Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6. HIỆU TRƯỞNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Eira Nguyễn

Muốn tốt nghiệp với thành tích ưu tú luôn cần làm rất nhiều việc, đặc biệt là khi bạn có một vị Hiệu trưởng chuyên khoái những trò thú vị thì lại càng có nhiều việc hơn.

Hiệu trưởng Wardmont luôn là người có nhiều sáng kiến, khi hắn đề nghị ý kiến ở trạng thái "bình tĩnh", người ta sẽ nhịn không được mà cảm khái "Oa, không hổ là Hiệu trưởng Wardmont, lúc nào cũng siêu như vậy hết á!"; nhưng lỡ mà gặp phải lúc hắn đang "bớt tỉnh" thì bất cứ gợi ý nào thoát ra khỏi miệng hắn đều nhằm một mục đích duy nhất là muốn chơi mệt chết người. Mấu chốt là nạn nhân bị hắn xỏ cho còn không oán hận được.

Có lẽ ngài Hiệu trưởng kính mến chính là khoái khi dễ người khác, nhìn người ta có khổ không dám than có oán không dám trách như vậy, tính cách ổng ác cũng không phải dạng vừa đâu.

Lần trước Lucius chuẩn bị tốt nghiệp, Severus đã bị hắn túm qua bốc lột sức lao động một chặp, cả Lovegood cũng vậy...bây giờ đến lượt y sắp tốt nghiệp người có chút giúp đỡ cũng chỉ có Regulus.

Tuy rằng có thể nhờ giúp đỡ từ bạn bè ở các học viện khác nhưng chung quy thành kiến và khoảng cách không thể nói dẹp là dẹp qua được. Với lại muốn Severus hoà thuận tồn tại chung một chỗ với tụi James Potter á hả? Thà đi nằm mơ đi mới mong thấy được cảnh đó.

Chuyện này Harry cũng không giúp gì được, bản thân cậu cũng là một đại biểu tốt nghiệp ưu tú, cần chuẩn bị cũng không ít hơn y.

Ngay khi y đang bận đến sứt đầu mẻ trán, ngài Hiệu trưởng kính mến đang rảnh đến không có chuyện gì làm lại đủng đỉnh mò tới.

Ai biểu hắn lại thích Severus như vậy, chỉ cần nhìn y vội vội vàng vàng bận rộn trong phòng thí nghiệm, dáng vẻ hết sức chuyên chú, Wardmont liền thấy nội tâm vô cùng sung sướng.

Hắn đối với Severus có cảm giác quen thuộc rất kì lạ, cho nên trong lòng hắn, y vẫn luôn có một vị trí đặc thù.

Hơn nữa mỗi lần Severus muốn phản đối quyết định của hắn nhưng rồi cuối cùng vẫn phải đi làm, Wardmont lại càng sung sướng hơn nữa.

Cho nên những việc hằng ngày nhất định phải làm của Wardmont còn bao gồm cả chọc giận Severus, bị Severus phun độc đầy người sau đó hưởng thụ bộ dạng tức giận đến tím cả mặt của y.

Còn ngược lại chính là Harry Prince.

Wardmont cảm thấy thế giới này cũng thật kì diệu, một nhà sinh hai anh em, hai anh em này tình cảm cũng rất tốt, nhưng trong khi hắn yêu thích Severus ghê gớm thì lại không ưa gì Harry.

Bề ngoài dĩ nhiên hắn đối xử với mọi người rất công bằng nhưng riêng Harry, cậu là người duy nhất hắn xem nhẹ.

Cuối cùng, đối với một người mình thấy ghét mà không rõ lý do, Wardmont cũng không hơi đâu miễn cưỡng mình cố tìm ra điểm sáng của Harry rồi ráng thích đứa nhỏ này.

Nhưng chuyện này nếu đặt ở thời hắn còn đi học để giáo sư Dumbledore xem xét thì hẳn sự thiên vị của họ sẽ hoàn toàn đảo ngược.

Thiệt tình thì Harry nên cảm thấy may mắn khi vị Hiệu trưởng này công bằng như thế, dù không ưa cậu nhưng chưa giày vò cậu lần nào.

Đương nhiên Wardmont cũng không mong gì Harry sẽ phát hiện chuyện này, người có đặc trưng của sư tử dù có một phần tính cách Slytherin thì vẫn cứ sơ ý một cách kì lạ.

Thế nhưng ngẫu nhiên đụng mặt với Harry Prince, hắn vẫn phát hiện đứa nhóc này rất đề phòng hắn.

Vụ này Wardmont cho rằng là do trời sinh khí tràng xung đột, chỉ mỗi điểm này là hắn "thích" Harry sau đại tiền đề Severus, chỉ là hơi đặc biệt một chút mà thôi.

"Ngài hài lòng với lần thị sát này chứ?" Severus tắt lửa, cầm bút máy viết phát hiện mới của mình lại, vừa viết vừa trào phúng.

Không giống "kẻ giải trí" là Wardmont, làm đối tượng để người ta giải trí, phải công nhận Severus đã có những trải nghiệm cực kì kém trong cuộc sống.

Không vừa gặp đã mắng vị Hiệu trưởng này đến máu chó đầy đầu là do y có giáo dục tốt, y cũng không mong Wardmont có thể êm xuôi lui ra chỗ khác, hơn nữa y cũng biết cách tốt nhất để đối phó vị Hiệu trưởng ác liệt này chính là không thèm đếm xỉa gì hắn.

Giống như không nhận ra ý đuổi khách lẫn hết chịu nổi trong giọng điệu của Severus, Wardmont nói: "Đương nhiên rồi, học sinh ưu tú có ưu ái cỡ nào cũng không quá đáng."

"Xin ngài đem ánh sáng của mình rọi qua Harry đi, dù sao anh ấy cũng là học sinh ưu tú tốt nghiệp từ học viện trước kia của ngài; hoặc dời qua Lily Evans cũng được, giáo sư Slughorn vẫn hết lời khen ngợi thiên phú Độc dược và Bùa chú của cổ; bằng không thì Bones cũng không đến nỗi nào, con nghĩ họ đều cần ngài quan tâm đấy." Severus phiền phức nói.

Wardmont làm bộ vô tội chớp đôi mắt đỏ của mình: "Ồ, Severus, trò nghĩ Hiệu trưởng rảnh rỗi lắm hả? Tuy cần chú ý tới học sinh nhưng chú ý ai, chú ý thế nào đều là quyền của ta. Hơn nữa trò là phần tử nguy hiểm, ta cần tốn thời gian nhiều hơn để quan sát kĩ lưỡng, đúng không?"

Ngón tay Severus cứng đờ: "Ngài có ý gì?"

Wardmont tự chỉ chỉ vào đầu: "Severus, gần đây nên gặp cố vấn tâm lý đi, trò có chút nguy hiểm đó."

Sắc mặt Severus đen đến mức sắp chảy ra mực: "Con không biết từ khi nào Hiệu trưởng bệ hạ lại kiêm luôn chức chuyên gia tâm lý nho nhỏ đó, có lẽ phu nhân Pomfrey có bằng chứng nhận y khoa sẽ cảm động tới phát khóc mất."

"Đừng khẩn trương vậy, Severus. Chỉ là một ít vấn đề thôi mà." Wardmont thích nhất là nhìn Severus đổi sắc mặt, "Vả lại chuyện nội bộ nhà trò dù trò có muốn xử lý ra sao, ta cũng không đồn đại ra ngoài đâu."

Ý gì đây hả? Nói cứ như Severus lúc nào cũng có khả năng muốn phá banh nhà mình vậy, mà còn ghê hơn, Wardmont rõ ràng có ý là, dù trò có phá nhà ta cũng giúp dàn xếp êm xuôi hết.

Nói thật thì, nếu Wardmont không phải loại người hay có ý đồ với người khác hoặc hắn trẻ hơn ba mươi tuổi, Severus sẽ nhịn không được mà nghĩ rằng hắn đang theo đuổi mình, nhưng thực tế Wardmont chỉ nhàm quá muốn tìm người chọc chơi cho vui thôi.

Hơn nữa cứ nghĩ tới có một người đáng sợ như hắn lúc nào cũng nhìn mình chằm chằm, Severus liền nhịn không được nổi da gà đầy mình. Tình hình như vậy thì làm sao nảy ra nổi chút hảo cảm nào?

"Ai mà không có một thời thanh xuân ngây thơ ngờ nghệch, trò có cần tỏ ra như gặp kẻ thù như vậy hông? Thích con trai cũng đâu có sao." Wardmont nhìn Severus như một con mèo đang ghim cứng một con chuột.

Ánh mắt Severus sắc như dao phóng vèo vèo vào gương mặt đẹp đẽ của Wardmont: "Việc riêng của con không cần phiền đến Hiệu trưởng Wardmont đâu."

"Thật à? Nhưng mà theo như ta thấy, rõ ràng người bạn nhỏ của trò không có chút tư tưởng nào về chuyện này nha, người tơ tưởng đến nhóc ta cũng không ít đâu, không chỉ nữ sinh nhà Slytherin mê mệt dáng vẻ oai hùng của nhóc ta trên sân Quittditch đủ xếp thành một hàng dài. Ba nhà khác thì không cần phải nói, nhiều người như vậy." Wardmont dựa vào bàn thí nghịệm, giọng điệu như một con rắn độc đang mê hoặc con mồi. "Trò cảm thấy mình có ưu thế hả?"

Severus siết chặt cây bút trong tay.

Ngòi bút xẹt qua giấy tạo nên một âm thanh chói tai.

Y sao có thể không rõ chứ, đã lập kế hoạch cho tất cả mọi thứ thì sao y lại không rõ tình thế hiện tại của mình!

_ Không có ưu thế.

_ Không chỉ không có ưu thế mà khó khăn y phải đối mặt còn nhiều hơn những người không có chút quan hệ nào kia biết bao nhiêu.

Severus tính toán, ánh mắt sáng lập loè nhìn Wardmont.

Wardmont dù bận vẫn ung dung, thích ý đến mức Severus quả thật có chút căm hận hắn.

Rốt cuộc, phòng thí nghiệm yên ắng một lát mới có âm thanh vang lên.

"Cái giá là gì?"

Severus hỏi.

____________________________________________

Tác giả: Viết chương này có cảm giác V đại như con rắn đang dụ Adam và Eva ăn táo vậy.

Còn Dumbledore đâu rồi, ổng đương nhiên là về hưu dưỡng lão, hưởng thụ cuộc sống với Gellert. Không có bi kịch, không có bi kịch (niệm đi niệm lại)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top