Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Kim Mingyu dậy muộn, lúc dậy đầu còn bị đập vào tủ đầu giường. Sau khi vuốt gel tóc xong chỗ đó còn nhô lên như một quả núi nhỏ. Lee Seokmin cầm bánh mì nướng, cười hì hì

Kim Mingyu liếc cậu một cái, nồi chén hôm qua chưa rửa vẫn còn để trong bồn. Lee Seokmin là thân xác người lớn mang tính cách của một đứa nhỏ, lúc buồn chán sẽ ăn uống không vào, nửa đêm lại chít chít meo meo kêu đói. Kim Mingyu dậy nấu mì cho cậu, hắn không tránh khỏi cũng ăn thêm một ít “Không biết là ai nửa đêm đòi ăn khuya. Làm hại tớ dậy trễ, mặt còn sưng phù”

“Nhưng mà không phải chúng ta phân công rõ ràng rồi sao?” Lee Seokmin phết mứt hoa quả lên bánh mì, đút cho Kim Mingyu “Cậu nói cậu phụ trách dọn dẹp phòng, phụ trách nấu ăn, tớ phụ trách giặt quần áo. Toàn bộ đều là cậu tự nói”

“Cái đó là chúng ta đã nói qua lâu rồi. Bây giờ cậu có còn phải giặt quần áo nữa đâu hả?” Kim Mingyu không muốn cãi nhau với cậu. Hôm nay hắn vừa thăng chức, có cuộc họp cùng công ty khác, còn rất nhiều chuyện cần phải nói, hắn muốn tiết kiệm sức lực một chút

Lúc Kim Mingyu ngồi trên ghế nhỏ mang giày da, Lee Seokmin đứng song song với hắn, cậu nhìn Kim Mingyu trong gương, đưa ra đánh giá

“Kim Mingyu, cậu trông rất giống loại hình đàn ông sẽ có sự nghiệp thành công khi đến tuổi trung niên”

Kim Mingyu vừa lòng gật đầu, không nghĩ đến câu tiếp theo không phải lời gì hay

“Giống kiểu đàn ông trung niên sẽ say khướt về nhà sau mấy buổi tụ tập tiệc rượu, áo sơ mi màu trắng đầy dấu hôn, áo khoác ngoài thì sực mùi nước hoa hỗn tạp”

Kim Mingyu ngồi trên ghế nhỏ, nắm lấy mắt cá chân Lee Seokmin, một bên đứng lên, một bên đỡ lấy Lee Seokmin đang mất thăng bằng “Con nít nói bậy phải bị cha mẹ dạy dỗ” Kim Mingyu nói, sau đó nửa ngồi xổm xuống giúp Lee Seokmin mang dép lê vào

“Tớ còn chưa nói xong” Lee Seokmin đá rơi dép lê tỏ vẻ không hài lòng “Cậu nếu như bị tớ phát hiện, tớ sẽ lấy tây trang của cậu mang đến công ty, in hình cậu và người kia thành poster, vừa khóc vừa nháo dán đầy công ty cậu”

Kim Mingyu rất tốt tính mang giày vào lại cho cậu, hôn lên hai má Lee Seokmin “Đến đoàn kịch nhớ chú ý an toàn”

________________________________

Kim Mingyu cùng với đồng nghiệp Choi Seungcheol sau khi tiễn xong công ty đối tác từ nhà hàng kiểu Nhật ra, lại quẹo vào xe bánh gạo của một dì quen thuộc nằm ở lối sau công ty. Thẻ công ty có thể quẹt được trong nhà hàng Nhật, nhưng nhà hàng kiểu Nhật bày trí tinh xảo nhìn thì ngon mắt nhưng lượng ăn thì không thể lấp đầy bụng Kim Mingyu và Choi Seungcheol được

Lúc bánh gạo cay được bưng ra, Kim Mingyu và Choi Seungcheol không hẹn mà cùng đưa tay nới lỏng cà vạt, cởi bớt một cúc áo trên cùng. Đũa gỗ dùng một lần bên phía Choi Seungcheol có một gai gỗ dựng đứng lên khó coi, Kim Mingyu đổi đũa của mình cho anh ấy

Choi Seungcheol ăn một miếng bánh gạo, cảm thấy cái nào không hợp để uống rượu, tâm trạng ức chế nhấp một ngụm soju, trút cái buồn bực này lên người Kim Mingyu

“Đều tại tên nhóc nhà ngươi!” Choi Seungcheol oán hận ăn một miếng cơm cuộn “Ngày hôm qua ở quán bar, cậu chỉ gọi đồ uống không cồn với ít cồn, whiskey rất đắt sao hả? Kim Mingyu?”

Kim Mingyu kéo đĩa cơm cuộn sắp rớt khỏi bàn trở về “Có khi nào anh muốn uống mà em không mời đâu? Nhưng hôm qua có đồng nghiệp nữ ở đó, Choi Seungcheol”

Choi Seungcheol không nói nữa, nhớ tới đôi đũa trong tay mình cũng là Kim Mingyu đổi cho, thở dài “Kim Mingyu, thật khó đánh giá. Nếu như nói đối xử chu đáo với tất cả mọi người là một loại tội, anh sẽ phán cậu tử hình. À không, chung thân thôi”

Kim Mingyu cầm ly rượu thủy tinh, làm bộ dáng như đang kính rượu nói với Choi Seungcheol “Đại ca, em sẽ coi như anh đang khen em”

Di động hắn trên bàn rung một cái, là tin nhắn của Lee Seokmin

“Mingoogoogoo, buổi tối tớ có thể phải về muộn”

“Người trong bộ phận sản xuất tính tình rất nóng nảy”

“Nếu anh ấy đang làm việc mà bị tớ làm gián đoạn, tớ sẽ bị mắng TT__TT”

“Tớ định chờ anh ấy làm xong”

“TT__TT Mingyu à ~~~”

Kim Mingyu trả lời tin nhắn xong mạnh mẽ quay đầu hướng Choi Seungcheol, hỏi “Anh, tối nay đi uống rượu không?”

________________________________

Lee Seokmin nơm nớp lo sợ chờ người sản xuất đẩy cửa phòng làm việc của anh ấy ra, lúc này đã là sáu giờ chiều, nắng chiều đã theo cửa phòng làm việc rộng mở chiếu vào trên mặt Lee Seokmin, cậu bị nắng chói mắt nhìn không thấy rõ người, chỉ thấy một cái quần màu đen, lúc bị mời vào phòng làm việc của đối phương mới có thể nhìn rõ dáng vẻ người kia. Rất trắng, tóc cũng được nhuộm thành màu bạch kim, nói chuyện ngắn gọn tóm tắt, không có hỏi han, cũng không có xã giao dư thừa

“Thầy Woozi?” Lee Seokmin gọi hơi do dự, nghe lên có chút khá kỳ quái

“Lee Jihoon” Lee Jihoon giới thiệu tên thật của mình

“Thầy Lee, tôi thực sự chưa từng có kinh nghiệm sáng tác, cũng không có ý tưởng” Lee Seokmin thành thật nói

Lee Jihoon gật đầu, tay cầm bút chỉ vào tai phải Lee Seokmin “Rốt cục là tổn thương ở mức độ nào?”

“Thính lực ở tần số cao đã mất hoàn toàn, ở tần số thấp nghe rất yếu” Lee Seokmin trả lời “Bởi vì không thể ở môi trường ồn ào quá lâu, cho nên có một chút phiền toái”

“Đã biết” Lee Jihoon cũng không hỏi quá nhiều việc tư “Lee Seokmin, tôi đã có nghe qua vở nhạc kịch cậu diễn, cậu có muốn thử hát những bài hát tôi sáng tác không?”

________________________________

Buổi hẹn uống rượu đêm nay không thành, bị một nữ đồng nghiệp cắt ngang. Độ nổi tiếng của Kim Mingyu chưa bao giờ thấp. Từ trước đến nay, tuy rằng hắn vứt bỏ hình tượng bản thân, đối với tất cả nữ đồng nghiệp có ý đồ tiếp cận, hắn luôn nói rằng hắn đang duy trì một mối quan hệ bất chính. Nhưng hình tượng dương quang khỏe mạnh của hắn quá in sâu vào lòng người. Cho dù tất cả đều duy trì khoảng cách nhất định, nhưng cũng nhịn không được mà ngóng trông

Lần thăng chức này, lại có đồng nghiệp nữ mạnh dạn chặn hắn ở nơi làm việc. Cuối cùng hai người cầm cốc cà phê lên sân thượng công ty, xem đèn trong thành phố chậm rãi sáng lên

“Anh nói anh đang có quan hệ bất chính, là đang nói lấy lệ với tôi đúng không?” Nữ đồng nghiệp hỏi

Kim Mingyu nhìn chằm chằm ngọn đèn trên những tòa nhà cao tầng kia, từ trong mắt tỏa ra một chút dịu dàng, hắn nghĩ Lee Seokmin hẳn là chưa được xem qua phong cảnh như thế này, tòa nhà của đoàn kịch thấp bé, hơn nữa còn không có cửa sổ, hắn phải dẫn cậu đi xem cảnh này một lần

“Này?” Nữ đồng nghiệp thấy Kim Mingyu chậm chạm không nói, lại hỏi lần nữa

“Xin lỗi” Kim Mingyu nói “Không phải nói lấy lệ, tôi thật sự có quan hệ bất chính”

“Là loại nào?” Nữ đồng nghiệp hỏi “Kim Mingyu, tôi có lúc cảm thấy anh thật sự là người điên, cái này có khác gì đang tự vu oan, tự hãm hại chính mình không? "Quan hệ bất chính" là từ hình dung hay ho lắm à?”

Kim Mingyu bóp dẹt cốc cà phê đã uống hết trong tay “Cái thuộc tính điên này rất dễ lây lan. Cô nói cũng đúng”

“Là loại quan hệ nào?” Nữ đồng nghiệp hỏi “Thái độ sao cũng được này của anh, rất làm người khác tò mò, Kim Mingyu”

Kim Mingyu nắm chặt cốc giấy, dù nó bị biến dạng rồi cũng không được buông tha “Là loại quan hệ không được pháp luật bảo hộ”

“Người tôi thích là một thiên tài nhỏ, xinh đẹp, là nam” Kim Mingyu nói

“Như vậy là “quan hệ bất chính sao” Nữ đồng nghiệm lẩm bẩm

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy, là vào lúc hai gia đình chúng tôi cùng du lịch ở đảo Jeju. Mẹ cậu ấy và mẹ tôi là bạn thời trung học. Nhưng mẹ cậu ấy gả cho một người đàn ông theo trường phái thực dụng, mẹ tôi gả cho ba tôi, người theo trường phái lý tưởng. Sau đó ba mẹ cậu ấy chuyển đến sống ở đây, Seoul" Kim Mingyu kéo cà vạt xuống “Tôi đến khi học đại học mới biết tới Seoul. Tôi từng nghĩ cuộc sống của những đứa trẻ ở thủ đô đều sẽ thật hạnh phúc, nhưng sự thật thì không phải như vậy”

“Lần đầu tôi gặp Seokmin, cậu ấy có hơi sợ người lạ, ăn mặc theo khuôn phép cũ, trông giống như một học sinh rất ngoan. Tôi khi đó mặc áo thể thao, quần ống bó theo mốt hiện hành bấy giờ, hợp trào lưu nhưng nhìn không đẹp lắm. Đảo Jeju mấy ngày đó có hơi nóng, mẹ cậu ấy và mẹ tôi đi ở đằng trước nói chuyện phiếm, hai người cha còn sai rượu mê man trong khách sạn, tôi và cậu ấy đi phía sau"

"Đi đến cửa hàng bách hóa kia, cậu ấy nói với dì rằng trời nóng quá, dì bảo trở về rồi sẽ không nóng nữa. Sau đó Seokmin với đôi môi khô nứt nẻ im lặng cứ thế đi một đường, cho đến khi về tới khách sạn. Ở trên đảo lúc sau lại gặp một quầy bán kem, là một loại kem nước ngoài nào đó, nói chung là đắt hơn so với bình thường một chút, được phục vụ trong cốc, nhìn ngon lắm. Seokmin giống như một con cún nhỏ ghé vào quầy ngắm nhìn. Cái đường kia chúng tôi đi qua hai lần, cũng đi ngang qua quầy kem đó hai lần, lúc nào cũng rất đông người. Seokmin lúc đi nhìn chằm chằm, lúc về cũng nhìn chằm chằm vào đó”

“Nhưng mẹ cậu ấy dường như ngay cả những việc này cũng quản giáo cậu ấy” Kim Mingyu cười cười “Dì cũng không phải là đối xử với cậu ấy không tốt. Chỉ là dì không thể trở thành tán ô để che chở cho con mình. Dì ấy kể cho Seokmin nghe việc dì trải qua quá nhiều đau khổ từ rất sớm, cho nên cậu ấy thấy mẹ mình khốn khổ như vậy, bản thân cậu ấy cũng quá tuân theo quy củ, nỗ lực khắc chế chính mình”

“Cha mẹ như vậy đâu có ít? Cha mẹ tôi cũng từng vào lúc tôi sinh bệnh nghi ngờ tôi cáo bệnh để khỏi phải đi thi” Nữ đồng nghiệp không cho là đúng cười cười “Kim Mingyu, anh nói như vậy nghĩa là anh đối với người này chỉ là có quá nhiều lòng đồng cảm và thương hại”

Kim Mingyu lắc đầu “Nghe tôi nói hết đã, cô Han”

“Chuyến du lịch đó, cha mẹ tôi cho tôi tự do tiêu tiền. Ban đầu tôi định dành một ít để mua quà lưu niệm về cho bà nội tôi và bạn bè tôi. Còn lại tôi muốn mua đôi giày Nike mới ra, tôi thực sự rất thích đôi giày đó. Ngày cuối cùng trong chuyến đi, hai người cha vẫn say khướt ngủ ở khách sạn, hai người mẹ đi shopping cùng nhau. Tôi hỏi Seokmin có muốn đi chơi cùng tôi hay không, tôi nói, chỉ cần cậu ấy gật đầu, mọi việc còn lại để tôi lo liệu. Vì thế tôi đến nói với mẹ chúng tôi, dì cho Seokmin một ít tiền ăn, không có nhiều lắm. Chúng tôi vẫn đi trên con đường không có bóng râm, Seokmin và tôi đều rất khát, đi đến cửa hàng tiện lợi, tôi nhìn thấy môi cậu ấy khô đến mức lột được cả mảnh da, nhưng khi tôi hỏi có muốn mua nước uống hay không, cậu ấy vẫn rất do dự, cầm tiền một lúc mới nói vậy mua một chai đi”

“Lúc sau đi ngang con đường kia, ánh mắt Seokmin vẫn dừng ở quầy bán kem, nhưng chân cậu ấy không ngừng lại. Tôi nhìn cậu ấy ghé vào tủ đông chọn ra vị kem mình thích trong rất nhiều vị kia, dáng vẻ rối rắm khẩn trương sợ chủ hàng thúc giục, trái tim tôi căng đầy. Sau đó chúng tôi đi đi lại lại rất nhiều nơi, đi qua rất nhiều con đường, cũng tiêu rất nhiều tiền. Cuối cùng ngày hôm đó, chuyến du lịch hai người của chúng tôi vượt quá ngân sách, tôi cũng không có mua giày”

Kim Mingyu nhìn về phía nữ đồng nghiệp “Cho nên cô Han, trọng điểm của tôi, thật ra khởi đầu của tình yêu chính là đau lòng”

Nữ đồng nghiệp nhíu mày “Anh đang khoe khoang với tôi đấy à?”

Kim Mingyu đột nhiên cảm thấy rất nhớ rất nhớ Lee Seokmin, nhớ đến ngày đó Lee Seokmin bị đoàn kịch thông báo không thể lên sân khấu, nhớ đến Lee Seokmin mang một cái tai nghe đứng dưới ánh đèn đường, trái tim hắn lại bắt đầu đau. Hắn bỏ cà vạt vào túi, cầm áo vest bước lên một bước “Coi là vậy đi. Hy vọng cuộc nói chuyện hôm nay có thể cởi bỏ được nghi vấn trước giờ của cô”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top