Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại."

Giang Trừng khoanh tay, hận rèn sắt không thành thép nhìn bộ dạng của cả hai người.

Ngụy Vô Tiện cầm lấy múi quýt từ tay của Lam Vong Cơ, cười tủm tỉm đáp lại.

"A tỷ đâu?"

Giang Trừng nói: "A tỷ nấu canh, muốn buổi trưa mang đến, bảo tôi đến trước."

Hắn cúi đầu rút ra hai chiếc điện thoại, đưa di động cho hắn.

"Đây, chị ấy muốn call video với cậu, có cả A Lăng."

Nhận lấy điện thoại, khung màn hình nho nhỏ bên trong là Giang Yếm Ly như trút được gánh nặng ôn nhu tươi cười.

"A Tiện, em rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi."

Ngụy Vô Tiện cũng cười với nàng.

"A tỷ, và tiểu A Lăng."

"A Tiện, em hù chết chị."

Ngụy Vô Tiện nhếch miệng.

"Em không phải đã tỉnh lại rồi sao, em vẫn luyến tiếc a tỷ đấy."

Giang Yếm Ly trong video nhấp miệng cười, cầm điện thoại hướng đến trên bếp.

"Là luyến tiếc a tỷ, hay là luyến tiếc canh của a tỷ."

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, vui vẻ đến mức cả đôi mắt đều híp lại.

"Đương nhiên là luyến tiếc a tỷ, canh của a tỷ cũng luyến tiếc!"

Giang Yếm Ly phụt cười, màn hình bỗng nhiên tối đen, một lát sau xuất hiện gương mặt tròn nhỏ cả Kim Lăng, giọng nói vang lên.

"Buổi trưa chị cùng A Lăng sẽ đến thăm em, nghỉ ngơi cho khỏe nhé."

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đáp lời.

"Được, em chờ a tỷ đến."

Video kết thúc, Giang Trừng nhận lại di động, cười hắn.

"Cậu cũng chỉ ngoan ngoãn với a tỷ."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, dựa đầu vào người Lam Vong Cơ.

"Không có, tôi cũng rất ngoan với Lam Trạm mà.

Đúng không, Lam Trạm."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ừ một tiếng, sửa lại quần áo bị hắn cọ loạn.

"Rất ngoan."

Giang Trừng nhìn không được hai kẻ bị hoang tưởng này. [Cẩu lương]

"Cậu đủ rồi."

Ngụy Vô Tiện không để ý đến hắn, sắc mặt phức tạp, bỗng nhiên cười với Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, bữa trưa tôi muốn ăn bánh Madeleine."

Lam Vong Cơ đáp. "Hiện tại không thể ăn ăn bánh kem, nhưng mua cho cậu cũng được."

Giang Trừng thật sự là nhịn không được trợn trắng mắt.

"Nói không thể ăn, còn mua làm gì?"

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, le lưỡi với Giang Trừng.

"Kệ tôi, nhìn thôi cũng được, đủ thích rồi."

Dường như là giận hắn, quay đầu nhìn kẻ còn lại.

"Lam Trạm, bây giờ cậu đi mua cho tôi được không?"

Lam Vong Cơ nhìn ra hắn có ý tứ gì đó, bất đắc dĩ gật đầu.

"Được."

Lam Vong Cơ thực sự mở cửa rời đi, xoay người nói với Giang Trừng.

"Tôi ra ngoài một lát, nhờ cậu chiếu cố giúp."

Giang Trừng hừ một tiếng, không nói chuyện, nhưng cũng tỏ vẻ đã hiểu.

Lam Vong Cơ mở cửa đi, Ngụy Vô Tiện thu ý cười trên mặt, giơ tay che miệng tê tâm liệt phế ho khan.

Hắn cong người, che miệng, trên tay nhiễm đầy vết máu, sắc mặt vừa hồng nhuận lại trở nên tái nhợt.

Giang Trừng đại kinh thất sắc tiến đến dìu hắn, muốn bấm chuông, lại bị Ngụy Vô Tiện đè lại.

"Cậu làm gì, sao lại thế này!"

Ngụy Vô Tiện ấn tay Giang Trừng, thở dốc một hồi, rút khăn giấy bên cạnh lau khô máu trên tay cùng môi.

"Không có việc gì, đừng rung chuông."

Giang Trừng rút tay ra, đen mặt nói.

"Sao lại thế này! Chẳng phải nói không sao à! Ngụy Vô Tiện, cậu lại giấu giếm cái gì!"

Người trên giường ngừng một lúc mới ngồi thẳng dậy.

"Không giấu, tôi thật sự không biết, đại khái là bác sỹ nói về bệnh lao phổi nghiêm trọng, đừng hoảng sợ."

Giang Trừng nhịn không được thô tục mắng.

"Cậu coi ho ra máu là việc nhỏ!"

Hắn phẫn nộ chỉ vào khăn giấy trong thùng rác.

"Cậu coi cái này là việc nhỏ! Không được, tôi phải nói với Lam Vong Cơ. Tôi mặc kệ, tôi muốn xem hắn có quản hay không!"

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ kéo dài thanh âm.

"Này, Giang Trừng, quá thiếu nghĩa khí đấy."

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, buông tay lấy điện thoại.

"Nếu tôi không kiên quyết, giây tiếp theo không biết tên khốn cậu còn tồn tại hay không đấy."

Giang Trừng gạt tay Ngụy Vô Tiện, vội túm lấy vạt áo người kia.

"Này này này. Đợi một chút, đợi một chút đã. Đừng!"

Cử động quá nhanh, Ngụy Vô Tiện suýt nữa ngã khỏi giường.

Giang Trừng thấy người sắp ngã, đành phải buông điện thoại xuống trước để đỡ hắn.

Ngụy Vô Tiện ngồi vững lại liền đoạt lấy di động của người kia, cố gắng thỏa hiệp.

"Tôi đi gặp bác sỹ, để xem qua, được không? Đừng nói với cậu ấy."

Giang Trừng túm cổ của hắn, ấn chuông. Rất nhanh, vô cùng đông bác sỹ bước vào.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường rất ngoan ngoãn giương tay phối hợp để bọn họ kiểm tra, lẩm bẩm trong miệng.

"Mọi người nhanh một chút đi, cửa hàng bánh kem kia cũng không quá xa, Lam Trạm sắp về tới rồi."

Lúc nghe được những lời này, Giang Trừng hiểu rõ tâm tư nhỏ của hắn.

"Cậu hóa ra là cố ý đấy à?"

Ngụy Vô Tiện bị cả đám người vây quanh nghe vậy, không chút che giấu mà thản nhiên thừa nhận. "Đúng vậy."

Dĩ nhiên có thể không cần kiểm tra thì càng tốt, khi hắn phải khám bệnh, sợ sẽ khiến Lam Vong Cơ shock.

Giang Trừng đứng bên cạnh cầm báo cáo vừa được gửi đến, từng câu từng chữ đọc cho kẻ ngồi trên giường nghe.

"Nhiễm trùng đường hô hấp trên, bệnh lao phổi."

[Nhiễm trùng đường hô hấp trên (Upper respiratory tract infection-URTI) là nhiễm trùng cấp tính thuộc đường hô hấp trên bao gồm mũi, xoang, họng và thanh quản. Những bộ phận này giúp vận chuyển không khí từ bên ngoài vào khí quản và cuối cùng đến phổi để diễn ra quá trình hô hấp. Điều này thường bao gồm tắc nghẽn mũi, đau họng, viêm amidan, viêm họng, viêm thanh quản, viêm xoang, viêm tai giữa và cảm lạnh thông thường.

Lao là một bệnh truyền nhiễm do vi khuẩn lao gây nên. Bệnh lao có thể gặp ở tất cả các bộ phận của cơ thể, trong đó lao phổi là thể lao phổ biến nhất (chiếm 80 – 85% tổng số ca bệnh) và là nguồn lây chính cho người xung quanh.

Nguồn: Wikipedia.]

Ngụy Vô Tiện nhướn mày, cài nút áo.

"Biết ngay."

Hắn vừa nói vừa ho khan.

Giang Trừng đen mặt, quăng cho người đối diện mấy tờ khăn giấy.

"Việc nhỏ, việc nhỏ, cái gì của cậu cũng là việc nhỏ. Nhất định có ngày sẽ tự tìm đường chết."

Ngụy Vô Tiện buông tay xuống, cười đáp.

"Tôi lại chưa muốn chết. Tính ra, lao phổi chẳng phải bệnh nhỏ sao, không chết người được.

Bí mật đấy."

Giang Trừng ha hả cười.

"Nếu không thì sao?"

Ngụy Vô Tiện cầm tờ khăn giấy nhiễm máu. "Mau mau mau, mượn bật lửa."

Giang Trừng quăng cho hắn bật lửa lấy ra từ túi áo.

"Sao nào, hủy thi diệt tích đấy à."

Ngụy Vô Tiện đốt tờ giấy, đáp.

"Đúng vậy, nếu không sẽ lộ ra mất. Còn nữa, hai chúng ta giấu diếm cũng nhiều năm như vậy rồi, giấu thêm chút nữa có làm sao?"

Giang Trừng nói. "Giấu, mỗi lần giấu cậu đều gặp chuyện không may, lại còn chẳng biết ngừng."

"Được, ngừng chứ ngừng chứ. Lần này tôi sẽ ngừng thật sự."

Giang Trừng nhìn đối phương thuần thục dập tắt ngọn lửa trong thùng rác kim loại.

"Cậu cùng Lam Nhị thật sự cặp với nhau?"

Ngụy Vô Tiện cười nhạo. "Đúng vậy, cặp với nhau. Thế nào, vui vẻ không, anh đây thoát ế rồi."

Giang Trừng hừ một tiếng. "Cậu đáng ra phải làm từ lâu rồi."

"Tôi muốn điều trị."

Ngụy Vô Tiện bỗng dưng nói một câu không chút liên quan. Giang Trừng vừa nghe đã hiểu, nhíu mày.

"Cậu từ trước đến giờ chẳng phải vẫn..."

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cười.

"Bảo rồi, tôi phải thoát khỏi chúng để ở bên cạnh cậu ấy, sao có thể giống với trước kia."

Giang Trừng trầm mặc một hồi, nhất thời không biết trả lời cái gì."

"Cậu..."

Ngụy Vô Tiện ngẩng mặt, cười nói.

"Ôi, có khi nào a tỷ sẽ đến cùng lúc với Lam Trạm hay không?"

Giang Trừng mắng kẻ đối diện. "Đừng lái sang chuyện khác."

Ngụy Vô Tiện nhún vai. "Sao vậy, không thích à, tôi muốn khỏe lại mà."

Giang Trừng nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

"Không phải chuyện này, điều trị, lúc trước cậu vẫn luôn..."

"Tôi biết tôi biết, bây giờ đã khác xưa. Tôi nghĩ, cuối cùng cũng có thể qua được, cậu thấy đấy, lúc ấy còn có thể sống sót, huống chi là hiện tại."

Như là nhớ lại điều gì, Giang Trừng mím môi.

"Lam Vong Cơ biết không?"

Ngụy Vô Tiện đáp. "Biết, nói với cậu ấy rồi. Chỉ là, tôi thấy có Ôn Nhu là đủ rồi. Tôi đi vào hai tiếng, lúc ra, mấy cậu cũng không được cho cậu ấy biết thảm dạng của tôi."

Nghe hắn nói, Giang Trừng có chút bực bội mà chẳng phát tiết được, vừa định nói chuyện của lại mở ra.

Bóng dáng sáng rỡ dẫn đầu tiến vào, Kim Lăng bổ nhào đến bên cạnh giường bệnh.

"Đại cữu cữu!"

"Ôi chao, A Lăng yêu quý!"

Quả nhiên như người kia suy đoán, đi theo phía sau là Giang Yếm Ly và Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ tiến nhanh đến đặt hộp bánh kem lên bàn, kéo cái chăn lỏng lẻo bởi trận tổng kiểm tra ban nãy của hắn.

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu cười.

"Lam Trạm! A tỷ!"

Lam Vong Cơ sờ sờ gương mặt tái nhợt của hắn, nhíu mày nói.

"Sao rồi, mặt có chút trắng."

Ngụy Vô Tiện chớp mắt. "Vừa náo loạn một chút với sư muội ấy mà, đúng không sư muội."

Giang Trừng nằm một chỗ cũng trúng đạn, gương mặt cứng đờ, lại chẳng buồn vạch trần, đành phải gật đầu.

Lam Vong Cơ không để ý đến Giang Trừng, bất đắc dĩ đáp.

"Hồ nháo."

Ngụy Vô Tiện lôi kéo tay áo người trước mặt, ngửa đầu cười.

Giang Trừng nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng chẳng hiểu sao có chút khó chịu. Nhưng cái gì cũng không nói, đành làm bộ bực bội rời khỏi phòng.

Nghĩ một cách khác, lúc này có lẽ, là sẽ thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top