Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lá cây, hoa hồng, áo trắng.

Hàn quang lóe lên, nháy mắt đem lá cây đang bay trong không trung chém thành hai nửa, kiếm phong bị đóa hoa bám lên giống như bộ quần áo hồng nhạt bằng tơ lụa, mũi kiếm của thanh niên áo trắng đưa lên, nâng một cánh hoa đang rơi xuống. Tuy rằng kiếm chiêu đã thu nhưng kiếm ý chưa tán, khí chấn thanh lịch ôn hòa cùng kiếm ý lạnh thấu xương chen lẫn vào nhau, kết hợp tạo thành một loại hài hòa độc đáo.

Hạ mắt, lông mi vừa dài vừa dày che mất đôi mắt tối đen, nam tử nhếch lên khóe môi, đem đóa hoa trên mũi kiếm đưa lên chóp mũi và ngửi nhẹ.

Quần áo màu trắng nhẹ nhàng lay động trong gió, phiêu nhiên như trích tiên, giờ phút này, vạn vật trong thiên địa tựa hồ đều không còn màu sắc, tuyệt đại tao nhã, nghiêng nước nghiêng thành chính là như thế.

Triết Thế Khanh nâng má nhìn một màn trước mắt, không tự chủ được mà rùng mình, sờ sờ cánh tay đang nổi da gà của mình, chịu không nổi mà nhếch nhếch khóe miệng.

Trang B, rất trang B, này quả thực là kẻ thù không dễ dàng tha thứ của tất cả nam nhân… không, là của tất cả giống đực mới đúng.

Triết Ngôn từng nói, làm người đừng trang B, trang B sẽ bị sét đánh, ngoại trừ nhân vật chính, tất cả những người trang B sẽ không được chết tử tế.

Ngươi thấy không, vô số người đều nắm chắc sẽ đánh bại BOSS lớn thì sau đó liền bị nhân vật chính đánh cho chết đi sống lại, cũng có người tổng kết về chân lý của nhân sinh “Biết ngươi tại sao thất bại không? Bởi vì ngươi nói quá nhiều!”

Đúng vậy, trang B sẽ bị báo ứng, ngoại trừ người có hào quang của nhân vật chính.

Trang B là kỹ năng thiên phú của nhân vật chính, là đặc quyền của nhân vật chính.

Rất không may, người đang trang B trước mắt chính là nhân vật chính của bộ sách.

Nếu y không phải nhân vật chính thì Triết Thế Khanh sẽ dùng tám trăm năm mươi đao, vì tất cả giống đực trong thiên hạ giải trừ đại họa này. Đáng tiếc, y là diễn viên chính, Triết Thế Khanh nếu không thể giết y thì chỉ còn cách phải cố gắng bảo vệ y, trợ giúp y, nhìn y đi lên con đường nghịch thiên gặp thần sát thần, gặp ma sát ma, thu em gái, mở rộng hậu cung.

Vì cái gì? Bởi vì Triết Thế Khanh là một nam phụ, một vai diễn luôn đi gần với nam chính, luôn đi sau y sắm vai huynh đệ, người hầu, chiến hữu, người hy sinh, làm bối cảnh di động, đạo cụ vạn năng và các loại vai diễn khác.

Không cần lộ ra ánh mắt xem thường như thế, ngươi cảm thấy thân phận này dốt nát sao? Cả thế giới này đều xoay quanh nhân vật chính, tất cả em gái không phải là hậu cung thì cũng trở thành hậu cung trong tương lai, sinh vật ngoại trừ em gái đều là người qua đường, tiểu đệ, kẻ địch đã bị đánh bại hoặc là sắp bị đánh bại trong YY văn, vai nam phụ này có thể gọi là là sự tồn tại dưới một người trên vạn người!

Được rồi, nếu ngươi cảm thấy còn không vừa lòng thì… suỵt, để ta nói nhỏ cho ngươi biết một bí mật, bí mật thật sự của Triết Thế Khanh – Hắn là thần!

……

…………

……………………

Uy, cái ánh mắt không tin này là như thế nào? Ngươi cuối cùng còn muốn như thế nào nữa?! Thân phận này so với nam chính còn cao hơn đi?! Được rồi, tuy rằng trong truyện này cuối cùng nam chính sẽ trở thành thần, nhưng mà bất luận hắn làm sao lại trở thành thần thì cũng không thể thần hơn so với Triết Thế Khanh!

Thần Sáng Thế! Thần Sáng Thế a! Cho dù là Thần của thế giới này thì Thần Sáng Thế tuyệt đối là sự tồn tại độc nhất vô nhị đó bạn thân ơi.

Triết Thế Khanh âm thầm tỏ vẻ, thế giới này là hắn sáng tạo, tất cả quy tắc, vận mệnh, nhân vật của thế giới này đều do hắn sáng tạo! Ngay cả cái tên hỗn đản đang trang B ở kia cũng do hắn sáng tạo ra!

Trâu bò không? Trâu bò không?! Ha ha ha ha…ha ha ha…ha ha…cáp…

Triết Thế Khanh lau mặt, hắn đã khổ đến nổi chỉ có thể dựa vào ý dâm mới có thể tìm lại cảm giác tồn tại của mình…

Triết Thế Khanh là thần, hắn sáng tạo thế giới này, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Kỳ thật, mỗi người chúng ta đều có thể sáng tạo ra một thế giới, chỉ cần mở phần mềm word ra, hoặc mở một bản bút ký, sau đó viết một câu chuyện là được.

Đúng vậy, Triết Thế Khanh là một người viết truyện trên internet, một tác giả bình thường không được xem như là đại thần, hắn viết truyện không phải để kiếm tiền, chỉ vì YY, YY một nhân vật chính xuất sắc hoàn mỹ, một đường thăng cấp thu em gái, thẳng cho đến khi hắn đứng lên đỉnh thế giới này.

Truyện này là kết quả do hắn YY ra, nhân vật chính vốn là một đệ tử bình thường trong môn phái, đầu tiên là vì đạt được thần công nên chinh phục võ lâm, sau đó bắt đầu tu chân đột phá nhân giới, tiến lên thần giới. Triết Thế Khanh thừa nhận, lúc đó hắn YY đến thích thú, bởi vì hắn có thể tự do tạo nên nhân vật này, đối với các loại trang B hay bàn tay vàng đều không có áp lực, nhưng khi hắn đứng ở góc độ phối hợp diễn, tận mắt nhìn nhân vật chính có bàn tay vàng và trang B – Có thể nói là đủ loại hâm mộ ghen tị!

Ân? Ngươi hỏi Triết Thế Khanh như thế nào lại tiến vào thế giới dưới ngòi bút của hắn? Đây là một vấn đề hay, good question! Triết Thế Khanh tỏ vẻ, nếu ngươi có thể tìm được đáp án cho vấn đề này thì hắn tuyệt đối sẽ cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà ngươi.

Từ khi đi vào thế giới này, Triết Thế Khanh luôn không ngừng tự hỏi một vấn đề này, còn không ngừng suy nghĩ không dưới mười tám lần về cả đời mình, sau đó hắn cho ra một kết luật có khả năng nhất chính là – truyện này, hố hắn.

Kỳ thật, Triết Thế Khanh không phải cố ý ngưng truyện, không, hắn căn bản không có ngưng truyện, hắn chỉ là tạm dừng! Chính là chỉ tạm dừng thôi! Lý do là vì hắn bị game online câu dẫn, chính xác mà nói thì hắn bị một em gái dễ thương trong game câu mất, vì chung thân đại sự của mình mà phấn đấu. Khi hắn chân chính câu được em gái dễ thương đến tay thì hắn sẽ trở về lấp hố! Hắn chắc chắn sẽ trở về lấp hố mà! Cho nên… cho nên đừng có ép như vậy có được không a! Tác giả bỏ truyện nửa chừng có cả đống người, một biển quảng cáo nện xuống cũng có thể nện trúng nhiều người, như thế nào lại là hắn… như thế nào lại là hắn… mẹ nó a!

Triết Thế Khanh ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm điên cuồng mà ôm mặt.

Cho dù như thế thì cũng nên cho hắn làm nhân vật chính a! Hắn có rất nhiều tâm đắc với nhân vật chính a! Hắn chính là chăm sóc cho nhân vật chính từ nhỏ a! Phối hợp diễn! Phối hợp diễn mẹ nó a! Nhân vật chính gặp nạn thì hắn đi lên lấp lỗ châu mai, nhân vật chính được cúng bái thì hắn thành nến, nhân vật chính phao em gái thì hắn giật dây bắc cầu, có bao nhiêu đau khổ a…

Triết Thế Khanh đến bây giờ chưa bao giờ là người nhận mệnh, vận mệnh khổ bức như vậy thì hắn nhất định phải phản kháng!

Mặc kệ là phối hợp diễn nên làm sao? Đáp án chỉ có một – đạp đổ nhân vật chính rồi tự lên thế chỗ!

Đúng vậy, Triết Thế Khanh vừa khổ bức vừa mang hùng tâm.

Hắn là ai chứ? Hắn là người sáng tạo ra thế giới này a! Nơi nào có bí tịch, nơi nào có bảo bối, nơi nào có cao nhân hắn đều biết a! Tuy rằng đó đều thuộc về nhân vật chính nhưng vì hạnh phúc của bản thân, Triết Thế Khanh dứt khoát quyết định đoạt lấy tất cả rồi leo lên vị trí này.

Sau khi xuyên qua thì đã lén trốn đến nơi thế ngoại cao nhân đang ở gần môn phái của mình, kết quả khi người ta nhìn hắn một cái liền bình tĩnh nói là hắn căn cốt bình thường, không tu được những loại võ công cao thâm, nhanh cút đi, đừng lãng phí thời gian của lão nhân gia.

Ngay khi Triết Thế Khanh bị loại kết luận khiếp sợ làm cho điên lên thì tên hỗn đản vừa là con ruột vừa là kẻ thù tám đời của hắn xuất hiện, nghe nói là tình cờ thấy hắn có cử chỉ kỳ quái, có chút lo lắng nên đi theo. Tiểu hỗn đản này vừa xuất hiện thì đôi mắt lão nhân gia sáng lên, liên tục nói cái gì mà cốt cách hiếm gặp, không uổng phí lão tìm kiếm hơn mười năm, cuối cùng cũng tìm được người kế thừa y bát, khóc nháo đòi thủ tiểu hỗn đản làm đồ đệ.

Triết Thế Khanh trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, tức giận đến suýt nữa hôn mê.

Hắn may áo cho người ta a! Đây là hắn may áo cho người ta a!

Bàn tay vàng! Cút mẹ nó đi bàn tay vàng! Ánh sáng nhân vật chính! Cút mẹ nó đi ánh sáng nhân vật chính!

Nếu có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì hắn sẽ không gọi là Triết Thế Khanh. Thân là nam phụ phối hợp với nhân vật chính, chỉ đả kích một lần tuyệt đối sẽ không làm cho tinh thần hắn sa sút! Nếu căn cốt của hắn không đi vào ánh mắt của ‘thế ngoại cao nhân’ này thì hắn tự tìm bí tịch tu luyện là được đúng không? Còn có mấy thần khí dùng máu nhận chủ, các loại kỳ trân dị quả linh tinh có thể tăng cường các loại thuộc tính, mấy thứ đó cũng không thành vấn đề đi?!

Sau khi Triết Thế Khanh tiêu hóa đả kích này thì liền phấn chấn trở lại, một lần thất bại cũng không tính là gì, người, là phải có tinh thần tiến lên!

Sớm muộn gì cũng có ngày này! Sớm muộn gì cũng có ngày lão tử sẽ cướp ngai vàng của tên diễn viên chính hỗn đản trang B này, cướp đi bàn tay vàng và ánh sáng nhân vật chính của y, cho y đi theo sau mông lão tử làm tiểu đệ!

Ánh mắt Triết Thế Khanh sáng quắc mà nhìn chằm chằm Hiên Viên Lẫm – ân, cái tên của nhân vật chính rất là ngu ngốc a, vô cùng ngu ngốc luôn đó! Đầu năm nay họ kép đã sớm không lưu hành rồi, nhanh đổi đi! – hắn vừa nghĩ vừa nghiến răng.

Tự mình phun tào tên của nhân vật chính rất ngốc, tác giả ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ a…

“Nhị sư huynh, ngươi lại nhìn thất sư huynh ngây người sao?” Phía sau truyền đến tiếng trêu đùa thanh thúy dễ nghe như chuông bạc, một bàn tay vừa trắng vừa nhỏ đặt lên vai Triết Thế Khanh.

Triết Thế Khanh quay đầu, biểu tình dữ tợn trong nháy mắt hóa thành tao nhã, mỉm cười nhìn nữ phối thứ nhất của quyển sách cũng là hậu cung đầu tiên, hòn ngọc quý trong tay chưởng môn phái Lăng Tiêu kiêm tiểu sư muội Lâm Linh Nhi, lắc đầu ôn nhu nói, “Nói cái gì chứ? Hồ nháo.”

Có người nói, tất cả tác giả đều thuộc phái hành động, bởi vì bọn họ sẽ bắt chước tất cả tính cách của các nhân vật dưới ngòi bút của mình, mới có thể viết ra động tác và lời kịch phù hợp với vai diễn. Triết Thế Khanh không biết cái này là đúng hay sai, nhưng hắn cảm thấy lời nói này rất chính xác với hắn.

Mặc kệ hắn trên thực tế là YY hèn mọn như thế nào thì ít nhất hắn thành công sắm vai một vị sư huynh vừa đa tình vừa ôn nhu – Triết Thế Khanh biết Lâm Linh Nhi thích loại tính cách này, bởi vì Hiên Viên Lẫm có loại tính cách này, tuy rằng đây không phải tính cách của hắn nhưng Triết Thế Khanh tuyệt đối sẽ diễn thật hay! Hơn nữa còn phải ôn nhu hơn so với tên hỗn đản Hiên Viên Lẫm!

Cho dù hắn hiện tại kém hơn so với Hiên Viên Lẫm được ‘cao nhân’ truyền thụ, hắn cũng phải có tính cách tốt hơn, cố gắng thu phục em gái tốt nhất này!

“Mới không có hồ nháo, rõ ràng ánh mắt nhị sư huynh nhìn thất sư huynh không hề chớp luôn!” Lâm Linh Nhi chế nhạo cười.

Em gái, ngươi từng đọc qua ‘slam dunk’ chưa? Có biết cái gì gọi là ‘dùng ánh mắt giết người’ không? Không biết thì đừng nói lung tung… thật đó…

“Được rồi, tiểu sư muội, đừng chọc nhị sư huynh nữa, mặt hắn lại đỏ rồi.” Hiên Viên Lẫm thu kiếm vào vỏ, đi từng bước đến, lộ ra gương mặt mang theo ý cười mà Triết Thế Khanh lật qua rất nhiều từ điển để tìm vô số từ ngữ khen ngợi để miêu tả, Lâm Linh Nhi cười đỏ mặt, cuống quít ngượng ngùng mà dời ánh mắt.

Tuy rằng nói nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng Triết Thế Khanh thật muốn khóc, hắn thật sự muốn khóc, hắn rốt cuộc đã phát điên lên rồi tạo nghiệp cái gì mới có thể viết ra khuôn mặt như vậy… cho mi rảnh rỗi đi lật từ điển tìm thành ngữ! Cho mi tiện tay muốn nếm thử cảm giác hóa thân thành tuyệt thế mỹ nam! Cho mi tiện tay muốn YY tư vị các em gái vừa nhìn liền đỏ mặt!

Trở thành nam phụ không có năng lực a! Không chỉ thế ngoại cao nhân chướng mắt, ngay cả lực sát thương với em gái cũng không có! Sao lại đáng thương như thế chứ! Làm nhân vật phụ lại muốn đoạt em gái của nhân vật chính, đáng thương biết bao nhiêu a…

Còn có, cái gì mà bảo mặt ta đỏ?! Đây là tức giận! Tức giận a hỗn đản! Tiểu bạch kiểm có mắt như mù!

“Không đùa, ta không đùa nữa là được!” Lâm Linh Nhi chà chân, tặng cho Hiên Viên Lẫm ánh mắt bề ngoài là xem thường thật ra là phóng điện, “Không chọc các ngươi nữa, ta muốn nói chính sự. Phụ thân bảo các ngươi đi đến đại sảnh tập hợp, có chuyện gì đó muốn tuyên bố.”

“Nga? Chuyện gì?” Hiên Viên Lẫm nhướng mi.

“Tạm thời giữ bí mật~!” Lâm Linh Nhi nâng ngón trỏ đặt lên môi anh đào, nghiêng đầu cười duyên, “Dù sao ngươi đi thì sẽ biết thôi!”

Hiên Viên Lẫm bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cũng không quên Triết Thế Khanh đang làm nền bên cạnh, quay đầu gật đầu với hắn, “Như vậy, chúng ta đi thôi, nhị sư huynh?”

“Ân, đi thôi.” Triết Thế Khanh ngoài mặt bình tĩnh gật đầu, đi theo phía sau Hiên Viên Lẫm là Lâm Linh Nhi đang sóng vai mà đi, hướng đến là đại điện của phái Lăng Tiêu.

Tuy rằng Lâm Linh Nhi cũng không nói đi làm gì nhưng mà thân là tác giả thì Triết Thế Khanh lại biết vô cùng rõ ràng.

Nội dung kế tiếp chính là Hiên Viên Lẫm, hắn và Lâm Linh Nhi xuống núi, thay chưởng môn phái Lăng Tiêu đi đến gặp một người qua đường giáp rất có địa vị trên giang hồ – thật xin lỗi vì hắn đã quên mất cái tên của người qua đường đã tùy tiện đặt này – tặng hạ lễ sinh nhật và tham gia thọ yến. Thọ yến này có người đến phá đám, Hiên Viên Lẫm được tỏa sáng, bước đầu tiên tranh đoạt thiên hạ, thu em gái!

Triết Thế Khanh thực hưng phấn, đương nhiên hắn hưng phấn không phải thọ yến có người phá, trước mắt sức chiến đấu của hắn chỉ có mười, hắn còn chưa não tàn đến mức đi đọ sức cùng đám người có sức chiến đấu 100 chứ, đó là việc của nhân vật chính, trước khi hắn còn chưa đoạt được ánh sáng của nhân vật chính thì tất cả đều là mây bay. Hắn hưng phấn là vì một đường xuống núi sẽ đi ngang qua một dốc núi, dốc núi này là nơi Hiên Viên Lẫm ngã xuống khi bị người nào đó xem là cái đinh trong mắt mà đuổi giết sau thọ yến, dưới dốc núi có dị quả quý hiếm có thể tăng cường N năm nội lực cùng bí tịch nghịch thiên bắt đầu nội dung vở kịch.

Rớt xuống dốc núi sẽ có kỳ ngộ là nội dung mà Triết Thế Khanh viết không hề có chút áp lực, ánh sáng nhân vật chính kia tuyệt đối luôn luôn tỏa sáng, nhưng thứ đã từng chuẩn bị cho nhân vật chính, Triết Thế Khanh chuẩn bị tự mình tiếp nhận, về phần nhân vật chính Hiên Viên Lẫm thì…

Ra chỗ khác chơi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top