Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm mọi người tìm được tới, Lam Vong Cơ đang ôm chặt Ngụy Vô Tiện, chẳng ai gỡ ra nổi.

Lúc đó cả hai đề đã kiệt sức, Ngụy Vô Tiện lâm vào hôn mê, được đưa vào phòng cấp cứu.

Lam Vong Cơ chỉ đơn giản là tổn thương do giá rét, rất nhanh đã khỏe lại.

Hắn vừa tỉnh dậy bắt đầu gọi Ngụy Anh mãi, Lam Hi Thần bất đắc dĩ, đành phải dẫn người đến phòng giải phẫu.

Trước cửa chỉ còn Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly sốt ruột đứng, có lẽ bởi vì hai vị lớn tuổi không chịu nổi kích thích nên không dám thông báo.

Ánh đèn đỏ sẫm vụt tắt, bác sỹ bước ra từ bên trong gỡ bỏ khẩu trang.

"Thế nào?"

Giang Yếm Ly vành mắt ửng hồng hỏi, Lam Vong Cơ cũng vội vàng đứng dậy.

Bác sỹ cúi đầu nhìn báo cáo trong tay, đáp.

"Tin tốt là bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy kịch."

"Ngụy tiên sinh thân thể vốn không tốt, hơn nữa lần này bị tổn thương do lạnh giá, tim đã dừng đập một lần, cũng may ý chí sinh tồn mãnh liệt. Nhờ vậy, vẫn còn cứu được. Hiện tại đã chuyển đến phòng hồi sức, chỉ cần vượt qua mấy ngày nguy hiểm nữa là tốt."

Ông dừng một chút, bổ sung.

"Tin xấu là, sức khỏe bệnh nhân đã kém sẵn, tổn thương lần này sợ rằng sẽ mang đến di chứng."

Sắc mặt bốn người vừa hòa hoãn một chút nháy mặt lại trở nên ngưng trọng, Lam Vong Cơ lại tái nhợt mấy phần.

Bác sỹ lớn tuổi bên kia an ủi nói.

"Không liên quan lắm, về sau chăm sóc tốt, vấn đề không lớn."

Giang Yếm Ly che miệng, liên tục gật đầu, Giang Trừng cũng thở phào thật lâu, khóe mắt có chút hơi đỏ lên.

"Sống là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."

Lam Vong Cơ thả lỏng đôi chút, lúc đứng lên lảo đảo suýt ngã, hắn nhìn chằm chằm vào hai người bác sỹ.

"Tôi... muốn thăm cậu ấy một chút."

Bác sỹ gật đầu.

"Được, có người thân bên cạnh, bệnh nhân có lẽ sẽ mau tỉnh hơn."

Giang Trừng nghe vậy nhíu mày hỏi.

"Mỗi ngày chỉ cho phép một người vào thăm sao?"

Bác sỹ ừ một tiếng.

"Thời gian thăm quá dài sẽ không tốt, dù sao bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, người nhà có thể thay phiên tới, nói chuyện với cậu ấy."

Giang Trừng vừa muốn nói hôm nay để hắn vào, còn chưa kịp mở miệng đã bị Giang Yếm Ly kéo về.

"Sức khỏe cậu Lam vẫn chưa tốt, chi bằng sang phòng kế nghỉ ngơi một chút, buổi chiều đến thăm A Tiện một chút."

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, đáp.

"Cảm ơn Giang tiểu thư."

Giang Yếm Ly ôn hòa mỉm cười với hắn.

Giang Trừng bị tỷ tỷ nhà mình đoạt lời, trợn mắt bất mãn.

"Tỷ! Sao chị lại làm vậy."

Hắn thật ra muốn nói, sao chị lại cứ thế đem bán Ngụy Vô Tiện cho người kia.

Hai chị em rời đi trước, Giang Yếm Ly nhỏ giọng.

"Lúc này không phải là cơ hội hoàn hảo sao, chẳng lẽ em không muốn bọn họ hòa hảo?"

Giang Trừng nghẹn họng.

"Hòa hảo là một chuyện, nhưng cũng không thể cứ như vậy cho anh ta cơ hội, quá tiện nghi có Lam Nhị rồi."

Năm đó nói đi là đi, một câu hỏi ba câu không biết, hiện tại cứ thế ôm heo đi?

Giang Trừng tỏ vẻ không phục, rõ ràng là cải trắng động tay trước, bây giờ cải trắng lại muốn nhặt heo nhà bọn họ về, dù sao con heo kia cũng không phải nuôi không!

Sau khi biết được Ngụy Vô Tiện hết nguy hiểm, hai người vốn dĩ căng thẳng cũng thoải mái bớt.

Giang Yếm Ly bị vẻ mặt của em trai chọc cười, an ủi nói.

"Được rồi, được rồi, chuyện này cũng cần phải xem chính A Tiện nữa. Chúng ta nói chưa chắc đã ích gì."

Giang Trừng hừ một tiếng, ôm tay.

"Em còn không hiểu cậu ta hay sao?"

Còn không phải là cái dạng dính chặt vào người ta nhất định chẳng rời đó sao, tung ta tung tăng chạy theo người ta.

Lam Hi Thần đi sau đỡ em trai.

"Vong Cơ, sao vậy?"

Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình đứng bên cạnh.

"Tôi muốn đi thăm cậu ấy."

Lam Hi Thần bị em trai cứng đầu đánh bại, bất đắc dĩ thở dài.

"Anh biết em rất lo lắng, nhưng cũng phải về thay quần áo chứ. Em cũng không muốn, lúc Ngụy công tử tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng chật vật bệnh của mình chứ, làm sao chăm sóc cậu ấy."

Khuyên can mãi, cuối cùng Lam Vong Cơ cũng chịu quay về thay đổi quần áo. Cũng may cơ thể hắn vẫn rất khỏe mạnh, lăn lộn đến vậy, mất hai hôm ho khan đã bắt đầu tốt lên.

Giấc ngủ của Ngụy Vô Tiện cũng mất bảy ngày.

Lam Vong Cơ một tấc cũng không rời canh giữ bên cạnh, lau rửa cơ thể đều tự mình làm, khiến cho Giang Yếm Ly cảm thấy bản thân hơi thiếu tác dụng.

Hơn nữa, kể từ hôm đó, Giang Trừng vẫn chưa vào phòng bệnh.

Cuối cùng hắn từ bỏ, dùng chính ngôn ngữ của bản thân thì nó nghĩa là, mắt không thấy tâm không phiền.

Chờ Ngụy Vô Tiện tỉnh lại đi thăm cũng không muộn.

Ngày thứ bảy, Ngụy Vô Tiện tỉnh lại giữa cơn ác mộng.

Đập vào mắt là một mảnh trần nhà trắng ngà, không phải bức tường đầy máu dơ bẩn trong mơ, cũng không phải nơi địa ngục trần gian khắp nơi tràn ngập mùi tanh tưởi cùng thi thể.

Trong không khí còn tràn ngập hương hoa tươi nhàn nhạt nhẹ nhàng xen lẫn mùi đàn hương quen thuộc.

Cánh tay còn cố định ống truyền dịch bị nắm chặt.

Là Lam Trạm.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng rung động lông mi, cố sức nghiêng đầu.

Hắn vừa tỉnh, Lam Vong Cơ bên cạnh mơ màng ngủ cũng lập tức bật dậy, liền ngập ngừng gọi tên hắn.

"Ngụy Anh."

Âm cuối dường như là khóc ra.

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng mỉm cười, mở miệng thở dốc. Bảy ngày hôn mê, trong cổ họng không phát ra được âm thanh nào.

Lam Vong Cơ nửa đỡ hắn, đem gối mềm lót phía sau, lại đem một ly nước ấm có cắm ống hút đưa đến bên môi.

Ngụy Vô Tiện vừa uống được mấy ngụm đã bị Lam Vong Cơ cầm đi.

"Cậu vừa tỉnh, đừng uống quá nhiều, một lát có thể tiếp tục."

Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi, thanh âm có chút không rõ ràng, nhưng cũng miễn cưỡng phát ra tiếng.

"Được."

Lam Vong Cơ xem cánh môi khô khốc của hắn, cầm tăm bông ẩm, nhẹ nhàng thấm ướt xung quanh.

"Cảm giác thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?"

Đau lòng vuốt gương mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện.

Khó chịu là tất nhiên, nhất định là chỗ nào cũng khó chịu.

Người đối diện vốn đã gầy, lại hôn mê bảy ngày, không thể ăn cơm, chỉ có thể truyền dịch để giữ hơi thở.

Thân thể thiếu hụt, tỉnh lại cử động nhẹ cũng toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Đồng phục bệnh nhân vốn đã rộng, mặc trên người hắn lại còn rộng hơn, có chút rời rạc như thể muốn đem hắn bao phủ bên trong.

Thời điểm Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Lam Vong Cơ đã muốn bấm chuông gọi người nhưng lại bị ngăn cản.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận một chút, lắc đầu.

"Không có, Lam Trạm. Cậu bật đèn, tôi muốn nhìn cậu một chút."

Hắn hiện tại không muốn gặp bác sỹ hay hộ sỹ gì cả, chỉ muốn nhìn người kia một chút.

Lam Vong Cơ liền duỗi tay mở đèn trong phòng. Ánh cam ôn hòa chiếu vào trên mặt Ngụy Vô Tiện, nhuộm lên một vầng sáng nhu hòa, hắn đang cười.

Ngụy Vô Tiện rất thích cười, giống như lúc nào cũng mỉm cười vậy. Nhưng sau khi gặp lại, ý cười trong mắt lại rất mông lung.

Hiện tại, ý cười rõ ràng như vậy, là loại cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, của trước kia.

Ngụy Vô Tiện nói.

"Lam Trạm, tôi rất vui, mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là cậu."

"Lam Trạm, tôi rất thích cậu, thật yêu cậu."

"Lam Trạm, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?"

Hắn đã mất dũng khí lớn đến nhường nào để nói ra những lời ấy, lại không chút ngượng ngùng.

Hắn vẫn bệnh, nhưng trước mặt sống chết, hắn thấy đối phương giống như thiên thần bay xuống, ở ngay bên cạnh hắn.

Minh nguyệt sáng trong, cảnh hành hàm quang.

Bản thân bỗng nhiên động tâm.

Có lẽ Ôn Nhu nói đúng, cậu yêu tôi, tôi yêu cậu, chúng ta yêu nhau, có gì mà không thể?

Vì thế, hắn muốn thử một lần, thử lại một lần nữa.

Lam Vong Cơ bị thông báo đột ngột của người đối diện cả kinh, sững sờ tại chỗ. Nói mừng như điên cũng không sai bao nhiêu.

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, nhìn bộ dáng ngơ ngác trước mặt, bật cười.

"Lam Trạm? Sao vậy? Cậu không muốn?"

Lam Vong Cơ ngay lập tức phục hồi tinh thần, thật cẩn thận ôm người vào lòng.

"Không phải. Được... được... chúng ta bắt đầu lại."

Một kẻ vẫn giữ giọng nói thanh lãnh hiện tại nói năng lộn xộn giống như hài tử.

Ngụy Vô Tiện thuận theo dựa vào lồng ngực hắn, mỉm cười.

Thì ra, tiến đến một bước, không có khó như bản thân tưởng tượng, thậm chí còn dễ như trở bàn tay.

Tôi yêu cậu, cho nên không gì có thể vượt qua.

Thiên thần sẽ ủng hộ những kẻ yêu nhau, chẳng phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top