Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9. THÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


EDITOR: EIRA NGUYỄN

Harry thiệt tình không hiểu sao Severus lại gấp gáp chuyện chocolate như vậy, thật vất vả hoàn thành hết huấn luyện nên Lễ Tình nhân cậu mới có thể rảnh rỗi, sau đó cậu vội vàng không lãng phí giây nào phóng ngay về nhà, kết quả không ngờ Severus lại đang làm chocolate.

Đúng rồi đó, Harry cũng không ngờ Severus sẽ làm chocolate. Đương nhiên Severus có rất nhiều chuyện riêng, không phải gì Harry cũng biết, giống như chuyện nấu ăn, Harry cũng không biết y học từ khi nào.

Bây giờ có vẻ như, Severus cũng có người mình thích.

Vốn cậu cho rằng Severus sẽ thích Lily giống như đời trước, kết quả hai người không mấy khi đụng mặt, Severus mỗi ngày đều đi với các đàn anh đàn chị Lavenclaw làm mấy nghiên cứu thí nghiệm gì đó mà Harry không hiểu. Đến khi cậu giật mình nhìn lại mới nhận ra, cho dù có mình làm cầu nối, cho dù Severus không phải một Slytherin thì bọn họ vẫn không có cách nào thay đổi định mệnh.

Khá lắm cũng chỉ từ coi thường lẫn nhau chuyển thành Severus coi thường người ta. Vì Sirius và James không ưa thái độ kiêu ngạo của Severus, còn Severus chỉ đơn giản là khinh bỉ, loại thái độ này có lẽ Severus học được từ chỗ ngài Asa Stuart hoặc viện trưởng Margaret.

Lily thực ra lại cảm thấy Severus không đến nỗi nào, đáng tiếc Severus  ngoài ứng phó cô cho có lệ thì thậm chí tiếp xúc nhiều hơn một chút cũng không muốn, còn tỏ ra đề phòng trăm phần trăm nữa.

Harry nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ tới một Snape-không-thích-Lily Evans!

Không đúng! Bây giờ y cũng không phải Snape!

Harry dựa vào sopha vỗ đầu mình vài cái, người hiện tại làm bạn với mình là Severus, là anh em của mình, cả hai đều mang họ Prince, là một trong những đứa trẻ trong cô nhi viện do viện trưởng Margaret và các bạn bè của bà hợp sức dựng nên.

Ngay từ đầu quỹ đạo sinh mệnh đã không giống nhau thì sao có thể yêu cầu mọi chi tiết đều phải như nhau.

Bên cạnh Severus đã có cậu, mà lòng Severus lớn nhỏ bao nhiêu không lẽ cậu không rõ ràng hay sao.

Harry cảm thấy mình thật đê tiện, cậu đã từng nghĩ đến lý do này, Severus đối với cậu toát ra dục vọng chiếm hữu, còn đề phòng với Lily, đó rõ ràng là sợ cậu sẽ thích Lily.

Thế nhưng bây giờ Severus đã thích cô gái khác...hoăc cũng có thể là một cậu trai, thậm chí còn vì người đó mà chuẩn bị chocolate nữa.

Ngửi hương vị ngọt đắng của chocolate từ phòng bếp truyền ra, Harry cảm thấy trong miệng mình chỉ toàn là chua xót.

_ Mình có phải cũng nên tìm một cô bạn gái?

_ Nhưng Ginny lại không ở đây...hơn nữa mình đã định sẽ làm bạn bên Severus cả đời.

_ Thôi đừng ngớ ngẩn nữa, Severus rồi sẽ xây dựng gia đình thuộc riêng, anh trai như mình làm sao có thể không biết xấu hổ ăn vạ trong nhà em ấy?

_ Nhưng mà em ấy cho mình hai chiếc chìa khoá, cả hai đã nói là sẽ luôn ở bên nhau.

_ Nhưng mà nếu Severus có mái ấm riêng thì cho dù em ấy không đuổi mình đi, mình cũng đâu thể không biết xấu hổ ở lì lại đây chứ. Đây là nhà của em ấy, nhìn em ấy ở bên người khác, mình sẽ khổ sở.

_ Nhưng mình là phụ huynh em ấy, cho dù em ấy muốn sống cùng người khác thì mình cũng nên vui vẻ chúc phúc chứ không phải mặt ủ mày ê, ghen tuông như một người đàn bà đố kị!

Nghĩ tới đây Harry bị chính mình doạ sợ, cậu cảm thấy mình không nên có những suy nghĩ này. Cậu cảm thấy có chỗ nào sai sai!

Đúng vậy, cậu muốn chăm sóc Severus, nếu Severus có người mình thích thì cậu nên chúc phúc mới phải. Nhưng Severus của cậu, hoàng tử nhỏ mà chính cậu đã thuần dưỡng bây giờ muốn rơi vào vòng tay của người khác, Harry không thể kìm chế mình không đem lòng ghen ghét với cái người được Severus tặng chocolate kia.

Cậu ghen ghét.

Cậu đã có ý nghĩ đó.

Nhưng cậu là một vị phụ huynh, vì sao lại ghen ghét? Khi Sirius là cha đỡ đầu của cậu mà nghe nói cậu có người thích, ông luôn vui vẻ cực kì. Còn cảm xúc ghen tuông và hụt hẫng này lại là chuyện gì?

Cảm thấy mình mỗi lúc một hoang mang thêm, Harry bất giác đi đến cửa bếp. Nhìn bộ dáng Severus nghiêm túc đứng bên bếp, cẩn thận từng chút nấu chocolate, cậu liền cảm thấy yên tâm, nhưng tận đáy lòng lại dâng lên một cỗ chua xót.

Severus nhạy bén phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của Harry, y bình tĩnh đổ chocolate vào khuôn rồi mới xoay người nhìn cậu.

Đôi con ngươi lục ngọc bảo của Harry không còn sáng ngời như bình thường, cậu lúc này như một tinh linh lạc mất phương hướng, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang và uất ức.

Giống như bị người ta bỏ rơi.

Severus ngờ rằng có phải cậu lén quen bạn gái cuối cùng còn bị chia tay hay không: "Harry, đừng làm vẻ mặt đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi đó nữa. Anh có phải giấu em quen bạn gái sau đó ngay Lễ Tình nhân lại bị đá hoặc cho leo cây không?"

Nếu quả thật là vậy, y sẽ cho Harry biết thế nào là Độc Dược đại sư.

Harry mờ mịt nhìn Severus, trì độn lắc đầu: "Anh không có, tại sao hôm nay em lại làm chocolate?"

"Well, em cho là cả hai ta đều biết hôm nay là ngày gì, nguyên nhân làm chocolate chẳng phải không cần nói cũng biết sao?" Severus gian xảo đáp.

Harry sững người, cậu nỗ lực không chế cảm xúc của mình cố gắng vận dụng Bế Quan Bí Thuật trình độ gà mờ, dùng giọng điệu như người mớ ngủ hỏi: "Sev, em có người yêu hả?"

"Đương nhiên. Rõ ràng." Severus nhìn bộ dạng này của Harry liền biết cậu dùng Bế Quan Bí Thuật, có điều phản ứng này...

Cho dù Harry đã dùng Bế Quan Bí Thuật thì vẫn không sao nhịn được, cậu nhíu chặt mày nhưng không biết nên nói gì, cậu đứng ở cửa bếp nhưng cứ cảm thấy mình thật ngốc nghếch hoặc là sắp phát điên rồi.

"Anh muốn nếm thử không?" Severus đột nhiên hỏi.

Harry ngơ ngác: "Cái gì?"

Severus xoay người cầm một cái khuôn, y săm soi hình dạng kì cục của nó, đố Harry nhìn ra đây là một con sư tử, sau đó y đưa nó cho Harry.

"Tuy còn chưa đông lại nhưng hương vị không tệ đâu, em cam đoan đó."

Harry nhìn chằm chằm tạo hình sư tử của khuôn chocolate, nghi ngờ có phải Severus thích cô gái Gryffindor nào rồi hay không.

Trước mặt Severus cậu không thể tỏ ra thái độ gì, chỉ có thể ép mình ăn khối chocolate đó.

Chocolate vẫn còn ấm, cảm giác mềm mịn khiến Harry liên tưởng tới thanh âm trầm thấp của Severus, tuy tạo hình sư tử làm cậu như bị nghẹn ở cổ nhưng Harry vẫn ngậm lấy ngón tay dính chocolate của mình.

Vị đắng nhàn nhạt hoà với vị sữa béo, còn có chút ngọt, chocolate được pha rất tốt, thậm chí khiến người ăn cảm thấy ấm áp hẳn lên.

Thực dụng tâm điều vị, đủ cho thấy Severus đối người kia để ý thế nào.

Ý thức được điều này, Harry càng ăn càng chua, càng đắng đến cả khuôn mặt đều nhăn nhó.

"Rất khó ăn?" Severus nhìn mà trong lòng thấp thỏm, liền lấy khối chocolate trên tay Harry nếm thử, "Anh không thích hương vị này hả?"

Harry thấy Severus để ý như vậy hiển nhiên không sao lừa y được: "Ăn ngon lắm."

Chỉ cần nghĩ Severus muốn tặng người khác, Harry liền thấy dạ dày mình đau.

Cậu đã không thèm cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân sâu xa, cậu chỉ không muốn Severus đem chocolate tặng cho người nào đó.

"Vậy sao phản ứng của anh giống y như uống phải Độc dược có vị thúi vậy?" Severus cảm thấy Harry có chỗ kì lạ.

Harry một hơi ăn hết khuôn chocolate, còn kéo tay Severus qua liếm lên ngón tay y, liếm đến sạch sẽ.

Harry rụt đầu lưỡi về còn ra vẻ mạnh bạo nói: "Anh ăn hết rồi, ngon lắm."

Hầu kết Severus khẽ nhúc nhích, y bây giờ chỉ cảm thấy ngón tay đề ngứa hết cả lên: "Anh biết mình vừa làm gì không?"

Harry nhìn ngón tay y, đột nhiên phản ứng việc mình mới làm, mắt lập tức đỏ bừng lên: "Anh...em...anh..."

Tay Severus mất tự nhiên ép sát bên người, y cố gắng khắc chế ý nghĩ dùng ánh mắt mình liếm qua toàn thân Harry, cong khoé môi muốn lộ ra nụ cười trào phúng: "Hành động nhanh hơn suy nghĩ, đúng là phong cách của anh."

Harry thấy Severus như vậy, lửa giận phừng phừng bốc lên: "Chocolate của em muốn đem tặng cho ai?" Giận dữ khiến cậu nảy sinh dũng khí. Còn thật sự giận Severus hả? Không bao giờ.

Severus phát hiện Harry tự dưng tích cực, cảm xúc hình như không đúng, y mới giật mình hỏi ngược lại: "Anh quan tâm chuyện em tặng ai làm gì?"

"Anh...anh..." Harry bị hỏi đến không trả lời được, nhưng cậu quả thật rất để ý chuyện này, "Em đã nói mình sẽ luôn ở bên nhau mà!"

Severus bước tới gần Harry, Harry lại lùi về sau, mãi đến khi eo đụng vào cạnh bàn ăn không còn chỗ lùi nữa.

Severus chống tay lên bàn, vây Harry trong cái bóng của mình, nhìn chằm chằm vẻ mặt khẩn trương của cậu ý đồ muốn khắc sâu mỗi phản ứng của cậu vào đầu.

"Phải, chúng ta đương nhiên sẽ luôn luôn ở bên nhau."Severus khẳng định với Harry, y cúi xuống gần mặt Harry, cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của y mơn man trên da mình.

"Vậy anh tại sao lại để ý chuyện em tặng chocolate cho ai như vậy?"

Harry nghe y hỏi lại lần nữa, nội tâm cậu căng đến mức sắp đứt đến nơi.

_ Ê, không bình thường nha.

Harry hò hét trong lòng.

Nhưng trái tim vì khoảng cách quá gần với Severus mà đập loạn không ngừng.

"Có phải anh rất để ý em tặng chocolate cho người khác không?"

"Có phải anh rất để ý em thích người khác không?"

"Có phải anh rất thích em không?"

Hai vấn đề trước Harry cứ như bị chất giọng trầm thấp gợi cảm của Severus mê hoặc mà liên tiếp gật đầu, đến câu hỏi thứ ba, cậu suýt theo phản xạ gật đầu luôn nhưng đầu mới cúi phân nửa cổ cậu đã cứng ngắc.

"Có phải anh rất thích em không?"

Đây là chuyện mà một đứa em trai nên hỏi anh mình hả?

________________________________________

Tác giả: Severus gian ngoa xảo trá ha ha ha

Harry: Severus là hoàng tử nhỏ của tôi, em ấy ấm áp dịu dàng, đẹp trai cao ráo, trời sinh tài năng xuất sắc hơn người...

Severus: Có phải anh rất thích em không?

Harry: ////!! (phải!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top