Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ khi Kim Lăng lên lớp 4 và học ở ngay bên cạnh lớp của Lam Tư Truy, thì số lần được mời phụ huynh ngày càng nhiều.

Cậu dĩ nhiên sẽ chẳng có gan đi tìm Kim Tử Hiên hay Giang Yếm Ly, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đành phải phân lượt thay cậu thu thập cục diện rối rắm.

Thật ra, lần này là đến lượt Giang Trừng giải quyết, ai biết thằng nhãi kia phút cuối còn chơi hắn.

Gọi điện thoại bảo rằng cậu ta đang có một cuộc họp, còn tỷ mỉ bật loa cho hắn nghe, sau đó nói cậu đi đi rồi cúp điện thoại.

Y có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của tên kia khi lúc trò chuyện.

Ngụy Vô Tiện thầm mắng một tiếng, nhưng đây là sự kiện không thể không đi. Vì thế chẳng thể chần chừ mà bò ra khỏi ổ chăn, đánh xe đến chỗ Kim Lăng.

Hắn phủi bông tuyết dính trên ô trước khi bước vào văn phòng ấm áp, gương mặt nhô ra từ chiếc khăn cashmere và ho nhẹ.

"Xin lỗi, trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn nên tôi tới muộn."

Kim Lăng còn nghẹn miệng phía trước vừa thấy hắn liền vui vẻ reo lên.

"Đại cữu cữu."

Tức khắc, thân ảnh nho nhỏ liền mang theo hơi thở ấm áp nhào tới.

So với bộ mặt xụ xuống cùng với những lời đe dọa đánh gãy chân của Giang Trừng, hiển nhiên cậu càng thêm vui mừng khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện. Đặc biệt, lần này lại là loại trường hợp sai lầm hư hư thực thực.

Ngón tay lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện chọc gương mặt đỏ bừng của cậu, đến mức Kim Lăng phải chạy trốn, sau chốc lát liền niết mũi đứa trẻ.

"Con lại gây ra họa gì rồi? Tên nhóc nghịch ngợm này."

Vừa nói, một bên chống bả vai cậu đứng lên.

"Xin chào Lưu lão sư, tôi là cữu cữu của Kim Lăng và Tư Truy."

Lời này thật ra cũng không sai. Lam Tư Truy trước kia là người Ôn gia, hắn gọi Ôn Nhu một tiếng Tình tỷ, là cữu cữu. Hiện tại, bởi đủ loại nguyên nhân mà vào Lam gia, cũng được coi như... cữu cữu?

Suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện mạc danh [không hiểu sao] bị kéo đến một chỗ thật xa. Sau đó mới nhìn về gương mặt của tiểu thư trẻ tuổi phía trước một lần nữa.

Vị tiểu Lưu lão sư này là chủ nhiệm lớp Kim Lăng, mới nhậm chức gần đây. Đại khái cũng không biết sẽ chọc phải chuyện phiền toái như vậy, nhìn qua có điểm tay chân luống cuống.

"Xin chào ngài, mời ngồi bên này."

Ngụy Vô Tiện đem ô gác sang một bên, đi đến ngồi xuống đối diện nàng, gọi hai đứa trẻ tới.

"Hai đứa, đến đây."

Kim Lăng liền ngoan ngoãn kéo theo một cậu bé dơ bẩn, thần sắc hoảng sợ đi tới.

Ngụy Vô Tiện đánh giá một chút khuôn mặt và đồng phục không còn sạch sẽ của Lam Tư Truy, tấm tắc hai tiếng. Lấy ra trong túi một chiếc khăn tay trắng.

Trên người hắn thật ra khó có được loại đồ vật này, thậm chí là giấy ăn cũng rất ít nhìn thấy, vẫn là Lam Vong Cơ chẳng biết từ bao giờ nhét lên.

Xoa xoa gương mặt của Lam Tư Truy, lau đi tro bụi và vết đen, sau đó nhét khăn vào trong tay cậu, thuận miệng hỏi.

"Đánh thật dữ dội, thắng không?"

Trọng điểm chú ý này có chút không đúng, bất quá Kim Lăng rất phấn khích.

"Thắng thắng. Tư Truy đánh ngã cậu ta."

Ngụy Vô Tiện nhướn mày, đè thấp thanh âm. "Thắng thì tốt, khiêm tốn một chút."

Sau đó hắn lại cười nói. "Được rồi, kể tiếp cho ta nghe nào, để ta suy xét có nên mắng cả hai đứa hay không."

Mặt Lam Tư Truy đỏ lên, bất an túm góc áo, nhỏ giọng nói.

"Kỳ thật con..."

Kim Lăng vội vàng ngắt lời.

"Không phải! Là do cậu ta gây sự trước! Nhất định phải cướp đồ của Tư Truy, còn nói cái gì, mà... Dù sao chính là mấy lời mắng người."

Nhìn thấy đôi môi khép mở của cậu nhóc không thốt ra hai chữ kia, hô hấp của Ngụy Vô Tiện cũng cứng lại, vẫy vẫy tay.

"Tư Truy, con lại đây, tự mình nói với ta."

Lam Tư Truy mím môi nói.

"Kỳ thật cũng không có gì, chính là Kim công tử lấy đồ ở trên bàn của con trong giờ thủ công, A Lăng lấy lại giúp con, cắt trúng tay, kết quả là đánh lộn."

Thời điểm cậu nói chuyện, tim Kim Lăng run rẩy, liều mạng nháy mắt với người kia, cũng chẳng ngăn cản được, che mặt thở dài.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy nhướn mày, sắc mặt rõ ràng lạnh đi.

"Tay bị thương? Lại đây."

Kim Lăng ngày thường quậy với hắn thế nào cũng được, nhưng khi Ngụy Vô Tiện tức giận cậu lại rất ngoan ngoãn.

Có thể là thời gian qua, trên người y bất giác nhiễm hơi thở của Lam Vong Cơ.

Cậu do dự một hồi, chà tới chà lui, duỗi tay áo đem chỗ dán băng xiêu xiêu vẹo vẹo xòe ra.

Ngụy Vô Tiện nhéo nhẹ một cái, khiến cậu xoạt một cái rụt tay lại.

"Đau..."

Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dạng tung tăng nhảy nhót của cậu khẽ hừ một tiếng.

"Con tốt nhất đừng để bị Giang Trừng phát hiện. Con giấu ta, ai giúp con giấu hả? Xem Giang Trừng có đánh gãy chân con không."

Kim Lăng rụt cổ lẩm bẩm.

"Đừng mà đại cữu cữu. Lại còn nói con, chính người chẳng phải cái gì cũng không nói sao?"

Tức khắc, Ngụy Vô Tiện có cảm giác chột dạ vì bị vạch trần, vươn tay nhéo mặt cậu nhóc.

"Lại dám cãi lời! Có tin ta không giúp con hay không!"

Kim Lăng rụt cổ, lập tức nhận sai.

"Đừng mà!"

Ngụy Vô Tiện trừng cậu.

"Ta sẽ xem chừng hai đứa đấy, hiện tại ta..."

Con ngươi vừa chuyển liền nhìn thấy người đối diện mang theo một cậu nhóc mập mạp cũng bị thương, tức khắc liền thở dài, đỡ trán.

Hắn hiện tại rốt cuộc mới nhớ tới, Kim công tử trong miệng Lam Tư Truy là thần thánh phương nào.

Kim gia dòng thứ cùng bổn gia tiểu thiếu gia đánh nhau, đây là chuyện gì.

Làm chủ loại tràng diện chết tiệt này như thế nào cũng là Kim Tử Hiên đi, hắn hiện tại rốt cuộc cũng có lý do cho rằng động cơ của Giang Trừng không thuần.

Ngụy Vô Tiện phát ngốc một lát, phát hiện một đôi giày da cùng người đàn ông mặc tây trang dáng người mập mạp đi đến, nếu không đoán sai thì đây đại khái là Tổng giám đốc nhà họ Kim kia.

Đối phương phải to lớn gấp hai ba lần Ngụy Vô Tiện, mặc dù hơi lùn nhưng thanh âm lại to lớn vang dội.

"Là ai đánh con trai ta!"

Hắn vừa tiến vào đã mang theo tư thế hưng sư vấn tội, làm cho sắc mặt của Lưu lão sư có chút trắng.

"Là Kim tiên sinh..."

Nàng nói chưa xong đã bị người khác vô lễ cắt ngang.

"Ta hỏi! Là kẻ không có mắt nào!"

Hắn uy phong hiển hách, cậu nhóc đứng bên cạnh cũng ưỡn thẳng ngực.

Lúc này cũng không phải cũng không phải giọng nữ, đổi thành một loại thanh âm réo rắt mà lười biếng.

"Là kẻ không có mắt ta đây." Nam nhân đột nhiên quay đầu lại tiếp xúc với đôi mắt mỉm cười kia, tức khắc giống như điện giật lùi lại.

"Ngụy Vô Tiện!"

Người lười nhác ngồi kia nghe được liền đáp lại một câu.

"Là ta."

Hắn còn hài hước lập lại.

"Đúng là Ngụy mỗ không có mắt."

Nam nhân bị nghẹn đỏ mặt, hơn nửa ngày mới phun được một câu.

"Ngụy... Ngụy tiên sinh."

Tựa hồ bị bộ dạng của hắn chọc cười, Ngụy Vô Tiện gác chân, chống cằm.

"Khẩn trương cái gì, mời ngồi, Kim tiên sinh đã tới trễ, giới thiệu lại một chút. Ta là cữu cữu của Kim Lăng và Tư Truy."

Nam nhân tức khắc thành thật ngồi đối diện, cười gượng.

"Phải phải phải. Ngụy tiên sinh sao lại ở đây?"

Ngụy Vô Tiện nhún vai trả lời.

"Đương nhiên là giống với mục đích của Kim tiên sinh rồi."

Cái này không giống như dự tính, gương mặt nam nhân hết xanh lại hồng.

"Này... Tiểu hài tử không hiểu chuyện..."

Mặt hắn có chút điểm run rẩy, cũng chẳng nghĩ đến lại trêu chọc đến Kim Lăng, lại còn chọc vào một cái đại phiền toái.

Ngụy Vô Tiện là nghĩa tử Giang gia, cấp dưới của Giang Trừng. Nói thế, nhưng hai người không khác biệt là mấy, mỗi cái quyết sách từ cơ bản của Giang Trừng đều có bóng dáng của hắn. Một kẻ sấm rền gió cuốn, một kẻ khéo léo đưa đẩy gian trá. Giang gia từ những năm tháng nguyên khí đại thương đang ngày một đi lên.

Lại từ khi Kim Tử Hiên liên hôn với Giang gia, hòn đá ngáng chân trở thành ván sắt. Ngụy Vô Tiện người này, tính toán chi ly, đủ loại thủ đoạn. Quả nhiên, giây tiếp theo lại nghe được tiếng cười khẽ của hắn.

"Làm sao vậy, Kim tiên sinh. Xem thân phận, ta là cữu cữu, ông là phụ thân, trường học là nơi giảng dạy, chúng ta nói đạo lý đi." Đôi mắt đào hoa mang bộ dáng cười như không cười.

Nam nhân trên người run lên, cười đáp lại. "Là chúng tôi sai..."

Ngụy Vô Tiện cong cong môi, không chút do dự gật đầu.

"Đúng vậy, đương nhiên là các người sai, kia... chúng ta nên nói đến chuyện trừng phạt chứ nhỉ? Bằng không... Dựa vào quy củ của ông. Đến, quỳ xuống?"

Rõ ràng là bộ dạng cười đến vui vẻ nhưng lời nói lại có chút âm lãnh. Nam nhân run rẩy, đè xuống đứa con lại bị một tiếng cười ngăn cản.

"Ôi, nói đùa thôi, dù sao cũng trẻ con nghịch ngợm mà."

Câu cuối có chút thờ ơ, mơ hồ lạnh nhạt, giây tiếp theo liền khôi phục vẻ tươi cười.

"Xin lỗi là được rồi. Hai bên đều bị thương, ta cũng không truy cứu. Kim tổng, tự giải quyết cho tốt."

Ngụy Vô Tiện thong thả ung dung chỉnh lại khăn quang cổ, cười tủm tỉm.

"Sự tình giải quyết thật rõ ràng. Họa từ miệng mà ra, Kim tổng phải biết đạo lý này, trẻ con cũng vậy."

Nam nhân đầy mặt tro tàn gật đầu.

"Phải, Ngụy tiên sinh nói rất đúng."

Ngụy Vô Tiện cầm lấy cây dù dựa vào một bên.

"Thế, chúng tôi đi trước đây, Kim tổng xin tự nhiên?"

Hắn cũng cũng không chờ người trả lời, chào hỏi lão sư xong liền tùm hai đứa trẻ ra cửa.

Trên đường, Ngụy Vô Tiện từ kính chiếu hậu đánh giá Lam Tư Truy, suy ngẫm mở miệng trước.

"Tư Truy này."

Lam Tư Truy dừng động tác lại, ngẩng đầu.

"Tiện ca ca."

Ngụy Vô Tiện một bên lái xe một bên nói.

"Chuyện hôm nay, không cần để ý, con có gia đình."

Lam Tư Truy ngoan ngoãn mỉm cười với hắn.

"Con biết."

Trên xe bỗng vang lên tiếng chuông, là giọng nói thanh lãnh của Lam Vong Cơ.

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe được thanh âm này nháy mắt liền trở nên mềm mại mà kinh hỉ.

"Lam Trạm."

"Về Giang gia sao, ngày đầu năm."

Ngụy Vô Tiện câu môi. "Đương nhiên, tôi hiện tại phải mang hai đứa nhóc trở về."

Lam Vong Cơ nhẹ giọng. "Trên đường cẩn thận."

Ngụy Vô Tiện kéo dây an toàn trong tay, ánh mắt mềm mại nhìn hai đứa trẻ không ngừng khanh khách cười.

"Tôi biết, tôi tới nơi rồi, Lam Trạm."

"?"

"Không có gì, tôi nhớ cậu."

Kỳ thật cũng mới chỉ có một ngày không gặp, nhưng trước kia bọn họ đã chậm trễ rất lâu. Thế nên thiếu một phút đồng hồ cũng là dày vò.

Bên kia truyền đến tiếng hít thở an tĩnh, một lúc thật lâu sau mới có hồi âm, vẫn là giọng nói thanh lãnh lại ôn nhu.

"Tôi cũng vậy."

-- Toàn văn hoàn --

Thành phố Hồ Chí Minh, Thứ ba Ngày 24 Tháng 3 Năm 2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top