Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

《1》

00

"Này, em có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

01

Lưu Quan Hữu đã không để ý đến người đó cả một ngày.

Lúc ăn sáng thì hận không thể vùi mặt vào bát, chỉ là không muốn nhìn Đoàn Tinh Tinh một cái, buổi trưa Đoàn Tinh Tinh nhiệt tình mời đối phương xem hoạt hình, lại bị từ chối một cách tàn nhẫn, sau khi ăn trưa xong, Lưu Quan Hữu nằm trên ghế sô pha, rõ ràng là buồn ngủ, nhưng cố chấp không muốn nghe theo lời đề nghị của Đoàn Tinh Tinh vào phòng đánh một giấc ngon lành.

Chạng vạng, Đoàn Tinh Tinh ngồi một bên ôm laptop gõ gõ, trong khoảng thời gian đó không biết đã nhìn sang cậu trai ngủ gật trên sô pha bao nhiêu lần, biểu cảm ẩn sau màn hình là một nụ cười chua chát.

Đã thả xuống một bậc thang nhưng bên kia vẫn kiên quyết không chịu giải quyết?

Đành phải ở phía sau thúc đẩy tiếp thôi.

Vì thế, Đoàn Tinh Tinh tranh thủ lúc người kia đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha, lẻn vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy chai nước đặc biệt dành riêng cho cậu ra rồi vặn chặt nắp chai, đi một vòng trở về phòng, nhét bộ đồ ngủ đã bày sẵn của người kia xuống dưới đáy tủ quần áo, và cuối cùng là vứt đi cái bàn chải đánh răng trẻ em lông mềm độc quyền mà Lưu Quan Hữu đã dùng một thời gian, tiện tay giấu mấy cái chưa mở vào ngăn kéo.

Sau một hồi bận rộn, cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ rất có thành tựu, Đoàn Tinh Tinh ngồi lại trước laptop gõ chữ và tự nghĩ, Lưu Quan Hữu nên chủ động nhờ anh giúp đỡ.
Tuy nhiên, kết quả lại không hài lòng chút nào.
Lưu Quan Hữu đứng trước tủ lạnh dùng hết sức nhưng không mở được nắp chai, đành đơn giản lấy một chai nước không lạnh ừng ực uống cạn, lại không tìm thấy bộ đồ ngủ đặt ở đầu giường trước khi đi tắm, vì vậy cậu chỉ dứt khoát đi đến tủ quần áo của Đoàn Tinh Tinh, lục tung nó lên và tìm một chiếc áo phông để thay thế, không tìm thấy bàn chải đánh răng trẻ em của mình cũng không sao, lén dùng bàn chải của Đoàn Tinh Tinh cũng miễn cưỡng có thể.

Vì vậy, Đoàn Tinh Tinh cả đêm ngồi trên giường lơ đễnh lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương mặt nào đó trước mắt đầy khí phách dù đã sụp đổ cũng sống chết không chịu mở miệng, anh cảm thấy bất lực, đồng thời trái tim cũng mềm nhũn ra.

Những chuyện này phải quay lại một tuần trước.

Sau khi dạy Lưu Quan Hữu sử dụng điện thoại di động, Đoàn Tinh Tinh đưa chiếc máy dự phòng trước đây cho người kia, ban đầu thường nhìn cậu cầm điện thoại chơi vài trò chơi nhỏ miễn phí, khi đua xe phải tập trung cao độ rồi đột nhiên giật mình, dù thắng hay thua, Đoàn Tinh Tinh đều có thể rõ ràng mà không cần phải hỏi.

Đoàn Tinh Tinh thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn vào tình hình chiến đấu của đối phương, sau khi Lưu Quan Hữu sợ hãi la hét vì bị một người nào vượt qua, anh sẽ lặng lẽ lùi về sau, sau đó anh nhận được một nụ cười xán lạn hối lỗi và tinh nghịch từ người kia.

Đoàn Tinh Tinh bịt tai giả vờ bị đau, Lưu Quan Hữu sẽ cất cao giọng tận lực phản bác:

"Anh làm sao vậy! Sao em có thể khoa trương như vậy!"

Tuy nhiên, Lưu Quan Hữu gần đây rất kỳ quái, cậu không cho người ta nhìn điện thoại di động nữa.

Vô số lần liếc sang màn hình của người kia nhưng đều thất bại, Đoàn Tinh Tinh ngồi sang một bên, nắm chặt điều khiển từ xa và thản nhiên ném ra một câu:

"Sao dạo này không thấy em chơi đua xe vậy? Em chơi lâu nên chán rồi à?"

Sau đó anh bất ngờ nhận được phản ứng vô cùng cường điệu từ người kia. Đoàn Tinh Tinh nhìn cậu giấu màn hình điện thoại sang một bên, trả lời cực kỳ chột dạ:

"Hả? Không có gì." Diễn xuất phải thật kỹ lưỡng, giây tiếp theo Đoàn Tinh Tinh thấy người kia nhấc điện thoại lên và trượt hai lần, sau đó giơ màn hình cho anh. "Xem này, em đang chơi."

Tuy nhiên, rõ ràng là trò chơi chỉ mới bắt đầu.

Đoàn Tinh Tinh kéo khóe miệng nhưng không có ý vạch trần lời nói dối vụng về của Lưu Quan Hữu, chỉ gật đầu bày tỏ mình biết rồi.

Sự thật cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng vài ngày sau đó.

Sau giữa trưa, như thường lệ Lưu Quan Hữu chiếm một phần lãnh thổ nhỏ trên ghế sô pha bên trái, nhắm mắt ngủ yên, Đoàn Tinh Tinh lắc đầu đứng dậy lấy chăn cho người nào đó, thật cẩn thận rút điện thoại ra khỏi tay người kia, sợ đánh thức cậu.

Tuy nhiên, Đoàn Tinh Tinh vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của người kia.

[Làm sao tôi có thể xác định rằng người khác có thích tôi hay không?]

[Người và mèo có thể yêu nhau không?]

[Làm sao tôi có thể biết người khác chỉ đối xử tốt như vậy với một mình tôi?]

[Làm thế nào để kiểm soát tai của mình không bật ra?]

Những dòng lịch sử tìm kiếm cuối cùng ở thanh tìm kiếm dường như được in đậm hơn, Đoàn Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào những dòng đó, sau đó nhìn người đang cuộn tròn nằm ngủ trước mặt mình, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng ở phòng khách.

Anh cúi người cuộn chặt chăn cho người kia, do dự một lúc, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu của Lưu Quan Hữu.

Rốt cuộc là loài sinh vật đáng yêu gì thế này? Quá mức sung sướng vì vô tình khám phá được bí mật màu hồng, khóe mắt Đoàn Tinh Tinh phát hiện người kia lại đang yên lặng cầm điện thoại lên, nhận thấy nếu còn cười sẽ bị lộ, anh nhanh chóng cầm cốc nước bên cạnh nhấp một ngụm, vị đắng của cà phê chỉ hóa giải được một chút vị ngọt.

Anh cố ý ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Lưu Quan Hữu, một giây tiếp theo, quả nhiên thấy đối phương nhất thời bối rối, ánh mắt thất thường, cúi đầu giả vờ không có chuyện gì, thực ra tai cậu đã đỏ bừng rồi.
Đoàn Tinh Tinh tự nhận mình là một người ấu trĩ, đặc biệt là đối với người mình thích, đột nhiên hiểu được tại sao con trai đối với cô gái mình thích lại cố tình giật tóc cãi nhau, và làm đủ mọi trò ngây ngô.

Nguyên nhân chính là, vẻ mặt thẹn thùng xù lông của người kia, thực sự rất đáng yêu.

Nhưng mọi thứ đều có rủi ro, Đoàn Tinh Tinh, với tư cách là một tuyển thủ chuyên nghiệp trong bộ môn "trêu Lưu Quan Hữu", thật sự không bao giờ ngờ rằng mình sẽ bị lật thuyền.

Đêm qua, Lưu Quan Hữu đang biến thành hình mèo, cuộn tròn bên cạnh chân của Đoàn Tinh Tinh, chóp mũi lưu luyến mùi thơm sữa tắm tươi mát trên người anh, cậu híp mắt vươn mình chuẩn bị rời khỏi giường để chạy về ổ nhỏ ngủ, nhưng lại thấy đối phương bất ngờ mở lòng bàn tay chắn trước mặt mình.

Lưu Quan Hữu nhướng mắt cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu liếc anh một cái, không ngờ giây tiếp theo màn hình điện thoại lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Trong một thoáng không thể tập trung ánh mắt, Lưu Quan Hữu liếc nhìn, trong lúc bối rối, cậu mới nhận ra đó là một con mèo khác.

Lông xám, con ngươi dị sắc rất đẹp, trông có một sự quý phái và tao nhã chỉ thuộc về loài mèo, thân hình cuộn tròn nằm gọn giữa tổ ấm cao cấp, đôi mắt tinh tường chọc người yêu thương.

Lưu Quan Hữu nhìn chằm chằm vào bức ảnh và tự hỏi bản thân có biết nó không, suy nghĩ tới tới lui lui lại không ngờ Đoàn Tinh Tinh có thể vô cùng bình tĩnh, nói ra một câu tiếp theo khiến cho người ta cực kỳ xù lông.

"Em xem, có phải rất đáng yêu không?"

Một cảm giác phòng bị theo bản năng rung lên trong lòng, rồi Lưu Quan Hữu trở mình đứng dậy, vẻ mặt xen lẫn ngạc nhiên và hoài nghi không che giấu được.

Những lời nói của Đoàn Tinh Tinh cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, Lưu Quan Hữu tức giận đến mức nhảy ra khỏi giường và nhét mình vào ổ nhỏ, lúc nửa đêm, có một con mèo vừa tức giận vừa giơ chân khẩy khẩy hai lỗ tai, cố gắng ngăn bản thân không nghĩ về điều đó một lần nữa.

Rất tức giận.

Lưu Quan Hữu muốn cào người ta, nhưng bởi vì đối phương là chủ nhân cũng là crush của cậu, cậu thật sự không ra tay được.

Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, cậu trùm thảm nhỏ lên đầu và gào thét trong lòng: "Tại sao Đoàn Tinh Tinh lại có thể khen con mèo khác đáng yêu! Ảnh làm sao có thể! Ảnh làm sao có thể!"

02

Thực ra nói tức giận cũng không giận lâu như vậy, đây là một vấn đề có tính nguyên tắc, sau một loạt cân nhắc kỹ lưỡng, Lưu Quan Hữu quyết định muốn để Đoàn Tinh Tinh tự suy ngẫm lại.

Dù sao ở trước mặt mèo của mình khen mèo khác đáng yêu, chuyện này có thể cho phép sao?

Tuyệt tuyệt đối đối không thể nha!

Tuy nhiên, kế hoạch tiến hành đến ngày hôm sau thì có xu hướng thất bại.

Cũng may, hôm nay là người làm việc, Lưu Quan Hữu ngẩn ngơ tỉnh dậy khi Đoàn Tinh Tinh đã ra khỏi nhà, cậu ôm khoai tây chiên nép trên ghế sô pha xem phim hoạt hình, nghĩ rằng mình gần như nghẹn chết ngày hôm qua, để tạo ra bầu không khí rất tức giận của mình, cả ngày hôm qua cậu không thể thoải mái được.

Khi bài hát kết thúc phim hoạt hình vang lên, Lưu Quan Hữu cầm lấy điện thoại di động của mình, chỉ muốn mở một trò chơi đua xe để giải trí, không ngờ một tin nhắn mới toanh đập vào mắt cậu.

Tay cậu dừng ngay trên màn hình khóa ngay lúc nhìn thấy tin nhắn, ánh mắt nhìn vào thông báo tin nhắn, cậu vỗ ngực may mắn vì phản ứng nhanh của mình.

Lưu Quan Hữu nhìn chằm chằm vào thông báo tin nhắn ở phía trên cùng của điện thoại.

⭐: Em có muốn ăn bánh ngọt không?

⭐: Nếu em muốn ăn, tối nay anh sẽ mua cho em

Có vẻ anh đoán được rằng đối phương cố tình không trả lời, Lưu Quan Hữu vẫn ở trong phòng khách ôm chặt điện thoại di động loay hoay một mình, bất ngờ lại có tin nhắn mới đến.

⭐: Đếm ngược ba giây, nếu em không nói, anh sẽ không mua

⭐: Ba

⭐: Hai

Quá xảo quyệt!

Trước khi nhận được số cuối cùng của người kia, Lưu Quan Hữu tay chân luống cuống mở hộp tin nhắn, vội vàng bấm trả lời rồi nhấn gửi.

Hữu: Vị gì vậy?

Vì vậy, lúc sáu giờ tối, Lưu Quan Hữu ngồi ở bàn ăn, ăn cái bánh ngọt nhỏ mà Đoàn Tinh Tinh mua cho cậu, cúi đầu nghiêm túc nhét vào miệng từng chút một, nhưng thực ra trong đầu cậu đã loạn ầm ầm.

Cậu cầm chiếc nĩa nhựa chọc vào quả dâu tây trên chiếc bánh và tự thuyết phục bản thân:

"Mình thật sự chỉ muốn ăn bánh kem nhỏ mà thôi, không có ý định làm hòa với Đoàn Tinh Tinh."

Thật sự là vẫn chưa có.

Lưu Quan Hữu, người mới có khả năng "biến thành người" gần đây, hiển nhiên không biết ngoan ngoãn hạ một bậc thang, cũng không hiểu rằng cảm xúc "ghen" mơ hồ nên được giấu kín trong lòng cậu ở giai đoạn tình cảm này.
Vì vậy, tất nhiên cậu không nhìn thấy ánh mắt cưng chiều và nụ cười bất lực từ người đối diện.

Cả đầu cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng: "Mình rất tức giận vì Đoàn Tinh Tinh khen con mèo khác đáng yêu, nhưng mình không thể cào ảnh, vì vậy mình chỉ có thể không để ý ảnh. Mặc dù bây giờ mình không còn tức giận lắm, nhưng để cho Đoàn Tinh Tinh biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, mình vẫn giả vờ phớt lờ ảnh."

Với bộ não đơn giản và kỹ năng diễn xuất không thành thục của cậu, cuộc chiến tranh lạnh đơn phương kéo dài hai ngày này cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ vào đêm nay.
Nó vậy mà lại bắt nguồn từ một con côn trùng không biết tên.

Sau khi thu dọn hộp bánh, Lưu Quan Hữu đợi kim giờ đi đến số 7, sau đó cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm, chiếc bàn chải bị bí mật vứt đi đêm qua đã được Đoàn Tinh Tinh thay thế bằng một cái mới mềm mại, Lưu Quan Hữu chải trái chải phải trước gương, ánh mắt quét nhẹ qua bức tường phản chiếu trong gương.
Bộ não mất hai giây xoay chuyển, Lưu Quan Hữu cắn răng xoay mạnh đầu lại, bất ngờ không kịp phòng bị đối mắt với một con côn trùng nhỏ ở trên bức tường màu trắng phía sau.
Cảm giác sởn tóc gáy nào đó từ lòng bàn chân chạy tán loạn, vì thế theo bản năng hành động trước một bước, Lưu Quan Hữu xoay người súc miệng bằng tốc độ thật nhanh, ngay cả áo ngủ cũng chưa chỉnh tề, đã lập tức chạy trốn ra ngoài.

Đoàn Tinh Tinh nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn về phía nguồn âm thanh, Lưu Quan Hữu hoảng hồn chạy ra khỏi cửa, nâng mắt không kịp phòng bị lại đối diện với Đoàn Tinh Tinh.

"Làm sao vậy?"

Đoàn Tinh Tinh đứng dậy đi về phía cậu, Lưu Quan Hữu cảm thấy mặt mũi của mình đều phải nhịn xuống, hai tai hoàn toàn đỏ lên.
Vì thế Lưu Quan Hữu nghẹn hai ngày không nói lời nào, rốt cuộc ngoan ngoãn nhanh nhạy mở miệng vàng, chỉ là âm thanh nhỏ như muỗi kêu:

"Có, có bọ!"

Thân là nhân loại sợ côn trùng cũng không có gì đáng ngại, nhưng cậu là một con mèo tinh nho nhỏ cả nửa đời trước đều dùng hình dạng của mèo để vượt qua, chuyện sợ côn trùng này có vẻ mất mặt không ít.

Bất quá nói đến chuyện này cũng không thể trách cậu, dù sao từ nhỏ cậu ở trên đường thấy con gián giãy dụa đều phải cẩn thận đi đường vòng, nếu trùng hợp gặp con nào còn có thể đi, cậu đều có biện pháp trong nửa giây chạy ra xa vài thước.

Mà giờ phút này Lưu Quan Hữu đang đứng ôm cửa nhìn nhăn mặt nhìn Đoàn Tinh Tinh dùng một tờ rơi quảng cáo bắt côn trùng, biểu cảm quả thực khó coi hơn con côn trùng kia.

Trái lại, Đoàn Tinh Tinh đang anh dũng bắt côn trùng ở phía trước, biểu cảm bình tĩnh không hề gợn sóng, thậm chí khi khóe mắt thoáng nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đối phương thì không nhịn được mà nổi lên ý cười.

Anh nhìn chằm chằm điểm đen nho nhỏ nằm giữa tờ rơi quảng cáo.

"Tiểu huynh đệ, cảm ơn hi sinh lừng lẫy của mày."

Tiếp theo đưa tay vẫy ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy điểm đen nho nhỏ kia bay ra ngoài theo một đường parabol.

Anh quay đầu nhìn biểu cảm vẫn rối rắm như cũ của Lưu Quan Hữu.

"Bọ đi rồi sao?"

Đoàn Tinh Tinh gật gật đầu.

"Vậy nó có rơi chết không?"

"Không có," Đoàn Tinh Tinh lắc đầu, "Nhưng hẳn là sẽ không trở về nữa."

Mắt thấy tâm tình đối phương có dấu hiệu chuyển tốt nho nhỏ, Đoàn Tinh Tinh âm thầm thả lỏng một cái, mỉm cười vo tròn tờ rơi quảng cáo rồi ném vào thùng rác.

Câu trêu chọc "Mèo nhát gan" theo bản năng nghĩ đến, nhưng trong giây lát anh ý thức được đối phương vẫn chưa hòa hảo với mình nên bị nuốt vào trong bụng.

Anh nghiêng người chừa ra một không gian cho người ta đi vào: "Bây giờ đã dám tắm chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top