với Giang Yếm Ly còn cao hơn hai cái đầu, hiện tại lại đứng trước mặt tỷ tỷ mà òa lên khóc giống như đứa trẻ yếu ớt.

Hắn hít thở không thông, nên lời nói đứt quãng không rõ ràng.

Nàng nhìn Ngụy Vô Tiện, người bắt đầu từ lúc nhỏ còn là cậu bé hiền lành yếu nhược rồi lớn lên trở thành thiếu niên thích cười, đứa em trai mà trong trí nhớ vẫn luôn cười, đây là lần đầu tiên hắn khóc trước mặt nàng như thế này.

Giang Yếm Ly nhìn hắn mếu máo, duỗi tay vỗ nhẹ lên tay, khóe mắt bất giác ửng đỏ.

'Đừng khóc, đừng khóc. A Tiện, không phải lỗi của em."

Khi còn bé, nàng cũng nắm lấy tay hắn như vậy.

"A tỷ đưa em đi xem cậu ấy, Lam tiên sinh nhất định sẽ không sao."

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đi theo phía sau, đẩy cửa vào phòng bệnh.

Lam Hi Thần đang đứng bên cạnh giường, người trẻ tuổi vẻ ngoài giống Lam Vong Cơ bảy phần kinh ngạc nhìn bọn họ.

Ngụy Vô Tiện run rẩy vươn vay, muốn chạm vào gương mặt Lam Vong Cơ.

"Không có việc gì, không có việc gì phải không?"

Hắn cúi đầu, thanh âm thật nhỏ.

Như là nghi vấn, lại cũng như là lẩm bẩm tự hỏi.

Lam Hi Thần trong lòng có chút tức giận, nhưng nhìn bộ dạng của hắn lúc này cũng biến mất một nửa, hắn thở dài.

"Phải, không có việc gì."

Bọn họ ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa.

Lam Vong Cơ còn hôn mê, gương mặt vốn dĩ trắng nõn hiện tại mất máu lại càng tái nhợt, trên trán được băng gạc che kín, tay phải cũng đồng dạng.

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bên mép giường, vẻ mặt trầm thấp chưa từng thấy.

Đêm khuya ngày hôm sau, Lam Vong Cơ tỉnh lại. Hắn chỉ là nhẹ nhàng giật giật tay đã đánh thức người đang gật gù bên cạnh.

Ngụy Vô Tiện kinh hỉ nhìn làn mi run rẩy của hắn, luống cuống tay chân bấm chuông.

"Lam Trạm, cậu tỉnh rồi!"

Ngụy Vô Tiện có chút nóng nảy, tiến đến trước mặt đối phương."

"Lam Trạm, nhìn tôi, đây là mấy?

Tôi là ai?

Cảm giác hiện tại thế nào? Đầu còn đau hay không?"

Lam Vong Cơ chờ cảm giác đầu vàng mắt hoa qua đi, mới bất đắc dĩ nhỏ giọng đáp lại từng câu một.

"Ừ. Ba, Ngụy Anh. Rất tốt. Không đau."

Ngụy Vô Tiện thấy hắn còn rõ ràng trật tự, thở dài nhẹ nhõm thật dài, ngồi lại trên ghế.

"Thật tốt, thật tốt cậu không sao."

Hắn đặt sau lưng Lam Vong Cơ gối dựa, bưng ly nước đến.

"Có muốn ngủ thêm chút nữa không, tôi gọi bác sỹ đến."

Hắn trước nay chưa từng chăm sóc người khác, thậm chí đến bản thân còn chẳng biết tự lo làm sao, lại nói kẻ khác, nên có chút không yên tâm.

Ngoài việc lên mạng tìm kiếm rất nhiều tư liệu, lại hỏi thêm Giang Yếm Ly, mấy cái đơn giản vẫn có thể dùng được.

Lam Vong Cơ uống hai ngụm nước rồi thôi.

"Tôi không sao."

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện có chút chua chát, đành ho nhẹ để che dấu điểm nghẹn ngào trong giọng nói.

"Cũng may."

Thời gian gần đây, trước mặt Lam Vong Cơ hắn có chút mất khống chế.

Lam Vong Cơ bị thương ở tay và đầu, may mà lúc chậu hoa rơi xuống hắn theo bản năng tránh đi một chút nên chưa va chạm trúng bộ phận nguy hiểm.

Bởi vì tay phải bị thương, sinh hoạt hàng ngày đành phải do Ngụy Vô Tiện giúp đỡ.

"Nào, há miệng."

Ngụy Vô Tiện giơ thìa bên môi hắn, tay trái bưng chén cháo.

Lam Vong Cơ có chút xấu hổ quay đầu đi, sắc mặt ửng đỏ.

Như vậy xác thực có chút không tiện, nhưng Ngụy Vô Tiện lại làm đến không biết mệt, mà Lam Vong Cơ lại không có hứng thú làm cùng hắn mấy trò ngượng ngùng.

Ngụy Vô Tiện giơ cái thìa, cười tủm tỉm nói.

"Mau đi Lam Trạm, đừng thẹn thùng, đút cơm thôi mà."

Hắn thấy Lam Vong Cơ nhất định không chịu ăn, lại nói.

"Mau đi Nhị ca ca, tay tôi mỏi."

Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói mỏi tay, quay đầu do dự một lúc, vẫn mở miệng nuốt thìa cháo kia xuống.

Ngụy Vô Tiện làm thành công liền mỉmcười, rất thuận lợi đút xong bữa sáng,

Loại nói chuyện kiểu này, sử dụng với Lam Vong Cơ, lần nào thử cũng hiệu quả.

Hắn đặt chén không trên bàn trà, cười nói.

"Tôi đi toilet một lát, sẽ trở về ngay."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn bóng dáng hắn lướt nhanh, vẫn không hỏi vì sao Ngụy Vô Tiện không sử dụng nhà vệ sinh trong phòng.

Cửa lạch cạch đóng lại, Ngụy Vô Tiện đi được xa, đến nhà vệ sinh cách xa phòng bệnh nhất, ý cười trên mặt chậm rãi biến mất.

Thanh âm cười khổ không áp chế được dưới cổ họng thoát ra.

Bắt đầu từ ngày Lam Vong Cơ bị thương, hoặc là lúc chú Giang xảy ra chuyện không may, cũng có lẽ là bắt đầu từ sớm hơn, Ngụy Vô Tiện đã hiểu rõ, chỉ không nghĩ là nó lại đến sớm như vậy. Sớm đến mức không kịp trở tay.

Hắn hắt nước lên mặt, cảm giác lạnh lẽo làm đầu óc hỗn độn thanh tỉnh không ít.

Chống cánh tay lên bồn rửa, nâng khóe môi, cho đến khi hiện ra độ cung vừa lòng.

Hắn bước nhanh trở lại phòng bệnh, mỉm cười với Lam Vong Cơ đang đọc sách.

"Lam Trạm, chúng ta đi du lịch đi, Ireland."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top