Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

1

"Jimin, nghe nói sau phố mới mở một tiệm bánh ngọt, tan học cùng nhau đi thử xem?"

"Được thôi."

Hiện tại đang là tiết giải lao cuối cùng của ngày hôm nay, mấy nữ sinh cùng lớp đều vây quanh trước bàn của Yu Jimin, liên tục phấn khích bàn bạc xem sau khi tan học nên làm gì.

Xung quanh có chút ồn ào. Kim Minjeong vốn đang gục đầu ngủ trên bàn, giờ lại bị ồn đến khiến cô không ngủ được nữa. Thực khó chịu, rõ ràng chỉ cần mấy người kia im lặng một chút, cô đã có thể bình yên ngủ qua tiết này. Cô ngồi thẳng dậy, tay trái chống lên má, có chút không kiên nhẫn nhìn về phía Yu Jimin.

Kim Minjeong không nghĩ rằng ánh mắt của chính mình mang theo ý tốt gì, nhưng sau khi Yu Jimin chú ý đến, vẫn xuyên qua đám đông mỉm cười nhìn cô.

Chị ta luôn như vậy. Kim Minjeong ở trong lòng cười nhạo một tiếng, đem cái mũ áo sau lưng trùm lên đầu, úp mặt xuống bàn tiếp tục ngủ.

Còn hai phút nữa là đến giờ vào học, mấy nữ sinh vây quanh trước bàn cô bắt đầu trở về chỗ ngồi của mình, Yu Jimin chớp mắt, lấy điện thoại nhanh chóng hướng về phía Kim Minjeong chụp một tấm ảnh.

"Sao lại chụp cậu ấy?" Bạn cùng bàn bên cạnh tò mò chọc chọc vào tay Yu Jimin hỏi.

"Oh." Cô chậm rãi trả lời, "Chỉ là cảm thấy bộ dạng đội mũ vào ngủ thực đáng yêu."

2.

Vào thứ sáu sẽ được tan học sớm hơn thường lệ, một phút trước khi chuông ra về vang lên, Kim Minjeong đang buồn ngủ liền tỉnh táo trở lại, người tràn đầy năng lượng. Sau khi cô giáo vừa rời khỏi lớp, giây tiếp theo cô liền cầm lấy balo chạy thẳng ra ngoài.

"Minjeong luôn hấp tấp như vậy."

Yu Jimin biểu cảm đã quá quen với điều vừa nhìn thấy, vén tóc ra sau tai, mỉm cười: "Em ấy chính là như vậy."

*

Khu trò chơi vào thứ sáu vẫn đông đúc như mọi khi, lúc Kim Minjeong vừa bước vào, cô từ xa đã nghe thấy tiếng Ninh Nghệ Trác cãi nhau với mấy đứa nhóc.

"Đã nói chị là đừng có đi chỗ đó! Sao chị cứ đi qua chỗ đó vậy hả!"

"Này, không đúng, chị đừng có dùng kỹ năng bậy bạ nữa!"

"Trời ạ......"

Thật là, mấy đứa nhóc con chưa đủ lông đủ cánh cũng có thể khoa tay múa chân với cô. Trò này rõ ràng không thể chơi được nữa, cô hất tay ra, mặt không biến sắc xoay người lại nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc phía sau mình.

"Là mấy nhóc chơi hay là chị chơi? Đừng có mà lải nhải với chị nữa, mấy đứa có dạy chị chơi kết quả chắc chắn cũng không tốt lành gì......"

Đứa nhóc đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm vào cô, uất ức mím chặt môi lại: "Chị đã giành trò chơi của tụi em, bây giờ lại còn dọa nạt người khác......"

Càng nói càng oan ức, lại sợ bị cô giáo huấn, dứt khoát khóc lên một tiếng mang theo đám nhóc kia chạy đi.

Kim Minjeong ở phía sau thích thú quan sát, cô đem balo của mình đặt vào ghế bên cạnh, đi đến vỗ vào vai Ninh Nghệ Trác: "Lại bắt nạt trẻ con."

Ninh Nghệ Trác bĩu môi, cãi lại: "Người đọc sách nói chuyện, có thể gọi là bắt nạt sao?" Nói xong lại liếc nhìn Kim Minjeong một cái, thất vọng lắc đầu, "Quên đi, chị cũng không hiểu."

Văn hóa khác biệt. Mỗi lần cùng Ninh Nghệ Trác đùa giỡn, Kim Minjeong luôn nhớ đến câu nói này.

Ninh Nghệ Trác là người Trung Quốc, nhỏ hơn cô một tuổi, một cô gái vô tư, tính cách thẳng thắn, là hậu bối cùng trường của Kim Minjeong, trước đây lúc đến khu trò chơi đã quen biết nhau. Ở cùng một chỗ với Ninh Nghệ Trác cũng rất thú vị, hai người ngoài ý muốn mà hợp tính nhau, lâu ngày liền trở thành bạn tốt.

Hai người cùng nhau chơi mấy trò quen thuộc như mọi khi, đột nhiên điện thoại đặt bên cạnh Kim Minjeong sáng lên.

Kim Minjeong nhìn thoáng qua một cái, mím chặt môi, sau nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh. Ninh Nghệ Trác từ bên cạnh cô thò đầu sang nhìn, sau khi hiểu rõ liền gật gù: "Oh, là mẹ chị."

Kim Minjeong nhíu mày.

"Vậy thì hôm nay tới đây thôi?" Ninh Nghệ Trác đứng dậy lười biếng vươn vai nói, tay trái nắm lấy quai đeo balo, tay phải kéo kéo cái nón của Kim Minjeong. "Đi nào."

3

Phiền chết được.

Nghĩ đến đoạn tin nhắn vừa rồi, tâm tình Kim Minjeong liền không được vui, Yu Jimin về nhà sớm một chút không phải tốt hơn sao, cô cũng không cần đi rước chị ta. Có đúng không? Kim Minjeong nghĩ, Yu Jimin cũng không phải là chân không đủ dài để tự mình đi về nhà mà.

Cô oán thầm vài câu, đi đến trước cửa tiệm bánh ngọt, nhìn thấy Yu Jimin đang ở bên trong cười nói vui vẻ với người khác, khiến cô càng nhìn càng khó chịu.

Kim Minjeong đẩy cửa ra, đi đến trước mặt Yu Jimin, mặt không chút cảm xúc nhìn cô: "Mẹ kêu tôi đến đón chị cùng về nhà."

Yu Jimin ngẩn người, sau đó liền gật đầu, đem điện thoại trên bàn bỏ vào túi, cầm balo lên, quay người sang phía nhóm bạn mỉm cười xin lỗi.

"Mình về trước, lần sau mời mọi người uống trà sữa."

"Đi đi, đi đi, về nhà cẩn thận~" Nhóm nữ sinh hướng về phía cô vẫy tay, nhìn Yu Jimin đi theo phía sau Kim Minjeong ra khỏi cửa tiệm.

"Thật là, ngoại trừ cả hai đều xinh đẹp như nhau, mấy thứ còn lại không có điểm nào giống chị em."

"Vốn cũng không phải chị em ruột."

*

"Lúc chiều lại đi đến khu trò chơi sao?" Yu Jimin ban đầu đang đi ở phía sau, lúc đặt câu hỏi đột nhiên tăng tốc nhanh hơn để đuổi theo, lợi dụng chênh lệch chiều cao mà dễ dàng vươn tay ôm lấy vai Kim Minjeong.

"Đừng đụng tôi...... chị có chứng thèm khát đụng chạm da thịt với người khác à." Kim Minjeong có chút ghét bỏ đẩy đầu cô.

"Ở trường cũng không có thấy chị như vậy, có cảm thấy buồn nôn không chứ." Cô hất tay Yu Jimin ra.

"Chị với Minjeong cũng không giống nhau mà." Yu Jimin ở sau lưng cô mỉm cười, "Minjeong mặc dù ở trường nổi tiếng là tính cách không tốt thường hay nóng nảy, nhưng ít nhất unnie cũng không có giống với em, ở trường phải chú ý xã giao với mọi người."

Vô lý, Kim Minjeong bị lời nói của cô chọc cho buồn cười. Nếu như tính cách của cô không tốt, vậy người hai mặt như Yu Jimin là gì chứ, cô chưa bao giờ gặp qua người nào bộ dạng lúc ở cùng mình so với lúc gặp người ngoài lại khác nhau đến vậy.

"Đừng giận nữa." Yu Jimin chọc chọc vào vai cô, sau đó lại giữ chặt lấy cổ tay cô giơ lên lắc lắc vài cái, vô tội chớp mắt, "Chị chỉ đùa thôi mà."

Cảm giác ấm áp từ cổ tay truyền đến, tim Kim Minjeong đập có chút loạn, cau mày nhìn xuống dưới tay đang bị Yu Jimin nắm chặt, khẽ hừ một tiếng không nói gì nữa.

4

Về đến nhà cũng đã gần tám giờ, mà hai người hiếm khi cùng nhau về nhà đều đang ở đây, trên bàn bày đầy đồ ăn, nhưng vừa nhìn cũng biết là đồ mua bên ngoài. Kim Minjeong bĩu môi.

Cô đặt balo xuống, cùng Yu Jimin đi rửa tay, vừa ngẩng đầu nhìn vào gương chỉnh lại tóc, đúng lúc từ trong gương thấy được Yu Jimin đang nhìn chằm chằm mình.

"Nhìn cái gì?" Kim Minjeong trừng mắt nhìn cô.

"Oh, nhìn em thật đáng yêu. Minjeong của chúng ta ——" Yu Jimin ở sau lưng vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, đưa tay xoa xoa tóc cô. Kim Minjeong lạnh cả sống lưng, da gà cũng nhanh chóng dựng hết lên, cô cúi đầu, từ trong vòng tay Yu Jimin thoát ra khỏi cái ôm đó, vừa trốn vừa nhắm mắt lại hét lên.

"Yah! Yu Jimin!"

Yu Jimin không có tiếp tục tiến đến ôm cô, ngược lại lui về sau hai bước, tay chống lên bồn rửa mặt nhìn phản ứng thái quá của người phía trước cười đến đau cả bụng.

Cô đi ngang qua người Kim Minjeong, vỗ vỗ vai người kia, bộ dạng tươi cười đó trong mắt Kim Minjeong nhìn thực đáng ghét.

"Đùa với em một chút thôi mà."

Yu Jimin ậm ừ một tiếng rồi rời khỏi nhà vệ sinh, để lại cô một mình vẫn đứng ngẩn người ở đó. Lúc nãy do bị trêu chọc mà quên tắt nước, vòi nước vẫn còn đang chảy, tiếng nước ào ào rơi vào tai Kim Minjeong nghe có chút khó chịu. Cô đem vòi nước gạt sang bên phải để tắt nó đi, sau đó hít sâu một hơi nhìn lại mình trong gương.

Bộ dạng cau mày nhìn thực xấu.

Mỗi lần cùng Yu Jimin ở riêng Kim Minjeong luôn cảm thấy khó chịu. Cô không thích chị ta, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã như vậy.

Lần đầu tiên gặp Yu Jimin là lúc cô 13 tuổi, mẹ mang theo một người đàn ông xa lạ cùng một cô gái đến trước mặt cô, cẩn thận theo bên cạnh cô nói chú và Jimin sau này sẽ sống cùng chúng ta. Mọi thứ xảy ra đều bất ngờ và thật vô lý, Kim Minjeong đã quên chính mình lúc đó rốt cuộc từng cảm giác ra sao, nhưng khi nhìn thấy Yu Jimin tay trái giữ lấy mẹ mình, tay phải kéo ba của chị ta, đột nhiên cô cảm thấy rất đáng ghét.

Cô thất thần oh một tiếng, cầm sách xoay người trở về phòng, ba người ở trong phòng khách kia ngược lại giống như một gia đình hơn.

Quyển nhật ký ngày đó Kim Minjeong vẫn còn giữ, cô thậm chí còn có thể nhớ câu đầu tiên trong đó là gì.

"14. 02. 14 thứ sáu, ngày mưa

Tôi giống như một đứa trẻ không ai cần đến."

5

"Minjeong à, đang làm gì vậy? Ăn cơm——"

"Con biết rồi!"

Thanh âm của mẹ từ bên ngoài truyền đến, Kim Minjeong định thần lại sau đó rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, chậm rãi buông lỏng hàng chân mày đang nhíu chặt. Cô đưa tay đem khóe miệng kéo lên, cố gắng nở một nụ cười giống như thường ngày của Yu Jimin, nhưng cuối cùng vẫn là không có hứng thú mà bỏ cuộc.

Thật khó nhìn, cô vẫn không thể học được từ Yu Jimin. Kim Minjeong khịt mũi một cái, quay người bước ra ngoài.

Cũng không có gì khác biệt so với mọi khi, Kim Minjeong đã quá quen với không khí bàn ăn đầy ngượng ngùng cùng khó xử này. Để chiều ý cô, ba dượng luôn ân cần gắp rau cho cô, quan tâm hỏi cô không ít vấn đề, nhưng chỉ khiến cô cảm thấy chán ghét. Kim Minjeong vô vị nhai một đống thịt ở trong miệng, trả lời qua loa từng câu một.

Yu Jimin ngồi bên cạnh cô, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc xinh đẹp. Đừng nói đến bạn cùng lớp, ba chị ta có lẽ cũng không biết Yu Jimin thật sự là con người như thế nào, chị ta luôn đem sở thích quái quỷ của mình che giấu rất tốt. Kim Minjeong liếc nhìn người bên cạnh đang ngược sáng với ánh đèn bên trái, dừng một chút. Cổ, dài vậy sao. Thật muốn nhéo một cái, cô chợt nghĩ như vậy, sau đó lại bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

Giọng của mẹ đúng lúc cắt ngang suy nghĩ lung tung của cô.

"Minjeong, Jimin, thật ra hôm nay có chút chuyện muốn nói với hai đứa."

Đến rồi, Kim Minjeong nghĩ. Hôm nay nhận được tin nhắn của mẹ, về nhà lại thấy một bàn đầy đồ ăn, cô liền cảm thấy có điều gì đó không đúng.

"Bởi vì có liên quan đến thay đổi công tác của ba mẹ, ba với mẹ muốn đến Mỹ công tác hai năm. Nhưng lại không yên tâm hai đứa, cho nên muốn hỏi ý kiến của hai đứa xem như thế nào."

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương cùng hai tay nắm chặt của mẹ, Kim Minjeong vốn muốn nói để bọn họ không phải lo lắng, cô có thể tự lo cho bản thân. Lời nói đã đến cổ họng lại nhớ ra một vấn đề khó giải quyết: Nếu ai cũng đi nước ngoài công tác, vậy không phải chỉ còn lại cô cùng Yu Jimin hai người ở với nhau sao?

Không thể tưởng tượng nổi cơn ác mộng này. Kim Minjeong rùng mình một cái, nhanh chóng mở miệng hỏi: "Vậy Jimin... unnie ở đâu?"

Mẹ cô cảm thấy kỳ quái nhìn con gái mình: "Jimin đương nhiên là ở với con, các con hai người sẽ có bạn bên cạnh, chị cũng có thể chăm sóc Minjeong, không tốt sao?"

"Phải đó." Yu Jimin buông đũa xuống mỉm cười gật đầu, quay sang nhìn Kim Minjeong, thuận tay sờ vào đầu cô, "Con sẽ chăm sóc Minjeong thật tốt, ba mẹ hai người cứ yên tâm đi, công tác thuận lợi."

Kim Minjeong bị làm cho lạnh cả sống lưng, tay Yu Jimin thật lạnh, sờ đến mức toàn thân cô đều nổi da gà.

"Minjeong thì sao?"

Ba dượng mỉm cười nhìn sang, nhân tiện gắp cho cô một đũa đồ ăn khác. Đều đã nói đến như vậy, Kim Minjeong cúi đầu lay lay chén cơm hai cái, cười gượng: "......Công, công tác thuận lợi."

6

Ăn xong cơm tối, cô vào phòng tắm tắm rửa một lần, Kim Minjeong bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sắp tới của mình.

Trong mắt cô sống cùng Yu Jimin cũng không khác gì ở với quỷ cả, chị gái đáng ghét mỗi ngày sẽ tìm trò mới để trêu chọc cô, Kim Minjeong đã đưa ra giả thuyết cho cuộc sống sắp tới của mình.

Cô lau mái tóc còn đang ướt, vào phòng liền thấy Yu Jimin ngồi đọc sách trên giường.

Kim Minjeong mím chặt môi, giọng điệu khó chịu hỏi cô: "Chị ở trong phòng tôi làm cái gì?"

Yu Jimin ngẩng đầu nhìn cô, vô tội chớp mắt hai cái, đem quyển sách đóng lại nhún vai nói: "Ba kêu chị đến nói với em, sáng ngày mai có việc không thể lái xe đưa em đi được, nên để chị cùng đi với em."

Kim Minjeong tùy tiện gật đầu, chuyên tâm nghĩ đến việc đuổi cô ra khỏi phòng mình càng sớm càng tốt, đáp lại hai câu có lệ, sau đó liền kêu cô rời đi.

"Biết rồi, chị về phòng đi."

"Vội vàng muốn đuổi chị đi như vậy làm gì hả?" Yu Jimin từ trên giường đứng dậy, cầm lấy quyển sách trong tay vươn vai một cái, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa phòng, quay người lại nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới.

Kim Minjeong bị người kia nhìn đến không được tự nhiên, cô cúi người, cầm cổ áo kéo lên, hung hăng hét vào mặt Yu Jimin: "Nhìn cái gì hả!"

Yu Jimin đột nhiên bật cười, đem người lui về sau cánh cửa, chỉ lộ ra cái đầu nhìn cô: "Oh, thì ra Minjeong không có mặc đồ lót."

Đầu óc quay cuồng, tay đập loạn xạ, Kim Minjeong nhặt cái khăn vừa mới lau tóc ném về phía Yu Jimin.

Chết tiệt, có phải là điên rồi không. Cô ở trong lòng thầm mắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top