Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy, nhà họ Giang lưu lại, con trai lớn của họ bị chặn giết, thương nặng.

Con nuôi Ngụy Vô Tiện, trọng thương, không rõ sống chết.

Ngụy Vô Tiện bị một làn nước lạnh hắt tỉnh.

Mí mắt nặng nề như đeo chì, đập vào mắt liền thấy Ôn Triều tròn quay cùng với nụ cười ghê tởm.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta."

Ngụy Vô Tiện bị treo lên, ở góc độ này có thể nhìn thấy mấy sợ tóc lưa thưa vàng hoe của hắn, cười cười.

"Ta lại không biết mình lại có năng lực khiến ngươi yêu thương tha thiết như vậy."

Ôn Triều đứng trên bục.

"Ngươi đương nhiên không có, nhưng người mẹ đã chết của ngươi thì có đấy. Nói! Đồ vật ả cho ngươi đâu rồi?"

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, quả nhiên.

"Không có, đã sớm không hề có."

Chiều cao của Ôn Triều không đủ để đối mặt với hắn, muốn nhìn thẳng đành phải kê chân.

"Ta không tin! Nói mau!"

Động tác ấy làm Ngụy Vô Tiện bật cười.

Độ cung khinh miệt bên môi khiến cho Ôn Triều nặng nề kích thíc, vung tay thật mạnh.

Ngụy Vô Tiện vô lực nghiêng về một bên, gương mặt để lại vệt sưng đỏ.

Bên môi có chút nứt ra rồi.

Có vẻ một chút cử động đã ảnh hưởng đến nội tạng rồi, hắn đột ngột phun ra một ngụm máu.

Ôn Triều siết chặt cằm của hắn.

"Tới nước này vẫn còn mạnh miệng, hả?" Ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Trên người Ngụy Vô Tiện một trận đau nhức, đôi mắt đào hoa diễm lệ vẫn bao phủ một tầng mỉa mai.

"Ghê tởm."

Hắn chậm rì rì thốt ra hai chữ.

Trên thực tế cùng chỉ có thể nói được đến thế, khóe môi đã rách, muốn nói nhiều cũng khó.

Ôn Triều bị hắn chọc giận, đột nhiên hất mặt thiếu niên, phẫn nộ cười lạnh.

"Nhìn xem đây là cái gì!"

Một cái bàn ủi hồng rực đang nằm trong tay gã, màu đỏ lóe lên làm người ta sợ hãi.

Ôn Triều cười dữ tợn, không kịp để Ngụy Vô Tiện phản ứng, gã đem thứ đồ vật nóng rực kia áp lên lồng ngực hắn.

Âm thanh da thịt bị đốt cháy truyền đến, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng không nhịn được mà gào lên thảm thiết.

Thân thể như cá mất nước mà mạnh mẽ giãy giụa, khiến cho xích sắt va chạm tạo nên hàng loạt tiếng vang.

Cánh tay bị giam cầm, siết chặt tạo thành nhưng giọt hồng châu, màu đỏ loang lổ cùng với rỉ sét.

Thật nhanh, đôi đồng tử của hắn dãn rộng, gục đầu, nhanh chóng vô thức.

Như thể chưa hết giận, Ôn Triều nâng chân đạp vào bụng Ngụy Vô Tiện.

Kẻ hôn mê vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, cơ thể rõ ràng vì bạo hành mà khẽ run rẩy.

Ôn Triều nhìn hắn, vừa lòng đem bàn ủi nhiễm máu trong tay vứt bỏ.

"Đừng có làm chết, chữa trị cho nó, nếu không sẽ không thu được kết quả công việc."

"Dạ."

Hắn phủi tay, nghênh ngang cười lớn rời đi.

Thủ đoạn nhà họ Ôn mạnh mẽ không dứt, nhưng cho dù là vậy, vẫn tuyệt nhiên không moi được bất kỳ điều gì từ miệng hắn.

Chịu đựng qua ba tháng.

Giang gia cùng các gia tộc khác liên hợp, lợi dụng những chứng cứ có từ trước, cũng trong từng ấy thời gian vặn đổ quái vật khổng lồ này.

Ôn gia ngã ngựa, Ôn Nhược Hàn tự sát bỏ mình.

Giang Trừng mang người xông vào nhà họ Ôn, hiện tại hắn quả thực đã ở trong tình trạng giết đỏ cả mắt, cũng chẳng còn bận tâm đến thương vong.

Hắn hung tợn đạp lên mặt Ôn Triều, đem gã mạnh mẽ nghiền trên mặt đất.

"Nói! Ngụy Vô Tiện đâu?"

Bọn họ tìm thật lâu, vẫn chưa tìm được người.

Ôn Triều ha ha cười lên, ở dưới chân Giang Trừng cười đến cả người run rẩy.

Dự cảm điềm xấu trong lòng Giang Trừng ngày càng nghiêm trọng. Tăng sức lực dưới chân, hắn tàn nhẫn nói.

"Cười cái gì? Nói!"

Hắn càng giận dữ, Ôn Triều cười càng to, lại giống như đã hụt hơi.

"Ha ha ha. Các ngươi bây giờ mới đến, Ngụy Vô Tiện đã nát bấy. Ha ha ha. Cái gì hắn cũng không nói, còn chờ các ngươi tới. Ha ha ha!"

Dưới chân Giang Trừng hụt hẫng, suýt nữa thì té ngã.

Hắn đá văng Ôn Triều, thẳng tắp hướng đến chỗ tầng ngầm nhà họ Ôn.

Dưới bóng tối treo một người, Giang Trừng cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình nữa, cổ họng nghẹn ngào.

Thiếu niên trước mặt hắn bộ đồ màu đen rách nát, như thể vừa được vớt từ bể máu, cả người không có một chỗ nào lành lặn.

Đôi mắt gắt gao nhắm chặt, hô hấp mỏng manh đến mức gần như không thể nghe thấy nữa.

Ngoại trừ mái tóc đen dài xõa tung che đi gương mặt tái nhợt, hắn chẳng nhận ra được đó là ai nữa.

Một cô gái đang quỳ bên cạnh người nọ, có vẻ là nhờ vào công của nàng mà Ngụy Vô Tiện hiện tại vẫn có thể chống chọi được với Thần Chết.

Ngụy Vô Tiện được đưa đi cấp cứu.

Bất quá, quãng đường di chuyển chỉ mất vài phút nhưng tấm chăn trắng trên người đã bị máu nhuộm đỏ bừng.

Lần cấp cứu này giằng co hết ba ngày.

Trải qua chẩn bệnh, hai cái xương sườn gãy, xương bàn tay phải dập nát, nội tạng xuất huyết, não bộ tổn thương nghiêm trọng, ngoài ra còn có ngoại thương vô số.

Bác sỹ tổng kết, có thể sống sót đã là một kỳ tích.

Giang Yếm Ly khóc nhũn cả người, ngất xỉu. Kim Tử Hiên ôm lấy nàng, nghiến răng.

Ngu Tử Diên cũng rơm rớm nước mắt, cả người phát run.

Đôi mắt Giang Trừng đỏ sậm, nắm đấm siết chặt.

"Súc sinh. Một đám súc sinh!"

Hắn hận không thể trở lại nơi đó, một dao đâm chết gã súc sinh Ôn Triều, thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro.

Đó là ngày đen tối nhất của Giang gia.

Bệnh tình Ngụy Vô Tiện nguy kịch lên xuống liên tục.

Ra ra vào vào phòng giải phẫu, dây dợ, ống trợ cắm đầy trên người.

Đi qua đi lại quỷ môn quan không biết bao nhiêu lần, phải sử dụng máy móc hỗ trợ hô hấp ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Tháng thứ hai Ngụy Vô Tiện được cứu trở về, Ôn gia rơi đài, Ôn Triều trọng thương chạy trốn ra nước ngoài, giống như giọt nước rơi vào biển rộng. Bọn họ suy đoán, chắc hẳn đã chết ở xó xỉnh nào đó.

Chị em Ôn Nhu, Ôn Ninh là ân nhân cứu mạng của Ngụy Vô Tiện được đưa ra ngoài.

Ba tháng hôn mê, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Khi đó, hắn đã được chuyển vào phòng bệnh thường.

Hắn chỉ mở được nửa mắt, chậm chạp hô hấp thổi lên mặt nạ trợ thở một mảnh nhỏ sương trắng, thanh âm mỏng manh cơ hồ chẳng thể nghe được.

"A tỷ."

Hắn không cười nổi.

Chỉ là hơi híp lại đôi mắt hàm chứa thống khổ.

Giang Yếm Ly vành mắt đỏ ửng, che miệng, siết chặt bàn tay vẫn còn cắm đầy dây.

Tuy là đã tỉnh nhưng cũng chỉ là ý thức.

Một năm đó, Ngụy Vô Tiện mất năm tháng nằm trên giường bệnh ngoại thương mới bình phục.

Các loại di chứng sau này mới bắt đầu tìm đến.

Hắn bắt đầu sợ hãi bóng tối.

Lúc ngủ, nhất định phải mở đèn.

Ban đêm cũng chẳng yên ổn, ban đầu có thể chống chọi, càng lâu tinh thần càng có dấu hiệu kiệt quệ.

Dù vậy, đến sáng ngày tiếp theo, hắn lại có thể cùng bọn họ đùa giỡn.

Chẳng ai biết ba tháng kia tột cùng đã xảy ra việc gì.

Ngụy Vô Tiện cũng chưa bao giờ nói chuyện ấy ra.

Cơ thể hắn không tốt, thời điểm đổi mùa sẽ bị cảm.

Hôm ấy Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly còn tăng ca ở công ty.

Vốn dĩ đã đồng ý đi chơi với Kim Lăng cũng chẳng đi được, càng xui xẻo hơn là Kim Tử Hiên cũng không đi được.

Vì thế, trong tình trạng họ chưa biết, Ngụy Vô Tiện một mình mang theo Kim Lăng đến tiệm bánh ngọt thường đi.

Rồi di động truyền đến tiếng khóc hoảng sợ của Kim Lăng nói cậu cả ngất xỉu.

Giang Trừng lúc ấy chỉ cảm thấy đầu óc bị góc mạnh một cái, có chút choáng váng.

Hận không thể hung hăng mà bụp cho Ngụy Vô Tiện một trận, chất vấn hắn vì cái gì muốn ra ngoài.

Lần đó hắn sốt đến mơ mơ màng màng, trong miệng không ngừng gọi tên Lam Vong Cơ, nhiệt độ nhất định không giảm.

Giang Yếm Ly gấp đến độ xoay quanh.

Giang Trừng cắn răng, nói rằng phải gọi điện cho Lam Nhị.

Lúc mới xảy ra chuyện, bọn họ làm thế nào cũng không tìm thấy Ngụy Vô Tiện, lúc Lam Vong Cơ tới.

Giống như kiến bò trên chảo, Giang Trừng chẳng có thời gian tiếp đón Lam Nhị. Hơn nữa vốn dĩ vẫn còn có ác cảm vì hắn xuất ngoại, mạnh miệng châm chọc việc chia tay, Ngụy Vô Tiện không cần cậu gì gì đó.

Cũng chẳng nói được người kia bị làm sao, đã tiễn khách.

Lam Vong Cơ sau này cũng tìm Ngụy Vô Tiện rất lâu. Nhưng hắn chẳng tìm được, càng chẳng có tin tức.

Tình huống hiện tại, hẳn là không có Lam Vong Cơ không được, vì mạng sống người kia, Giang Trừng nhất định phải hạ mình.

Nhưng ai mà biết, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên tỉnh lại, giữ tay hắn thật chặt, nghẹn giọng nói.

"Không được."

Giang Trừng nhíu mày.

"Vì sao?"

Hắn nói, chúng tôi chia tay rồi.

Ngụy Vô Tiện cầu xin Giang Trừng, cái gì cũng không được nói với Lam Vong Cơ.

Sau này Ngụy Vô Tiện khỏi bệnh, hắn im bặt, không nhắc đến cái tên kia nữa.

Từ lúc đó, hắn ngậm miệng, giống như là thật sự đã hủy diệt người kia trong tâm trí.

Lần lừa dối này, chính là bốn năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top