Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ông nói cái gì?!"

Giang Trừng trợn mắt, thiếu điều đập bàn đứng dậy.

Bác sỹ điều trị chính ở đối diện nhìn phản ứng quen thuộc của người nhà, tuy rằng kẻ này thân phận thêm vào chút thiếu gia.

Hắn đẩy đẩy mắt kính.

"Cậu Giang, đáng tiếc đó là sự thật..."

Đối với ánh mắt ăn thịt người của Giang Trừng, hắn chỉ còn biết nói đến đó.

Sự chờ đợi của Giang Trừng, cuối cùng cũng là những lời đó.

Lúc này Giang Yếm Ly chẳng còn tâm trạng hạ hỏa cho em trai, nàng nhìn chằm chằm kết quả kiểm tra trong tay, nhất thời không nói nên lời.

Dùng tay đỡ trán, Giang Trừng suy sụp ngồi trên ghế xoay.

Ngụy Vô Tiện đã xuất viện hai tháng, hôm nay là cuối tuần.

Vốn đang chơi cùng Kim Lăng vui vẻ vô cùng, bỗng nhiên cảm thấy tay rất đau.

Giang Yếm Ly sợ đến mức vội vã đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra, những tưởng chỉ là chút vấn đề nhỏ.

Nhìn lại, đã xảy ra chuyện.

Bằng phẳng một chút tâm tình, Giang Trừng chuẩn bị đẩy cửa nói với Ngụy Vô Tiện rằng chẳng có vấn đề gì to tát cả.

Kết quả chẳng thấy người đâu, trên kẹt cửa còn bay phấp phới tấm card mỏng.

Giang Trừng nhặt lên đọc, tức khắc đen mặt.

"Tìm cái đầu cậu, Ngụy Vô Tiện!"

Bên trên viết một cái địa chỉ, phía dưới nó còn có một hàng chữ nhỏ nhắn.

"Đi chơi một chút, nhớ phải tìm tôi đấy sư muội."

Giang Yếm Ly nhận lấy tấm card, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bị lời nói chọc cười.

"Mau đi đi, còn trở về ăn tối."

Giang Trừng đen mặt vung tay, nổi giận đùng đùng mắng.

"Ông đây không quản cậu ta sống chết nữa."

Nhưng kết quả vẫn đi tìm, không những thế mà tìm hết một buổi chiều.

Cái địa phương quỷ quái mà Ngụy Vô Tiện để lại, lại nằm bên trong một hẻm nhỏ, một quán bar ít người chú ý.

Thật sự thấy người cũng là 5 giờ chiều rồi, trong tiệm không có người, hắn rất dễ dàng chạy đến chỗ Ngụy Vô Tiện.

Cái kẻ nói mình đi chơi vẫn đang ngồi ở một góc nhỏ, trên bàn trước mặt chất đầy bình rượu lớn bé.

Nhãn hiệu đó, bản thân Giang Trừng biết rõ, toàn bộ đều là loại mà thời đi học bọn họ từng trốn học để uống.

Đều là rượu có tác dụng chậm và đa phần đều có nồng độ cao.

Trong đầu Giang Trừng bốc lên một ngọn lửa, nhanh như cắt hất văng toàn bộ chai rỗng, thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.

"Cậu điên rồi hả, Ngụy Vô Tiện! Muốn đi chết sao?"

Cái này cũng chẳng phải là nói quá, hiện tại, cảm mạo nho nhỏ bình thường cũng đủ lấy mạng cậu ta.

Huống chi, còn có thể dị ứng cồn nữa chứ.

Ngụy Vô Tiện say đến mắt lờ đờ, mông lung ngẩng đầu nhìn hắn. Cậu ta đã say, gương mặt nhàn nhạt đỏ ửng, thậm chí càng thêm phần tái nhợt.

Chất cồn có vẻ đã làm hắn trì độn, chỉ đơn giản là động tác ngẩng đầu cũng ngồi thật lâu.

"Giang Trừng?"

Trong ngữ điệu ngập tràn nghi hoặc, tựa hồ đã mất rất nhiều thời gian để nhận ra người trước mặt là ai.

Giang Trừng nhíu mày, nghe mùi rượu ập đến trước mặt, hung tợn nói.

"Cậu thực sự đã uống quá nhiều rồi."

Hắn chụp lấy cánh tay người bạn.

"Tôi đưa cậu đến bác sỹ."

Ngụy Vô Tiện buông xuống ly rượu, cũng không đứng lên mà ngồi im.

"Không sao, tôi nhịn không được, xin lỗi Giang Trừng."

Giang Trừng nghe được kẻ đối diện nhanh nhẹn xin lỗi, hắn có chút không quen.

Nhìn ánh mắt mê man của Ngụy Vô Tiện, bản thân bỗng nhiên có một loại dự cảm bất thường, hắn thật cẩn thận hỏi.

"Cậu... nghe được?"

Ngụy Vô Tiện bật cười, dùng tay chống cằm, ngả ngớn nhìn hắn.

"Đúng vậy, tôi nghe được. Cho nên mới không nhịn được."

Cậu ta cười như thể đang nghe được chuyện gì đó rất thú vị.

"Giang Trừng, tôi là phế nhân, đúng hay không?"

Kẻ được hỏi nghe được lời này, đáy lòng trầm xuống thật mạnh.

Chút tức giận bùng lên ban nãy giống như khinh khí cầu, nháy mắt hóa thành hư ảo.

Hắn không biết trả lời ra sao. Đến cuối cùng, cũng chỉ gian nan thốt ra hai chữ.

"Không phải."

Ý của bản thân là gì, đã từng là thiên tài âm nhạc, hiện tại lại hai bàn tay trắng.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục cười cười, không để ý đến người đối diện.

Nhẹ nhàng loạng choạng đón lấy chén rượu, đem nó giơ lên trước mắt. Nhìn chất lỏng trong suốt bên trong, chẳng thực sự uống, mà giống như nỉ non nói mê.

"Giang Trừng, tôi cũng không phải trẻ con, muốn giấu tôi sao?"

Đoạt lấy chén rượu trong tay hắn, không còn cách giải thích, mấy lần định thốt ra nhưng cũng chỉ là dối trá.

"Không phải, tôi chỉ..."

Lời giải thích chưa kịp hoàn chỉnh đã bị người nhìn thấu.

Ngụy Vô Tiện chẳng chờ hắn nói xong, nhàn nhạt mở miệng.

"Không có việc gì, tôi không có việc gì. Tôi chỉ có chút khó tiếp thu, cho tôi một chút thời gian, cho tôi một chút thời gian."

Hắn bất giác nói đến hai lần, lại không biết là để ai nghe.

Luôn miệng thốt ra không có việc gì, thanh âm dường như đã sắp khóc đến nơi. Hắn vẫn chưa nhận ra mình cười có bao nhiêu khó coi, tóm lại nhất định chẳng dễ nhìn.

Khóe mắt ửng đỏ, cùng với sắc mặt tái nhợt trong suốt, cả người như lung lay sắp đổ.

Sau đó cũng thực sự ngã xuống, từng trên ghế nhào thẳng về phía trước, rượu trong tay cũng đổ, đỏ tươi tràn đầy đất.

Giang Trừng hoảng sợ đỡ hắn, chạm vào cả gương mặt mồ hôi lạnh.

"Ngụy Vô Tiện! Ngụy Vô Tiện!"

Người nọ không phản ứng, nhắm mắt lại.

Giang Trừng cúi người, cắn răng khiêng hắn lên vai, hùng hùng hổ hổ rời khỏi quán bar.

"Ai cho cậu uống rượu, uống chết thì phải làm sao đây!"

Ngụy Vô Tiện lần đó phải đến bệnh viện rửa ruột, nằm ngay đơ trên giường hết một tháng uống cháo nhạt do Giang Yếm Ly chuẩn bị.

Cũng từ ngày ấy, Ngụy Vô Tiện thực sự dừng lại.

Hắn không còn nói về chuyện thân thể, mỗi ngày đều cười đến vô tâm vô phế, giống như bất cứ chuyện gì cũng đều chưa xảy ra, cũng chẳng còn nhắc đến guitar nữa.

Chỉ đơn giản đem món bảo bối gác dưới gầm giường, quanh năm phủ bụi.

Giống như Lam Vong Cơ, chẳng đề cập tới, chẳng hỏi, có lẽ dần dẫn cũng đã chẳng còn nhớ.

Ngây người hết một tháng, hắn dọn ra ngoài.

Ban đầu Giang Trừng không đồng ý, nhưng Ngụy Vô Tiện cứ khăng khăng nhất định phải dọn đi. Một mình chuyển đến khu nhà nhỏ thật xa.

Từ trước đến nay, hắn đều như vậy, chẳng bao giờ tự quyết định chuyện gì, luôn giữ bộ dạng chẳng sao cả. Nhưng một khi thực sự quyết định, luôn luôn im lặng, lén lút làm, chẳng một ai có thể ngăn cản.

Trước đây, sau này, vẫn vậy.

Một kẻ, thật sự đáng ghét.

Hắn chưa bao giờ để ý hoàn cảnh, thật ồn ào, thật đông người, hắn mới cảm thấy an toàn.

Mọi người đều bất lực, Giang Yếm Ly an ủi họ, có lẽ hắn cũng chỉ ngốc nghếch chút, cũng sẽ từ bỏ.

Nhưng trải qua năm tháng phong trần, muốn quên, nó có thể trở thành một vết thương, hư thối, mốc meo, kéo dài không ngớt.

Sau đó, Ngụy Vô Tiện khai trương một quán café, dưới sức ép của Giang Trừng, địa điểm là ngay bên cạnh công ty của cậu ta. Mỗi ngày cười đùa, làm café, trôi qua buổi chiều.

Hắn nói, như vậy cũng khá tốt, không quá mệt mỏi, có thể thả lỏng, phù hợp tính cách của bản thân.

Kỳ thật, phù hợp ở chỗ nào kia chứ.

Hắn nuôi tóc dài, chấm bả vai, không buộc lên, cứ như vậy xõa tung.

Giang Trừng thường trêu chọc hắn giống con gái, Ngụy Vô Tiện không buồn để ý, chỉ tự luyến đứng trước gương, nói thật đẹp là được.

Giang Trừng một bên cười nhạo, một bên khó chịu.

Hắn biết, Ngụy Vô Tiện để tóc dài, là vì tên khốn Lam Vong Cơ cũng để.

Không thấy người, cậu ta có thể đặt ký ức lên bản thân mình, để chẳng thể quên.

Ngụy Vô Tiện vẫn cười, thật thích cười.

Hắn nói, nếu cười, người khác vui vẻ, chính mình vui vẻ, cớ sao lại không làm.

Kỳ thật cũng chỉ có người khác vui vẻ.

Giang Trừng rõ ràng nhất, cặp mắt kia, vĩnh viễn nồng đậm sương mù.

Ý cười nhàn hạt bên trong, rốt cuộc chẳng còn vấn vương chút nào bóng dáng cậu thiếu niên năm ấy.

Một năm kia, Ngụy Vô Tiện cái gì cũng đều quăng đi, ngay cả bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top