Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản No.4

''Làm sao để hết cô đơn?''
''Yêu''.
''Nếu yêu vẫn cô đơn thì làm thế nào?''
''Chết''.

Biên Bá Hiền hiểu rõ điều đó hơn ai hết, cậu sinh ra, vốn đã không phải là một người may mắn gì, cuộc đời của cậu là một chuỗi ngày đau thương, u uất, mỏi mệt, niềm tin cứ thế bị bào mòn trong khoảng lấp của những ngày niên thiếu cô đơn.
Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt vốn dĩ là như vậy...
Cô đơn nhưng quật cường.
Chính vì cái đơn độc không nơi nương lòng ấy, hai linh hồn đến với nhau, yêu nhau.
Họ yêu bất chấp, bằng tất cả mạng sống, yêu đến sức cùng lực kiệt.

Khi quá cô đơn, con người ta thường yêu điên cuồng, yêu để khỏa lấp cái ham muốn được người khác quý trọng nâng niu, yêu để khỏa lấp cái khoảng trống rỗng tuếch trong tim.
Trong những ngày trống rỗng mỏi mệt của cậu thiếu niên Biên Bá Hiền, lại có một Phác Xán Liệt luôn luôn bên cậu...
Một Phác Xán Liệt như ánh dương soi sáng cả con đường vốn đen tối mịt mù không lối thoát...
Một Phác Xán Liệt như ngọn lửa, hừng hực nhiệt huyết mà yêu cậu...
Phác Xán Liệt ấy, không quản khó khăn nhọc nhằn, quẳng gánh ánh mắt người đời mà chân thành yêu cậu...

Vậy thì, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền, có thể đi đến mãi mãi sao? Câu trả lời là không. Cuộc đời vốn dĩ đâu dễ dàng như thế.
''Hoa nở rồi tàn, người đến rồi đi.''

Vậy rồi vào một ngày, ta không còn yêu ai, không còn ai yêu thì phải làm sao?
Khi mà người thì đã đi chỉ để lại một mảnh tâm hồn lạc lõng trơ trọi, khi người không còn mà cô đơn vẫn mãi hiện hữu?
Chết ư?
Chỉ kẻ ngu ngốc mới tự tìm đến cái chết! Nhưng biết làm sao đây, Bạch Hiền là kẻ ngu ngốc. Vì tình mà ngu ngốc. Thật hết thuốc chữa. Vậy đấy, để tồn tại với nỗi cô đơn, ta yêu, yêu muốn dứt bỏ mọi thứ, vì một chữ ''tình''. Và rồi một ngày, người quay lưng bỏ đi, ta lựa chọn cái chết, để giải thoát cho con tim đã héo úa tình thương, và đã có quá nhiều thương tổn.
Chết chưa phải dấu chấm hết, nhưng suy cho cùng, lại là kết cục của nỗi cô đơn.

Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền, vốn dĩ là hai thế giới khác nhau, là hai thứ vốn không thuộc về nhau, có duyên nhưng lại không phận, nếu đã miễn cưỡng như thế, dù có cố đến thế nào cũng chẳng thể yêu thương nhau một cách trọn vẹn...
Anh và cậu chia tay...
Đau, Biên Bá Hiền đau tận xương tủy tâm can, đau, vì anh đã từ bỏ cậu...
Phác Xán Liệt giống như tia hy vọng cuối cùng trong cuộc đời của Hiền. Những ngày tháng đen tối nhất, anh bên cậu, không ngần ngại mà tạo ra những kí ức thật đẹp, đẹp đến mức, Biên Bá Hiền cho rằng,  dù có uống canh Mạnh Bà cũng chẳng thể quên được...

''Em khóc đi, có anh đây, anh ở đây cho em khóc.'' - Phác Xán Liệt đã từng nói như thế với cậu.
Phác Xán Liệt, là người duy nhất ở cạnh dỗ cậu khóc.
Phác Xán Liệt là người duy nhất đứng trước ánh mặt trời nói yêu cậu.
Phác Xán Liệt là người duy nhất nắm chặt tay cậu dù người đời có soi mói cười chê, là người duy nhất bảo bọc yêu thương cậu...
Phác Xán Liệt, là người duy nhất cũng là người cuối cùng chân chân thành thành cùng cậu đi qua tháng ngày...
Nhiều cái ''duy nhất'' như vậy là chẳng thể tạo thành hai chữ ''mãi mãi'' cùng chẳng đủ để níu giữ cái gọi là ''tình yêu''...

Ngày Phác Xán Liệt ra đi, là ngày mà ánh dương chẳng thể soi sáng lòng cậu. Biên Bá Hiền nhận ra, cậu vốn dĩ không trách anh, cậu cũng chưa từng hết yêu anh, chỉ cần anh chấp nhận quay đầu nhìn cậu, chấp nhận vì cậu mà quay về, chấp nhận vì cậu mà nói lời yêu, cậu sẽ từ bỏ tất cả, cậu sẽ quay về bên anh... Tình cảm đầy chắp vá. Canh cánh trong lòng. Chẳng thể buông bỏ.

Cậu vốn dĩ không bỏ anh được, thế nhưng, Phác Xán Liệt lại từ bỏ cậu...

Biên Bá Hiền những ngày đó, như sống đi chết lại, cậu tự tử, cậu chết... Coi như là sự giải thoát cho cuộc đời của cậu đi, Biên Bá Hiền, đã quá mệt mỏi rồi...

Chết để cậu được sống lại một cuộc đời mới.
Tốt đẹp hơn.
Ít đau thương hơn.

Cảnh sát nói, vào lúc khám nghiệm tử thi, trên cơ thể nạn nhân có nhiều vết bầm tím, bước đầu chẩn đoán là tự đánh đập, hành hạ thân xác. Lại nói, ở bên trái lồng ngực có khắc dòng tự: XL, đau. Chiều hôm ấy, các trang báo và đài truyền hình trung ương đều đăng tin về một cậu thiếu niên tự tử tại nhà riêng.
Khẽ tắt ti vi, nước mắt ai đó lăn dài trên má.
“Xin lỗi em, xin lỗi tình yêu của chúng ta. Vạn sự tuỳ duyên, vạn duyên tuỳ người.”

Tình yêu vốn rất vô chừng, tìm được nhau, trân trọng nhau, nhưng yêu là duyên là phận, hết duyên hết phận, thì ta không còn có thể níu giữ tình yêu được nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top