Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngụy Vô Tiện chính là người bệnh tới như núi đổ bênh đi như kéo tơ.

Bốn ngày sau, lúc Giang Yếm Ly gọi điện thoại cho Ngụy Vô Tiện đang mơ mơ hồ hồ nằm trên giường, đầu đau cực kỳ, thanh âm có chút mệt mỏi.

Giang Yếm Ly nghe ra trạng thái hắn không tốt, lo lắng hỏi.

"A Tiện, cảm giác hôm nay thế nào?"

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy giống như có cây búa đang đập trong đầu mình, ho khan hai tiếng, nỗ lực điều chỉnh thanh âm khàn khàn.

"A tỷ, em không sao, rất tốt."

Giọng nói ôn nhu của Giang Yếm Ly từ bên kia truyền đến.

"A Tiện, cơ thể em không tốt không được cậy mạnh, mau nói thật với chị."

Ngụy Vô Tiện vừa muốn trả lời, trong đầu lại nổi lên một trận co rút đau đớn, không nhịn được hít khí lạnh.

"A Tiện? A Tiện?"

Hiển nhiên là Giang Yếm ly nghe được, lo lắng gọi tên hắn.

Hắn ôm đầu, cắn răng, nhẫn nhịn cố gắng trải qua cơn đau, mơ hồ cười nói.

"A tỷ, em thật sự không có sao. Chỉ là cảm mạo mà thôi, nào có yếu ớt như vậy, quà của em đã chuẩn bị tốt, đã đồng ý với Kim Lăng sẽ đến mà."

Giang Yếm Ly nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm nổi, Ngụy Vô Tiện khuyên can mãi mới miễn cưỡng đáp ứng, nhưng vẫn kiên trì nhất định phải đến giao lộ đón hắn.

Trên đầu truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cứ thế lăn lộn hết một giờ đồng hồ, gương mặt thật vất vả mới dưỡng được chút hồng nhuận lại trở nên trắng bệch.

Hắn bất an cuộn mình trên giường, cắn răng gắng sức trải qua một giờ đau đớn, hôn hôn trầm trầm nửa mơ nửa tỉnh.

Lần tiếp theo mở mắt phát hiện đau đớn đã qua đi, mới có thời gian nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.

Linh quang trong mắt chợt lóe, xốc chăn xuống đất, lưu loát chạm đến tủ rượu Lam gia.

Ngụy Vô Tiện chính là dạng người như vậy, một giây trước còn đau chết đi sống lại, một giây sau lại có thể chạy nhảy như bay.

Hắn mở tủ rượu, đúng như dự đoán công cụ điều chế rượu bên trong rất đầy đủ, hơn nữa còn mới tinh, nhìn qua hiển nhiên là xa xỉ.

Đôi mắt sáng lên, hắn chẳng chút khách khí lấy rượu cùng công cụ pha chế ra, ngồi lên quầy bar, đùa nghịch với chúng.

Chuyện điều chế rượu này hắn làm đã sớm ngượng tay, sợ là không còn được như năm đó, cho dù kỹ thuật vẫn y nguyên, nhưng đôi bàn tay này lại chẳng cho phép. Nhưng ngay cả sau khi đã rất cẩn thận, lúc sử dụng tay phải cắt chanh vẫn không ổn, lưỡi dao sắc bén lia qua ngón tay. Máu tươi cùng nước chanh uốn lượn rơi xuống, đồng thời kèm theo cảm giác đau xót.

Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn vết thương, sau đó cười khổ một tiếng, hắn vươn tay rửa sạch dưới nước, xử lý qua loa rồi không để ý đến nó nữa.

Thời điểm Lam Vong Cơ trở về đối diện với với nụ cười khanh khách của Ngụy Vô Tiện.

"Lam Trạm."

Hắn duỗi tay đem ly Cocktail đẩy đến.

Lam Vong Cơ cởi áo khoác, đến trước mặt hắn, nhấp một ngụm.

"Rất tốt."

Chỉ riêng với Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chưa bao giờ keo kiệt những lời khen ngợi.

"Cậu đáp cho có lệ đấy à, chỉ mới nhấp môi, nếm ra hương vị ở đâu chứ?"

Ngụy Vô Tiện tựa hồ có chút bất mãn.

Lam Vong Cơ lấy áo khoác mà bản thân quăng tiện ở lưng ghế sopha phủ thêm cho hắn, nhàn nhạt đáp.

"Có vị rượu."

Hắn hô dài một tiếng, ánh mắt có chút tiếc nuối đảo quanh cơ thể người kia.

"Cậu thật mẫn cảm, Lam Trạm."

Lam Vong Cơ chẳng buồn phản ứng trò đùa dai nho nhỏ của hắn, kéo người lên lầu.

"Mặc thiếu quần áo."

Ngụy Vô Tiện để tùy bị kéo, cười nói.

"Tôi mới rời giường, quên mất."

Lam Vong Cơ liếc hắn.

"Tôi chỉ nhớ, hôm nay đầu bếp hình như đã quên chuẩn bị món cay."

Nháy mắt Ngụy Vô Tiện liền đứng bất động, dùng biểu tình lên án nhìn hắn.

"Sao có thể, chuyện này cậu vừa mới biết?"

Lam Vong Cơ biểu tình không thay đổi, thu tay.

"Vừa biết."

Trên trán liền hiện lên hai chữ "Ác độc".

Ngụy Vô Tiện kêu rên một tiếng.

"Lam Trạm, cậu không đau lòng tôi chút nào."

Lam Vong Cơ lạnh lẽo kéo hắn về phía phòng ngủ.

"Đau lòng."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Thời điểm bữa tối, để nghiệm chứng câu nói của Lam Vong Cơ, đầu bếp cứ thế làm ra một bàn toàn đồ chay Mãn Hán.

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ bị bắt làm thỏ trắng, trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Lam tổng tốt, Lam tổng nói một không nói hai, muốn làm gì là làm thế, Lam tổng đủ tàn nhẫn.

Hắn có cảm giác, cả bàn ăn này là do Lam Vong Cơ chủ mưu đã lâu. Hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội mà thôi. Vì thế cũng đành nhìn nhan sắc của Lam Vong Cơ, để an ủi chính mình.

Sau bữa tối, Ngụy Vô Tiện hò hét muốn chơi game, đánh được hai trận liền bị người cưỡng chế rửa mặt uống thuốc. Làm xong, hắn ngồi dựa vào trên giường để Lam Vong Cơ sấy tóc giúp.

Năm ngón tay thon dài luồn qua chân tóc, tiếng máy sấy đều đều kêu bên tai, khiến kẻ vừa nói có thể thức đến sáng hiện tại bắt đầu mơ mơ màng màng.

Lam Vong Cơ vỗ về mái tóc đen mềm mại của hắn, nhìn đầu của người trong lòng, bất đắc dĩ thở dài.

Cẩn thận đặt người lên gối đầu, nặng nề nhìn vẻ mặt khi ngủ của đối phương.

Quan hệ của hai người bọn họ hiện tại thật giống như khi trước. Cứ như vậy, cậu không nói, tôi không hỏi, vẫn duy trì sự cân bằng quỷ dị.

Hắn không biết mối quan hệ này còn duy trì được bao lâu, lại không có can đảm phá vỡ. Nghĩ lại, như vậy, cũng tốt.

Đúng lúc ngày hôm sau là cuối tuần, Ngụy Vô Tiện đầu tóc rối bời, đôi mắt ngái ngủ mơ màng ngồi đối diện Lam Vong Cơ.

"Tôi phải về."

Tay cầm ly nước của Lam Vong Cơ có chút khẩn tưởng.

"Về?"

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác chưa phát hiện người đối diện có gì bất thường, tùy ý buộc túm thành tóc đuôi ngựa.

"Phải, quà sinh nhật của Kim Lăng vẫn còn để ở nhà, ngày mai là sinh nhật, tôi phải về lấy."

Lam Vong Cơ lúc này mới ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm.

"Tôi đưa cậu đi."

Không ngoài ý muốn, Ngụy Vô Tiện gật đầu, đồng thời nuốt xuống miếng bánh mì cuối cùng.

Từ lần bị bệnh trước, hắn vẫn dựa vào tâm tư muốn cháy lại tro tàn mà mặt dày ăn vạ tại nhà Lam Vong Cơ. Nhà hắn này đã lâu lắm rồi chưa về, một số chỗ còn tích tụ lớp bụi xám.

Hắn cũng chưa mời Lam Vong Cơ ngồi, chỉ để người kia chờ một lát.

Bản thân vào phòng, rất nhanh ôm một hộp gỗ quay lại.

"Xong, đi thôi."

Trên xe, Ngụy Vô Tiện giống như đang cầm vật quý hiếm thần bí mở nó ra.

Lam Vong Cơ nhìn cái bình nhỏ trong hộp, chất lỏng nhẹ nhàng sóng sánh bên trong, như là những cánh hoa mềm mại.

"Rất đẹp." Hắn nói.

Ngụy Vô Tiện cười.

"Mất rất lâu để làm đấy. River of Gold, nồng độ cồn 7%, dùng nước pha loãng thành rượu, kết hợp với rất nhiều dược liệu. Thích hợp với trẻ con."

"Kim Lăng sẽ thích." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện chớp mắt, cười đáp.

"Dĩ nhiên."

"À đúng rồi, cậu cũng sẽ đến sao?"

Lam Vong Cơ do dự một lúc, lắc đầu.

"Không."

Ngụy Vô Tiện cũng chẳng ép buộc, nói.

"Hôm đấy tôi sẽ không về nhà, a tỷ chắc hẳn sẽ giữ ở lại."

Nói xong, hắn ngay lập tức lặng lẹ liếc vẻ mặt dường như có chút mất hứng của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên có chút vui vẻ.

"Sáng hôm sau sẽ về."

Đoạn đối thoại của bọn họ có chút giống những kẻ yêu nhau, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút thần bí, lại không dám nói với người kia, xấu hổ mở miệng.

Sau đó, hôm đó rời khỏi, Ngụy Vô Tiện cười với hắn, nói y chang.

Hắn nói, ngày mai sẽ về.

Chỉ là hiện tại, hắn không phải đến muộn, mà là không trở về.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ở nơi này.

Nơi ngõ nhỏ hiếm khi có người ra vào, là khi trước Ngụy Vô Tiện nói cho hắn biết đây là con đường tắt đến trường.

Thời gian hiện tại còn sớm. Trên đường vắng tanh.

Ngõ nhỏ sâu kia truyền đến huyết khí nồng đậm buồn nôn, ập đến trước mặt.

Lam Vong Cơ nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Vừa chuyển bước, đi đến chỗ mùi máu nặng nề kia.

Cảnh tượng bên trong nhõ nhỏ sâu thẳm có thể gọi là địa ngục trần gian.

Người tả tơi nằm ngang dọc tứ tung khắp lối đi nhỏ hẹp, một tay áo dài mảnh khảnh đưa lưng về phía hắn, tóc đen tán loạn, dưới chân thô bạo đạp lên đầu một người khác.

Trên người hắn cũng đầy mùi máu tươi, dây cột tóc đỏ tươi đồng dạng, dao nhỏ trong tay dưới ánh sáng phản xạ lóe lên hàn quang.

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy hô hấp như cứng lại, tim đập lỡ một nhịp.

Bóng dáng kia bản thân sẽ vĩnh viễn không nhận lầm.

Chủ nhân của nó sáng hôm nay còn khẽ mỉm cười hỏi hắn, quần áo trên người có đẹp hay không.

Người nọ dường như nghe được tiếng động, đột nhiên quay đầu lại.

Lam Vong Cơ nhìn đôi đồng tử vẫn luôn tràn đầy tiếu ý, hiện tại lại ẩn ẩn huyết quang, âm ngoan thô bạo, đầy vẻ tối tăm.

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, khóe mắt ửng đỏ khẽ thay đổi.

"Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ nhìn người thanh niên rõ ràng rất quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ kia, nhất thời không biết phải nói điều gì.

Hắn chỉ có thể gian nan gọi tên.

"Ngụy Anh..."

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cười.

"Lam Trạm, bọn họ ngăn cản tôi."

Nhìn cảnh tượng hiện tại, Lam Vong Cơ cũng đại khái hiểu sự tình, mím môi đáp.

"Tôi biết."

Hắn dồn lực xuống chân, kẻ bị hắn dẫm lên phát ra tiếng kêu rên. Thanh âm kia hiển nhiên làm vẻ điên cuồng trong mắt càng thêm nồng đậm.

Trạng thái hiện tại của hắn, Lam Vong Cơ không biết hình dung bằng cách nào. Hắn vẫn là hắn, lại vừa giống như đã thay đổi.

"Ngụy Anh, cậu đến đây."

Hắn không để ý lý do vì sao Ngụy Vô Tiện đáng ra phải đi dự tiệc sinh nhật lại ở chỗ này, thậm chí, những tên côn đồ đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ muốn đem người kia đi, từ cái địa ngục trần gian này mang đi.

Ngụy Vô Tiện nghe thanh âm của hắn, tròng mắt đỏ sậm thanh minh vài phần, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng ngược sáng, lại lẩm bẩm.

"Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ mẫn cảm phát hiện trạng thái người kia không thích hợp, nhẹ giọng.

"Tôi đây."

Hắn đầy mắt chỉ còn lại cảm giác đau lòng, người kia mặc một bộ màu đen.

Chỉ là gương mặt trắng nõn vương vài giọt máu đỏ tươi, trên quần áo có dấu vết bị ướt.

Hắn không rõ ràng lắm đó có phải là máu của Ngụy Vô Tiện hay không, chỉ cảm thấy người kia hẳn là đã bị thương.

Ngụy Vô Tiện thất thần liền bừng tỉnh, dao găm trong tay sáng lạng sượt qua da.

Đồng tử Lam Vong Cơ co rụt lại.

"Ngụy Anh, bỏ nó xuống."

Ngụy Vô Tiện theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, thấy miệng vết thương đang ứa ra chất lỏng đỏ rực, có chút kích thích bản thân.

Hắn đột nhiên phát hoảng, ném dao trong tay đi, nghiêng ngả lảo đảo chạy mất.

Lam Vong Cơ cắn răng vội vàng đuổi theo.

Ở hẻm nhỏ như vậy, tốc độ Lam Vong Cơ thua hắn, chỉ là thân thủ trong chớp mắt, Ngụy Vô Tiện rẽ trái liền biến mất sau độ sâu của con hẻm, không thấy thấy bóng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top