Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được Hiên Viên Lẫm mang theo trở lại đỉnh núi, Triết Thế Khanh cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời, sau đó thương lượng với Hiên Viên Lẫm xem nên đi đâu để tìm tiểu sư muội. Vì trong tiểu thuyết cũng không có đoạn nội dung đâm ngang thế này, cho nên ngay cả Triết Thế Khanh cũng không biết nên tìm Lâm Linh Nhi ở đâu.

Ở trong rừng tìm kiếm một phen, sau khi không tìm được tung tích của Lâm Linh Nhi thì hai người quyết định đến thành trấn gần nhất tìm hiểu, mặc kệ như thế nào thì Lâm Linh Nhi nếu từng đi qua nơi đó sẽ lưu lại một ít tin tức.

Bởi vì ở dưới sơn cốc trì hoãn mười ngày, nên thọ yến của Ngô Hùng 'Cửu Châu song đao' đã đến gần, có lẽ là cho dù lên trời thì Hiên Viên Lẫm cũng không ngăn được thọ yến, khiến cho tất cả nội dung vở kịch sau đó đều phát sinh thay đổi, cho nên lúc giữa trưa khi hai người đến thành trấn thì liền đụng phải Lâm Linh Nhi.

Lúc đó Triết Thế Khanh và Hiên Viên Lẫm đang ăn cơm ở tửu lâu - ăn hoa quả trong sơn cốc vài ngày, Triết Thế Khanh cảm thấy nhạt miệng vô cùng - Lâm Linh Nhi vừa lúc đi ngang qua con đường phía trước tửu lâu, Triết Thế Khanh vô cùng nhạy cảm với em gái xinh đẹp nên vừa liếc mắt liền nhận ra, sau đó chính là tình tiết ăn mừng mọi người gặp lại nhau.

Tiếc nuối duy nhất chính là, em gái Lâm vừa gọi 'Thất sư huynh, nhị sư huynh' vừa khóc, vừa cười, vừa lao vào ôm ấp của Hiên Viên Lẫm, Triết Thế Khanh ngậm đũa, yên lặng quay đầu đi.

Hắn biết mà, từ trước đến nay hắn luôn vô duyên đến mấy chuyện em gái chủ động yêu thương nhung nhớ...

May mắn là Hiên Viên Lẫm cũng không làm cho Triết Thế Khanh ngứa mắt lâu, nhanh chóng đẩy Lâm Linh Nhi đang ôm mình ra, lui về sau mấy bước tạo khoảng cách, ôn hòa mà hỏi nàng thời gian qua như thế nào, mà Lâm Linh Nhi đối với hành động vừa rồi của mình cũng cực kỳ thẹn thùng, đỏ mặt lau nước mắt, sau đó bắt đầu kể lại.

Thôi, đơn giản chính là lúc nàng đang bàng hoàng không biết làm sao thì có hai vị thiếu hiệp anh tuấn ra tay tương trợ, ba người cùng nhau ở trong rừng tìm kiếm nhiều lần cũng không thu hoạch được gì, nhưng bọn họ vẫn luôn đi theo tìm kiếm cùng làm nàng cảm động không thôi, nghe đến đó thì chuông cảnh báo trong lòng Triết Thế Khanh reo lên.

Một Hiên Viên Lẫm hắn còn chưa đánh bại được, hai cái tên tình địch hư hư thật thật này từ đâu ra tới vậy hả?! Nhưng Triết Thế Khanh không sợ, hắn đấu không lại nhân vật chính, chẳng lẽ còn đánh không lại nhân vật phụ sao? Nam phụ gì đó nhanh chóng biến đi!!!! Hắn chính là nam phụ No.1!

"Lâm cô nương, hai vị này... chính là sư huynh mà ngươi đang tìm?" Đại khái là nghe được âm thanh nội tâm của Triết Thế Khanh, một trong hai nam phụ xuất hiện.

Ánh mắt lợi hại của Triết Thế Khanh lập tức lia qua, quét đối phương từ trên xuống dưới. Mặt đại chúng, tính cách thành thật, trẻ tuổi nhưng võ công không tính là tốt, nói tóm lại chính là người qua đường trong người qua đường, là loại mà Triết Thế Khanh ngay cả tên cũng lười đặt - đánh bại không hề có áp lực a!

"Ân, Vương công tử, hai vị này chính là nhị sư huynh và thất sư huynh của ta." Lâm Linh Nhi cười giới thiệu.

"Vương công tử, tại hạ Hiên Viên Lẫm, đa tạ ngươi đã chiếu cố tiểu sư muội nhiều ngày." Hiên Viên Lẫm cùng nói chuyện với vị Vương công tử kia, đồng thời chọt tay Triết Thế Khanh, tựa hồ muốn nói ánh mắt đánh giá của hắn quá mức rõ ràng, không quá lễ phép. Triết Thế Khanh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, sau đỏ mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi vị thiếu hiệp trẻ tuổi tự xưng là Vương Phàm kia.

"Lại nói tiếp, thất sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi đã đi đâu, như thế nào ta tìm mãi không thấy, làm ta sợ chết mất." Lúc này nhắc lại thì Lâm Linh Nhi vẫn còn vài phần sợ hãi.

Triết Thế Khanh thật sự khôn khéo, Hiên Viên Lẫm cũng không ngốc, bọn họ cũng biết cái gì gọi là 'thất phu vô tội, hoài bích có tội' cùng 'tri nhân tri diện bất tri tâm'. Có người ngoài là Vương Phàm ở đây, hai người ngay cả thông khẩu cung cũng không có mà vô cùng thông minh kể lại kỳ ngộ của mình dưới sơn cốc thành 'té núi - bị thương - dưỡng thương - trở lại', ngay cả độ cao dốc núi cũng nói thấp hơn hai phần ba, phối hợp có thể nói là vô cùng ăn ý. Lâm Linh Nhi cùng Vương Phàm đương nhiên cũng không có nghi ngờ.

Bốn người nói chuyện phiếm vài câu, vị thiếu hiệp thứ hai giúp đỡ Lâm Linh Nhi cũng bắt đầu chậm rãi lên sân khấu, lúc nhìn thấy khuôn mặt người kia thì Triết Thế Khanh có cảm giác không được tốt lắm.

Vì sao chứ? Bởi vì người kia có một đôi mắt hoa đào thoạt nhìn xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn là không thể quên, khuôn mặt cũng là loại hình cảnh đẹp ý vui, hoàn toàn thoát ly khỏi cấp bậc người qua đường.

Trong tiểu thuyết của Triết Thế Khanh, người mà được miêu tả đặc thù thì đều có vai diễn mấu chốt, đặc biệt là đối với nam tính, Triết Thế Khanh từ trước đến nay không hề thích hình dung vẻ ngoài, nhiều lắm cũng chỉ nói người ta cao lớn vạm vỡ, giọng nói như chuông đồng linh tinh, vai diễn được hắn nhắc đến vài câu về bề ngoài chính là đang nhắc nhở độc giả - người kia không phải là người qua đường bình thường, nhớ kỹ cho ta, về sau sẽ có nội dung hấp dẫn.

Mắt hoa đào, tiểu bạch kiểm - đây là vai diễn hắn miêu tả ai nhờ? Triết Thế Khanh nhìn chằm chằm người kia, thoáng có chút thất thần.

"...Vị huynh đài này, vì sao lại nhìn ta như vậy?" Bị Triết Thế Khanh dại ra nhìn chằm chằm như thế thì không ai thoải mái được, người nọ 'xoát' một một cái mở cái quạt trong tay, nhẹ nhàng huơ huơ, ánh mắt của Triết Thế Khanh không tự chủ từ mặt hắn chuyển qua cây quạt này, sau đó...

"Phốc~~~!" Một ngụm nước trà của Triết Thế Khanh cứ thế phun ra.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Hiên Viên Lẫm vội vàng nâng tay, vỗ sau lưng Triết Thế Khanh đang ho khan, thấp giọng hỏi hắn làm sao vậy, mà Triết Thế Khanh chỉ có thể vừa ho vừa lắc đầu, sau đó nhận lỗi với mấy người kia vì sự thất thố của mình.

Nhìn chữ viết trên cây quạt kia, Triết Thế Khanh rốt cuộc nhớ ra là ai, đây chính đại BOSS phản diện mà hắn đặt ra lúc đầu a... nhưng như thế nào mà hiện tại lại xuất hiện a? Cũng quá sớm rồi đó?!

Triết Thế Khanh không phải là người giỏi viết về các loại âm mưu, bởi vì hắn lười động não, cho nên thiết lập về nhân vật phản diện rất là đơn giản. Đơn giản chính là ngụy quân tử linh tinh có vẻ đạo mạo lại có dã tâm bừng bừng, tránh ở phía sau màn chỉ điểm mọi chuyện, lừa dối quần chúng nhân dân, khi bị nhân vật chính phát hiện thì hãm hại nhân vật chính, cuối cùng đương nhiên là bị nhân vật chính bắt được và đưa ra công lý. Vai diễn này được gom lại từ các tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật tiêu biểu có chút phổ biến, tỷ như Nhạc Bất Quần, Giang Biệt Hạc vậy đó... Chẳng qua Triết Thế Khanh còn có một cái ham muốn, chính là đem nhân vật phản diện thiết lập xuất một chút, trẻ một chút, đầy hứa hẹn một chút, để cho hắn cướp em gái với nhân vật chính, để cho hắn có khí chút, 'đàn áp' nhân vật chính nhằm tạo áp lực, đương nhiên, cuối cùng là sẽ trở thành vật hy sinh cho nhân vật chính rồi, khụ khụ, nói tóm lại đó là một người người gặp người thích...

Dựa theo sự an bài của Triết Thế Khanh, người trong bữa tiệc thọ cũng là do tên này an bài, nhưng hắn lúc đó chỉ là vai diễn người qua đường vô tội, cho đến sau này mới hiển lộ chân thân. Về phần mấy em gái có liên hệ với tên này hình như cũng không có Lâm Linh Nhi, không nghĩ đến chọn tình tiết dốc núi trước thì lại triệu hồi được vị BOSS này... Triết Thế Khanh tỏ vẻ, đối với loại phát triển thần tốc này, hắn vô cùng buồn bực.

Nhưng, đương nhiên, đánh BOSS, cùng BOSS đấu trí hay so dũng khí cái gì đó thì trước mắt Triết Thế Khanh đã chuẩn bị giao hết cho nhân vật chính Hiên Viên Lẫm đi làm. Trước khi luyện thành thần công tuyệt thế thì Triết Thế Khanh ở trước mặt BOSS chỉ nên làm bối cảnh thôi, tuyệt đối sẽ không đoạt sự nổi bậc của nhân vật chính.

Mục đích của Vương Phàm và Liễu Thư Dị đột nhiên có mặt - ân, chính là BOSS huynh đó - cũng là thọ yến của Ngô Hùng 'Cửu Châu song đao', năm người cứ thế mà kết thành bạn đồng hành.

Dọc theo đường đi, Liễu BOSS hoàn toàn triển lộ đặc điểm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cũng ai cũng có thể nói chuyện thật vui vẻ, mở miệng đóng miệng đều có thể làm cho Lâm Linh Nhi cười không ngừng. Vừa cùng Liễu Thư Dị nói chuyện vui vẻ vừa trộm quan sát phản ứng của Hiên Viên Lẫm, khi phát hiện Hiên Viên Lẫm không hề có biểu hiện ghen ghét thì tựa hồ đã hiểu được Hiên Viên Lẫm đối với mình không hề có tình cảm, Lâm Linh Nhi dần dần đem lực chú ý dời đến trên người Liễu Thư Dị, tựa hồ đối với hắn vô cùng có hảo cảm.

Hiên Viên Lẫm không có ghen, nhưng bình dấm chua bên cạnh y thì có nha! Triết Thế Khanh hết thảy đều nhìn ở trong mắt, hận đến nghiên răng, chỉ tiếc sức chiến đấu của hắn chỉ có 5 - ân, vốn dĩ là 10, nhưng sau khi bị Hiên Viên Lẫm hấp thu thì chỉ còn 5 - thật sự đấu không lại BOSS, chỉ có thể nén hận mà đi sau Hiên Viên Lẫm, nương theo sự cường đại của nhân vật chính mà nguyền rủa Liễu Thư Dị vạn lần.

Bởi vì có người ngoài ở đây, Triết Thế Khanh và Hiên Viên Lẫm cũng không có bao nhiêu thời gian để trao đổi về bí tịch, Triết Thế Khanh không thể không buông tha tính toán để Hiên Viên Lẫm chỉ điểm cho hắn để cho bản thân nhanh chóng thăng cấp, hơn nữa khi Hiên Viên Lẫm trả bí tịch cho hắn thì hắn còn từ chối.

"Nếu ngươi luyện nhanh vậy thì người cầm trước đi, nó ở trong tay ngươi thì hữu dụng hơn so với ở trong tay ta." - Cho dù đưa bí tịch cho ta thì không có người hướng dẫn cùng phiên dịch ta cũng không luyện được...

"Ta có một loại cảm giác, lần thọ yến này không hề yên ổn..." - Cho nên huynh đệ! Đánh BOSS đành trông cậy vào ngươi! Cố lên a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top