Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Gia Đình Của Nguyên Chủ (Bắt Gian)

Edit: Luber
Beta: Triêu Nguyên

"Phạm tiểu thư, cô vẫn còn muốn nhìn nữa sao?"

Người phụ nữ bước tới mặt đỏ bừng, dù muốn nhìn xem con tiện nhân Cố Thiệu đang che chở là ai nhưng mà lại chẳng thể làm gì được gì vì anh che chắn quá kĩ. Cô ta bực bội cắn môi, quay người đi ra ngoài.

Nghe Cố Thiệu nói 'Phạm tiểu thư', Lạc Yên đột nhiên sững lại: "Phạm Tịnh An?"

.............

Phạm Tịnh An và vị Lưu tổng vừa rồi bắt tay với Cố Thiệu đều người cùng một công ty.

Ba tuần trước khi biết được Cực Quang chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới, MK ngay lập tức chủ động bắt lấy hạng mục tuyên truyền cho sản phẩm này. Khi đó Phạm Tịnh An đi tìm Lưu tổng, nói rằng Cố Thiệu là em rể của cô ta. Cô ta nghĩ với mối quan hệ này có thể giúp mình gia nhập vào đoàn đàm phán hạng mục.

Mà việc này đối với Lưu tổng mà nói thì không còn gì tốt hơn, mảng khoa học kĩ thuật của Cực Quang vô cùng xuất sắc, rất nhiều công ty, xí nghiệp muốn hợp tác cùng họ cho nên mức độ cạnh tranh là cực lớn. Nếu như vị tổng giám đốc họ Cố kia là em rể của Phạm Tịnh An thật thì với chút nhân tình này ông chắc có thể lấy được một phần của hạng mục về tay. Thế nên ông ta vô cùng hoan nghênh mời Phạm Tịnh An vào đoàn.

Ngày hôm nay tới Cực Quang trao đổi, nhóm Lưu tổng tới trước, Phạm Tịnh An trên đường gặp phải chút chuyện nên tới chậm mất một bước.

Lúc đó Lưu tổng và đoàn người của ông ta đã tới phòng kế hoạch, mà ở trong đại sảnh còn có vài nhân viên đang bàn tán về chuyện tổng tài và một nữ sinh thanh thuần xinh đẹp, Phạm Tịnh An đoán già đoán non xem họ đang làm gì ở trên kia.

Vì một số lý do nên Phạm Tịnh An muốn đi gặp Cố Thiệu, cô ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt cho nên mới tìm cách đi lên.

Trợ lý của Cố Thiệu nhận ra cô, cậu nghĩ dù gì họ cũng đều là người một nhà nên mới không ngăn cản.

Chỉ là cậu chẳng hề nghĩ tới Cố Thiệu đang làm gì ở bên trong, cũng chẳng ngờ rằng Phạm Tịnh An lại ngang nhiên xông vào mà không gõ cửa.

Làm gián đoạn hạnh phúc của sếp nhà bọn họ......

Phạm Tịnh An hùng hổ phi lên gặp Cố Thiệu không hoàn toàn vì muốn giành lấy hạng mục này mà còn là vì nghe nói Cố Thiệu lêu lổng cùng con đàn bà khác, cho nên cô mới tức không chịu được mà xông vào không phép không tắc.

Và vì vậy nên sự tức giận khi xông vào lúc đầu cũng không hẳn là giả.

.......

Mãi đến khi bị Cố Thiệu ngăn lại, nhận ra trường hợp hoang đường như vậy sẽ không bao giờ xảy ra, Phạm tỷ tỷ mới bình tĩnh lại.

Lại nói tới thân phận của Phạm Tịnh An - chị gái của Tô Tô. Năm đó ba Tô Tô ly hôn với mẹ Tô Tô, sau đó kết hôn với mẹ của Phạm Tịnh An, thế là Phạm Tịnh An bỗng nhiên trở thành chị kế của Tô Tô.

Nhưng Tô tô với Phạm Tịnh An cũng ít khi qua lại, cho nên Tô Tô mới không có ấn tượng gì lắm với khuôn mặt Phạm Tịnh An.

Khi ba nguyên chủ kết hôn với mẹ Phạm Tịnh An, kì thi đại học của nguyên chủ cũng vừa mới kết thúc.

Chỉ cần lục lại từ trong ký ức của nguyên chủ, Tô Tô cũng có thể nhìn ra được trước kia nguyên chủ có bao nhiêu kiêu căng.

Cũng không phải là không có nguyên nhân, từ khi sinh ra cô ấy đã được người trong nhà nuôi nấng như một cô công chúa nhỏ, phạm sai lầm cũng không ai nỡ trừng phạt, hỏi nhỏ xíu..ờm...nuôi con như vậy thì sao mà lại chẳng trở nên kiêu căng?

Nguyên chủ lớn như thế này rồi mẹ Tô vẫn đối xử với cô ấy như một đứa trẻ mới lên ba.

Nhưng ba nguyên chủ quyết định ly hôn với mẹ cô ấy trước, thực tế thì ba Tô còn chiều chuộng nguyên chủ hơn cả mẹ cô ấy, thế nên khi đó cô ấy hoàn toàn không chấp nhận được sự thật rằng ba mình cưới người khác về nhà.

Nguyên một kì nghỉ hè sau khi thi đại học, nguyên chủ chỉ ở nhà phá đám, nhất quyết không cho mẹ Phạm Tịnh An dọn đến nhà cô.

Và thế là ba Tô không có cách nào khác đành cùng mẹ Phạm Tịnh An đến nơi khác.

Kết quả ngày hôm sau nguyên chủ không nói tiếng nào dọn ra ngoài sống, ba cô ấy kiên quyết lôi nguyên chủ trở về. Vì để ý tới cô nên không dám để cô lại một mình nữa, thế nên lại đưa mẹ Phạm Tịnh An vào nhà.

Khi đó mẹ Phạm Tịnh An nói Phạm Tịnh An sợ Tô Tô không vui nên không dọn vào đây ở cùng.

Nhưng Tô Tô biết ba cô mua chung cư cho Phạm Tịnh An ở ngoài.

Bởi vì không ở cùng nhau, cô cùng Phạm Tịnh An chẳng gặp nhau được mấy lần.

......

Vậy vừa rồi Phạm Tịnh An thật sự tức giận vì cô sao?

Tô Tô cảm thấy hai người bọn họ chưa đến nỗi thân thiết như vậy, ít nhất cũng không thân đến mức mà chưa biết gì Phạm Tịnh An vẫn bất chấp xông vào, phẫn nộ mắng nhiếc Cố Thiệu thay mình.

Cố Thiệu là chồng cô, cô còn chưa có bảo gì, cô gái này đã muốn diễn cái gì đây? Cho dù Cố Thiệu thực sự có vấn đề đi nữa thì cùng lắm cô cũng chỉ hít vào thở ra vài cái rồi phủi mông lượn đi thôi.

Tô Tô nghĩ rằng đến bạn thân nhất của cô cũng sẽ không chơi kiểu chưa bảo gì với mình đã thay mình đi bắt gian chồng mình nữa là.

Kiếp trước Tô Tô cũng tự mình luyện điểm mẫn cảm tinh tế của dân hướng nội, cô cảm thấy Phạm Tịnh An làm vậy có hơi không bình thường, khiến người khác không thoải mái cho lắm, mà dù sao cô cũng chẳng thích kiểu như vậy.

Mất hứng, cô đẩy Cố Thiệu ra.

Cố Thiệu hôn cô: "Xin lỗi, chờ anh về......"

Tô Tô véo anh một cái, nhưng sức cô quá nhỏ nên Cố Thiệu chẳng thấy đau đớn gì, ngược lại còn cảm thấy như cô đang cố ý trêu chọc mình, vùi mặt vào cổ cô thấp giọng cười một cái.

Tô Tô: "......"Anh gì ơi, không cần cười cái điệu như thế này bên tai tôi đâu, thật đấy, nguy hiểm lắm đấy anh biết không.

Tại sao người đàn ông bên ngoài nhìn lạnh nhạt cấm dục mà bên trong lại là cái loại này, xét từ 'sức chiến đấu' bền bỉ đến giọng nói mê người rồi lại đến nhan sắc đầy hấp dẫn...... Haiz, tất cả đều là những thứ mà phụ nữ như cô chẳng ai hold nổi.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wordpress (https://aksnteam1804.wordpress.com/) và Wattpad (@AKSN_team). Xem ở trang chính thống để ủng hộ công sức của Team.

Tô Tô lại liên tưởng đến sẽ như thế nào nếu như cô là nữ vương, lúc đó hẳn cô sẽ nói như này này "Tên nam nhân kia, ta muốn trói ngươi lại, bộ dạng này của ngươi chỉ có ta mới được nhìn...."

Tiếc là chỉ khi không ở cùng Cố Thiệu cô mới có thể hóa thành nữ vương, chứ cô nào dám làm trò trước mặt Cố Thiệu.

Cố Thiệu lập tức K.O bé vợ nhỏ, Tô Tô đây chịu không nổi......Cơ mà hình như mấy lời quyến rũ như thế này còn có thể dùng trong truyện tranh!

Tô Tô đẩy vai Cố Thiệu ra, nói sang chuyện khác: "Không phải Phạm Tịnh An ở công ty của ba sao ? Đáng lẽ bây giờ cô ta phải ở thành phố B chứ, tại sao lại đến đây gặp anh?"

Ba ở thành phố B, bọn họ ở thành phố S, cách nhau xa như vậy, vì sao Phạm Tịnh An lại xuất hiện ở đây?

Tô Tô không biết rằng Cố Thiệu mới chính là người không biết gì, mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy, còn đâu ra thời gian rảnh mà quan tâm đến Phạm Tịnh An.

Anh vừa sửa sang lại quần áo giúp Tô Tô vừa nói: "Không biết, có lẽ là ba có việc tìm anh."

"Ba muốn gặp anh lại không gọi cho tôi, còn bảo cô ta đến? Nghe có buồn cười không?"

Ai thân hơn không phải nhìn phát là biết sao? Nếu thật sự là ba bảo Phạm Tịnh An đến đây thì Tô Tô tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

"Anh cũng vừa mới nói như vậy mà."

Trong lòng anh trai Cố Thiệu đang thấy vô cùng vui vẻ, Tô Tô trước kia không bao giờ nói những lời như vậy với anh hết, cho dù ba có việc gì tìm anh thì có báo với Tô Tô thì cô cũng chẳng thèm để ý.

Anh có thể hiểu được,Tô Tô đang có mâu thuẫn với ba mình, mà hơn nữa trước kia cô vẫn còn khoảng cách với anh, không mở miệng được.

Có vẻ như sau khi sinh Uyển Uyển, bé cưng nói chuyện với anh nhiều hơn, không còn mâu thuẫn cũng như khoảng cách tồn tại lúc trước.

Cố Thiệu mỉm cười, là vì con gái cũng được, vì cái gì cũng được, chỉ cần cô ấy thân thiết với mình thì anh đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

"Chờ anh xong việc thì chúng ta đi đâu chơi đi, chỉ hai người thôi."

Hai người họ không có qua giai đoạn yêu đương mà đã nhảy vọt đến luôn giai đoạn kết hôn, lại rất nhanh đã có hai đứa nhỏ, trước nay đều rất hiếm có thời gian và không gian để bồi dưỡng tình cảm. Nếu tuổi trẻ không mạnh dạn hưởng thụ, họ sợ khi về già sẽ hối hận không kịp.

Đời trước việc Tô Tô thích làm nhất chính là cắm rễ trong nhà, cho nên lời mời ra ngoài chơi đối với cô mà nói chẳng có mấy lực hấp dẫn.

Nhưng mà......

"Đi chỗ nào mà có bờ biển với mấy em chân dài ấy."

Ừ......Tuy chẳng hấp dẫn gì lắm nhưng cô cũng không ngại ra ngoài để kiếm thêm linh cảm đâu.

"Được."

Quần áo đã bị bẩn, mặc tiếp thì thấy thật chẳng thoải mái chút nào nên Tô Tô rất muốn đi tắm, cô lơ đãng nhìn về phía phòng nghỉ của Cố Thiệu.

Cố Thiệu: "Em vào đi, anh ra ngoài nói chuyện với Phạm Tịnh An. Nếu như em chuẩn bị xong rồi mà anh vẫn chưa trở lại thì chờ anh nhé, đừng đi trước."

Khó khăn lắm mới có dịp cô đến đây, Cố Thiệu không hy vọng nhận được tin cô rời đi.

"Anh đi đi, tôi biết rồi."

Nhìn bộ dạng 'chắc tui care' của cô, Cố Thiệu lại muốn nán lại dặn dò lần nữa nhưng rồi lại không muốn muộn thêm nên cuối cùng cũng không nói gì.

Chờ cô đi vào phòng, Cố Thiệu mới xoay người ra cửa.

......

Phạm Tịnh An vẫn chưa đi, cô đang ngồi trong phòng hội nghị nhỏ bên cạnh chờ Cố Thiệu, trợ lý của anh đang nói chuyện với cô.

Trợ lý thấy Cố Thiệu đi tới thì lập tức xin phép rời đi trước, để lại không gian riêng cho hai người.

Cố Thiệu ngồi xuống trước mặt Phạm Tịnh An, như chưa từng bị cô cắt ngang chuyện xấu hổ nọ, bình thản ngồi chờ cô nói.

Chờ nửa ngày trời mà mãi Phạm Tịnh An vẫn chưa mở miệng.

Cố Thiệu ngẩng đầu nhìn Phạm Tịnh An, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, lại nhìn vẻ mặt phức tạp trong mắt cô, anh khẽ nhíu mày.

Trong một giây mắt đối mắt với Cố Thiệu, Phạm Tịnh An bỗng thấy chột dạ, vội vàng thu hồi tầm mắt, dấu cảm xúc bên trong.

Cố Thiệu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, lên tiếng hỏi cô xem đến đây có việc gì.

Phạm Tịnh An nhẹ giọng nói: "MK hiện tại là đối tác hạng mục với Cực Quang, tôi là người phụ trách trọng yếu của hạng mục này."

Cố Thiệu gật đầu, nhớ lại người vừa nãy bắt tay với anh ở dưới lầu, ờm.. hình như họ Lưu và cũng bảo là đến từ MK.

Bọn họ làm việc cùng nhau?

Cố Thiệu thắc mắc nói: "Cô không phải đang làm cho công ty của ba sao?"

Công ty của cha vợ với MK không hề có chút liên quan gì.

"Một tháng trước tôi rời bên đó, sang MK nhậm chức." Bên kia chính là công ty con của tập đoàn Tô thị.

Nếu như chỉ nói về chuyện công việc, Cố Thiệu cũng chẳng có gì để nói. Hạng mục tuyên truyền kia anh cũng chỉ nghe người khác nhắc đến trong hội nghị, nếu việc nhỏ này cũng đến tay anh thì anh còn lâu mới giữ được vị trí như bây giờ.

Phạm Tịnh An có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, việc này có nên tới tìm anh hay không không phải cô ta đã quá rõ rồi sao?

Còn phá hỏng chuyện tốt của anh nữa......

Coi như nể mặt ba vợ, Cố Thiệu cũng không nói nặng, chỉ khách khí mấy lời: "Bọn họ chưa nói với Phạm tiểu thư rằng đây hạng mục đã được phân công sao? Lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho cô thông tin chi tiết."

Tuy rằng trên mặt hay trong giọng điệu của Cố Thiệu đều không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào nhưng những lời này đã đủ để Phạm Tịnh An tự thấy hổ thẹn. Làm sao mà cô ta lại không biết người chủ trì hạng mục là ai? Chẳng qua là cố ý muốn tìm Cố Thiệu thôi.

Mặt Phạm Tịnh An nóng bừng lên, vội vàng lấy điện thoại ra, la lên: "Lưu tổng vừa mới gửi sang, tôi chưa kịp đọc, thật ngại quá."

Tự nhiên cô nhận thấy lần này bản thân có hơi lỗ mãng, cô không nên chọc cho Cố Thiệu tức giận vào lúc này.

Cố Thiệu cố kìm chế lại, mất kiên nhẫn nói: "Phạm tiểu thư còn việc gì khác nữa không?"

Phạm Tịnh An cầm điện thoại lắc đầu.

Cố Thiệu đứng dậy, chưa ra đến cửa đã lại nghe thấy giọng của Phạm Tịnh An từ phía sau vang lên.

"Tuy rằng tôi nói ra lời này cũng không đúng cho lắm nhưng vẫn mong Cố tổng để ý một chút. Giấu vợ mình làm cái chuyện đó sau lưng thì có phải hơi quá không?"

Giọng của cô không lớn nhưng thực sự ở trong phòng hội nghị lại vang rất rõ ràng.

Cố Thiệu nhíu mày: "Đó là chuyện cá nhân của tôi, Phạm tiểu thư không cần quan tâm."

Phạm Tịnh An nắm chặt bàn tay đang run rẩy.

......

Cố Thiệu trở lại văn phòng.

Anh mới nói với Phạm Tịnh An được vài ba câu, thời gian ngắn ngủi như vậy nên chắc bé cưng vẫn chưa tắm xong. Vừa mở cửa phòng nghỉ ra anh đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Cố Thiệu không quấy rầy Tô Tô, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại tiếp tục làm việc.

Tô Tô cọ tới cọ lui một lúc sau mới phát hiện ở đây không có quần áo cho cô...... đến khăn tắm cũng không có...... Như vậy thì cô ra ngoài kiểu gì đây?

Cô gọi Cố Thiệu hai tiếng, không thấy anh trả lời.

"A?" Hơi thất vọng rồi này.

...... Cứ ra như vậy sao?

Thôi thì cứ vậy đi, trong phòng nghỉ cũng chẳng còn ai, dù cô đang tắm rửa bên trong thì Cố Thiệu nhất định sẽ không để người ngoài đi vào.

Ừ thì thuận theo chiều gió thôi.

Sau khi quyết định xong, Tô Tô mở cửa ra, trực tiếp bay vào giường lớn trong phòng, lôi chăn nệm trên giường quấn quanh người. Mùi hương quen thuộc của Cố Thiệu đây nè, vừa mát lạnh vừa khiến cô thấy an tâm.

Tô Tô lại gọi tiếp hai tiếng, không gọi được Cố Thiệu, cô bỏ cuộc nằm trên chiếc giường đầy mùi hương của Cô Thiệu, yên tĩnh ngủ mất.

......

Mẹ Tô ở nhà chờ Tô Tô về, Tại Tại cũng nhăn mặt không vui, di di a a lôi bà ngoại ra ngoài, thỉnh thoảng thốt ra hai chữ "mẹ mẹ" hoặc là lại bập bẹ nói "Tô Tô Tô"

Mẹ Tô vừa đi tới cửa lại ôm bé trở vào: "Mẹ con chẳng đàng hoàng chút nào, đi đưa cơm thôi mà cũng lâu như vậy, khi nào mẹ con về nhớ mắng mẹ thay bà nha con."

......

Cố Thiệu tập trung làm việc quên luôn cả thời gian, sau khi xong việc mới nhìn đồng hồ, lúc này mới để ý rằng đã ba tiếng trôi qua.

Sao Tô Tô vẫn chưa ra nhỉ?

Hay là đi rồi mà mình không để ý?

Đứng dậy đi vào phòng nghỉ, thứ đầu tiên nhìn thấy là cái giường chăn nệm rối tinh rối mù. Khóe miệng anh khẽ giương lên, bước qua đó xem sao, kéo chăn ra một chút thì lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tô Tô.

Cố Thiệu cúi người, chen chân vào giường, ôm cô vào ngực, sờ một cái.

!!!

Bàn tay dời xuống một chút.

!!!

Quả nhiên......

________________

Đôi ba dòng tác giả muốn nói: Vào ngày nọ, khi Cố Thiệu nhìn thấy đại nữ vương nào đó.

Cố Thiệu cầm lấy roi da: "Nghe nói người bị hành hạ sẽ cảm thấy sướng muốn chết."

Tô Tô mạnh mẽ lắc đầu: "Không có không có, nhất định là tung tin vịt."

Cố Thiệu ghé sát vào tai nữ vương, cắn tai nói: "Thế nên người muốn hành hạ ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top