Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngụy Vô Tiện vội vội vàng vàng nhét bữa sáng vào miệng. Vơ lấy di động một bên đang reo ầm ĩ, tùy tiện nối máy, trong miệng bởi vì còn đang nhai mà trở nên mơ hồ không rõ.

"Này."

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói con gái táo bạo lại thanh thúy.

"Này cái gì mà này? Tôi cảnh báo cậu, Ngụy Vô Tiện. Hôm nay cậu dám cho tôi leo cây xem."

Thanh âm dọa người quen thuộc này, thức ăn trong miệng Ngụy Vô Tiện có chút nuốt không trôi, nghẹn cứng mà ho khan.

"Tình tỷ?"

Bên kia tựa hồ đang hừ một tiếng.

"Tình tỷ cái gì mà Tình tỷ, cậu đừng nói với tôi cậu đã quên hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy vội vàng nhìn tờ lịch trong tầm mắt, trên đó còn vẽ một cái vòng to màu đỏ tươi, mang theo hai chữ đầy vẻ tức giận của Ôn Nhu.

Kiểm tra.

Này là tháng trước hắn quên ngày nên Ôn Nhu đã đánh dấu giúp.

Ngụy Vô Tiện trong đầu nổi lên cảm giác không ổn, thanh âm kiên định mà quyết đoán, quả thực rất có sức sống.

"Không có, không có, đương nhiên không có. Là do tôi ngủ quên thôi."

Hắn vội vàng đẩy cửa, vớ theo áo khoác ngoài mà chạy.

Ngủ quên so với cái tội hắn đem việc này vứt đến chín tầng mây xanh vẫn còn nhẹ lắm.

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng thực hiện các bài kiểm tra theo một quy trình thông thường, loại chuyện này hắn làm đến thuộc lòng rồi, có lẽ thêm mấy tháng nữa, bản thân hắn cũng có thể tính bằng một nửa bác sỹ rồi.

Ôn Nhu lật qua lật lại một xấp giấy thật dày, lải nhải nói.

"Các dấu hiệu thể chất tương đối ổn định, triệu chứng thiếu máu có chút nghiêm trọng."

Ôn Nhu bỗng nhiên 'Hn' một tiếng, đôi đồng tử xuyên qua thấu kính cận liếc đánh giá hắn.

Tầm mắt quét qua khiến Ngụy Vô Tiện trong lòng có chút ngứa.

"Tình tỷ, sao vậy?"

Ôn Nhu hừ một tiếng, cười lên.

"Tâm lý dao động lớn. Sao vậy, Lam Vong Cơ quan trọng đến vậy sao?"

Nhắc đến cái tên này, Ngụy Vô Tiện trong đầu có chút không chuẩn bị kịp, nụ cười cứng đờ.

"Chị làm sao biết?"

Nàng nhún vai, gỡ mắt kính xuống.

"Tình trạng của cậu, ai còn không biết."

Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng.

"Tiểu tử thúi Giang Trừng, chuyện gì của tôi cũng nói."

Ôn Nhu rút từ trong ống một cây bút đỏ, viết lên báo cáo kiểm tra sức khỏe những điểm cần lưu ý, diện vô biểu tình đáp.

"Cậu thích anh ta như vậy, người ta lại về tìm cậu, mau đồng ý đi."

Ý tứ của Lam Vong Cơ biểu hiện rất rõ ràng, tuy nhiên quyền quyết định mối quan hệ này tựa hồ thật sự nằm trong lòng bàn tay hắn.

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ cười khổ.

"Tình tỷ, chị muốn tôi đồng ý cậu ấy như thế nào."

Ôn Nhu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, như lệ thường đáp.

"Dùng miệng đồng ý ấy, hai người các cậu hiện tại sống đối diện nhau, mở cửa ra, xông vào nhà ôm ấy, nói với hắn, tôi chấp nhận anh."

Nói được một nửa, đối diện với đôi đồng tử đau thương của Ngụy Vô Tiện, lại dừng miệng.

Lúc này Ngụy Vô Tiện đã không còn rảnh cố kỵ Ôn Nhu làm sao có thể tinh tế hiểu được, hắn tiếp tục lời nói của mình.

"Tôi năm đó không từ mà biệt, để lại một mình người kia, cả hai chia tay bốn năm. Hiện tại, tình huống này của tôi, Tình tỷ, tôi nói bằng cách nào đây?"

Thanh âm hắn nói chuyện thật nhẹ nhàng, mang theo đầy vẻ tự giễu.

Ôn Nhu mím môi.

"Cậu là bởi vì anh ta, lại không phải lừa bịp, chỉ đơn giản là bất đắc dĩ, lại còn khổ như vậy."

Nàng càng nói lại càng tức giận, bất bình. Là bác sỹ điều trị chính của Ngụy Vô Tiện, kẻ này đã bao nhiêu lần chỉ còn một hơi tàn ở trước mặt nàng rồi, không có bất kỳ ai so với bản thân hiểu rõ hắn đã phải nhận lấy bao nhiêu.

Ôn Nhu bình phục một chút tâm tình, nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn.

"Cậu yêu anh ta, anh ta yêu cậu, vì cái gì không thể?"

Hô hấp của Ngụy Vô Tiện cứng lại, trầm mặc hồi lâu mới đứng lên. Vẻ bi ai lạnh lẽo trong mắt đều thu lại, khôi phục ý cười lúc trước.

"Được rồi, tôi sẽ suy xét cái phương pháp thông báo đơn giản thô bạo của Tình tỷ. Tôi đi đây, hai ngày nữa cùng ăn cơm nhé."

Hắn dứt khoát rời đi, tựa hồ không để Ôn Nhu trả lời, bóng dáng vội vàng như trốn thoát.

Ôn Nhu nhìn chằm chằm cánh của đóng lại thật lâu, rồi mới thong thả thu thập giấy tờ trong tay.

Về đến nhà, Ngụy Vô Tiện mệt mỏi quăng mình lên sô pha, giọng nói của Ôn Nhu cứ như ma chú, không ngừng xoay quanh trong đầu.

Hắn nghe thấy rõ ràng thanh âm dụ hoặc kia.

"Thử một lần. Sao lại không thử một lần nhỉ?"

Chuông ngoài cửa vang lên, gương mặt tương tự đến 70% hình dáng vừa xuất hiện trong đầu xuất hiện trước mắt hắn. Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người.

"Hi Thần ca?"

Xưng hô ngày xưa buột miệng thốt ra, cứng đơ trước cửa một lúc thật lâu rồi mới tránh đường. Hắn xấu hổ cười cười.

"Xin lỗi, tôi vừa phát ngốc, Hi Thần ca mời vào trong."

Hắn nhường đường, Lam Hi Thần cũng nghe lời mà bước vào, ôn hòa mỉm cười.

"Vô Tiện, đã lâu không gặp."

Lam Hi Thần không hỏi dạo này thế nào, hắn cũng rất mừng rỡ không cần phải trả lời rất tốt.

Thật là một chút cũng chẳng tốt.

Ngụy Vô Tiện nói.

"Đúng vậy, Hi Thần ca tìm tôi có việc gì sao?"

Trong ấn tượng của hắn, cùng Lam Hi Thần tiếp xúc trong giới hạn người anh trai có vẻ ngoài rất giống Lam Vong Cơ.

Thật lâu không gặp, lúc gặp lại Lam Vong Cơ đã có chút không tự nhiên, với Lam Hi Thần lại càng hoảng sợ.

Trong lúc nhất thời, còn xuất hiện một vài câu nệ xấu hổ thường tình.

Lam Hi Thần dường như không nhìn ra mà vươn tay đẩy hai cái vé đến trước mặt hắn, hiền lành mỉm cười.

"Anh có hai vé vào cổng Viện Hải Dương, nhưng công việc bận quá, giữ chúng có chút vô dụng."

"Hả?"

"Năm đó Vô Tiện rất thích động vật nhỏ, anh tặng nó cho cậu, cậu có thể tùy tiện sử dụng."

Ngụy Vô Tiện lập tức sững sờ tại chỗ.

Nhưng Lam Hi Thần không có bất cứ ý muốn chờ hắn phản ứng lại chút nào, nhẹ nhàng phong độ đứng dậy tạm biệt, không chút chần chừ.

Giống như bản thân chỉ đơn giản là người anh trai chuyển vé.

Ngụy Vô Tiện hỗn loạn trong chốc lát, nhìn chằm chằm hai cái vé tinh xảo trên bàn, giấy mời còn vương mùi nước hoa, chữ viết tay điểm vàng.

Viện Hải Dương thông thường nào mà long trọng kiểu này, ngay cả vé cũng làm đẹp đến vậy, chỉ sợ nó không rẻ chút nào.

Viện Hải Dương.

Quả thật, năm đó hắn thích những nơi như Công Viên Hải Dương, hơn nữa cũng chỉ đi cùng Lam Vong Cơ, tự nhiên chỉ có người nọ biết sở thích bí mật này của hắn.

Ý định của Lam Hi Thầng có điểm tương đối rõ ràng.

Ngụy Vô Tiện cắn răng gọi điện cho Ôn Nhu.

"Tình tỷ, mới vừa rồi anh trai Lam Vong Cơ cho tôi một tấm vé. Là vé vào Viện Hải Dương học."

Ôn Nhu bên kia kiên định "" một tiếng.

"Đi đi. Đương nhiên phải đi, là cơ hội tốt đấy. Hơn nữa, cậu nói cái Thủy Cung kia là tác phẩm mới nhất của Lam gia mà Viện Hải Dương tổ chức đi, ngay cả nếu cậu không muốn gặp Lam Vong Cơ vé vẫn rất đắt, vì sao lại không đi."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày nhìn điện thoại đã ngắt kết nối xuất thần.

"Vì cái gì không được?"

Đúng vậy, vì cái gì lại không được chứ, có lẽ cuộc sống gần đây quá tốt, hắn, lại muốn thử một lần.

Mặc kệ quá trình hắn rối rắm cỡ nào, kết quả cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện da mặt dày gõ cửa nhà Lam Vong Cơ.

Sau đó, cả hai giống như thuận theo tự nhiên, ngày Thứ Bảy tham quan Viện Hải Dương.

Không biết xuất phát từ dạng tâm thái gì, Ngụy Vô Tiện ngày hôm đó cố tình trang điểm một chút, bị Giang Trừng cười nhạo vì bắt chước Kim chim công.

Kim chim công kỳ thật chính là chồng Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên.

Công ty nhà mình thì nắm chức vụ quản lý rất cao, rõ ràng là Giám đốc bộ phận nhưng dường như là ngồi không, suốt ngày quấn lấy Giang Yếm Ly chẳng chịu rời.

Mấy người bọn họ quen biết từ nhỏ, bởi vì cả hai luôn chướng mắt Kim Tử Hiên, hơn nữa mỗi ngày không hoa hòe, lộng lẫy kiêu ngạo không chịu nổi, được mệnh danh là Kim chim công.

Ngụy Vô Tiện không để ý đến hắn, chỉ là nhìn bản thân trong gương, suy nghĩ thật lâu. Lại lau đi khóe mắt đỏ ửng, sơ mi trắng sạch sẽ cùng với chiếc cà vạt sọc mà hôm đó phải lục tung lên mới tìm thấy.

Thoạt nhìn toàn thân tỏa ra khí chất học sinh, không nhìn ra bất kỳ tối tăm nào trên người, chỉ là làn môi có chút tái.

Cười rộ lên thật giống như bản thân của năm đó.

Ngụy Vô Tiện đứng trước gương quay tới quay lui nhìn nhìn, lại sửa mấy sợi tóc dài xõa xuống, lúc này mới vừa lòng mỉm cười đứng dậy.

Nếu đã đến gặp Lam Vong Cơ, hắn hy vọng Lam Vong Cơ có thể nhìn thấy.

Là Ngụy Vô Tiện này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top